Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 8: Chương 8




Trái tim khó chịu của Hạ Lộc Sanh lắng xuống, ngoan ngoãn nằm nhoài trên bả vai Cố Dịch Đồng.

Buổi tối, bầu trời đầy sao toả sáng.

Cố Dịch Đồng đứng trên ban công nhìn quang cảnh về đêm của thành phố A. Đèn ô tô trên đường liên tục chớp tắt.

Đột nhiên, Cố Dịch Đồng nghĩ đến mảnh giấy mà Hạ Lộc Sanh giao cho cô, Cố Dịch Đồng lấy điện thoại di động ra và bấm số trên đó gọi đi.

Bên kia rất nhanh nghe máy, một giọng nữ trung niên ôn hòa vang lên: “Xin chào?”

Cố Dịch Đồng sắp xếp ngôn ngữ và nói: “Xin chào, hôm nay ở quán cà phê Miêu Nhãn em gái tôi nhận được mẩu giấy ghi chú, trên đó có ghi lại số điện thoại này của cô...”

Cố Dịch Đồng chưa kịp nói xong thì bên kia vội vã mở miệng, giọng hơi khẩn trương: “Xin chào, đây là số tôi để lại cho em gái cô, không biết cô có thời gian không? Tôi muốn hẹn cô ra ngoài để nói chuyện về em ấy“.

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng theo bản năng cau mày.

Bên kia đã nhận ra Cố Dịch Đồng trầm mặc, vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý. Là như vầy, tôi là giáo viên dạy đàn Cello. Hôm nay ở quán cà phê nghe thấy em gái cô kéo đàn, em ấy là hạt giống tốt, rất có năng khiếu, không nên dừng lại ở hiện tại, em ấy nên tiếp tục học tập chuyên sâu thêm!'.

Cố Dịch Đồng trong lòng hơi động, nhưng dù sao cô cũng không phải là trẻ con người khác nói gì cũng sẽ tin, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, hỏi: “Không biết tôi nên xưng hô như thế nào với cô?”

Người phụ nữ bên kia nói: “Trên tờ giấy tôi có ghi lại, tôi họ Triệu, tên gọi là Triệu Nhã Tô. Nếu cô thuận tiện thì trưa mai gặp nhau một chút ở quán cà phê Miêu Nhãn nhé“.

Cố Dịch Đồng không có từ chối.

Sau khi gác máy, Cố Dịch Đồng đổi tay gọi cho Tề Điệp.

Lúc này Tề Điệp đang có mâu thuẫn với bạn trai, sau khi nhận được cuộc gọi của Cố Dịch Đồng thì rất cáu kỉnh: “Hạn cho cậu trong ba câu nói những gì cậu muốn!”

Đối với chuyện Tề Điệp nổi nóng, Cố Dịch Đồng đã không còn cảm thấy kinh ngạc, cô nói: “Cậu từng nghe về Triệu Nhã Tô chưa? Là một giáo viên dạy đàn Cello“.

Chỉ với một câu nói đã đem cơn tức giận của Tề Điệp giảm xuống, sự chú ý của cô lập tức bị dời đi: “Bớt xàm, ai học đàn Cello mà không biết Triệu Nhã Tô?!? Tiếng tăm lừng lẫy đó! Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này?”

Cố Dịch Đồng do dự một lúc, nhưng vẫn thành thật giải thích.

Nghe được Cố Dịch Đồng nói Triệu Nhã Tô có ý định Hạ Lộc Sanh làm học trò, Tề Điệp kinh sợ đến mức từ trên giường nhảy lên một cái: “Cậu nói cái gì?!? Cậu đừng có mà lừa mình, cô giáo Triệu đã mấy năm nay không nhận học trò rồi! Ban đầu khi mình học Cello, mình nhờ cha tìm quan hệ đi cửa sau để cô ấy nhận mình nhưng cô giáo Triệu vẫn không nhận, cô ấy là ngôi sao sáng trong giới Cello đó!“.

Mấy chữ cuối cùng được nói rất có khí phách.

“Mình đã đáp ứng hẹn gặp cô ấy, trưa mai ở quán cà phê của cậu. Thật hay giả tới lúc đó sẽ biết thôi”, Cố Dịch Đồng bình tĩnh nói.

