Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 12: Chương 12




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 12:

Hạ Lộc Sanh được Cố Dịch Đồng đỡ đứng dậy dẫn đến ngồi trên ghế sô pha cạnh bên, cắn răng chịu đựng cơn đau rát ở trên đầu gối.

“Lộc Sanh, té bị thương sao? Đều do Cảnh Văn hấp ta hấp tấp mà!”, chú Kỳ lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh, quan tâm mà hỏi.

Hạ Lộc Sanh lắc đầu: “Dạ không sao, là con không đứng vững“.

Cố Dịch Đồng sao có thể không hiểu, Hạ Lộc Sanh sợ gây rắc rối cho họ, em ấy là người nhạy cảm như vậy, chỉ lo bản thân làm cho người ta có chút nào không thoải mái.

Đang nói chuyện, mẹ Cố từ trong bếp bưng một cái khay đi ra, nhìn thấy mấy người vây quanh Hạ Lộc Sanh liền sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Chú Kỳ có chút áy náy nhìn mẹ Cố: “Cảnh Văn hấp tấp, làm Lộc Sanh bị ngã“.

Mẹ Cố nhanh chóng đặt khay trong tay xuống, bước tới ngồi bên cạnh Hạ Lộc Sanh, nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, lo lắng nhìn từ trên xuống: “Con bị ngã trúng đâu rồi hả?“.

Hạ Lộc Sanh không dễ chịu ngồi thẳng người, tránh né tay của mẹ Cố, nói: “Dì Cố, con không sao, không có bị thương ạ“.

Mẹ Cố nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Cảnh Văn đang ỉu xìu một bên, la: “Con bê con này còn đứng đó làm gì! Còn không mau tới xin lỗi Lộc Sanh đi!“.

Hạ Lộc Sanh sửng sốt trước giọng nói lớn của mẹ Cố, ngây người ra rồi vội nói: “Không, không cần xin lỗi đâu ạ, là do con đứng không vững, không thể trách người khác được“.

Kỳ Cảnh Văn chậm rãi đi về phía trước, chán nản thừa nhận sai lầm của mình: “Xin lỗi, tôi gặp được chị nên quá kích động, không phải cố ý làm cậu bị ngã“.

Sau khi dứt lời, Kỳ Cảnh Văn lại có chút oan ức oán giận: “Nhìn thấy tôi chạy xuống cậu cũng không biết tránh đi sao, biết rõ tôi xông tới còn đứng...”

Lời oán giận không lớn, nhưng rõ ràng lọt vào tai mấy người đang ở đó.

“Bê con, con im miệng cho mẹ!”, mẹ Cố trong lòng hoảng hốt, e sợ Kỳ Cảnh Văn có thể chọc vào chỗ đau của Hạ Lộc Sanh, la Kỳ Cảnh Văn xong lại cẩn thận nhìn về hướng Hạ Lộc Sanh.

May mắn thay, Lộc Sanh xem ra cũng không để ý.

Nhưng mà mẹ Cố lại không nhìn thấy được vào lúc nghe thấy lời của Kỳ Cảnh Văn, trong chớp mắt, Hạ Lộc Sanh đột nhiên khép ngón tay lại thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Kỳ Cảnh Văn không biết mình nói sai cái gì mà bị mẹ Cố tức giận la một tiếng, đầy bụng oan ức nói to: “Việc này có thể chỉ trách con sao? Xin lỗi con cũng nói rồi, cũng biết sai, còn muốn sao nữa?”

“Cảnh Văn!”, chú Kỳ gọi lớn tên Kỳ Cảnh Văn.

Cố Dịch Đồng ánh mắt nặng nề nhìn Kỳ Cảnh Văn, một lát sau dời ánh mắt, lấy một miếng dưa hấu trong khay trên bàn đưa cho Hạ Lộc Sanh.

“Cảnh Văn, Lộc Sanh, đến đây ăn dưa hấu đi“.

Một câu nói ngắn gọn đã xoay chuyển bâu không khí trong phòng khách, chú Kỳ lập tức nói: “Ừ, ăn dưa hấu đi. Đây là hôm qua chú ra vườn trái cây hái về, ngọt lắm, Lộc Sanh ăn thử xem“.

Cố Dịch Đồng lấy một miếng dưa hấu khác đưa cho Kỳ Cảnh Văn, dỗ dành nói: “Oan uổn? Cho dù có oan uổn cũng không nên bực tức với thức ăn nha, cầm đi“.

Kỳ Cảnh Văn ngông ngênh kiên cường, không vì một miếng dưa hấu nho nhỏ mà thoả hiệp đâu.

Cậu ta chính trực mà nói: “Muốn em ăn cũng được nhưng mẹ phải nói xin lỗi với em. Mẹ vô cớ mắng em, em không phục, vì nhân phẩm của mình, em phản đối!“.

Mẹ Cố vẫn còn tức giận, nhưng lúc này bị Kỳ Cảnh Văn làm cho phì cười: “Đồ bê con...”

Kỳ Cảnh Văn lần thứ hai xù lông: “Còn nữa, mẹ đừng lúc nào cũng gọi con là con bê con! Bê con khó nghe chết được! Gọi chị hai cũng đừng gọi con nhãi này nọ, chỉ cũng hai mươi mốt tuổi rồi, thật mất mặt!“.

Mẹ Cố không quan tâm đến sự phản kháng của Kỳ Cảnh Văn: “Hai mươi mốt cũng là đứa trẻ chui ra từ bụng mẹ mà thôi“.

