Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 4: Chương 4




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 4:

Về đến nhà, Cố Dịch Đồng tìm cho Hạ Lộc Sanh một đôi dép lê: “Nó có thể hơi lớn, em trước tiên mang tạm đi, hai ngày nữa sẽ mua đôi mới cho em“.

Hạ Lộc Sanh trầm thấp đáp một tiếng, cởi giày ra sau đó dùng mũi chân dò dẫm trên mặt đất, không cẩn thận đá vào đôi dép lê mà Cố Dịch Đồng vừa đặt trước mặt mình.

Hạ Lộc Sanh mím môi không nói một lời, dùng mũi chân tiếp tục tìm vị trí của dép lê, sau khi chạm vào dép mới chần chờ duỗi chân tới.

Khi thấy vậy, Cố Dịch Đồng không chút biến sắc dùng chân đá đá chỉnh lại vị trí đồng thời nhẹ chặn dép lê, không cho nó dịch về trước, Hạ Lộc Sanh không có nhận ra động tác nhỏ của Cố Dịch Đồng, thuận lợi đem dép xỏ vào chân, cái chân còn lại cũng làm tương tự, sau khi mang dép xong, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Cố Dịch Đồng cũng thở phào theo.

Cố Dịch Đồng dắt Hạ Lộc Sanh đi vào trong, từng chỗ từng chỗ kiên trì giới thiệu: “Phía trước chính là phòng khách, ừm... bàn ghế trong phòng khách có thể sẽ có chút không thoải mái, đều bằng gỗ cứng rắn, ghế sô pha cũng không mềm mại, tôi...tôi có học chút võ mèo quào, vì lẽ đó sống khá là cứng nhắc“.

Hạ Lộc Sanh đối với nơi ở mới tiếp xúc vô cùng bất an, sau khi nghe đến Cố Dịch Đồng nói “cứng rắn” thì sửng sốt, ngơ ngác một hồi.

Cố Dịch Đồng vắt óc suy nghĩ về thói quen sinh hoạt của Hạ Lộc Sanh nhưng không có kết quả.

Cô thật sự không biết Hạ Lộc Sanh thích gì hay không thích gì, cũng không biết Hạ Lộc Sanh bình thường có những thói quen nhỏ nào.

Ngay cả khi họ trải qua bốn năm cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, Cố Dịch Đồng vẫn cứ không hiểu biết gì về Hạ Lộc Sanh.

Sau khi Hạ Lộc Sanh đến ở trong nhà vào năm 2009 thì tự đem bản thân mình nhốt trong phòng, sau đó tuy rằng hai người cùng ở dưới một mái hiên nhưng không giao lưu với nhau nhiều.

Nói cách khác, hoàn toàn không có cái gì gọi là giao lưu, Hạ Lộc Sanh vô cùng không có cảm giác tồn tại, cũng sẽ không gây phiền phức cho Cố Dịch Đồng.

Từng có mấy lần Cố Dịch Đồng vì công việc bận rộn mà quên trở về đưa bữa trưa cho Hạ Lộc Sanh thì Hạ Lộc Sanh cứ như vậy để bụng đói chờ đến buổi tối.

Đôi tất bị rách, quần áo quá nhỏ,.. Hạ Lộc Sanh cũng sẽ không nói, tất cả đều dựa vào Cố Dịch Đồng tự mình phát hiện.

Cố Dịch Đồng luôn cảm thấy Hạ Lộc Sanh không thích cùng cô thân cận, cô cũng không mặt nóng dán mông lạnh, vì lẽ đó cô cho Hạ Lộc Sanh đủ không gian.

Bởi vậy mãi đến tận trước khi Hạ Lộc Sanh cắt cổ tay tự sát, quan hệ của cô và em ấy cũng không tính là thân thiết, cũng vì vậy cô chưa bao giờ phát hiện ra Hạ Lộc Sanh có chỗ nào không đúng.