Tề Điệp lập tức nói tiếp: “Ngày mai mình cũng tới! Mình ngược lại muốn nhìn thử xem cái người giả danh cô giáo Triệu này tột cùng là gan hùm mật gấu gì!“.

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ nở nụ cười, trong phòng khách đột nhiên truyền đến “phịch” một tiếng, còn có tiếng kêu đau đớn của Hạ Lộc Sanh.

Trái Cố Dịch Đồng bỗng nhiên thắt lại, lý trí còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động, không nói hai lời cúp điện thoại của Tề Điệp, ba chân bốn cẳng vội vã đi tới phòng khách.

Chỉ thấy Hạ Lộc Sanh ngồi xổm ở dưới đất, xoa trán vẻ mặt đau khổ.

Cố Dịch Đồng thay đổi sắc mặt, ném điện thoại sang một bên, bước tới giữ mặt Hạ Lộc Sanh nâng lên: “Làm sao vậy? Bị đụng đầu sao? Thả tay xuống tôi nhìn một chút!“.

Trên trán Hạ Lộc Sanh bị đập trúng một mảng da, ửng đỏ rất chói mắt.

Viền mắt Hạ Lộc Sanh ngân ngấn nước mắt, không phải cô muốn khóc, mà là bị đụng đầu, nước mắt tự động dâng lên.

“Va vào cạnh bàn rồi”, Hạ Lộc Sanh ủy ủy khuất khuất mở miệng.

Cố Dịch Đồng không nói một lời đem Hạ Lộc Sanh đỡ lên, dẫn em ấy đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp thuốc xoa lên chỗ da bị đụng trúng của Hạ Lộc Sanh.

Mãi cho đến khi đem hộp thuốc và hòm thuốc cất vào chỗ cũ, Cố Dịch Đồng cũng không nói một lời.

Hạ Lộc Sanh cẩn thận từng li từng tí một kéo kéo ống tay áo Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, chị tức giận sao?”

Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ đang bất an, khuôn mặt nghiêm nghị của cô dịu lại: “Không có, tôi là đau lòng vết thương của em“.

Hạ Lộc Sanh hướng về Cố Dịch Đồng cười nhẹ, đôi mắt cong cong: “Em không sao! Chị đừng lo lắng!“.

Nhìn thấy Hạ Lộc Sanh cười, Cố Dịch Đồng ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Lộc Sanh cười thoải mái như thế.

Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần, tức giận: “Đầu bị đụng cho nở hoa còn cười hả? Lúc đi tắm phải cẩn thận một chút, chỗ rách da đừng để bị dính nước“.

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn đáp lại.

“ Lộc Sanh, em biết Triệu Nhã Tô không?”, Cố Dịch Đồng thử thăm dò mở miệng hỏi.

Hạ Lộc Sanh không chút do dự gật đầu: “Em biết! Em đã nghe rất nhiều ca khúc do cô ấy kéo đàn, cô ấy còn tự mình sáng tác, thật nhiều ca khúc, rất lợi hại!“.

Nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng không nói cho em ấy biết nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi. Nếu người hôm nay gặp phải là tên lừa gạt thì bây giờ nói cho Lộc Sanh chẳng phải là làm cho em ấy uổng công mong chờ hay sao?

Kỳ vọng rồi lại thất vọng, sự chênh lệch này thật sự không tốt chút nào.

Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, Cố Dịch Đồng thúc giục Hạ Lộc Sanh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, một bên mở trình duyệt trên điện thoại, tìm kiếm ba chữ: “Triệu Nhã Tô“.

Đường truyền mạng thật chậm chạp, từng chút từng chút một load mà nửa ngày cũng không thể tải nổi hình ảnh. Cố Dịch Đồng nắm cái Nokia trên tay với vẻ bất đắc dĩ, quay về năm 2009 cái gì cũng tốt, chỉ có điều điện thoại thông minh thì vài năm sau mới được sử dụng phổ biến.

Qua một lúc lâu, từ các hình ảnh mơ hồ mới chậm rãi hiện lên hoàn chỉnh, rõ ràng, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ với khí chất dịu dàng, trên tay ôm cây đàn Cello, khẽ mỉm cười.

Cố Dịch Đồng lại nhìn một chút các thông tin liên quan, đem tướng mạo người đó ghi nhớ trong lòng.

