Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 41: Chương 41: 1:




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor và Beta: Thượng Chi Phong

Chương 41.1:

(Vì chương này súp pơ dài nên mình chia ra)

Cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện ở cửa.

“Thầy Lý đúng không ạ?”, Cố Dịch Đồng mở miệng trước, thấy người đàn ông gật đầu, sau đó nói, “Em họ Cố, đã liên hệ trước với thầy“.

Người đàn ông lộ ra vẻ bừng tỉnh, vội vàng nghiêng người mời họ vào trong: “Chào em chào em, mau vào bên trong nào!“.

Sau khi bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mẹ Cố sửng sốt, hàng loạt máy tính được đặt ở đó cứ như đang từ trong văn phòng biến thành tiệm internet vậy. Mẹ Cố kinh ngạc nhìn về phía Cố Dịch Đồng, không hiểu cô đưa họ tới đây làm gì.

Thầy Lý nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt bà như đang muốn hỏi thật kỳ lạ tại sao không có ai ở đó, ông giải thích nói: “Nơi này của chúng tôi năm giờ sẽ tan học, bây giờ đã tan học rồi, học sinh cùng giáo viên đều đã về nhà. Ban ngày ở đây có khá đông học sinh đến lớp“.

Học sinh? Giáo viên? Mẹ Cố càng thêm mơ hồ, Hạ Lộc Sanh bên cạnh không biết chuyện gì đang diễn ra cũng lặng thinh.

Cố Dịch Đồng đem Hạ Lộc Sanh dẫn lên phía trước, ôm lấy em ấy nói với thầy Lý: “Đây chính là em gái của em, em ấy đã học chữ nổi được bốn tháng, có thể đọc được cũng có thể sử dụng bảng chữ nổi cùng bút viết chữ nổi“.

Thầy Lý nở nụ cười: “Học chữ nổi rồi thì thật tốt, luyện gõ bàn phím dễ hơn nhiều. Hơn nữa, cô bé còn nhỏ tuổi, năng lực tiếp thu còn mạnh, không tốn nhiều thời gian là có thể học xong, chỉ là muốn đạt đến trình độ thuần thục như người bình thường thì cần nhiều thời gian luyện tập hơn“.

Cố Dịch Đồng đồng ý từ trong đáy lòng.

Thầy Lý chần chờ một chút, sau đó nói: “Bằng không, để cô bé trước thử một chút xem? Đi tới cảm nhận thử được không?“.

Cố Dịch Đồng cũng đang có ý này, nghe được thầy Lý nói vậy liền gật đầu đông ý.

Kết quả nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, thấy em ấy vẫn đang bộ dạng mịt mờ ngẩn ngơ thì không nhịn được cười, nói với thầy Lý: “Vì để tạo bất ngời cho em ấy nên trước đó em không có nói chuyện này cho em ấy biết, hiện tại em gái em còn đang không biết chúng ta đang nói cái gì“.

Thầy Lý cũng cười theo: “Các em thật thú vị“.

“Lộc Sanh, nơi này là trung tâm đào tạo cách sử dụng internet dành cho người khiếm thị. Trong mỗi máy vi tính đều cài đặt phần mềm đọc màn hình riêng biệt. Thầy Lý chính là giáo viên dạy cho em cách sử dụng máy tính và lên mạng như mọi người, em có đồng ý thử không?”

Hạ Lộc Sanh kinh ngạc khẽ nhếch miệng nhỏ, dạy mình lên mạng?

Mẹ Cố cũng một mặt khiếp sợ, sau khi hoàn hồn thì hỏi: “Có thật không? Người khiếm thị cũng có thể lên mạng?”

Thầy Lý nói: “Đương nhiên là có thật! Phụ huynh nộp học phí một lần cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dạy cho đến khi học sinh của mình có thể thành thục sử dụng máy vi tính mới để họ tốt nghiệp“.

