Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 3: Chương 3




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 3:

Lý đội ngẩng đầu lên liếc nhìn viên cảnh sát khác trong phòng, cả hai đều không biết nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn Hạ Lộc Sanh khóc đến không có khí lực, sau đó mềm oặt dựa vào trong lồng ngực Cố Dịch Đồng.

Mặc dù đôi mắt của Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy được nhưng chúng rất đẹp. Giờ đây, đôi mắt xinh đẹp ấy sưng lên như một quả hạch đào, giữa quả hạch đào khảm một đôi con ngươi sóng sánh lệ quang.

Lý đội nhìn vào mắt Hạ Lộc Sanh, trong lòng không nhịn được than một tiếng đáng tiếc.

Sau khi Hạ Lộc Sanh ngừng khóc, cô nằm nhoài trên vai của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nhìn cô bé trong lồng ngực cảm xúc đã tốt hơn một chút, hỏi tiếp câu hỏi ban nãy: “Lộc Sanh, sau khi người kia rời đi thì sao? Người nằm trên mặt đất có nói gì không?”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu một cái, ngắt quãng nói: “Quản... quản lý Trương lúc đó không có... không... không có nói gì, em... em vô cùng sợ hãi, vẫn cố gọi ông ấy, ông ấy vẫn không có trả lời em...”

Sắc mặt Lý đội đột nhiên thay đổi, đứng lên trước mặt Hạ Lộc Sanh, ánh mắt sắc bén nhìn em ấy: “Làm sao cô biết người chết... bị thương chính là quản lý Trương?”

Hạ Lộc Sanh bị âm lượng đột ngột và giọng điệu chất vấn của Lý đội làm cho sợ hãi, run run một cái, bàn tay đang nắm quần áo của Cố Dịch Đồng bỗng nhiên siết chặt, các khớp tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch.

Một lúc lâu sau, Hạ Lộc Sanh mới sợ hãi nói: “Tôi... tôi sờ cổ tay ông ấy, quần áo của quản lý Trương có cổ tay áo không giống với chúng tôi“.

Lý đội sững sờ, sau đó phát hiện chính mình phản ứng quá khích rồi.

Cố Dịch Đồng mím môi, theo câu hỏi của Lý đội mà sắc mặt sắc mặt trở nên vô cùng xấu, nhưng chỉ chốc lát sau, Cố Dịch Đồng ngẩng đầu nhìn Lý đội: “Không có camera giám sát sao?”

Lý đội thở dài một hơi: “Camera vừa vặn đang kiểm tra sửa chữa, tạm ngừng hoạt động“.

Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, mở miệng định nói gì đó rồi kìm lại, đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên, cửa được mở ra từ bên ngoài, một cảnh sát trẻ tuổi liều lĩnh xông vào, có vẻ như anh ta vội vàng chạy tới, đã mệt tới mức thở không ra hơi.

Anh ta nói: “Bắt... bắt được rồi! Hung thủ tự thú rồi!”

Lý đội nhất thời không phản ứng lại: “Cái gì?”

Người cảnh sát ngữ khí nhanh chóng nói một hơi: “Hung thủ sát hại quản lý Trương tự thú! Bây giờ đang ở trong cục!”

Lý đội chộp lấy chiếc mũ trên bàn và vội vàng ra khỏi phòng.

Viên cảnh sát khác trong phòng sững sờ, sau đó nhìn về phía Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh: “Này, cái kia, hung thủ đã tự thú rồi, các cô sau khi làm ghi chép là có thể trở về“.

Khi Cố Dịch Đồng mang theo Hạ Lộc Sanh từ Ma Bà Đậu Hủ đi ra đã là giữa trưa.

Hạ Lộc Sanh đang cầm cây gậy dẫn đường dành cho người mù, được Cố Dịch Đồng dẫn lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước, mãi cho đến sau khi lên xe đều im lặng không lên tiếng.

Sau khi cả hai lên xe, Cố Dịch Đồng ngồi ở vị trí lái nghiêng người sang nhìn Hạ Lộc Sanh ngồi ghế phụ bên cạnh.

Khẽ mím môi, Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh, tôi biết đối với em mà nói, tôi chính là một người xa lạ. Ở trong lòng em tôi cùng lắm chỉ là con gái bạn của mẹ em, thế nhưng dì Hạ trước khi đi đã nhờ tôi chăm sóc em, vì lẽ đó, trước tiên đừng bài xích tôi được không?”

Đúng vậy, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh ở thời điểm này không hề quen biết, đối với nhau mà nói, họ chỉ biết đối phương là con gái bạn thân của mẹ, mức độ quen biết chỉ là biết tên nhau, chưa từng thật sự trò chuyện với nhau bao giờ chứ nói gì tới chuyện hiểu nhau.

Vào năm 2007 khi dì Hạ rời đi, Cố Dịch Đồng đã cố gắng thử tiếp xúc Hạ Lộc Sanh nhưng lại gặp phải sự từ chối mãnh liệt từ Hạ Lộc Sanh chứ đừng nói đến việc đưa Hạ Lộc Sanh về sống cùng.

