Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 10: Chương 10




Hạ Lộc Sanh chỉ có thể nghe thấy âm thanh Cố Dịch Đồng bận rộn tíu tít, nhưng lại không biết Cố Dịch Đồng đang bận cái gì, mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng hỏi.

Vào buổi chiều, tranh thủ lúc Hạ Lộc Sanh nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Dịch Đồng đi đến cửa hàng quần áo gần nhà nhất để mua mấy bộ quần áo về cho Hạ Lộc Sanh.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ hết thảy xong, mỳ của cô cũng đã nguội từ lâu rồi, Cố Dịch Đồng lười đi hâm nóng lại, thở một hơi ngồi xuống ghế, mới vừa cầm lấy đôi đũa thì điện thoại vang lên.

Cố Dịch Đồng sợ tiếng chuông sẽ làm ồn đến Hạ Lộc Sanh nên nhanh chóng cầm lên và đi ra ban công nghe.

“Con nhóc kia sao nghe điện thoại mà không lên tiếng vậy?”

Điện thoại di động vừa đặt ở bên tai, lời trách móc của mẹ Cố đã ập đến.

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ đỡ trán rồi hạ giọng: “Con vừa mới thu dọn nhà cửa xong, có chuyện gì vậy mẹ?”

Mẹ Cố gọn gàng dứt khoát nói: “Dì Lương của con giới thiệu cho con một cậu trai, con nghĩ thế nào? Có muốn gặp hay không?”

Nghe đến đây, Cố Dịch Đồng chỉ cảm thấy trán chợt nhói đau, nếu cô nhớ không nhầm thì cô đây vừa mới tốt nghiệp đại học đúng không?!

“Mẹ, con mới hai mốt, mẹ thúc giục kết hôn có sớm quá không? Không gặp không gặp, mẹ thay con từ chối dì Lương đi!“.

Mẹ Cố đã sớm đoán được câu trả lời của Cố Dịch Đồng, không ngạc nhiên nhưng bà vẫn càm ràm lên tiếng: “Con hai mốt tìm bạn trai cũng phù hợp rồi! Lúc này có rất nhiều thanh niên đang đợi con lựa chọn, qua chừng hai năm nữa sẽ muộn, những cậu trai tốt đều bị người khác chọn mất rồi thì con chỉ có thể cùng với mấy người vớ va vớ vẩn thôi!“.

Hiển nhiên, Cố Dịch Đồng không phải là lần đầu tiên nghe mẹ Cố cằn nhằn, không nói tiếng nào để cho mẹ Cố tự nói một mình luôn.

“Hai mươi mốt tìm bạn trai thì sớm chỗ nào? Trước tiên tìm được người có thể phát triển quan hệ, lại mất tầm nửa năm để tìm hiểu nhìn nhận lẫn nhau, sau đó nếu đã xác nhận quan hệ yêu đương thì cũng mất hai năm đúng không? Rồi lại đính hôn, một năm sau thì kết hôn, lúc đó không phải đã hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi sao?”

Dựa theo kinh nghiệm, mẹ Cố nói tới đây thì coi như xong, Cố Dịch Đồng mới nói tiếp: “Mẹ, con dẫn Lộc Sanh về nhà rồi đó!“.

Mẹ Cố lập tức sửng sốt, chốc lát sau mới phản ứng lại, giọng điệu không hề giống vừa rồi, cẩn trọng mang theo ba phần nghiêm khắc.

“Lộc Sanh chịu ở cùng con rồi hả? Cố Dịch Đồng, mẹ cho con biết, con chăm sóc Lộc Sanh tốt vào cho mẹ. Nếu không có khả năng và thời gian thì dẫn Lộc Sanh về đây, mẹ sẽ chăm sóc con bé“.

Cố Dịch Đồng nghe được có chút hoảng hốt.

Trước kia, vào năm 2009 lúc cô dẫn Hạ Lộc Sanh về, mẹ cũng đã nói như thế với cô, giọng điệu lúc này giống hệt lúc trước. Khi đó cô không phản đối còn vỗ ngực thề son sắt với mẹ rằng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Lộc Sanh.

Sau đó, sau khi Lộc Sanh xảy ra chuyện, mẹ Cố trong suốt hai năm không muốn gặp cũng không muốn nói chuyện cùng cô. Cuối cùng, chú Kỳ hao hết tâm tư để cho mẹ Cố nhìn thấy trạng thái của Cố Dịch Đồng sau khi Hạ Lộc Sanh qua đời, lúc đó mẹ Cố mới mềm lòng.

Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần, trả lời: “Con biết rồi, con sẽ chăm sóc cho Lộc Sanh thật tốt“.

Không giống như lúc trước đáp ứng bằng sự ngông cuồng tự tin mà là lời cam kết nghiêm túc, thận trọng xuất phát từ trái tim.

Mẹ Cố không yên lòng căn dặn: “Nếu con bận không có thời gian chăm sóc Lộc Sanh thì gọi cho mẹ, có bất kỳ chuyện gì đều nhớ phải gọi mẹ đó!“.

Cố Dịch Đồng ngoan ngoãn đáp lại lời của mẹ, không hề phiền chán hay mất kiên nhẫn: “Dạ, con biết rồi!“.

Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch Đồng dậy rất sớm chuẩn bị bữa ăn và đặt bộ quần áo mới ở đầu giường Hạ Lộc Sanh.

Thời gian hẹn với Triệu Nhã Tô là chín giờ, chưa đến tám giờ rưỡi hai người rời khỏi nhà, đến nơi hẹn vừa vặn chín giờ.

Nơi học là phòng nhạc, căn phòng không lớn nhưng rất có cảm giác, trên tường treo các loại nhạc cụ và vẽ trang trí bằng các nốt nhạc đen trằng. Toàn bộ căn phòng lấy màu trắng đen là chủ đạo, có chút tối tăm và hoang dã, không giống như phong cách của Triệu Nhã Tô.

Lúc này, Triệu Nhã Tô đã đợi sẵn, nhìn thấy hai người họ liền tươi cười chào dón: “Tôi còn lo lắng hai người các em không tìm được nơi này. Chỗ này trước kia là phòng tập của một ban nhạc, sau này ban nhạc giải tán, tôi thấy chỗ này khá yên tĩnh nên thuê lại, ở đây dạy dỗ cho học trò“.

Nghe thấy giọng nói của Triệu Nhã Tô, lần này không cần Cố Dịch Đồng nhắc nhở, Hạ Lộc Sanh đã mở miệng nói: “Xin chào, cô Triệu!“.

Triệu Nhã Tô nhìn Hạ Lộc Sanh mỉm cười: “Chào em, Lộc Sanh, nhanh ngồi xuống đi“.

Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên cái ghế bên cạnh, đem đàn Cello đang đeo trên lưng em ấy lấy xuống đặt trên đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Nhã Tô, hỏi: “Cô Triệu, mấy giờ thì em đến đón Lộc Sanh được?”

Hạ Lộc Sanh cứng người, theo bản năng kéo tay Cố Dịch Đồng, cả người trở nên căng thẳng.

Triệu Nhã Tô tự nhiên chú ý đến động tác của Hạ Lộc Sanh, trong mắt bà hiện lên một tia yêu thương trìu mến, bà cảm thấy hơi xót xa về sự nhạy cảm và lo lắng của Hạ Lộc Sanh.

Bà đang định mở miệng thuyết phục Hạ Lộc Sanh thì thấy Cố Dịch Đồng lắc lắc đầu, ra hiệu bà đừng nói gì cả.

Triệu Nhã Tô hơi ngưng lại, đem lời ra đến khóe miệng thu lại, nói: “Mười một giờ rưỡi thì tan học“.

Cố Dịch Đồng cảm ơn Triệu Nhã Tô, sau đó khom người đối mặt với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em học hành chăm chỉ với cô Triệu nha, tôi nên đi làm, hiện tại đã trễ rồi“.

Hạ Lộc Sanh mặt mũi lạnh lùng nắm tay Cố Dịch Đồng không buông, cũng không hé răng.

Cố Dịch Đồng tiếp tục thì thầm: “Buổi trưa tôi tới đón em được không?”

Chốc lát, Hạ Lộc Sanh buông lỏng tay Cố Dịch Đồng ra và nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Dịch Đồng sờ sờ đầu nhỏ của Hạ Lộc Sanh, bước ra khỏi phòng nhạc. Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Hạ Lộc Sanh khẽ mím môi, khuôn mặt xinh xắn như đông cứng lại.