Sau đó... Sau đó thời điểm Hạ Lộc Sanh ở bồn tắm xảy ra chuyện, cô nhìn thấy trên người Hạ Lộc Sanh lưu lại những vết sẹo cũ có, mới có, cô vô cùng khiếp sợ, nhưng cô lại không chịu tin rằng Hạ Lộc Sanh là cố ý tìm tới cái chết, vì vậy cô đã đi tìm pháp y và bác sĩ tâm lý.

Cuối cùng phán đoán là Hạ Lộc Sanh bị mắc chứng trầm cảm, Hạ Lộc Sanh đã không thể vượt qua được căn bệnh khủng khiếp này.

Em ấy lựa chọn giải thoát nhưng lại đẩy Cố Dịch Đồng xuống vực sâu vạn trượng.

Cố Dịch Đồng bắt đầu gặp ác mộng không ngừng, mơ thấy dì Hạ khi thì bi thương khi thì dữ tợn oán giận, chỉ trích cô rõ ràng đã đồng ý chăm sóc tốt cho Hạ Lộc Sanh, tại sao không làm được, cô mơ thấy Hạ Lộc Sanh nằm ở trong bồn tắm, tay cầm một con dao để trên cổ tay mình mà rạch, cô khóc và cầu xin Hạ Lộc Sanh để dao xuống nhưng Hạ Lộc Sanh lại mỉm cười với cô, sau đó cô trơ mắt nhìn Hạ Lộc Sanh....

Bị đánh thức bởi những cơn ác mộng từ đêm này qua đêm khác, cô hết lần này đến lần khác lên án bản thân tại sao không quan tâm đến Hạ Lộc Sanh, tại sao cô lại cảm thấy cô đã cho đủ vật chất chính là đã chăm sóc thật tốt cho em ấy rồi.

Cố Dịch Đồng nghĩ đến chuyện lúc trước, viền mắt có chút đỏ lên, theo bản năng nắm thật chặt cánh tay Hạ Lộc Sanh.

“Đến phòng ngủ đi“.

Nhà của Cố Dịch Đồng cũng không nhỏ, có ba phòng ngủ hai phòng khách, bên trong phòng ngủ chính có phòng tắm riêng.

Suy nghĩ một chút, Cố Dịch Đồng lôi kéo Hạ Lộc Sanh tiến vào phòng ngủ chính.

“Lộc Sanh, đây là phòng của em. Có một phòng tắm riêng trong đó. Đến, tôi dẫn em làm quen một chút vị trí đồ vật, ừm.... sàn phòng tắm hơi trơn, em phải cẩn thận. Ah, đúng rồi, trong phòng này còn có treo một cái bao cát, chậm chút tôi đem nó chuyển sang nơi khác, trước đó thì em cẩn thận đừng để bị va vào đầu“.

Hạ Lộc Sanh tuy rằng bị mù nhưng cũng không phải chuyện gì cũng không hiểu, cô biết bình thường chỉ có bên trong phòng ngủ chính mới có phòng tắm riêng, cô cắn cắn môi, cúi đầu.

Lúc đó ở Ma Bà Đậu Hủ, cô gắt gao nắm lấy Cố Dịch Đồng, hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Ở thời điểm cô tứ cố vô thân, bất lực và sợ hãi suy sụp, ở thời điểm cô chạm vào con dao dinh dính vết máu, ở thời điểm cảnh sát đang chất vấn cô, đột nhiên xuất hiện một người quen biết, loại cảm giác đó, cô không biểu đạt được.

Như trước mặt người đang sắp chết đuối xuất hiện một tấm gỗ, như ở trước mặt người sắp bị chết ngạt trong một không gian khép kín xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cô theo bản năng gắt gao bắt lấy Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nói xong hồi lâu cũng không có nghe được Hạ Lộc Sanh đáp lại, cô thả nhẹ ngữ khí hỏi: “Không thích sao?”

Hạ Lộc Sanh lắc lắc đầu.