Trước đó Cố Dịch Đồng đã tìm hiểu, đối với những gì thầy Lý nói không nghi ngờ gì, hơn nữa thậm chí là nếu không học hành nghiêm túc thì chỉ cần mua phần mềm đọc và cài đặt trong máy tính thì cũng có thể ở nhà từng chút từng chút luyện tập cũng như tìm hiểu thêm, sớm muộn cũng sẽ thành thục nhưng mà như vậy thì hơi tốn thời gian lại gặp không ít khó khăn, có giáo viên hướng dẫn sẽ tiện hơn nhiều.

Như sợ một số người không tin, thầy Lý bật máy tính ở gần đó, sau khi khởi động máy xong, ngón tay gõ mấy con số trên bàn phím, theo hành động của ông ấy, con chuột trên màn hình máy tính di chuyển, âm thanh từ loa máy phát ra rõ ràng [My computer], con chuột di chuyển xuống một chút, lại từ trong loa phát ra âm thanh [Thùng rác].

Thầy Lý nhấm bàn phím để di chuyển chuột, đánh văn bản, tất cả kí tự thầy Lý đánh ra đều lần lượt được phát ra trên loa.

“Nào, cô bé, ngồi xuống thử xem.”, thầy Lý để Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên ghế trước máy tính, sau đó dạy cho Hạ Lộc Sanh mấy thao tác sử dụng chuột: “Các phím tắt của máy tính đã được thiết lập, có thể sử dụng trực tiếp. Đặt tay của em ở đây và di chuyển chuột bằng phím 0 với 8“.

Ngón tay Hạ Lộc Sanh ấn xuống, trên loa lập tức phát ra [My comoputer], thầy Lý lại dạy Hạ Lộc Sanh một vài phím tắt để cô làm quen.

Mẹ Cố lúc này ngay lập tức đưa ra quyết định: “Học thôi!”

Sau khi đóng học phí, chọn ra bắt đầu từ ngày mai, chiều nào Hạ Lộc Sanh cũng sẽ đến trung tâm đào tạo học sử dụng máy tính. Cố Dịch Đồng không có thời gian vì vậy nhiệm vụ đưa đón Hạ Lộc Sanh đương nhiên rơi vào tay mẹ Cố.

Trên đường về, bà ngồi ở ghế sau thốt lên: “Không ngờ bây giờ người mù lại có thể lên mạng đó! Thời đại phát triển quá nhanh. Trong tương lai, Lộc Sanh của chúng ta cũng có thể lên mạng tra tư liệu, xem tin tức rồi!”

Cố Dịch Đồng mỉm cười khi nghe những gì mẹ mình nói.

“Nè nhãi con, làm sao con biết người mù có thể truy cập Internet?”, mẹ Cố tò mò nhìn Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng hơi ngưng lại, cô là người trở vê từ năm 2018. Vào năm 2018 chuyện người khiếm thị truy cập Internet không phải là chuyện mới, thậm chí người mù hai tay đánh máy còn nhanh hơn đa số người bình thường kia kìa, cô cũng chỉ thử hỏi thăm một chút, không nghĩ tới ở thời điểm này thật sự có phần mềm đọc màn hình, nhưng so với sau này thì thao tác hơi rắc rối hơn một chút.

“Khách hàng nói với con”, Cố Dịch Đồng thuận miệng nói, đem vấn đề qua loa cho qua.

Tháng ngày một lần nữa trở nên phong phú hơn, Cố Dịch Đồng bận rộn chuyện của công ty, Hạ Lộc Sanh buổi sáng học đàn buổi chiều học vi tính, hơn nữa không biết có phải hay không bởi vì chuyện của Lý Lôi mà Hạ Lộc Sanh luyện đàn so với trước kia càng trở nên chăm chỉ hơn.

Trong chớp mắt, một tuần trôi qua.

