Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 2: Chương 2




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

================

Chương 2:

“Cô gái, cô là chị của Hạ Lộc Sanh? Nhìn tuổi không lớn lắm, cô tên là gì?”, người được gọi là Lý đội bắt đầu đặt câu hỏi với Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng hoàn hồn nhìn người trước mặt: “Tôi là Cố Dịch Đồng, hai mươi mốt tuổi, không phải là chị ruột của Hạ Lộc Sanh, mẹ của em ấy và mẹ tôi là bạn bè lớn lên cùng nhau. Hai năm trước mẹ của Hạ Lộc Sanh bị bệnh qua đời, trước khi mất người cuối cùng gặp là tôi, di ngôn lúc đó là nói tôi phải chăm sóc cho Hạ Lộc Sanh thật tốt“.

Nghe vậy, Lý đội nhíu nhíu mày: “Cha của Hạ Lộc Sanh đâu?”

Cố Dịch Đồng nhấp nhấp môi nói: “Em ấy không có cha“.

Lý đội nhăn mày càng chặt.

“Ai sẽ dễ dàng chấp nhận con gái mình là một người mù chứ? Cha mẹ của Hạ Lộc Sanh lúc em ấy còn nhỏ đã ly hôn, dì Hạ mang theo Hạ Lộc Sanh trở lại thành phố A, trước giờ không nhắc tới cha của em ấy”, Cố Dịch Đồng bổ sung.

Dừng một chút, Cố Dịch Đồng lại nói: “Tôi, tôi có thể đến xem em ấy được không?”

Lý đội quay đầu lại thoáng nhìn người ngồi trong góc, gật gật đầu.

Được cho phép, Cố Dịch Đồng chậm rãi tiến lên, đi đến ngồi xổm trước mặt người ngồi trong góc, nhẹ giọng mở miệng: “Lộc Sanh!“.

Thanh âm rõ ràng mềm nhẹ, nhưng người trong góc vẫn bị kinh sợ, cả người run rẩy, đôi tay đang ôm lấy đầu đang chôn ở hai gối, cả người run lên.

Hốc mắt Cố Dịch Đồng càng đỏ: “Lộc Sanh, em đừng sợ, là chị, Cố Dịch Đồng.”

Hạ Lộc Sanh căn bản không nghe vào tai lời của Cố Dịch Đồng, ôm đầu kinh hoảng, lại càng rút vào góc.

Cố Dịch Đồng duỗi tay chạm chạm bả vai Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng nói: “U u lộc minh, Thực dã chi bình. Ngã hữu gia tân, Cổ sắt xuy sanh“. (*)

Đây là trích từ bài Kinh thi <Lộc minh>, Hạ Lộc Sanh nghe hai câu thơ này, giật giật, đôi tay đang ôm lấy đầu thả xuống, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trắng bệch đập vào đôi mắt Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nhìn thiếu nữ, bộ dáng em ấy hoảng loạn, yếu ớt đến phảng phất như chọc một cái sẽ hư, trong lòng không khỏi càng thêm đau lòng.

Vòng lấy vai Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng lặp lại một lần nữa lời ban nãy: “Lộc Sanh, là chị, Cố Dịch Đồng“.

Hạ Lộc Sanh đột nhiên duỗi tay gắt gao nắm lấy quần áo Cố Dịch Đồng, như người chết đuối bắt được tấm gỗ cứu mạng, môi run run rẩy rẩy một lúc cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Dù sao cũng chỉ là một cô bé mười sáu tuổi.

Cố Dịch Đồng ôm lấy Hạ Lộc Sanh, đem Hạ Lộc Sanh ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng em ấy: “Đừng sợ, đừng sợ“.

Nhờ Cố Dịch Đồng trấn an, Hạ Lộc Sanh dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng tay vẫn như cũ nắm quần áo Cố Dịch Đồng không buông.

Lý đội nhìn cảm xúc Hạ Lộc Sanh đã ổn định, dượm bước lên bắt đầu bày tỏ thái độ hùng hổ doạ người mà hỏi: “Hạ Lộc Sanh, trên con dao hung khí đâm chết người chỉ có vân tay của cô, thời điểm phát hiện án mạng hiện trường cũng chỉ có một mình cô, tại hiện trường tất cả mọi chứng cứ đều chỉ ra người tình nghi nhất chính là cô, đến tột cùng cô và nạn nhân đã xảy ra mâu thuẫn gì?”

