Triệu Nhã Tô do dự một chút rồi nói: “Nên là vậy, thế nhưng trước đó tôi muốn mạo muội hỏi một câu, em cùng Lộc Sanh không giống họ nhau, hẳn không phải là chị em ruột đúng không?”
Cố Dịch Đồng sao có thể không hiểu ý tứ của Triệu Nhã Tô chứ, đây coi như là thấy mình còn trẻ tuổi, đang chất vấn mình có thể chịu trách nhiệm cho Lộc Sanh hay không.
Cố Dịch Đồng không giấu giếm: “Lộc Sanh đúng thật không phải là em gái ruột của em. Ba mẹ Lộc Sanh ly hôn khi em ấy còn nhỏ, em ấy theo mẹ quay về thành phố này nhưng hai năm trước mẹ em ấy đã qua đời vì bệnh, trước khi ra đi có giao Lộc Sanh lại cho em“.
Triệu Nhã Tô nhất thời không nói nên lời, sau đó hướng Cố Dịch Đồng nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi“.
Cố Dịch Đồng cười khẽ lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy đi tìm Hạ Lộc Sanh.
Lúc này Hạ Lộc Sanh đang ngồi đờ ra ở trong phòng nghỉ ngơi, Cố Dịch Đồng vừa mới bước vào đã nhìn thấy Hạ Lộc Sanh nghiêng mặt hướng về cô: “Chị Dịch Đồng...?”
Cố Dịch Đồng kinh ngạc: “Sao em biết được là tôi?”
Bởi vì đã đoán đúng người đến, Hạ Lộc Sanh nhếch lên đôi môi hồng, giọng điệu rất vui vẻ: “Em nghe được nha!”
Còn có chút mơ hồ kiêu ngạo.
Cố Dịch Đồng tiến lên xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ: “Lộc Sanh thật là lợi hại, tôi tới tìm em là muốn cho em gặp một người“.
Hạ Lộc Sanh đầy mặt nghi hoặc.
Cố Dịch Đồng một bên đem chuyện đã xảy ra nói cho Hạ Lộc Sanh, một bên dẫn em ấy ra khỏi phòng nghỉ ngơi, hướng chỗ Triệu Nhã Tô đi tới.
Khi gần đến bàn mười sáu, Cố Dịch Đồng dừng bước, nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, chăm chú hỏi: “Lộc Sanh, em có muốn theo cô Triệu học tập không?”
Trên mặt Hạ Lộc Sanh không có biểu hiện gì, nhưng hai tay của em đan chặt vào nhau, vạch trần nội tâm đang đấu tranh kịch liệt của em ấy.
“Em... em muốn kiếm tiền”, qua một lúc lâu, Hạ Lộc Sanh mới trầm giọng mở miệng nói.
Cố Dịch Đồng mơ hồ hiểu được suy nghĩ của Hạ Lộc Sanh. Trước đó Hạ Lộc Sanh đã nói không muốn gây phiền toái cho cô, không muốn trở thành gánh nặng, như vậy hiện tại ở cùng một chỗ cùng mình, Hạ Lộc Sanh là sợ bản thân em đi học có phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho mình không?
Nhưng suy cho cùng, đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô, Cố Dịch Đồng không chắc chắn, cô chỉ có thể thử thăm dò, cố gắng thuyết phục em ấy: “Lộc Sanh, nếu em lo lắng việc học sẽ thêm gánh nặng cho tôi, vậy thì em không cần phải lo đâu.”
Hạ Lộc Sanh hơi cúi đầu xuống thấp, hai tay vẫn chặt chẽ đan nhau.
Cố Dịch Đồng đứng trên lập trường của Hạ Lộc Sanh suy nghĩ một chút rồi nói theo cách khác: “Hơn nữa, hiện tại đầu tư tiền bạc và thời gian vào việc học, sau này có thể được đền đáp gấp bội nha. Em bây giờ kéo Cello ở khách sạn và quán cà phê được trả thù lao theo tháng, lương không nhiều nhưng nếu theo cô Triệu học tập, sau này thành tài quay về chơi Cello sẽ không giống như vậy. Chỉ với thân phận là học trò của cô Triệu thôi giá trị con người của em đã tăng lên gấp hai rồi“.
Mí mắt Hạ Lộc Sanh run lên, có vẻ hơi buông lỏng ra.
“Nếu như em thật sự học hành thành tài, vậy không chỉ là gấp hai lần. Đến lúc đó chỉ cần mở một buổi diễn tấu có thể bằng thu nhập của tôi trong một năm nha!“.
Những lời nói đằng sau Cố Dịch Đồng hoàn toàn là nói bừa thôi, cô căn bản không biết thu nhập từ một buổi diễn tấu là bao nhiêu, huống chi thu nhập từ buổi diễn còn phụ thuộc vào quy mô bối cảnh, số lượng của người xem, giá vé và các yếu tố khác.