Thật vất vả cầm cự đến thời gian hẹn gặp vào trưa hôm sau, Tề Điệp một mặt hưng phấn lôi kéo Cố Dịch Đồng đi xuống lầu đến thẳng quán cà phê, điển hình dáng vẻ quần chúng thích ăn dưa, chờ xem cuộc vui.

Cố Dịch Đồng cùng người kia hẹn nhau ngồi ở bàn số mười sáu. Sáng sớm Tề Điệp đã đi xuống dặn dò nhân viên rằng bàn mười sáu đã có người đặt, ngoại trừ người đã đặt thì không tiếp đãi bất luận người nào.

Lúc này có một người phụ nữ đang ngồi ở bàn số mười sáu. Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh lá cây đậm, màu sắc mà người thường khó kiểm soát, sống lưng cô ấy thẳng tắp ngồi ở đó, nhẹ nhàng khuấy cà phê cà phê trong tay.

Cố Dịch Đồng không có đi tìm Hạ Lộc Sanh, nhanh chân hướng về bàn số mười sáu đi tới, Tề Điệp theo sát phía sau.

Sau khi đến gần, Cố Dịch Đồng hướng về người kia mỉm cười, nói: “Xin chào“.

Người ngồi đó ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng Cố Dịch Đồng chạm nhau, sau đó...

“Oh my god! Cô giáo Triệu! Thật sự là cô! Thật sự là cô giáo Triệu!”, Tề Điệp phía sau hưng phấn.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ này, Tề Điệp từ dáng vẻ xem cuộc vui biến thành kinh ngạc, thậm chí có chút kinh hãi.

Khách trong quán cà phê dồn dập liếc mắt nhìn sang, Tề Điệp không ngại ánh mắt của mọi người, cô ấy từ phía sau Cố Dịch Đồng nhảy ra, đặt mông ngồi xuống đối diện với Triệu Nhã Tô, mê muội nhìn nữ thần lòng mình mà kích động.

“Cô giáo Triệu, thật sự là cô! Gặp được cô em rất rất rất vui nha!“.

Triệu Nhã Tô cười mỉm hướng Tề Điệp gật đầu: “Xin chào, tôi cũng rất vui khi gặp em“.

Tề Điệp mang một trái tim kích động quả thực muốn nổ tung.

Nhìn thấy Tề Điệp như sắp ngất xỉu không nói nên lời, Cố Dịch Đồng ngồi xuống bên cạnh Tề Điệp, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Tô, hướng cô ấy đưa tay ra: “Xin chào, cô giáo Triệu, em là Cố Dịch Đồng, chị gái của Hạ Lộc Sanh“.

Triệu Nhã Tô nhận ra đây là người đã gọi cho mình ngày hôm qua, liền mỉm cười bắt tay Cố Dịch Đồng: “Cảm ơn em đã chịu gặp mặt tôi“.

Tề Điệp một bên tâm đã tình hòa hoãn không ít, nhìn hai người bắt tay trò chuyện, cô không khỏi kỳ quái nhìn Cố Dịch Đồng.

Kẻ này từ lúc nào học được cách nói chuyện cùng khí chất như người già thế này rồi?

“Cô bé Lộc Sanh là đứa nhỏ rất có khí chất, chơi đàn Cello rất tình cảm, nhưng em ấy chưa thuần thục các kỹ năng, là một viên ngọc thô chưa được chạm khắc. Em ấy còn trẻ, có một tương lai xán lạn đang chờ đón. Tôi cũng không quanh co lòng vòng làm gì, nói thật, tôi muốn nhận Lộc Sanh làm học trò. Hôm nay hẹn gặp em chính là muốn biết ý nghĩ của em thế nào?”

Cố Dịch Đồng còn chưa nói chuyện, Tề Điệp đã không nhịn được mở miệng: “Còn nghĩ cái gì nữa! Đồ ngốc mới từ chối đó! Học, học liền! Cô giáo Triệu, Lộc Sanh bái cô làm thầy!“.

Triệu Nhã Tô bị Tề Điệp chọc phát cười nhưng không có coi là thật, ánh mắt đặt trên người Cố Dịch Đồng không có dời đi.

Sau khi cân nhắc một lúc, Cố Dịch Đồng nói: “Em nghĩ nên hỏi Lộc Sanh nghĩ như thế nào đã!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.