Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 22: Chương 22




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 22:

Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ đang khóc không nói, quơ quơ tay hai người đang nắm vào nhau, im lặng không nói gì mà lấy lòng em ấy.

Hạ Lộc Sanh giẫy giụa cố gắng hất tay Cố Dịch Đồng ra nhưng hất mấy lần cũng không thể rũ bỏ được, một lúc sau, cô nghẹn ngào nói: “Em muốn quay về!”

Giọng nói mang vẻ oan ức, còn có một chút tùy hứng.

Cố Dịch Đồng đương nhiên sẽ không đồng ý, nếu vào lúc này để Hạ Lộc Sanh chạy trốn, em ấy sẽ thực sự thu mình lại trong thế giới của riêng mình.

“Lộc Sanh, coi như là đi theo tôi, được không? Chị Tề của em cũng giao cho tôi một nhiệm vụ là phải thay cậu ấy ăn hết dồ ăn vặt ở thành phố S đó“.

Hạ Lộc Sanh đem nước mắt nghẹn trở lại, nói: “Tự chị đi đi, em muốn về nhà!”

Cố Dịch Đồng nhìn cô bé bướng bỉnh, thở dài và dỗ dành: “Lộc Sanh, chúng ta cũng đã đồng ý với cô Triệu, hơn nữa nghe cô Triệu nói những nghệ sĩ Cello mà em yêu thích đều sẽ tham gia buổi biểu diễn này, em không muốn đi đến đó thưởng thức sao?”

Hạ Lộc Sanh không nói tiếng nào.

Cố Dịch Đồng nhìn phản ứng của Hạ Lộc Sanh, tiếp tục đỗ dành: “Sau khi đến thành phố S, chúng ta sẽ chơi riêng, ngoại trừ lúc đến buổi thi đấu cùng biểu diễn thì những lúc khác đều sẽ không cùng đi với nhóm của cô Triệu, được không?”

Nghe được lời này, Hạ Lộc Sanh hơi động, giọng điệu do dự: “Thật sao?”

“Tôi có lừa em bao giờ?”, Cố Dịch Đồng không trả lời mà hỏi lại.

Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng bị Cố Dịch Đồng thuyết phục, Cố Dịch Đồng dẫn cô đi tìm cô Triệu cùng những người khác.

Lúc này sân bay không có nhiều người, cô Triệu và những người khác đang đợi hai người ở quầy check-in, Trần Gia Nhạc hướng hai người quơ tay ra hiệu: “Chị Dịch Đồng, ở đây, ở đây!”

Sau khi đến gần, Trần Gia Nhạc nhiệt tình tiến lên cầm lấy vali từ tay Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, em giúp chị xếp hành lý lên băng chuyền.”

Rõ ràng những đứa trẻ này đã bị cô Triệu dạy dỗ qua, bọn họ lúc này đối mặt với Hạ Lộc Sanh tự nhiên hơn trước nhiều.

Cố Dịch Đồng không có từ chối, đưa vali cho Trần Gia Nhạc, mỉm cười: “Cảm ơn em.”

Cố Dịch Đồng đưa chứng minh nhân dân của cô và Hạ Lộc Sanh cho nhân viên quầy. Một lúc sau, nhân viên quầy trả lại cho cô cùng với vé máy bay.

Đoàn người thuận lợi qua vòng kiểm tra an ninh, ở phòng chờ ngồi hơn nửa giờ thì lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, Cố Dịch Đồng mới phát hiện chỗ ngồi của cô và Hạ Lộc Sanh không phải ngồi cạnh nhau, bên cạnh cô là Dư Kỳ.

Dư Kỳ chủ động ngồi vào vị trí của Hạ Lộc Sanh, cười hì hì nói: “Lộc Sanh, chúng ta đổi vị trí đi. Cậu cùng chị Dịch Đồng ngồi cùng nhau, mình sẽ ngồi vào vị trí của cậu”

Hạ Lộc Sanh đứng ở lối đi hẹp, nắm chặt tay của Cố Dịch Đồng, ngẩn người sau khi nghe Dư Kỳ nói, chỉ chốc lát sau mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Thiện chí và sự quan tâm của người khác dành cho cô khiến cô hết sức không được tự nhiên, cô không thoải mái mà nói: “Cảm ơn“.

Cố Dịch Đồng để Hạ Lộc Sanh ngồi ở bên trong, thắt dây an toàn cho hai người họ, Cố Dịch Đồng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi mở ra là một cặp nút bịt tai tránh ù tai khi đi máy bay.

Đây là thứ mà Cố Dịch Đồng chuẩn bị cho Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy được nên tai em ấy nhạy cảm hơn người thường, cô không biết liệu Lộc Sanh có bị ù tai khi máy bay cất cánh không, nhưng chuẩn bị sẵn vẫn hơn.

