Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
====================
Chương 1:
“Tích tích, tích tích...”
Tiếng chuông đồng hồ ồn ào đánh thức người đang mơ ngủ Cố Dịch Đồng.
Cô mơ mơ màng màng ấn tắt đồng hồ báo thức, đôi mắt buồn ngủ mông lung, từ trên giường bò dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Rầm!!!
“A!!!”, trên trán truyền đến đau đớn làm Cố Dịch Đồng hoàn toàn tỉnh táo.
Cô xoa xoa cái trán, khi giương mắt nhìn đầu sỏ hại cô đụng đầu thì cả người bỗng nhiên chết trân tại chỗ, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Bao cát??? Nếu cô nhớ không lầm thì cái bao cát này từ hồi năm năm trước đã bị cô đá hư, mà lúc đó công ty khắp nơi bị gây khó dễ, cô lại bởi vì cái chết của Hạ Lộc Sanh mà rơi vào vô tận tự trách cùng thống khổ, cả ngày không muốn về nhà, vì thế cô đã đem cái bao cát này treo trong văn phòng để vận động, ngoài ra cũng không có thêm bất kỳ đồ bày trí gì.
Tròng mắt Cố Dịch Đồng chuyển động, nhìn về nơi khác, cái nhìn này khiến cả người cô cứng lại, đầu óc lần thứ hai lâm vào tình trạng chết máy.
Sô pha cũ mấy năm trước, đồ gia dụng cũ, hiện tại từng cái đều ở đó, cách bày trí tựa hồ giống với mấy năm trước! Trên người cô đang mặc cũng không phải là đồ ngủ ngày hôm qua, hình thù trẻ con trên đó nhìn có chút quen mắt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Cố Dịch Đồng bước vọt tới trước lịch bàn xem, sau đó thấy được rõ ràng ngày tháng trên đó.
Ngày 31 tháng 8 năm 2009.
Rõ ràng... Hôm nay hẳn nên là ngày 15 tháng 9 năm 2018!!!
Như là hoài nghi chính mình đang nằm mơ, Cố Dịch Đồng vươn ngón tay ra, run rẩy hướng tới tờ lịch dò xét, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc chân thật làm tim Cố Dịch Đồng bỗng nhiên đập thật nhanh, là chân chân thật thật tồn tại!!!
Này, này đến tột cùng là chuyện như thế nào vậy, sao lại có cảm giác như mình quay lại chín năm trước?!?
Cố Dịch Đồng nhất thời không kịp phản ứng, đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn gương mặt chính mình trong gương, nhìn khuôn mặt với tinh thần phấn chấn mười phần mà nuốt nuốt nước miếng, hiện tại là Cố Dịch Đồng hai mươi mốt tuổi.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Cố Dịch Đồng rốt cuộc nhớ tới một chuyện khác, nếu cô nhớ không lầm thì vào ngày 31 tháng 8 năm 2009 chính là ngày cô chính thức quen biết Hạ Lộc Sanh.
Cố Dịch Đồng từ khiếp sợ ban đầu dần dần bị vui sướng thay thế.
Quay lại chín năm trước, có phải là tất cả mọi chuyện có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không? Hết thảy vẫn còn cơ hội?
Hạ Lộc Sanh... Hạ Lộc Sanh có thể sẽ không chết đúng không?!?
Nghĩ như vậy, Cố Dịch Đồng không khống chế được kích động trong lòng, cái chết của Hạ Lộc Sanh là vết thương không thể lành của cô, là chuyện mà cô áy náy cùng tự trách nhất.
Thời điểm dì Hạ ra đi có nói cô hãy chăm sóc Hạ Lộc Sanh thật tốt, cô lại tự mình cho rằng chỉ cần cung cấp đầy đủ vật chất cho Hạ Lộc Sanh thì đó là sự đảm bảo cùng chăm sóc tốt nhất rồi.
Cho nên sau khi đem Hạ Lộc Sanh đón về nhà, cô vẫn chưa từng chú ý đến em ấy, thế nên khi Hạ Lộc Sanh bị trầm cảm cô cũng không biết gì, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Hạ Lộc Sanh cắt cổ tay tự vẫn ở bồn tắm, cô mới như bị đánh một đòn thật mạnh, đứng ngốc ở nơi đó.
“Reng... reng.. reng...”, tiếng chuông vang lên đem Cố Dịch Đồng từ trạng thái ngây người kéo ra, lại một hồi chuông, Cố Dịch Đồng mới phản ứng lại đây là tiếng chuông điện thoại di động.
Theo tiếng chuông từ trên giường phát ra, cô nhìn thấy một cái Nokia đang sáng lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Tề Điệp“.
Cố Dịch Đồng ấn xuống bàn phím đã lâu rồi không có nhấn để nghe: “Alo?”
Điện thoại mới vừa được chuyển, một giọng nữ mười phần có lực xuyên thấu vang lên: “Cố Dịch Đồng! Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Ngày hôm qua mới vừa tuyển được hai nhân viên thì cậu liền mang lên dáng vẻ bà chủ có phải hay không!!! Còn không nhanh chân lăn tới đi làm cho mình!!! Cậu tốt nhất là đừng có quên công việc hôm nay phải làm đó!!”
Cố Dịch Đồng đưa điện thoại ra xa một chút, chờ đầu dây bên kia ngừng nói mới đưa di động dán trên lỗ tai: “Đã biết đã biết, lập tức tới ngay!“.