“Vì lẽ đó, Lộc Sanh, em cứ quyết định thuận theo trái tim mình là tốt rồi, tôi không phải đang ám chỉ em nhất định phải đi học. Em không muốn đi thì sẽ giữ lấy sinh hoạt như hiện tại, nếu như động lòng thì đừng chống lại trái tim đang mách bảo“.
Không thể phủ nhận rằng những lời của Cố Dịch Đồng thật sự đã làm rung động trái tim của Hạ Lộc Sanh. Cô không phải không động lòng, dù sao thì đó cũng là Triệu Nhã Tô đó, có thể học tập từ cô ấy chắc chắn sẽ được rất nhiều điều có ích.
Nhưng cô sợ điều đó sẽ gây áp lực cho Cố Dịch Đồng. Lúc trước cô học đàn Cello đã tạo cho mẹ mình bao nhiêu áp lực về học phí, cô không nói thế nhưng trong lòng cô hiểu hết.
Thu nhập của mẹ đều dành cho việc học đàn Cello của cô, tới mức.... mẹ bị bệnh cũng không dám bỏ tiền ra đi khám, cuối cùng làm bản thân mình lao lực suy sụp, đến bệnh viện khám thì đã quá muộn rồi.
Cô đã làm cho mẹ mình ra đi, cô không muốn lại liên luỵ Cố Dịch Đồng.
Tuy nhiên, những lời nói sau đó của Cố Dịch Đồng lại thực sự làm cô động lòng. Cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, cô không có nhiều ý tưởng cùng tầm nhìn xa gì, cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền để giảm bớt gánh nặng chăm sóc mình của chị ấy. Như vậy...thì cô mới là một người hữu ích chứ không phải là gánh nặng của chị Dịch Đồng.
Huống hồ chi cô cũng thật sự yêu thích đàn Cello, việc muốn học tập để nâng cao trình độ cũng là điều hiển nhiên.
Hạ Lộc Sanh có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
Cố Dịch Đồng đẩy ra mấy ngón tay đang quấn chặt vào nhau của Hạ Lộc Sanh, sau đó cầm tay em ấy thật chặt, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: “Lộc Sanh, em chỉ cần làm những gì em muốn là được.”
Tuy rằng cô ấy hy vọng Hạ Lộc Sanh có thể đi học, không phải là vì mình nhắc tới tiền, cô thật sự vì để cho Hạ Lộc Sanh thay đổi trở nên tốt hơn, nhưng Hạ Lộc Sanh không muốn, cô sẽ không ép buộc em ấy.
“Đi thôi, cô Triệu đã đợi rất lâu rồi”, Cố Dịch Đồng cầm tay Hạ Lộc Sanh quơ quơ, nhẹ giọng mở miệng.
Hai người tới bàn mười sáu, nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, ánh mắt Triệu Nhã Tô sáng lên.
Sau khi hai người ngồi xuống, Cố Dịch Đồng hơi nghiêng người về phía Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh, cô Triệu đang ngồi đối diện với em, chào cô Triệu đi“.
Khi ở trước mặt người khác, Hạ Lộc Sanh chính là vẻ mặt lạnh lùng, cô hướng về phía trước cúi đầu, ngắn gọn lạnh lùng nói: “Chào cô Triệu“.
Triệu Nhã Tô: “Xin chào, Lộc Sanh, chị gái em đã nói với em tất cả mọi thứ chưa? Em nghĩ như thế nào, có đồng ý theo tôi học tập không?”
Dưới bàn, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh nắm tay nhau, Hạ Lộc Sanh nắm thật chặt tay Cố Dịch Đồng, do dự một chút, sau đó đã đưa ra quyết định.
“Sau này làm phiền cô Triệu rồi“.
Triệu Nhã Tô cùng Cố Dịch Đồng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bật cười.
Tề Điệp một bên chua xót nói: “Lộc Sanh thực sự là may mắn, ngày đầu tiên đến Miêu Nhãn đã gặp được cô Triệu làm tôi không khỏi ghen tỵ, huhu“.
Hạ Lộc Sanh hơi kinh ngạc, chu chu miệng.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được có người đố kị mình, trước đây nghe được đều là thương cảm, nào là thương cảm cô mắt không nhìn thấy, thương cảm, tiếc nuối cô không cha mất mẹ...
Cố Dịch Đồng bị dáng vẻ bối rối của Hạ Lộc Sanh chọc cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Triệu Nhã Tô: “Cô Triệu, lúc nào Lộc Sanh có thể đi học vậy ạ?”
“Ngày mai là có thể đến, tôi gửi địa chỉ vào tin nhắn cho em”, Triệu Nhã Tô vừa nói vừa nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó nói: “Xin lỗi, buổi chiều tôi còn có việc, tôi đi trước. Lộc Sanh, ngày mai gặp“.