“Tít tít tít”, chim cánh cụt trên giao diện máy vi tính của Cố Dịch Đồng reo lên, nhấp nháy, nhắc nhở có tin nhắn đến.

Cố Dịch Đồng nhấp vào QQ, đó là tin nhắn hệ thống, một lời mời kết bạn được gửi tới.

[Tiểu tiểu tiểu cô nương (31***15)] muốn thêm bạn với cô, trên ghi chú có gửi kèm hai chữ “Lộc Sanh“.

Cố Dịch Đồng ngẩn người một lúc mới nhấp chữ đồng ý, sau đó mở giao diện trò chuyện bạn vừa thêm vào, nhắn ra một tin:

[Cố: Lộc Sanh?]

Bên kia nhắn lại có chút chậm, một lúc sau mới gõ được ba chữ, còn gửi kèm theo một biểu tượng cảm xúc: [Chị Dịch Đồng (cười nhe răng)]

Ánh mắt Cố Dịch Đồng khóa chặt ở trên giao diện trò chuyện, tay đặt trên bàn phím không thể khống chế được mà run nhẹ.

Người bên kia không đợi được tin trả lời nên gọi điện qua, cửa sổ trò chuyện hiển thị có cuộc gọi đến, Cố Dịch Đồng mím mím môi, lấy tai nghe đeo vào rồi bấm nhận cuộc gọi.

Tín hiệu lúc đầu có chút không ổn định, sau khi vang lên vài tiếng rè rè thì giọng nói của Hạ Lộc Sanh truyền vào trong tai cô: “Chị Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng: “Lộc Sanh, em vừa gửi tin nhắn cho tôi sao?”

Nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh lập tức vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nói với mẹ Cố bên cạnh: “Dì ơi, đúng là chị Dịch Đồng rồi! Con nghe được giọng chị Dịch Đồng nè!”

Giọng của mẹ Cố có chút mơ hồ nhưng có thể nghe ra đang mang theo ý cười: “Đúng vậy, thêm đúng tài khoản QQ của chị gái con rồi!”

“Chị Dịch Đồng, chị có nghe thấy em nói không?”

Cố Dịch Đồng: “Có thể nghe được, Lộc Sanh, vừa nãy em nhắn cho tôi sao?”

“Là em, là em. Chị Dịch Đồng, là em gõ chữ gửi đi đó! Không phải giáo viên giúp em đâu!”, Giọng điệu của Hạ Lộc Sanh giống như một đứa trẻ đang chờ mong được khen ngợi.

Khóe môi Cố Dịch Đồng cong lên: “Thật sao? Lộc Sanh giỏi quá! Nhanh như vậy đã học được cách đánh chữ, còn có thể dùng QQ nữa!”

Trên thực tế, hai ngày trước mẹ Cố đã nói với Cố Dịch Đồng là trình độ đánh máy của Hạ Lộc Sanh đã tiến bộ vượt bậc, bây giờ cô chỉ đang nhân cơ hội mà vuốt vuốt Hạ Lộc Sanh, làm cho em ấy vui thôi.

Hai người nói thêm hai câu thì Hạ Lộc Sanh nóng lòng muốn thử nói: “Chị Dịch Đồng, chúng ta trò chuyện bằng kí tự trên QQ đi!”

“Được thôi!”

Cúp điện thoại, QQ Cố Dịch Đồng liền sáng lên “tít tít tít“. Mặc dù biết rõ Hạ Lộc Sanh có thể gõ và gửi tin đi là nhờ phần mềm đọc hỗ trợ nhưng ở trên internet trò chuyện cùng Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng vẫn như cũ có loại cảm giác thật vi diệu.

Hai người từng câu từng câu mà trò chuyện, bất tri bất giác đã qua hai tiếng.

Lộc Sanh: [Chị Dịch Đồng, giáo viên muốn dạy kiến thức mới cho em, không tiếp tục trò chuyện nữa, buổi tối gặp nha!]