Sau khi cúp máy, Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, tuy rằng không biết tại sao lại thế này nhưng nếu có thể có một cơ hội vậy cô phải bắt lấy nó thật tốt mới được.
Đi trên đường tới công ty, Cố Dịch Đồng một bên tự mình suy nghĩ, một bên hồi tưởng chuyện lúc trước. Nếu mọi việc phát triển giống như trước kia thì hôm nay chỗ khách sạn của Hạ Lộc Sanh làm việc sẽ xảy ra án mạng.
Nghĩ đến đây, giữa mày Cố Dịch Đồng nhíu lại, tay lái trong tay bỗng nhiên xoay một cái, ở giao lộ thì đổi hướng, một bên theo hướng ngược đường với công ty mà chạy, một bên lấy ra điện thoại tìm được số của Tề Điệp gọi đi.
“Alo? Cố Dịch Đồng cậu chết ở đâu rồi? Cậu nhìn thời gian hiện tại đi!”, Tề Điệp lớn giọng khiến lỗ tai Cố Dịch Đồng phát đau.
Cố Dịch Đồng dứt khoát gọn gàng nói: “Đại Điệp, hợp đồng gặp khách hàng hôm nay cậu chạy đi, mình có chuyện không đến công ty được. Đúng rồi, cậu cùng khách hàng bàn bạc một chút, giữa trưa đem chỗ khách sạn xếp hạng không tốt Ma Bà Đậu Hủ đổi thành khách sạn lớn Tửu Hương gần đó đi“.
Thanh âm Tề Điệp nhất thời cao lên mấy tông: “Mình chạy? Cố Dịch Đồng đầu óc cậu ngâm nước phải không? Mình phải có giấy phép lái xe mới có thể dẫn khách đi, mình sẽ thay cậu lái sao?!? Còn nữa, sửa chỗ ở trong hợp đồng bộ muốn sửa là sửa hả??? Đặc biệt là đột ngột thế này...”
Cố Dịch Đồng cắt ngang lời Tề Điệp nói: “Không có giấy phép cũng không sao, biết đường đi là được, Ma Bà Đậu Hủ có lẽ hôm nay không kinh doanh cho nên đi Tửu Hương thì tốt hơn, mình nói xong rồi, mọi chuyện liền giao cho cậu, mình còn đang lái xe, cúp đây“.
“Cố Dịch Đồng, cậu! Cậu!...”
“Tút...tút...”, không đợi Tề Điệp nói xong, Cố Dịch Đồng liền cúp điện thoại, dưới chân giẫm chân ga, xe bay nhanh hướng tới khách sạn Ma Bà Đậu Hủ.
Khách sạn tên “Ma Bà Đậu Hủ” tuy mang tên một loại thức ăn nhưng trên thực tế lại là khách sạn năm sao lớn nhất thành phố A.
Nơi này ngày thường người tới lui rất đông, hiện tại lại bị kéo dây phong toả, bên ngoài vòng phong toả có đầy phóng viên canh trước cửa chính Ma Bà Đậu Hủ mà tách tách chụp liên tục.
Sau khi đem xe đậu tốt, Cố Dịch Đồng xuống xe chui qua dây phong toả liền chạy thẳng đến cửa chính, còn chưa kịp đến gần đã bị cảnh sát phụ trách đảm bảo trật tự kéo lại một phen: “Này! Cô là phóng viên nơi nào, ở đây hiện tại không cho vào!“.
Cố Dịch Đồng giải thích nói: “Tôi không phải phóng viên, tôi tới tìm người, em gái tôi đang ở bên trong“.
Nhưng đồng chí cảnh sát rõ ràng không tin, anh ta nghi ngờ nhìn Cố Dịch Đồng: “Hiện tại trừ bỏ tầng lớp quản lý khách sạn thì toàn bộ nhân viên đều bị kêu ra ngoài, em gái cô...”
“Em gái tôi không phải nhân viên quản lý nhưng em ấy nhất định ở bên trong, em ấy sẽ không chạy loạn, trừ bỏ chỗ này em ấy không còn nơi nào để đi, em ấy là một người mù!”
Ánh mắt cảnh sát ngăn cản Cố Dịch Đồng bỗng nhiên sắc bén lên, nhìn chằm chằm Cố Dịch Đồng mấy giây, sau đó ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Cô gái mù kéo đàn bên trong khách sạn kia là em của cô?”
Cố Dịch Đồng không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Đúng vậy“.
Sau khi cảnh sát đánh giá Cố Dịch Đồng một hồi lâu mới nói: “Cô đi theo tôi“.
Cố Dịch Đồng đi theo cảnh sát vào khách sạn, cô còn nhớ rõ chín năm trước, chính mình bị cảnh sát dẫn tới, bởi vì người liên hệ khẩn cấp trên hồ sơ việc làm của Hạ Lộc Sanh là cô.
Cảnh sát mang theo Cố Dịch Đồng trực tiếp lên lầu năm, lầu năm là khu vực của nhân viên làm việc tại khách sạn, hai người đi tới cuối hành lang, cảnh sát dẫn Cố Dịch Đồng vào một căn phòng.
“Lý đội, người này nói là chị gái của Hạ Lộc Sanh“.
Mà Cố Dịch Đồng lại không chú ý tới cảnh sát nói gì, tầm mắt cô chặt chẽ chăm chú nhìn trên người cái người đang cuộn tròn ở trong góc, thiếu nữ đang cuộn tròn run bần bật ở đó, Cố Dịch Đồng hốc mắt đột nhiên đỏ lên.