Cố Dịch Đồng nhìn nghiêng về phía Hạ Lộc Sanh, sau đó cau mày, một lúc sau, cô kéo em ấy đến bên giường ngồi xuống: “Lộc Sanh, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ tôi mười phút nha“.

Tuy nhiên, chưa đầy mười phút, Cố Dịch Đồng đã quay lại với hai quả trứng được bọc trong một chiếc khăn tắm.

Hạ Lộc Sanh nghe được động tĩnh truyền đến của Cố Dịch Đồng, nhưng lại không biết Cố Dịch Đồng đang làm gì.

“Nhắm mắt lại”, Cố Dịch Đồng đứng trước mặt Hạ Lộc Sanh nói.

Hạ Lộc Sanh chần chờ chốc lát, mới nhắm mắt làm theo lời của Cố Dịch Đồng, một giây sau, một thứ nóng bỏng gì đó kề sát ở trên con mắt của cô, Hạ Lộc Sanh kinh sợ đến mức bỗng nhiên lùi lại một bước, đề phòng mà tránh nguồn nhiệt ra.

“Đừng nhúc nhích, là trứng gà, mắt em bị sưng lên vì khóc, tôi dùng trứng gà lăn cho em giảm sưng”, Cố Dịch Đồng một tay cầm trứng gà tiếp tục dán lên mắt Hạ Lộc Sanh, một tay đè lại sau gáy em ấy, không cho Hạ Lộc Sanh trốn về sau, sau đó thấp giọng giải thích.

Hạ Lộc Sanh có chút cứng ngắc dừng lại thân thể, hai tay đặt ở trên đùi.

Cố Dịch Đồng cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ bị chính mình nửa ôm vào trong ngực, hỏi: “Có nóng không?”

Hạ Lộc Sanh theo bản năng lắc đầu, động tác này làm trứng gà thoáng chốc lệch khỏi vị trí của nó, quả trứng tròn vo trắng mịn từ trong tay Cố Dịch Đồng rớt xuống, “bộp”, một thanh âm nho nhỏ vang lên, trứng gà vừa vặn rơi vào trong tay đang đặt ở trên đùi của Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng cùng nhau sửng sốt.

Sau đó một giây, Cố Dịch Đồng bật ra một tràng cười hì hì: “Quả trứng này có vẻ rất thích em“.

Nghe âm thanh tràn đầy tươi cười của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh bóp bóp quả trứng mịn trong tay, dừng một lát cũng không nhịn được cong cong khoé môi.

Cố Dịch Đồng nhìn thấy nụ cười của Hạ Lộc Sanh, một tảng đá lớn trong lòng nhất thời rơi xuống, suốt dọc đường đi cô sợ chuyện ở Ma Bà Đậu Hủ sẽ làm tâm tình Hạ Lộc Sanh sợ hãi thật lâu, nhưng bây giờ xem ra tựa hồ cũng không có như cô nghĩ.

“Thật may là tôi đã chuẩn bị sẵn hai quả trứng, quả kia nếu không muốn ở trong tay tôi thì em có thể cầm nó đi, tôi còn một quả khác“. Cố Dịch Đồng bóc quả trứng còn lại và tiếp tục làm giảm sưng cho Hạ Lộc Sanh.

Thấy Hạ Lộc Sanh dần dần thả lỏng ra, Cố Dịch Đồng dò hỏi: “Lộc Sanh, sau này không đến Ma Bà Đậu Hủ kéo đàn được không?”

Hạ Lộc Sanh theo bản năng mở mắt ra, rõ ràng không nhìn thấy nhưng vẫn ngẩng đầu hướng về Cố Dịch Đồng nhìn.

Cố Dịch Đồng thu lại quả trứng trong tay, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thì thầm: “Tôi không yên lòng về em“.

Lông mi thật dài của Hạ Lộc Sanh run rẩy.

Một lúc lâu, Cố Dịch Đồng mới nghe được cô gái nhỏ mở miệng: “Em...em không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn liên luỵ người khác“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.