Cố Dịch Đồng cười nhẹ và gõ: [Buổi tối gặp lại!]

Tề Điệp vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Dịch Đồng cười cười, cô quái lạ mà nhìn Cố Dịch Đồng: “Mùa xuân đến rồi nên vui vẻ hả? Cả mặt đều hoa đào nở rộ. Cố Dịch Đồng, chuyện gì đây, đang yêu đương hả?”

Cố Dịch Đồng thu hồi nụ cười, tắt giao diện trò chuyện với Lộc Sanh, sau đó liếc Tề Điệp một cái: “Có gì thì nói đi“.

Đặt tập tài liệu trong tay lên bàn máy tính trước mặt Cố Dịch Đồng, hai tay Tề Điệp chống trên bàn, cười híp mắt nói: “Mở ra xem thử, có điều bất ngờ nha.”

Cố Dịch Đồng cầm lấy tập tài liệu lên tùy ý liếc nhìn, đôi mắt cô bỗng nhiên trừng lớn, Tề Điệp hài lòng nhìn phản ứng của Cố Dịch Đồng.

“Lãnh đạo tỉnh xuống thị sát thành phố A. Lịch trình dự kiến là một tuần, đã xác nhận trong một tuần này giao cho công ty chúng ta an bài. Tuy nhiên, trên đó cũng có yêu cầu chúng ta cũng phải lo về chỗ ở, hơn nữa không cho phép phô trương lãng phí, chọn phương án kinh tế ít lãng phí nhất”, Tề Điệp bổ sung.

Cố Dịch Đồng không có phản hồi, còn cẩn thận đọc tài liệu hai lần, trước năm 2010 không có chuyện này, thậm chí cho tới năm 2018 cũng không có nhận được loại hợp đồng tương tự. Xem ra dù mọi chuyện vẫn diễn ra như trước đây nhưng cũng sẽ có những sự kiện mới xuất hiện, quỹ đạo của nó đã dần dần thay đổi.

Sau khi nghĩ rõ ràng, Cố Dịch Đồng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Lộc Sanh đang phát triển theo một hướng khác hẳn với trước kia, theo cách này mà nói, khả năng lặp lại sai lầm tương tự là rất nhỏ, phải không?

“Nghĩ gì thế?”, Tề Điệp đưa tay đẩy vai Cố Dịch Đồng một cái, làm cô từ trạng thái xuất thần hoàn hồn về.

“Không có gì”, Cố Dịch Đồng đóng tập tài liệu trên tay lại, nhìn về phía Tề Điệp, nói về công việc: “Hợp đồng này chúng ta nhất định phải làm thật tốt. Có thể nhận được lịch trình từ lãnh đạo tỉnh chính là bước nhảy vọt về mặt đối ngoại của chúng ta. Hợp đồng với giải trí Thịnh Hoa đợt trước đã làm tăng danh tiếng cho chúng ta rất nhiều, có nhiều hợp đồng tìm đến chúng ta hơn nhưng quan sát chúng ta cũng không ít. Hiện tại cái chúng ta thiếu chính là độ tín nhiệm, nhất định không được phạm sai sót!”

Tề Điệp bị sự nghiêm túc của Cố Dịch Đồng làm cho cũng nghiêm túc theo, thu lại ý cười, chăm chú gật đầu: “Cố lên!”

“Cố lên!”

Buổi tối, Cố Dịch Đồng ở thư phòng tìm kiếm khách sạn lưu trú, địa điểm dừng chân cùng chỗ ăn uống đều căn cứ theo lịch trình mà sắp xếp. Đang trong lúc bận rộn, cửa thư phòng đột nhiên lặng lẽ mở ra một cái khe nhỏ, đầu nhỏ của Hạ Lộc Sanh thò vào.

“Chị Dịch Đồng!”, Hạ Lộc Sanh đã quen với cách bố trí trong thư phòng, hiện tại không cần gậy dẫn đường cũng có thể chính xác tránh chướng ngại vật.

