Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 40: Chương 40




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 40:

Kết thúc vòng thi đấu thứ hai thì cũng chưa đến mười một giờ trưa, Hạ Lộc Sanh bước vào trận chung kết không chút hồi hộp, thí sinh dự thi còn mười sáu người, không có thời gian ăn trưa, cuộc thi tiếp tục đến hai giờ chiều mới có kết quả cuối cùng.

Cố Dịch Đồng và những người khác ở sau hậu trường lắng nghe động tĩnh bên ngoài sân khấu, người dẫn chương trình để ban giám khảo nói lời nhận xét và tuyên bố xếp hạng cuộc thi.

Sau khi nói mấy lời mở đầu cũ rích thì cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính, giám khảo nói: “Vị trí thứ ba là số mười ba, Lương Du! Chúc mừng Lương Du, mời thí sinh Lương Du tiến lên sân khấu!”

Một cậu trai phía sau hậu trường vui mừng khôn xiết: “Là tôi? Là tôi sao? Kêu tôi đi lên sao?”

Những người đi cùng cậu ấy cũng rất cao hứng, không khỏi gật đầu: “Là con, là con đó, nhanh lên!”

Những người còn lại chờ kết quả ở hậu trường càng căng thẳng hơn, chỉ còn lại hai vị trí.

“Vị trí thứ hai là người trẻ nhất trong số các thí sinh năm nay của chúng ta. Chúc mừng thí sinh số 22, Cao Tình! Mời thí sinh Cao Tình lên sân khấu!”

Hậu trường lại là một trận rối loạn nho nhỏ, bầu không khí càng căng thẳng hơn, chờ Cao Tình lên sân khấu rồi ban giám khảo lại lần nữa nói: “Người đứng đầu trong cuộc thi lần này của chúng ta, tôi cảm thấy trong lòng mọi người cũng đã đoán được là ai. Em ấy có chút đặc biệt nhưng kỹ năng chơi đàn Cello lại vượt xa mức bình thường. Em ấy chính là thí sinh số ba mươi sáu, Hạ Lộc Sanh!”

Kết quả trong dự liệu của mọi người nhưng vẫn khiến Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố mừng rỡ không ngớt, dù sao đây cũng là cuộc thi đầu tiên của Lộc Sanh. Lần đầu tiên lấy được giải thưởng, ý nghĩa cũng khác hẳn, mà đương sự là Hạ Lộc Sanh lại vô cùng bình tĩnh.

“Mời thí sinh Hạ Lộc Sanh lên sân khấu!”

Cố Dịch Đồng nắm tay dẫn Hạ Lộc Sanh lên sân khấu, khi cô vừa xuất hiện, dưới khán đài liền vang lên một tiếng vỗ tay, tràng vỗ tay dành cho Hạ Lộc Sanh.

Ban giám khảo tiến lên trao giải, Hạ Lộc Sanh tiếp nhận cúp trong tay, tâm tình khá bình tĩnh: “Cảm ơn.”

Ban đầu ban giám khảo muốn Hạ Lộc Sanh nói một chút cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng nhưng lúc này, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Hạ Lộc Sanh, lời nói trên môi như đông cứng lại, nhất thời không nói ra được.

Về đến nhà, Cố Dịch Đồng đặt chiếc cúp của Hạ Lộc Sanh ở vị trí nổi bật trong phòng khách.

Mẹ Cố nhìn Hạ Lộc Sanh vui mừng: “Lộc Sanh giỏi quá, mấy ngày nay không uổng công ăn bánh quẫy với trứng gà mà. Lộc Sanh, con muốn phần thưởng gì? Dì tặng con“.

Cố Dịch Đồng ở một bên nhìn nghiêng về phía hai người họ, khẽ cười một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Sau khi ở cùng mẹ Cố lâu như vậy, Hạ Lộc Sanh đã buông xuống trước mặt mẹ Cố không ít. Lúc này nghe được mẹ Cố nói như vậy, cô suy nghĩ chăm chú một chút, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhăn một cái, do do dự dự nói: “Dì ơi, muốn thưởng gì cũng có thể sao? Đổi thành yêu cầu được không ạ?”

Mẹ Cố thoải mái cho phép: “Được chứ!”

Cố Dịch Đồng liếc nhìn biểu hiện của Hạ Lộc Sanh, mơ hồ cảm nhận được điều mà em ấy muốn yêu cầu là gì.

“Sau này có thể không ăn bánh quẫy nữa không ạ?”

