Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 11:
Trên đường về, trời có mưa nhẹ, thời tiết nóng nực, đường xá trơn trượt trông đặc biệt buồn tẻ.
Hạ Lộc Sanh ngồi ở ghế phụ, một đôi bàn tay đẹp lại xoắn vào nhau, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt căng thẳng, dáng vẻ như sắp chịu cực hình gì vậy.
Cố Dịch Đồng nhịn cười cả một đường. Từ xa xa nhìn thấy được những toà nhà cao trong khu nhà chỗ mẹ Cố đang sống thì cô nghiêng đầu sang nói: “Lộc Sanh, chúng ta sắp đến rồi!”
Nói chưa dứt lời thì Hạ Lộc Sanh đã trở nên căng thẳng hơn, khuôn mặt nghiêm nghị, xinh xắn không biểu cảm, lại có vẻ lạnh lùng khác thường, như thể cự tuyệt người khác.
Khi gần tới cổng khu nhà, Cố Dịch Đồng giảm tốc độ, xe bị bảo an ngăn lại ở cổng.
Mẹ Cố đang ở trong khu biệt thự cách trung tâm thành phố sầm uất một đoạn đường, nơi này là vùng ngoại ô hơi hẻo lánh nhưng giao thông thuận tiện. Khu nhà này được xây dựng quanh ngọn núi, yên tĩnh tao nhã, có thể đi dạo trên núi sau bữa tối.
Những người có thể sống ở đây phải là người có tiền, hoặc là có quyền, hoặc là có cả tiền lẫn quyền, họ không phải là những nhân vật đơn giản, vì vậy an ninh được thắt chặt.
Cố Dịch Đồng đang lái xe của Tề Điệp, bảng số xe chưa được đăng ký với bảo an của khu nhà nên bị ngăn lại cũng không có gì kỳ quái.
Cố Dịch Đồng hạ cửa kính xe xuống để bảo an nhìn thấy cô, sau đó báo số nhà mình cho người đó.
Sau khi bảo an gọi điện cho mẹ Cố để xác minh thì mở ra hàng rào chắn để Cố Dịch Đồng vào.
Tiến vào khu nhà, Hạ Lộc Sanh không hiểu nói: “Sao chị về nhà mình mà bảo an còn phải gọi cho dì Cố để xác nhận?”
Cố Dịch Đồng nói với một giọng tự nhiên: “Tại các nhân viên bảo an không biết tôi, tôi hiếm khi về nhà.”
Hạ Lộc Sanh cái hiểu cái không gật gật đầu.
Cố Dịch Đồng lái xe vào gara, chưa kịp mở dây an toàn, cửa sổ phụ bên kia đã bị “bộp bộp bộp” gõ vang.
Mẹ Cố đang háo hức đứng bên ngoài dán mặt vào cửa sổ xe nhìn Hạ Lộc Sanh.
Cố Dịch Đồng:....
Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, động viên nói: “Lộc Sanh, em ngồi trên xe một lát, đợi chút nữa tôi gọi em xuống thì em hả xuống nha.”
Hạ Lộc Sanh không biết có chuyện gì, ngập ngừng gật đầu.
Cố Dịch Đồng kiên quyết mở cửa bước ra, đi vòng qua nửa thân xe, tới trước cửa bên phía ghế phụ kéo mẹ Cố đi qua một bên.
“Mẹ, Lộc Sanh dễ ngại ngùng, lá gan cũng nhỏ, mẹ làm cái gì mà doạ em ấy vậy?”
Mẹ Cố đánh một cái vào trên vai Cố Dịch Đồng, “Con nhãi này nói gì vậy! Mẹ là tới đón Lộc Sanh về nhà, sao lại thành doạ Lộc Sanh rồi hả?”
Cố Dịch Đồng đã cưỡng lại ý muốn đáp trả về hành động của mẹ Cố, thành thật nói: “Lộc Sanh mới tới lần đầu, lúc ở trong thành phố chưa về đây em ấy đã rất căng thẳng rồi, tính em ấy khá nhút nhát, mẹ nhiệt tình quá sẽ hù doạ em ấy“.
Mẹ Cố vẻ mặt nghi ngờ nhìn Cố Dịch Đồng: “Thật hả?”
Cố Dịch Đồng trịnh trọng gật đầu: “Mẹ cứ như bình thường là được rồi, càng nhiệt tình lại càng không thoải mái đó“.
Căn dặn mẹ Cố xong, Cố Dịch Đồng mới để Hạ Lộc Sanh xuống xe.
“Mẹ tôi nhớ em, không kịp chờ ở trong nhà nên xuống đây đón chúng ta”, Cố Dịch Đồng kéo kéo tay Hạ Lộc Sanh đi về phía mẹ mình.
Hạ Lộc Sanh căng thẳng siết chặt tay Cố Dịch Đồng.
Mẹ Cố nhìn cô gái nhỏ có bảy phần tương tự bạn tốt của mình, viền mắt đột nhiên đỏ hoe nhưng khóe miệng lại nhếch lên chào đứa nhỏ này: “Lộc Sanh, hai năm không gặp con đã cao như vậy rồi, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp mà“.
Hạ Lộc Sanh luống cuống siết tay Cố Dịch Đồng, sau khi mẹ Cố nói xong, cô khom người về phía phát ra giọng nói, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con chào dì Cố“.
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng nghe có vẻ xa lạ, nhưng mẹ Cố lại không quan tâm, nghe xong lời của Hạ Lộc Sanh thì nói: “Bé ngoan, đi, về nhà thôi“.