Những câu hỏi đó đều vô hình trung nói Hạ Lộc Sanh chính là hung thủ, từng chữ từng chữ đều đang định tội Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh vừa mới bình tĩnh trở lại nay lại bắt đầu run rẩy, dường như sắp hỏng mất.

Cố Dịch Đồng ôm chặt Hạ Lộc Sanh, tức giận nhìn về phía Lý đội: “Đồng chí cảnh sát, hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán của các người, ngài dựa vào cái gì chất vấn Hạ Lộc Sanh như vậy? Đặt ra nghi vấn có thể xảy ra để điều tra tình huống lúc đó chúng tôi có thể hiểu nhưng thái độ lại giống như đang thẩm vấn người bị tình nghi là hung thủ thì chúng tôi từ chối phối hợp!“.

Lý đội bị Cố Dịch Đồng một phen nói làm nghẹn lời, sau một lát nói: “Hiện trường lúc ấy chỉ có một mình Hạ Lộc Sanh, con dao kia trên đó cũng chỉ có duy nhất vân tay của Hạ Lộc Sanh, thời điểm chúng tôi tới Hạ Lộc Sanh cứ tinh thần hoảng loạn ngã ngồi bên cạnh thi thể như vậy“.

Cố Dịch Đồng áp xuống cơn tức giận trong lòng, cúi đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh trong lồng ngực, một bên vỗ vỗ sau lưng em ấy trấn an, một bên ôn như dò hỏi: “Lộc Sanh, đừng sợ, em nói cho chị biết, em phát hiện người nọ lúc nào?”

Lý đội không lên tiếng, nhìn Cố Dịch Đồng từng chút dỗ Hạ Lộc Sanh.

Cảm xúc Hạ Lộc Sanh dần dần ổn định lại, Cố Dịch Đồng lặp lại một lần nữa câu hỏi vừa rồi, lần này Hạ Lộc Sanh giật giật môi, thanh âm run rẩy phun ra mấy chữ: “Em... em sau khi thức dậy rời giường thì đến phòng trực ban lấy đàn...”

Thấy Hạ Lộc Sanh rốt cuộc đã chịu mở miệng nói chuyện, Lý đội trên mặt vui vẻ, từ lúc gặp Hạ Lộc Sanh mãi tới bây giờ, đây là câu nói đầu tiên của Hạ Lộc Sanh.

Cảm xúc Hạ Lộc Sanh kinh hoảng đến độ ai nói gì cũng không nghe vào, một câu cũng không nói làm cho bọn hắn cực kỳ không tiện thẩm vấn, hiện tại Cố Dịch Đồng có thể làm nàng mở miệng, Lý đội lập tức im lặng, e sợ quấy rầy đến hai người.

Cố Dịch Đồng vẫn ôn nhu như cũ hỏi: “Vậy lúc em đến phòng trực ban, có nghe được động tĩnh gì không?”

Hạ Lộc Sanh run rẫy nói: “Sau khi em vào, liền bị người khác đánh ngã trên mặt đất, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân có người chạy ra, em... em cảm giác được có người ngã xuống nhưng em gọi người đó không lên tiếng, người đó... trên ngực người đó cắm một cây dao...Em... em chạm vào... chạm vào nó!!“.

Nói tới đây, Hạ Lộc Sanh lại bắt đầu không bình tĩnh được.

Cố Dịch Đồng vội vàng ôm chặt lấy Hạ Lộc Sanh, đem đầu em ấy đặt ở cổ mình, sau đó từng chút từng chút vỗ về sau lưng em ấy: “Không sợ, không sợ, ngoan, người nọ không chết, chỉ là bị thương, được đưa đến bệnh viện rồi, hiện tại đã qua khỏi cơn nguy hiểm“.

Lý đội nhìn cô gái diện mạo dịu dàng trước mặt, rõ ràng tuổi không lớn nhưng lúc dỗ dành người khác lại cực kỳ kiên nhẫn, cả người đều lộ ra một cỗ ôn nhu, không giống như một nữ sinh hơn hai mươi tuổi mới ra trường, khi đối đầu hắn cũng không nháy mắt lấy một cái.