Cô thuận lợi đi tới trước bàn làm việc, lần mò cái ghế chuẩn bị cho mình rồi ngồi xuống, sau đó hai tay chống trên bàn, đầu nhỏ gối lên cánh tay nằm tựa trên bàn.

Cố Dịch Đồng ngừng động tác tay, nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, đưa tay sờ đưa tay sờ sờ đầu em ấy: “Sao vậy? Sao em nằm nhoài ở đây?”

Theo động tác của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh hơi nheo mắt lại, rất hưởng thụ được cô sờ đầu, như là con mèo ba tư vui vẻ được vuốt lông vậy.

“Chị Dịch Đồng, gần đây chị rất bận hả?”

Cố Dịch Đồng vừa vuốt tóc em ấy vừa nói: “Đúng vậy, trong công ty nhận được một hợp đồng rất quan trọng, không thể qua loa, mọi phương diện đều phải cân nhắc chu đáo“.

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh “ò” nhẹ một tiếng, cắn cắn môi, tựa hồ có lời gì muốn nói, rất lâu sau mới hỏi: “Chủ nhật chị có bận không?”

“Lộc Sanh có chuyện gì sao?”, Cố Dịch Đồng nhìn bộ dạng này của cô gái nhỏ, có chút buồn cười.

Cô gái nhỏ do dự một chút, lắc đầu một cái, nhưng chỉ chốc lát sau, lại không nhịn được mở miệng: “Chị Dịch Đồng, thầy Lý nói chủ nhật tuần này đi du xuân, sẽ cùng các bạn trong trung tâm đi trải nghiệm thiên nhiên nhưng phải có người nhà cùng đi“.

Cố Dịch Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ chờ mong của Hạ Lộc Sanh, hiểu ý em ấy, cô có chút áy náy nói: “Lộc Sanh, gần đây tôi rất bận. Chủ nhật này đã hẹn chị Tề của em cùng nhau tăng ca, những anh chị khác trong công ty cũng đến tăng ca, vì vậy để dì Cố cùng em đi du xuân được không?”

Biểu cảm trên mặt Hạ Lộc Sanh thay đổi rõ ràng, cô có thể nhìn thấy được, chờ mong đã dần tan đi, em ấy ngồi thẳng người lên ở trước bàn, cúi đầu một lúc mới trầm giọng đáp: “... Dạ được.”

Cố Dịch Đồng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, trong lòng mềm nhũn nhưng mở miệng cuối cùng cũng không nói gì khác.

Cũng không biết có phải là Hạ Lộc Sanh cảm nhận được giằng co trong lòng Cố Dịch Đồng hay không mà em ấy đột nhiên ngẩng đầu, hướng về Cố Dịch Đồng cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chị Dịch Đồng, hôm nay em trò chuyện trên QQ với chị, giáo viên đã khen em đó! Nói năng lực học tập của em rất tốt, cái gì không hiểu cũng tự mình tìm hiểu!”

Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một cái, theo lời của Hạ Lộc Sanh mà nói.

Sáng chủ nhật, sau khi Cố Dịch Đồng vào công ty, mẹ Cố vui vẻ thay một thân trang phục nhàn nhã, đắc ý hát hò, chuẩn bị những thứ cần thiết để cùng Hạ Lộc Sanh đi du xuân. Dáng vẻ ung dung vui vẻ trái ngược hẳn với Cố Dịch Đồng bận rộn xoay vòng trong công ty.

Sau khi Cố Dịch Đồngbớt bận rộn thì thở phào nhẹ nhõm, bưng ly đi tới phòng cà phê pha cho mình một ly. Hôm nay tới tăng ca không chỉ có cô cùng Tề Điệp, mà những người khác trong công ty cũng tới.