Cố Dịch Đồng một bên đem nút tai đặt vào tai của Hạ Lộc Sanh, một bên nói: “Đừng nhúc nhích, tôi sẽ đeo nút tai cho em“.

Triệu Nhã Tô đang ngồi ở bên trái của hai người họ, nhìn thấy động tác của Cố Dịch Đồng thì ngoài kinh ngạc ra còn có cảm động. Cố Dịch Đồng đối với Hạ Lộc Sanh thật sự tốt, không có gì để chê, vẻn vẹn hai chữ “dụng tâm” khó có thể hình dung được.

Sau khi đến thành phố S thì trời đã tối, một nhóm người tìm khách sạn để ở.

Hôm sau trời vừa sáng, nhóm người liền đi đến nơi tổ chức cuộc thi.

Trên đường đi, Dư Kỳ và Trần Gia Nhạc không ngừng nói chuyện phiếm, hai người bạn bên cạnh cũng cùng họ đùa giỡn, còn có một cô bé gầy gò yên lặng đi theo phía sau bốn người bọn họ.

Cố Dịch Đồng theo bản năng chú ý nhiều đến cô bé ở phía sau hơn. Hôm qua lúc nhóm người đến nơi cô bé ấy cũng rất yên tĩnh, cùng với nhóm bốn người hay cười đùa của Trần Gia Nhạc có sự khác biệt rõ ràng.

Khi đến địa điểm thi đấu, cũng chưa có nhiều người trên khán đài, Triệu Nhã Tô báo số ghế, nhóm người thuận lợi tìm được vị trí cúa mình lần lượt ngồi xuống, trùng hợp ở chỗ ngồi bên trái Cố Dịch Đồng chính là cô bé trầm mặc yên tĩnh kia.

Sau đó lục tục hết người này đến người khác, càng ngày càng có nhiều khán giả đến, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, sau một bài phát biểu, cuộc thi bắt đầu.

Cố Dịch Đồng rõ ràng cảm giác được sự căng thẳng của cô bé bên trái. Khi tiếng đàn Cello vang lên, trong nháy mắt thân thể cô bé căng thẳng hẳn lên.

Trong bóng tối, Cố Dịch Đồng nhìn thấy Triệu Nhã Tô ngồi bên trái cô bé nắm thật chặt tay cô bé ấy.

Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, mới chỉ là vòng sơ loại, trình độ của thí sinh tham gia cuộc thi không đồng đều, Hạ Lộc Sanh vô cùng chăm chú nghe tiếng đàn, thỉnh thoảng cau mày, Cố Dịch Đồng đem sự chú ý từ trên người cô bé kia thu lại.

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh đang cau mày, sau đó nhẹ nhàng siết chặt tay cô.

Hạ Lộc Sanh mấp máy môi, Cố Dịch Đồng không có nghe rõ nên tiến sát lại gần bảo Hạ Lộc Sanh nói lại lần nữa.

“Không bằng em“.

Giọng điệu của Hạ Lộc Sanh rất nghiêm túc, Cố Dịch Đồng bị em ấy làm cho mắc cười.

“Dịch Đồng! Mau giúp với! Lấy thuốc từ trong túi Lý Lôi ra nhanh!”, thanh âm của Triệu Nhã Tô không lớn nhưng vô cùng gấp gáp.

Cố Dịch Đồng theo bản năng hướng Triệu Nhã Tô nhìn sang, chỉ thấy môi cô bé yên tĩnh kia trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, Triệu Nhã Tô ôm thật chặt thân thể cô bé.

Sắc mặt Cố Dịch Đồng đột ngột thay đổi, không dám chậm trễ, nhanh chóng sờ vào túi của cô bé.

Nhưng, trống rỗng.....

Cố Dịch Đồng vội vàng nói: “Không có thuốc!!”

Lông mày Triệu Nhã Tô nhuộm ba phần lo lắng: “Làm sao lại không có!”

Nói xong, Triệu Nhã Tô đưa tay sờ về phía túi của cô bé: “Thuốc đâu rồi!?! Làm sao lại không mang theo chứ!!”

Lý Lôi bắt đầu co giật, hai mắt trợn lên.

Cố Dịch Đồng quyết định thật nhanh, đem Lý Lôi kéo ra khỏi ghế ngồi, đặt cô bé trên lưng mình: “Đi bệnh viện!!”

Không tìm được thuốc, Triệu Nhã Tô không dám chậm trễ, đáp lại lời của Cố Dịch Đồng: “Ra khỏi chỗ này là tốt rồi! Không nghe thấy tiếng đàn là được! Để cho Lý Lôi đi ra ngoài trước đã!”