Khi đó Hạ Lộc Sanh mới mười bốn tuổi, Hạ Lộc Sanh mười bốn tuổi đã quá khép kín, khép kín nội tâm của chính mình, Cố Dịch Đồng không đi vào được.

Mà Cố Dịch Đồng cũng bất quá mới mười chín tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, bản thân còn là một đứa trẻ, sau khi tìm Hạ Lộc Sanh bị bài xích từ chối vài lần, làm mất hết mặt mũi cũng không còn quay trở lại, chỉ để lại cho Hạ Lộc Sanh một chuỗi số điện thoại di động, để Hạ Lộc Sanh có việc liền gọi điện thoại cho cô.

Tuy nhiên, hai năm này, lần duy nhất cô nhận được cuộc gọi có liên quan tới Hạ Lộc Sanh chính là vụ án mạng ở Ma Bà Đậu Hủ. Lúc đó, thời điểm cô tới khách sạn, hung thủ đã bị bắt, cô ngơ ngơ ngác ngác đi tới Ma Bà Đậu Hủ sau đó ngơ ngơ ngác ngác đem Hạ Lộc Sanh đón về.

Giờ nghĩ lại, cô đã quên trước đây mình làm thế nào mà đưa Hạ Lộc Sanh về nhà rồi.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đây, Cố Dịch Đồng đột nhiên cực kỳ cực kỳ biết ơn ông trời cho cô cơ hội làm lại một lần, may là lần này cô đã ở bên cạnh Hạ Lộc Sanh. Ít nhất có thể cho Hạ Lộc Sanh mượn bờ vai dựa vào gào khóc chứ không có để cho Hạ Lộc Sanh một mình đối mặt chuyện như vậy.

Thật may mắn.

Hạ Lộc Sanh cúi đầu không nói tiếng nào, hai tay xoắn thành một vòng cung kỳ quái.

Cố Dịch Đồng không chờ được câu trả lời, lại nói: “Vậy thì chúng ta về nhà thôi, Lộc Sanh“.

Mấy ngón tay rối rắm quấn cùng nhau của Hạ Lộc Sanh giật giật.

Cố Dịch Đồng mang theo Hạ Lộc Sanh không có trực tiếp về nhà mà trước tiên đi siêu thị. Cố Dịch Đồng tắt máy xe, sau đó nhìn thiếu nữ vẫn trầm mặc ngồi bên ghế phụ nói: “Lộc Sanh, em ở nơi này chờ tôi, tôi đi mua cho em đồ dùng hằng ngày, rất nhanh sẽ trở lại“.

Vốn tưởng rằng Hạ Lộc Sanh sẽ không trả lời, nhưng không ngờ lần này lại trầm giọng đáp lại: “Ừm.”

Cố Dịch Đồng tháo dây an toàn, trong lòng lại có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Cố Dịch Đồng bị tâm lý của chính mình làm cho buồn cười, xuống xe đóng cửa, lại nghĩ ngợi một chút, nói thêm với người ngồi bên trong: “Tôi sẽ nhanh chóng trở lại“.

Sau khi vào siêu thị, Cố Dịch Đồng đi thẳng đến khu vực đồ dùng hàng ngày, vội vàng lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn tắm trên kệ, sau đó xoay người rời đi, đi được hai bước liền quay lại, cầm trên tay một cái bông tắm.

May mắn thay, lúc này không phải là thời gian cao điểm của siêu thị, thanh toán rất nhanh, Cố Dịch Đồng sau khi thanh toán xong liền tự mình thu dọn đồ đạc rồi lao ra ngoài.

Sau khi rời khỏi siêu thị, cô thấy được một cửa hàng bán quần áo, Cố Dịch Đồng dừng lại bước chân, nhưng sau khi nhìn những thứ trên tay, cô đã trở lại xe trước.

Khoảnh khắc mở cửa xe, nhìn thấy người ngồi bên trong, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lại bỗng nhiên bắt đầu lòng chua xót, cô nhìn thấy Hạ Lộc Sanh sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, nghe được tiếng mở cửa xe, trong nháy mắt bỗng nhiên hướng về phía cô nhìn, cả người căng thẳng lên.

Rõ ràng bất an bàng hoàng cùng đề phòng, trên mặt còn mang theo một sự sợ hãi khó nhận ra.

Cố Dịch Đồng hít một hơi thật sâu, sau đó nói nhẹ nhàng tự nhiên nói: “Lộc Sanh, tôi đã trở về“.

Nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh bờ vai buông lỏng, dựa vào lưng ghế phụ, thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng.

Cố Dịch Đồng vờ như không nhìn ra sự khác thường của Hạ Lộc Sanh, một bên tiến vào trong xe, một bên cầm trong tay gì đó đặt lên đùi Hạ Lộc Sanh: “Ah, em cầm đi, cầm chắc đừng để rơi nha“.

Hạ Lộc Sanh trong tay cầm được thứ gì đó, rốt cuộc cũng có tí xíu cảm giác an toàn, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại.

Liếc nhìn cửa hàng quần áo qua cửa kính xe, Cố Dịch Đồng cuối cùng không có nhẫn tâm lại xuống xe, dáng vẻ căng thẳng của Hạ Lộc Sanh như là một cái gai, đâm sâu vào lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.