Lúc bưng cà phê trở lại cửa phòng làm việc, Cố Dịch Đồng đột nhiên quay đầu, nói với các nhân viên trong văn phòng: “Ngày nghỉ vẫn đến công ty tăng ca, mọi người cực khổ rồi, buổi tối sau khi tan tầm có thời gian không? Làm một buổi liên hoan, tôi mời!”

Các nhân viên bận rộn sắp xếp công việc nhất thời không phản ứng lại, nghe được lời của Cố Dịch Đồng xong thì ngẩng đầu nhìn nhau một cái, sau đó đột nhiên reo lên: “Cố tổng uy vũ! Tôi yêu Cố tổng!!!”

Cố Dịch Đồng cười tiến vào văn phòng.

Vào giữa trưa, Cố Dịch Đồng gọi đặt bàn ở nhà hàng đồ nướng, hơn năm giờ liền tuyên bố nghỉ làm, cùng nhau đi ăn thịt nướng. Các đồng nghiệp trong công ty thường lén lút cùng nhau liên hoan nhưng cùng với Cố Dịch Đồng, Tề Điệp thì vẫn là lần đầu tiên nên cực kỳ hưng phấn.

Buổi tối cũng không đông, cả nhóm nói cười rôm rả, thời điểm tới nhà hàng cũng đã sáu giờ rồi.

Cố Dịch Đồng báo số điện thoại và tên của cô ấy, lập tức có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào, đoàn người lên phòng riêng trên lầu hai. Tề Điệp nói nhân viên phục vụ đem vào mấy két bia, ánh mắt cô ở trên người các đồng nghiệp nữ quét một vòng: “Các cô có uống bia không?”

Giờ khắc này mấy đồng nghiệp nữ ở trước mặt của Tề Điệp cùng Cố Dịch Đồng đã không còn câu nệ gì, vô cùng phóng khoáng: “Ăn đồ nướng mà không uống bia thì sao mà vui! Uống, uống! Tề tổng, khui hết đi!”

“Phụ nữ không uống bia thì coi như mất đi niềm vui trên đời rồi!”

“Bia là nước sông Trường GIang, càng uống càng thấy đẹp! Vì phái đẹp chúng ta, cạn ly!!!”

Tính cách Tề Điệp vốn đã đủ vô tư, nhưng bây giờ lại đem ra so sánh với đồng nghiệp nữ thì..... Mấy đồng nghiệp nam bên cạnh bị mấy lời này doạ sửng sờ.

Trong tay Cố Dịch Đồng đột nhiên bị nhét vào một chai bia, nữ đồng nghiệp đối diện tiểu Lưu quơ quơ bia, hướng về Cố Dịch Đồng nháy mắt mấy cái, cười có thâm ý khác: “Cố tổng, cô sẽ không từ chối uống cùng chúng tôi chứ?”

Mấy người còn lại theo sát lấy phụ họa: “Đúng vậy, Đúng vậy, Cố tổng, ngày hôm nay cô mời khách, chúng tôi kính cô!”

Tỏ rõ tư thế muốn chuốc say Cố Dịch Đồng.

Tề Điệp thấy cảnh này, đột nhiên nhẹ nhàng thốt lên, nữ nhân không biết trời cao đất rộng này, cùng Cố Dịch Đồng chuốc bia? Tề Điệp ngồi chờ coi cuộc vui.

“Không vội, tiệc nướng vẫn chưa bắt đầu. Ăn uống một lát đi.”, Cố Dịch Đồng đem bia đặt ở trên bàn, cũng để cho các đồng nghiệp muốn uống thì uống trước.

“Để tôi nướng để tôi nướng, Cố tổng, Tề tổng, còn có mấy vị tiên nữ ở đây, tôi nướng cho các vị!”, một nam đồng nghiệp ngồi cách Cố Dịch Đồng không xa giơ tay lên, tự đề cử mình.