“Phốc”, Cố Dịch Đồng phát ra tiếng.

Mẹ Cố ngẩn ngơ:?????

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh nhăn lại, sau đó đâm một nhát dao vào lòng mẹ Cố: “Thật sự rất khó ăn ạ“.

Cố Dịch Đồng không nhịn được bật cười lên: “Ha ha ha, mẹ, khụ khụ, đứa nhỏ Lộc Sanh này không quanh co lòng vòng nhiều, nói chuyện rất thẳng thắn, mẹ đừng để trong lòng“.

Mẹ Cố bị thương rồi, nghe thấy lời nói của Cố Dịch Đồng thì quay đầu lại hung hăng trừng cô một cái.

Mẹ Cố thu gom tâm tình của mình lại, lại có chút dở khóc dở cười, đưa tay đâm đâm trán Hạ Lộc Sanh, sẵng giọng: “Cái đứa nhỏ ngốc này, bánh quẫy khó ăn làm sao mà không nói sớm với dì? Nói sớm thì dì đã không ép con ăn nhiều ngày như vậy rồi“.

Hạ Lộc Sanh bị chọc chọc trán ủy ủy khuất khuất không trả lời.

Cố Dịch Đồng nhìn thấy bộ dáng này của em ấy thì không khống chế được bắt đầu mềm lòng, khóe miệng cô mỉm cười, mang theo ôn nhu không tự phát giác được nói: “Lộc Sanh, tôi cũng có phần thưởng cho em nhưng không để cho em tự mình chọn đâu, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho em hết rồi“.

Vẻ mặt Hạ Lộc Sanh biến đổi, giọng điệu gấp gáp, nếu có đuôi thì đã sớm vẫy vẫy rồi: “Muốn thưởng gì ạ?”

Cố Dịch Đồng cười: “Hiện tại không nói cho em, ngày mai em sẽ biết“.

Tuy rằng sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng lòng hiếu kỳ không thể nào khống chế được. Thấy Cố Dịch Đồng không chịu nói với mình, Hạ Lộc Sanh thay đổi mục tiêu, cô năn nỉ: “Dì ơi, dì biết chị Dịch Đồng đã chuẩn bị gì không? Nói cho con biết được không?”

Mẹ Cố đối với hành động làm nũng của Hạ Lộc Sanh không hề có sức đề kháng, bà liền nói: “Ôi bé con của dì, dì cũng không biết nó chuẩn bị gì cho con nữa. Nếu như biết thì dì đã sớm nói với con rồi ~”

Từ mẹ Cố cũng không thu được tin tức gì, Hạ Lộc Sanh không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Buổi tối, Cố Dịch Đồng rửa mặt xong đi ra, thấy Hạ Lộc Sanh ngồi ở bên giường cầm điện thoại di động, lông mày hơi nhíu lại, điện thoại đặt ở bên tai hồi lâu cũng không lên tiếng, cô cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Gọi cho Lý Lôi sao?”

Hạ Lộc Sanh lấy điện thoại trên tai xuống, nắm trong tay: “Chỉ có tiếng báo điện thoại đã tắt máy thôi!”

“Chắc là điện thoại em ấy hết pin rồi, muộn một tí hoặc là ngày mai em lại gọi cho em ấy”

Vẻ mặt Hạ Lộc Sanh không hề thả lỏng, cô nói: “Mấy ngày trước em gọi cho cậu ấy cũng đều báo tắt máy, đến bây giờ vẫn là như vậy“.

Động tác của Cố Dịch Đồng dừng lại và trở nên nghiêm túc: “Luôn tắt máy?”

Trong lúc nói chuyện, cô đã bước tới cầm lấy điện thoại di động trong tay Hạ Lộc Sanh, tìm số của Lý Lôi rồi bấm gọi, bên kia truyền đến tiếng nhắc nhở điện thoại đã tắt máy.

Suy nghĩ một chút, Cố Dịch Đồng từ trên bàn cầm lấy điện thoại của chính mình, tìm tới tên Diệp Lê rồi bấm gọi.

“Alo, Dịch Đồng“.

Cố Dịch Đồng đi thẳng vào vấn đề: “Chị gần đây có liên lạc với Lý Lôi không? Tại sao điện thoại của em ấy lại tắt máy?”

Diệp Lê nháy mắt trầm mặc, suy tư chốc lát mới nói: “Em cùng Lộc Sanh không cần lo lắng cho em ấy, em ấy không có chuyện gì, hiện tại em ấy không có ở thành phố A“.