Hạ Lộc Sanh im lặng không lên tiếng, lắng nghe cuộc cãi vã giữa mẹ Cố và Kỳ Cảnh Văn, cắn nhẹ miếng dưa hấu trong tay, nước dưa hấu tràn ra ngay lập tức, vị giác đầy ngọt ngào.

Loại cảm giác người ngoài cuộc không thể nào chen vào đang bao bọc lấy cô.

Cô không thể xen vào, cũng không tìm được chủ đề, chỉ có thể hỏi một câu rồi trả lời một câu, cả người bình thường vô vị, cô còn cảm ơn mẹ Cố đã không để ý đến cô, để cô được thoải mái trong lòng một lúc.

Miếng dưa hấu Hạ Lộc Sanh ăn rất chậm, vì sợ sau khi ăn xong miếng dưa hấu này sẽ rơi vào tình trạng lúng túng không biết phải làm gì hay nói gì.

Nhưng dù chậm đến đâu, cuối cùng nó cũng sẽ bị ăn sạch.

Cố Dịch Đồng đột nhiên vươn tay cầm lấy vỏ dưa hấu từ trong tay Hạ Lộc Sanh ném vào thùng rác, sau đó lấy ra một tờ giấy lau tay cho Hạ Lộc Sanh, nói với ba người mẹ Cố: “Mẹ, chú Kỳ, con dẫn Lộc Sanh về phòng con xem một chút“.

Mẹ Cố vừa nãy vẫn chú ý đến Hạ Lộc Sanh, bà nhìn thấy ánh mắt khó chịu của cô, bà thở dài, gật đầu với Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh đi về phía cầu thang.

“Cẩn thận chút, có bậc thang dưới chân”, Cố Dịch Đồng thấp giọng nhắc nhở Hạ Lộc Sanh, hai người không nhanh không chậm lên lầu.

Kỳ Cảnh Văn nhìn cảnh này sững sờ, trong lòng chợt hiểu tại sao mẹ Cố lại mắng mình, cô gái này thế mà lại là một người mù!

Sau khi đi lên lầu hai, Cố Dịch Đồng đột nhiên quay đầu lại ở khúc quanh, hướng Kỳ Cảnh Văn lạnh lùng nhìn làm cho Kỳ Cảnh Văn khiếp sợ trong mắt.

Bước vào phòng, chỉ có hai người cô và Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh rõ ràng thả lỏng hơn.

Cố Dịch Đồng để Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên giường, sau đó cô ngồi xổm trước mặt Hạ Lộc Sanh, cuộn ống quần của Lộc Sanh lên.

“Để tôi xem một chút có phải rách da rồi không?”

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn ngồi, nói: “Lúc nãy khuỵu gối xuống nên hơi đau một chút, hiện tại đã hết rồi“.

Trong khi nói, Cố Dịch Đồng đã thấy vị trí mà Hạ Lộc Sanh bị va đập, một khối màu xanh hiện lên rõ ràng, muộn một chút nhất định sẽ bầm xanh đen một mảng.

Sau một tháng ở bên nhau, Cố Dịch Đồng đã hiểu rõ da dẻ Hạ Lộc Sanh, rõ ràng không phải là đứa bé được nuông chiều từ nhỏ nhưng da dẻ lại đặc biệt mỏng manh mềm mại, hơi va chạm một chút đều sẽ bầm tím xanh.

Do dự một lúc, Hạ Lộc Sanh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi chị Dịch Đồng“.

Cố Dịch Đồng biết rằng Hạ Lộc Sanh sẽ đem chuyện vừa rồi tự trút lên đầu mình, vì vậy cô mới không khiển trách Kỳ Cảnh Văn.

Càng hướng về em ấy nói chuyện thì càng làm áp lực tâm lý của em ấy tăng lên, sẽ cảm thấy mình đang làm phiền cả gia đình, khiến gia đình không vui.

Cố Dịch Đồng vuốt vuốt tóc Hạ Lộc Sanh: “Để tôi xem xem trong cái đầu nhỏ này là gì? Tại sao lại dễ dàng suy nghĩ lung tung như vậy? Rõ ràng là người bị hại, còn muốn đem chính mình đặt ở vị trí người làm sai“.

Hạ Lộc Sanh tất nhiên là biết Cố Dịch Đồng đang an ủi cô ấy, cũng là đang trêu ghẹo cô, cô bất mãn gỡ tay Cố Dịch Đồng ra, nói: “Chị Dịch Đồng!”

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh đang làm ra vẻ trẻ con: “Đứa nhỏ hay suy nghĩ lung tung thì phải làm sao bây giờ? Có phải là đánh một trận thì tốt hơn? Một trận không tốt thì hai trận?”

Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng trêu chọc, hừ nhẹ, cô mới không tin Cố Dịch Đồng sẽ đánh mình!

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm khi tâm trạng của Hạ Lộc Sanh khôi phục lại.

Cô nhìn Hạ Lộc Sanh, khóe mắt đuôi mày cô hiện lên vẻ dịu dàng: “Ở lại đây một đêm, ngày mai chúng ta sẽ trở về, được không?”

Hạ Lộc Sanh hơi ngưng lại, cô cùng Cố Dịch Đồng đã thỏa thuận trước khi họ từ thành phố đến nhà dì Cố là sẽ ở chỗ này bốn ngày và quay trở lại vào ngày 5 tháng 10. Bây giờ Cố Dịch Đồng đột nhiên thay đổi chủ ý, ngoại trừ bởi vì cô thì cô không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác.

Đang suy nghĩ, mũi của Hạ Lộc Sanh đột nhiên đau xót, lại có chút muốn khóc, hóa ra chị Dịch Đồng nhìn thấy trong mắt sự luống cuống bất an của cô khi ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.