Có hai loại thịt nướng trong nhà hàng này, tự mình nướng hoặc là để quán nướng sẵn và bưng lên. Hiện tại có người nóng lòng muốn thử gánh trọng trách này nên Cố Dịch Đồng gọi nhân viên phục vụ đem bếp nướng đưa lên. Bầu không khí trở nên sôi động.

Cố Dịch Đồng không biết từ nơi nào lấy ra một cái bánh bao, dùng dao nhỏ đem bánh bao cắt ra thành từng phần nhỏ, quét dầu hai mặt của từng miếng bánh bao, rắc thêm tiêu, ớt, cùng một ít sốt gia vị của nhà hàng lên, sau đó đặt từng miếng bánh bao lên trên kẹp sắt, kẹp lại đặt trên bếp nướng.

Sau khi lẳng lặng đợi một lúc, lật bề chiếc kẹp sắt lại, lớp dầu vừa nướng chảy ra đã biến mất, lộ ra một mặt bánh vàng óng ánh, mùi hương tản ra, thời gian và độ lửa nắm bắt rất tốt.

Cố Dịch Đồng lần lượt kẹp từng miếng bánh beo đã nướng tốt ra dĩa, sau đó khui bia, cô gắp miếng bánh lên, cắn nhai nhẹ nhàng một cái, bánh được cắt mỏng, độ mặn vừa phải, bên ngoài là lớp vỏ giòn rụm làm kích thích vị giác, bánh bao hấp nướng lên uống với bia, thật lạ miệng.

Tề Điệp nhìn thấy miếng bánh bao trước mặt Cố Dịch Đồng, ánh mắt sáng lên, nhào tới: “Mình cũng muốn ăn!”

Các đồng nghiệp còn lại đều đã chảy nước miếng rồi. Ngay khi Tề Điệp ra tay, bọn họ cũng không khách khí, cùng nhau tiến lên, một cái bánh bao cắt lát, Cố Dịch Đồng còn không có phản ứng lại thì cái dĩa trước mặt đã trống không rồi.

Trải qua trận này, bầu không khí càng thêm sinh động, thịt nướng đã nướng chín một chút, cả đám vừa ăn đồ nướng vừa uống bia, từng ly từng ly bia rót về Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp. Ban đầu Tề Điệp còn từ chối, nhưng càng về sau thì càng cao hứng, cầm chai bia tu ừng ực, một màn này vừa xong, hiện trường liền bùng nổ. Tất nhiên là Cố Dịch Đồng chạy không thoát, cũng bị chuốc bia.

Cũng may là ở đây cách âm tốt, nếu không sợ người phục vụ đã nhiều lần tới cửa nhắc nhở rồi.

Trong bầu không khí nóng bỏng, điện thoại di động của Tề Điệp đột nhiên vang lên, Tề Điệp say khướt nhận máy: “Ai vậy? Dì... dì Cố? Dịch Đồng hả, Dịch Đồng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại!“.

Cố Dịch Đồng ở cạnh Tề Điệp, nghe được Tề Điệp nói thì theo bản năng quay đầu sang, đặt ly bia trong tay xuống bàn.

Đầu kia không biết nói cái gì, vốn là say khướt Tề Điệp trong giây lát giật mình một cái, trợn to hai mắt, men say trong đầu cũng biến mất tăm.

Cố Dịch Đồng nhìn thấy bộ dáng này của Tề Điệp, nhất thời tâm trạng chìm xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn, hơn chục cuộc gọi nhỡ ở trên đều là của mẹ Cố.

“Được, được rồi, dì đừng lo lắng, con nói với Dịch Đồng, để Dịch Đồng lập tức tới!”, Tề Điệp nói liên tục vài câu động viên mẹ Cố, cúp điện thoại, Tề Điệp cẩn thận nhìn về phía Cố Dịch Đồng: “Dịch... Dịch Đồng...”