Nghe được Diệp Lê biết được tung tích của Lý Lôi, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Lý Lôi đã đi đâu?”

“Khoảng thời gian trước giải trí Thịnh Hoa chiêu mộ người mới, em ấy, gia nhập công ty giải trí Thịnh Hoa, đã đến thủ đô rồi, là đến tổng công ty của giải trí Thịnh Hoa“.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, lập tức lo lắng: “Em ấy không học nữa sao? Em ấy vẫn còn nhỏ như vậy, tâm tư còn chưa trưởng thành toàn diện, giới giải trí sâu như vậy, em ấy, một cô bé...”

Diệp Lê ngắt lời Cố Dịch Đồng: “Em ấy không phải đi làm ngôi sao hay diễn viên gì, em ấy là chạy đi học cách làm người đại diện. Hiện tại em ấy mới vừa tiến vào công ty, trong công ty cũng chỉ có thể làm một số việc lặt vặt, nhưng em ấy tự chọn con đường đi của mình, em ấy biết rõ những gì mình đang làm. Em ấy không hối hận là được“.

Trì hoãn vài giây, Diệp Lê bổ sung: “Hơn nữa không phải còn có tôi ở đây sao? Tôi sẽ bảo vệ em ấy!”

Cố Dịch Đồng một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.

Một lúc lâu sau, Diệp Lê lại nói: “Lý Lôi không nói cho Lộc Sanh biết là sợ Lộc Sanh lo lắng, cũng sợ em ấy sẽ suy nghĩ nhiều sau đó trong lòng lại có áp lực. Lý Lôi làm như vậy không phải là dùng hành động bức Lộc Sanh hoàn thành nguyện vọng của mẹ mình. Chuyện này cùng với ước định với Lộc Sanh không có quan hệ, chỉ là bởi vì Lý Lôi ở trong tuyệt cảnh nhìn thấy một con đường, dù con đường đó có nguy hiểm nhưng em ấy muốn dốc hết sức mình tiến lên. Em ấy muốn cố gắng hết khả năng của mình nỗ lực làm, chí ít sau này sẽ không hối hận. Em nói với Lộc Sanh một tiếng, Lý Lôi không có chuyện gì“.

Cố Dịch Đồng không thể nói ra sự phức tạp trong lòng mình, cuối cùng chỉ nói: “Nếu như chị có thể liên lạc với Lý Lôi thì nhắn với em ấy,Lộc Sanh tham gia một cuộc thi nhỏ, giành được vị trí quán quân“.

“Được, tôi sẽ nói cho Lý Lôi.”

Sau khi nói xong, Diệp Lê cúp điện thoại.

Hạ Lộc Sanh mơ hồ nghe được lời của Diệp Lê thế nhưng không có nghe rõ ràng, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.

Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một cái, để điện thoại di động xuống, cô ôm vai Hạ Lộc Sanh, ôm em ấy vào lòng, nói: “Lý Lôi không có ở thành phố A, đã đến thủ đô rồi“.

Cố Dịch Đồng lặp lại cuộc trò chuyện giữa cô và Diệp Lê cho Hạ Lộc Sanh nghe.

Sau khi nghe xong, Hạ Lộc Sanh cũng không có trở nên lo lắng như Cố Dịch Đồng tưởng tượng, mà trái lại bình tĩnh trở lại, sau đó mở miệng: “Chị Dịch Đồng, em nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng”, cho dù là chị hay là Lý Lôi.

Cố Dịch Đồng đột nhiên có chút đau lòng cho hai cô gái nhỏ này, nhưng lại cảm thấy đặc biệt bất lực, cảm giác mình không thể giúp được gì cả thật sự làm người ta rất khó chịu.

Một lúc sau, Hạ Lộc Sanh ngẩng đầu khỏi vòng tay của Cố Dịch Đồng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chị Dịch Đồng, cô Diệp sẽ không đến dạy em nữa sao?”

Sau khi trở về sau năm mới, Diệp Lê vẫn không có đến dạy chữ nổi cho Hạ Lộc Sanh.

Nghĩ đến lời nói của Diệp Lê ban nãy, Cố Dịch Đồng nói: “Chắc là sẽ không tới nữa, nghe lời cô Diệp của em thì hình như đã ở thủ đô rồi“.

Hạ Lộc Sanh sững sờ.

Cố Dịch Đồng thu hồi cảm xúc trong lòng mình, xoa xoa đầu của Hạ Lộc Sanh trong lồng ngực: “Em đừng lo lắng“.

Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch Đồng đi tới công ty, hai ngày nay không tới cô phát hiện trong công ty có vài gương mặt mới.

Tề Điệp chỉ vào Cố Dịch Đồng giới thiệu với nhân viên mới: “Đây là Cố tổng hôm qua tôi đã giới thiệu cho mọi người. Sau này nếu có chuyện gì trong công ty, các bạn cứ tìm cô ấy. Nếu cô ấy không có ở công ty thì hãy đến gặp tôi. Còn trường hợp cả hai chúng tôi đều không ở công ty thì gọi điện cho cô ấy!”

Lời nói này, Tề điệp nói thật hùng hồn hen!

Cố Dịch Đồng hướng Tề điệp lườm một cái nhưng trong lòng cũng không có ý kiến gì với lời này. Lợi nhuận của công ty được chia một nửa cho Tề Điệp, nhưng tiền đầu tư vào công ty trong giai đoạn đầu đều do một mình Tề Điệp bỏ ra, cô chỉ mới đầu tư vào công ty gần đây thôi. Bình thường gặp phải chuyện gì của Hạ Lộc Sanh thì Cố Dịch Đồng nói nghỉ việc liền nghỉ việc, Tề Điệp chưa từng có bất kỳ bất mãn nào.

Trên cơ sở lợi ích tiền bạc, Tề Điệp có thể trượng nghĩa đến nước này đã là rất quý rồi, ngoài miệng Cố Dịch Đồng không nói nhưng trong lòng vô cùng cảm kích.

Buổi trưa, mẹ Cố mang theo Hạ Lộc Sanh đến công ty, Tề Điệp đã lâu rồi không có gặp Hạ Lộc Sanh, cô rất ngạc nhiên khi gặp lại em ấy, cô đảo vòng quanh Hạ Lộc Sanh.

“Ô, đã lâu không gặp, cô giáo nhỏ đã cao hơn không ít nha, lại còn xinh đẹp ra, không đúng không đúng, là một bông hoa xinh đẹp chớm nở!”

Cố Dịch Đồng kinh ngạc, cô đánh giá Hạ Lộc Sanh: “Cao lên?”

Tề điĐp trịnh trọng gật đầu, vươn tay ra hiệu trước mặt: “Thật sự cao lên đó! Trước kia mới tới đây, giờ đã cao như vậy rồi!”

Cố Dịch Đồng hằng ngày sống cùng với Hạ Lộc Sanh nên không nhận thấy sự thay đổi của em ấy, lúc này được Tề Điệp nhắc nhở, đột nhiên giật mình nhận ra cô gái nhỏ đã thực sự trưởng thành hơn rồi. Lúc mới đầu đưa em ấy về nhà từ Ma Bà Đậu Hủ, cô gái nhỏ này gầy gò nho nhỏ, nhìn có chút xíu mà hiện tại trông có tinh thần hơn rất nhiều, vóc dáng cũng cao hơn. sự thay đổi cũng không phải là một chút.

Hạ Lộc Sanh bị Tề Điệp nói làm cho có chút xấu hổ, kéo tay áo của Cố Dịch Đồng, trốn sau lưng cô ấy. Cố Dịch Đồng không nhịn được cười khẽ, phối hợp chắn trước mặt em ấy, còn mẹ Cố thì nhìn hai người trìu mến.

Mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh ở trong công ty đợi đến khi Cố Dịch Đồng tan tầm, sau khi tan sở, cả ba lên xe.

Cố Dịch Đồng thắt dây an toàn cho Hạ Lộc Sanh, nói: “Đi nào, đi xem quà cho Lộc Sanh nha!”

Xe dừng trước một tòa văn phòng thương mại, mẹ Cố kỳ quái nhìn Cố Dịch Đồng: “Đây không phải là khu văn phòng sao? Ở đây làm gì vậy?”

Cố Dịch Đồng một bên dẫn Hạ Lộc Sanh từ trên xe xuống, một bên nói: “Đi lên thì biết thôi!”

Đi thang máy, ba người lên đến tầng mười một, Cố Dịch Đồng lấy điện thoại di động ra kiểm tra địa chỉ trên tin nhắn, sau khi xác nhận xong, tiến lên gõ cửa phòng làm việc trước mặt.

===

Nguyện cùng người đồng sinh

Mong cùng người bạc đầu

Lhông phải một sớm một chiều nhất thời động tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.