Cả ba người trở về nhà, vào cửa Cố Dịch Đồng nhắc nhở Hạ Lộc Sanh đổi giày, sau đó thì thầm vào tai em ấy vài câu về cách bố trí đồ đạc trong nhà.
Mẹ Cố nhìn dáng vẻ Cố Dịch Đồng kiên nhẫn săn sóc mà nhướng mày, ranh con nhà mình lúc nào lại dịu dàng chăm sóc người khác như thế?
“Dịch Đồng về rồi à?”, đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cầu thang lầu hai.
Cố Dịch Đồng ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười nhìn người đó, chào hỏi: “Chú Kỳ, con dẫn Lộc Sanh về nhà nghỉ lễ“.
Chú Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, lúc không cười hay lúc tức giận đều nhìn rất uy nghiêm, rõ ràng là người không hay cười, lúc này ông ấy khóe miệng khẽ giật giật hướng về Cố Dịch Đồng biểu thị thiện ý.
Cố Dịch Đồng cúi đầu, nói với cô gái nhỏ bên cạnh: “Lộc Sanh, chú Kỳ ở trên lầu hai nhìn chúng ta đó, em chào hỏi chú Kỳ đi“.
Cô gái nhỏ không biết quan hệ của họ nên cũng không quan tâm, chỉ nghe theo lời của Cố Dịch Đồng mà ngoan ngoãn nói: “Con chào chú Kỳ“.
Chú Kỳ mỉm cười đáp lại.
Mẹ Cố mỉm cười nhìn bọn họ, nói: “Ông Kỳ mau xuống đây, cùng nhau ngồi trò chuyện, mẹ sẽ vào bếp gọt hoa quả cho các con.”
Sau khi mẹ Cố rời khỏi phòng khách, Cố Dịch Đồng nhìn một vòng, hỏi: “Chú Kỳ, nghỉ lễ mà Cảnh Văn không trở về sao?”
Kỳ Cảnh Văn là con trai của chú Kỳ, cậu ấy mới mười sáu tuổi, đang trong thời kỳ nổi loạn, cậu ta muốn chuyển vào trường để sống một cách độc lập, là cái dạng vừa rời khỏi nhà thì sẽ không nguyện ý quay về.
Chú Kỳ trong lòng bừng tỉnh, vỗ trán: “Nó đang chơi game, để chú gọi nó. Tối hôm qua nó nói với chú khi nào cháu về thì gọi nó. Coi trí nhớ của chú kìa, suýt chút nữa đã quên rồi“.
Chờ chú Kỳ đến phòng của Kỳ Cảnh Văn, Cố Dịch Đồng ghé vào tai Hạ Lộc Sanh thấp giọng nói: “Ba mẹ tôi lúc tôi còn nhỏ đã ly hôn. Chú Kỳ tái hôn cùng với mẹ tôi, Cảnh Văn là con trai của chú Kỳ“.
Giọng nói chưa kịp dứt, trên lầu hai đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, Kỳ Cảnh Văn mừng rỡ hét lên: “Chị!”
Một người từ trên tầng hai chạy xuống, lao thẳng về phía Cố Dịch Đồng, tốc độ nhanh chóng không tránh kịp, chuẩn xác va vào lòng Cố Dịch Đồng nhưng đồng thời cậu ấy cũng đụng trúng Hạ Lộc Sanh làm em ấy ngã xuống đất.
Hạ Lộc Sanh đang đứng bên cạnh Cố Dịch Đồng, đột nhiên bị va mạnh vào người, không hề có sự chuẩn bị nào, ngã xuống đất, đầu gối bị va đập đau đớn.
Cố Dịch Đồng sắc mặt thay đổi, đem người trong ngực đẩy ra, vội vàng tiến lên đến xem Hạ Lộc Sanh: “Bị đụng trúng đầu gối rồi sao?”
Hạ Lộc Sanh chịu đựng cơn đau, lắc đầu.
Cố Dịch Đồng tức giận, quay lại nhìn em trai cau có: “Người đã lớn vậy rồi mà vẫn còn hấp tấp, lỡ như làm bị thương người khác thì phải làm sao!!”
Kỳ Cảnh Văn sợ run đứng tại chỗ, ngây người nhìn Cố Dịch Đồng.
Cố Dịch Đồng chưa bao giờ lớn tiếng với cậu ta, cũng chưa bao giờ la rầy gì, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy dáng vẻ giận dữ răn dạy của chị gái.
Chú Kỳ đi ra liền nhìn thấy Hạ Lộc Sanh ngã trên mặt đất, Cố Dịch Đồng dưới cơn tức giận đang nhìn Kỳ Cảnh Văn, nhất thời trong lòng hồi hộp, bước chân nhanh chóng đi xuống lầu.
“Làm sao vậy? Sao Lộc Sanh lại ngã xuống đất rồi? Cảnh Văn, có phải con gây hoạ không?”, chú Kỳ nghiêm mặt nhìn Kỳ Cảnh Văn.
Hạ Lộc Sanh nghe lời của Cố Dịch Đồng cùng chú Kỳ, trong lòng hoảng loạn, sợ mọi người sẽ vì mình mà cãi nhau, cô kéo kéo quần áo Cố Dịch Đồng.
Rõ ràng cũng không nói gì nhưng Cố Dịch Đồng lại hiểu ý của Hạ Lộc Sanh.
Cô đem sự tức giận trong lòng đè xuống, quay đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, đỡ cánh tay của em ấy, nhỏ nhẹ mở miệng, thanh âm ấm áp: “Đứng dậy trước đã“.