Những đồng nghiệp ở đó nhìn thấy sắc mặt hai sếp lớn chợt thay đổi thì cũng dần dần phát hiện ra có chuyện xảy ra, từng người từng người yên tĩnh lại.

“Có chuyện gì vậy? Mẹ tôi gọi có chuyện gì vậy?”, Cố Dịch Đồng vội hỏi.

Tề Điệp sắp xếp lại ngôn ngữ một hồi, trù trừ mở miệng: “Dì nói, hiện tại Lộc Sanh đang ở bệnh viện, dường như Lộc Sanh đã rơi xuống sông, đầu đập vào một tảng đá, còn...”, còn bởi vì không biết bơi mà bị đuối nước, hiện tại đang ở phòng cấp cứu.

Cố Dịch Đồng đột nhiên đổi sắc mặt, ánh mắt trong phút chốc bắt đầu ác liệt, mọi người ở đây bị ánh mắt Cố Dịch Đồng làm cho kinh sợ, từng người từng người như bị điểm huyệt, không dám nói, không dám thở mạnh, câu nói kế tiếp Tề Điệp bị kẹt lại không nói ra được.

Cố Dịch Đồng ngồi giữa Tề Điệp và đồng nghiệp, trước mặt bày vỉ nướng, Tề Điệp nhìn thấy Cố Dịch Đồng như vậy có chút bối rối không thể giải thích được, cô lấy hết can đảm, đang muốn an ủi cậu ấy thì thấy Cố Dịch Đồng đột nhiên đứng lên, đá văng vỉ nướng trước mặt, chạy vội ra ngoài.

Tề Điệp sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đuổi theo Cố Dịch Đồng, các đồng nghiệp khác cũng sững sờ kinh ngạc chạy theo ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Cố Dịch Đồng ở dưới lầu thì cô đang vừa vội lao nhanh ra ngoài vừa gọi điện thoại, giọng điệu rất bình tĩnh: “Bệnh viện nào?..... Con biết rồi!”

Ai biết được vừa mới cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng lại bắt đầu chạy, rất nhanh đã bỏ xa mấy người đuổi theo. Tề Điệp hoảng sợ đuổi theo, vừa đi tới cửa liền bị người phục vụ chặn lại: “Thật xin lỗi, mọi người vẫn chưa thanh toán.”

Tề Điệp không nhịn được chửi bậy một câu, sau đó vừa lấy ví ra vừa hỏi: “Bao nhiêu tiền? Tiểu Lưu, tôi thanh toán, mọi người mau đuổi theo Dịch Đồng!!!”

Chờ Tề Điệp thanh toán xong đi ra, mười mấy người đang đứng ở ven đường một mặt lo lắng.

“Dịch Đồng đâu?”

“Lái xe đi rồi!!”

Tề Điệp tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, cô ấy uống rượu! Uống rượu còn lái xe!!!”, thật sự rất không an toàn.

Cố Dịch Đồng đạp mạnh chân ga, xe phóng nhanh, cô tận hết khả năng vượt qua mấy chiếc xe trước mặt, mấy chiếc xe bị vượt bực bội quyết đuổi theo sau vượt qua Cố Dịch Đồng, ai biết Cố Dịch Đồng như là không muốn sống nữa vậy, không hề giảm tốc độ mà cứ lao về phía trước.

Không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi, mấy chiếc xe đuổi theo không chịu nổi sự điên cuồng của Cố Dịch Đồng, âm thầm giảm tốc độ.

Tâm trí của Cố Dịch Đồng chỉ toàn là những lời của mẹ vừa rồi mang theo nức nở.

“Xin lỗi xin lỗi con, Dịch Đồng, là mẹ không chăm sóc tốt cho Lộc Sanh. Lộc Sanh.... Lộc Sanh hiện tại ở phòng cấp cứu, bác sĩ nói lúc đưa tới đã muộn rồi, các biện pháp sơ cứu khẩn cấp không được làm kịp thời, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.