Triệu Nhã Tô nhìn Hạ Lộc Sanh cả người lộ ra một thân ý tứ người lạ chớ đến gần lại liếc mắt nhìn cái người đang lén lút nấp ở cửa nhìn trộm, khoé miệng nâng lên, cô chị này đối với em gái thật sự là hao hết tâm tư nha.

“Lộc Sanh, em có một nền tảng tốt, tôi sẽ ôn tập sơ qua một số kiến ​​thức cơ bản cho em nhưng không ở phần này lãng phí nhiều thời gian”, Triệu Nhã Tô nói.

Hạ Lộc Sanh gật đầu với vẻ mặt ủ rũ.

Sau khi quan sát bên ngoài một lúc lâu, sự lo lắng của Cố Dịch Đồng mới buông xuống. Mặc dù không nhìn thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt của Lộc Sanh nhưng cô Triệu nói gì em ấy cũng chăm chỉ phối hợp.

Đợi ở bên ngoài đến mười một giờ rưỡi, Cố Dịch Đồng gõ cửa phòng nhạc và bước vào.

“Cô Triệu đã vất vả rồi”, trước tiên chào hỏi Triệu Nhã Tô một tiếng, sau đó Cố Dịch Đồng quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, nở một nụ cười: “Lộc Sanh, tôi tới đón em nè!“.

Triệu Nhã Tô tất nhiên là biết Cố Dịch Đồng vẫn luôn ở bên ngoài phòng nhạc chờ, nhìn Cố Dịch Đồng trang phục năng động đi tới, bà khẽ cười lên, phối hợp chào hỏi với cô.

Hạ Lộc Sanh theo bản năng ôm đàn Cello đứng dậy, theo giọng của Cố Dịch Đồng đi hai bước về trước, Cố Dịch Đồng vội vàng tiến lên nắm lấy tay Lộc Sanh: “Em cẩn thận, đưa đàn cho tôi“.

Hạ Lộc Sanh khuôn mặt căng thẳng suốt hai tiếng rưỡi, sau khi nghe giọng của Cố Dịch Đồng thì dịu đi trong chớp mắt, cô ngoan ngoãn đem đàn Cello giao cho Cố Dịch Đồng, sau đó nắm lấy tay cô.

Sau khi tạm biệt Triệu Nhã Tô, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh đến quán cà phê.

Hạ Lộc Sanh vẫn chơi đàn Cello trong quán cà phê vào buổi chiều, tới buổi tối, như đã hứa với Tề Điệp trước đó, cô sẽ dạy cho Tề Điệp những gì buổi sáng cô Triệu đã dạy mình.

Tháng ngày trôi qua bình thản mà giản đơn. Dưới sự dạy bảo của Triệu Nhã Tô, sự tiến bộ của Hạ Lộc Sanh càng ngày càng rõ ràng. Công ty của Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp cũng dần dần phát triển hơn, trước kia chỉ tiếp những đơn lẻ tẻ nhưng giờ đã biến thành đơn hàng thường xuyên.

Trong nháy mắt đã qua một tháng, khắp nơi vui mừng nghênh đón ngày Quốc khánh, Hạ Lộc Sanh cũng được Triệu Nhã Tô thả cho nghỉ lễ.

Lúc này Cố Dịch Đồng đang thu dọn vali của mình, còn Hạ Lộc Sanh thì ngồi ở mép giường với vẻ mặt lo lắng.

Nhìn Hạ Lộc Sanh mang dáng vẻ nàng dâu nhỏ đang cuống cuồng, Cố Dịch Đồng liền không nhịn được bật cười: “Em sợ gì chứ? Mẹ tôi cũng không có ăn thịt em“.

Hạ Lộc Sanh nắm lấy ga trải giường, nhếch miệng ủy ủy khuất khuất nói: “Em chỉ là căng thẳng thôi“.

Sau khi nói xong, em ấy cuối cùng cũng buông ga trải giường trong tay xuống, đưa tay ra đáng thương nhếch miệng.

Ý cười Cố Dịch Đồng càng sâu, bất đắc dĩ đứng dậy tiến lên, duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ đang làm nũng. Trong khoảng thời gian này, tính tình của Hạ Lộc Sanh bên ngoài vẫn lạnh mặt như vậy nhưng ở nhà thì càng thoải mái hơn, tính tình trẻ con ngày càng bộc lộ rõ ​​ràng hơn, thường chơi xấu làm nũng.

Đây là dáng vẻ mà Cố Dịch Đồng chưa từng thấy trước đây, cô rất thích nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.