“Tạm biệt cô Triệu, ngày mai gặp ạ”, Lộc Sanh không mặn không nhạt đáp lại.
Tề Điệp không bình tĩnh như Lộc Sanh, vẻ mặt cô không nỡ mà nhìn Triệu Nhã Tô: “Cô Triệu nhanh như vậy đã đi rồi sao, còn chưa có cơ hội mời cô ăn một bữa cơm bái sư nữa“.
Triệu Nhã Tô cũng có ấn tượng tốt với cô gái này, miệng thì hay nói linh tinh nhưng cũng vui vẻ, sáng sủa, vì vậy cô ấy cong môi nói: “Sẽ có cơ hội thôi, có thời gian tôi sẽ gọi cho Dịch Đồng, mọi người đến nhà tôi làm khách“.
Tâm tình vừa xuống thấp của Tề Điệp trong nháy mắt lại bay lên, hai mắt sáng ngời như con mèo nhỏ ăn trộm được cá: “Dạ được!“.
Triệu Nhã Tô đi rồi, ba người Cố Dịch Đồng quay về bàn mười sáu, Tề Điệp nhìn chằm chằm vào Hạ Lộc Sanh.
“Cậu có nhìn nữa thì mặt của Lộc Sanh cũng không có nở ra hoa đâu”, Cố Dịch Đồng ở một bên lành lạnh mở miệng.
Tề Điệp bị cắt ngang, ngồi thẳng người hừ lạnh một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Lấy cây đàn Cello trong phòng trực đưa cho Lộc Sanh đi, coi như là quà mình tặng em ấy bái cô Triệu làm cô“.
Cố Dịch Đồng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về hướng Tề Điệp, chỉ chốc lát sau, Cố Dịch Đồng hơi cười khẽ, ghi nhớ lấy phần thân tình dành cho cô của Tề Điệp.
“Lộc Sanh, cảm ơn chị Tề đi“.
Tề Điệp vội vàng mở miệng: “Khoan! Khoan! Đừng có cảm ơn mình! Mình còn có điều kiện!“.
Lời cảm ơn đến bên miệng Hạ Lộc Sanh rồi lại nuốt trở lại, sau đó lẳng lặng chờ Tề Điệp nói.
“Những gì Lộc Sanh học được từ cô Triệu thì phải chia sẻ với mình“.
Tề Điệp nghĩ, cô Triệu dạy Lộc Sanh, Lộc Sanh dạy chính mình, vậy thì cô Triệu dạy Lộc Sanh cũng như là dạy mình rồi nha.
Vì vậy, cuối cùng mình cũng cô cũng sẽ học được, tặng một cây đàn Cello cũng không tính là gì, hihi.
Cố Dịch Đồng có chút buồn cười, đang muốn mở miệng, liền nghe Hạ Lộc Sanh nói: “Dạ được!“.
Tề Điệp hài lòng gật đầu, tâm tình tốt nên thả cho Cố Dịch Đồng: “Bạn hiền ơi, ngày mai Lộc Sanh sẽ đi học, xế chiều hôm nay cậu không cần phải đi làm, đưa Lộc Sanh về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tốt đi“.
Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, không từ chối đề nghị của Tề Điệp.
Trên đường về nhà, Cố Dịch Đồng đi đường vòng đến một cửa hiệu bán đồ trẻ em, cửa hàng rất lớn, không chỉ có sữa bột, bỉm mà còn có một số đồ dùng cần thiết chăm sóc trẻ con hằng ngày.
Nhân tiện ở cạnh cửa hàng có một quán ăn nhỏ, cô mua hai phần mỳ hoành thánh mang về.
Sau khi trở về nhà, mỳ hoành thánh vẫn còn nóng.
Cố Dịch Đồng đem mỳ đổ vào trong tô, lại cầm cái muỗng nhét vào trong tay của Hạ Lộc Sanh: “Cẩn thận nóng đó, em ăn từ từ thôi“.
Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, sau khi múc đầy một muỗng mỳ, nàng như học sinh tiểu học, thổi thổi rồi ăn.
Cố Dịch Đồng nhìn có chút buồn cười, khe khẽ lắc đầu, rồi lấy những thứ mua ở cửa hàng đồ trẻ em lấy ra.
Là miếng bọt biển dán góc bàn tránh va chạm, mua đầy một túi.
Cố Dịch Đồng xắn tay áo bắt đầu làm việc, đem bao bì mấy miếng dán bọt biển tránh va chạm mở ra, dán dọc theo mép bàn, ngay góc bàn cũng dán lên, các góc bàn đều được gia cố thật dày.
Trong ngôi nhà ba phòng ngủ, hai phòng khách rộng một trăm ba mươi mét vuông, tất cả các bàn ghế, góc cạnh đều được Cố Dịch Đồng dán bọt biển chống va chạm, ngay cả những đồ nội thất có góc tròn cũng được dán dải lên để phòng hờ.