Hạ Lộc Sanh không tin Cố Dịch Đồng, nói: “Thật... thật không? Bọn họ, người chết...”

Những người vừa nãy rõ ràng nói là người chết.

Động tác Cố Dịch Đồng vỗ sau lưng Hạ Lộc Sanh vẫn không ngừng, ngữ khí tự nhiên nói: “Đó là bọn họ hù doạ em, sợ em không nói thật“.

Hạ Lộc Sanh có chút dao động, bán tín bán nghi nằm ở trên vai Cố Dịch Đồng, tuy rằng không có hoàn toàn tin tưởng Cố Dịch Đồng nói nhưng cảm xúc lại ổn định hơn.

Tâm niệm Lý đội vừa động, học bộ dáng Cố Dịch Đồng đi đến trước mặt Hạ Lộc Sanh ngồi xổm xuống.

Mới vừa ngồi xuống liền lập tức bắt được ánh mắt sắc bén của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng cảnh giác nhìn Lý đội, sợ Lý đội lại nói ra cái gì kích thích đến Hạ Lộc Sanh vừa mới bình tĩnh.

Lý đội nhìn Cố Dịch Đồng bộ dáng che chở con thơ có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này thế nào mà giống như sói mẹ bảo vệ con mình vậy.

Ánh mắt ý bảo Cố Dịch Đồng yên tâm, Lý đội thả nhẹ ngữ khí, ôn hoà mở miệng: “Lộc Sanh, cô đừng sợ, Dịch Đồng nói chính là sự thật, người nọ đã không còn nguy hiểm, mới vừa rồi chúng ta là cố ý hù doạ cô“.

Hạ Lộc Sanh nghe được lời Lý đội, cả người bỗng nhiên mềm xuống, ngã vào lồng ngực Cố Dịch Đồng hít thở từng ngụm phì phò, cuối cùng ức chế không được mà khóc một trận thật to.

Thiếu nữ mười sáu tuổi đối mặt với tình huống này có thể chịu đến bây giờ đã thực kiên cường rồi.

Cố Dịch Đồng đau lòng nhìn Hạ Lộc Sanh, cúi đầu thì thầm: “Lộc Sanh ngoan, khóc ra rồi sẽ không còn sợ nữa“.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Từ khi gặp được chị

Nhân sinh khổ cực cũng ít đi

Ngọt ngào lại nhiều hơn

- --

(*) 2 câu thơ trong bài Kinh thi: Lộc Minh 1 (Hươu kêu 1)

U u lộc minh,

Thực dã chi bình.

Ngã hữu gia tân,

Cổ sắt xuy sanh.

Xuy sanh cổ hoàng,

Thừa khuông thị tương.

Nhân chi hảo ngã,

Thi ngã chu hành.

Dịch thơ:

Con hươu hí hí gọi đàn,

Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.

Ta nay tân khách đến đông,

Tiếng đàn tiếng sáo bừng bừng trỗi lên.

Sênh vang vẻ cũng vang rền,

Lăng đầy vải vải trước thềm tiếng dân. Truyện Nữ Cường

Đã cùng thanh khí lẽ hằng,

Rồi đây đạo cả sẽ phân tỏ tường.

(Đây là bài thơ thuộc về yến ẩm với tân khách. Bởi vì giữa vua và tôi thì lấy nghiêm làm chủ yếu. Còn lễ nghi ở triều đình thì lấy kính làm chủ yếu. Nhưng nếu nhất nhất đều lấy nghiêm và kính, thì tâm tình hoặc có chỗ không thông cảm nhau mà sẽ không có lợi ích về việc tấu cáo hết dạ trung thành. Cho nên những bậc vua đời trước nhân những buổi hội họp ăn uống chung với nhau mà chế ra nghi lễ của yến hội cho tâm tình giữa vua và tôi được thông cảm nhau. Mà phần nhạc ca lại lấy việc con hươu kêu khởi hứng để nói cái ý của nghi lễ đã nồng hậu như thế, ngõ hầu mọi người đều mến vua mà chỉ cho vua nẻo đường to tát (trọn đạo lành).)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.