Những người ngồi bên cạnh trên khán đài cũng chú ý đến sự khác thường của Lý Lôi, chốc lát dẫn tới nhốn nháo, có mấy người bị sợ hãi phát ra tiếng kinh hô.

Dư Kỳ cùng với Trần Gia Nhạc và những người khác bị làm cho sợ hãi, ngơ ngác đứng tại chỗ: “Cô... Cô Triệu...”

Triệu Nhã Tô lo lắng nói: “Đi! Đi theo cô!”

Hạ Lộc Sanh không biết xảy ra chuyện gì, nghe những âm thanh hỗn độn xung quanh, không biết làm thế nào nắm chặt tay, bất an gọi tên Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, chị Dịch Đồng ơi!...”

Cố Dịch Đồng cõng Lý Lôi trên lưng, vội vàng chạy ra ngoài, không ngừng nói với những người phía trước: “Xin hãy nhường đường một chút, làm ơn tránh ra một chút!”

Sau khi rời khỏi hội trường thi đấu, Cố Dịch Đồng mới nhớ tới chuyện gọi 120, thầm mắng mình ngu ngốc, càng lo lắng thì càng loạn, cô cẩn thận đem Lý Lôi thả xuống, móc ra điện thoại di động bắt đầu gọi cấp cứu.

Còn chưa kịp bấm gọi đi thì Triệu Nhã Tô đã dẫn theo những người khác đuổi kịp tới, Triệu Nhã Tô nhìn thấy trong tay Cố Dịch Đồng cầm điện thoại di động, đoán được ý đồ của cô, vội vàng nói: “Dịch Đồng, không cần gọi cấp cứu! Lý Lôi lập tức sẽ ổn thôi!”

Cố Dịch Đồng hơi ngưng lại, ngập ngừng dừng ngón tay.

Cũng vào lúc này, cơ thể đang co giật của Lý Lôi thật sự ngừng lại, dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo.

Triệu Nhã Tô tiến lên đem Lý Lôi đỡ lên, vừa tức giận vừa đau lòng: “Cái con bé ngốc này, chuyện gì vậy? Không phải lúc đến cô đã nói em nhớ mang theo thuốc sao, sao em lại không mang? Có phải là muốn hù chết cô hay không?” . ngôn tình ngược

Lý Lôi mềm mại dựa vào trên người Triệu Nhã Tô, cúi đầu im lặng không lên tiếng, tùy ý Triệu Nhã Tô tức giận mắng.

Chờ Triệu Nhã Tô nói xong, mới trầm giọng nói: “Em xin lỗi, cô Triệu”

Cố Dịch Đồng thấy Lý Lôi thật sự không sao rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người kia, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn.

“Lộc Sanh đâu???”

Dư Kỳ cùng những người khác giật mình, lúc này mới phản ứng lại là bọn họ vội vàng đi ra ngoài này đã quên dẫn Lộc Sanh ra.

“ Lộc.... Lộc sanh...”, Dư Kỳ chỉ vào trong hội trường thi đấu, lời nói cũng không còn lưu loát.

Cố Dịch Đồng không nhịn được thấp giọng chửi một câu, quay đầu chạy vọt vào trong hội trường.

Khoảng cách ngắn ngủi nhưng trong đầu Cố Dịch Đồng có vô số giả thiết xẹt qua, Lộc Sanh nhạy cảm như vậy, có thể cảm thấy em ấy bị bỏ lại phía sau hay không? Phát hiện mình không có ở đó, lỡ như Lộc Sanh tự mình mò mẫm tìm cô mà té đụng đầu đâu đó thì sao bây giờ? Lỡ Lộc Sanh không còn ở chỗ cũ thì làm sao?

Càng nghĩ về điều đó, trong lòng cô càng dâng lên lo lắng như bị lửa thiêu đốt.

Khi đến vị trí lúc trước, phát hiện Hạ Lộc Sanh vẫn đang an toàn ngồi ở vị trí cũ, vẻ mặt chăm chú nghe thi đấu, trái tim đang bất an của Cố Dịch Đồng lập tức bình tĩnh trở lại.

Cô chậm rãi bước về phía trước, đi đến trước mặt Hạ Lộc Sanh rồi đứng yên tại chỗ.

Hạ Lộc Sanh nhận ra được người đứng trước mặt, cô lên tiếng: “Chị Dịch Đồng?”

Trong một cái chớp mắt ngay sau đó, bờ vai của cô bị người trước mặt vòng lấy, sau đó cô bị người kia ôm vào trong lồng ngực.

Cố Dịch Đồng đem Hạ Lộc Sanh ôm vào lòng, động tác nhẹ nhàng như thể cô đang ôm một bảo vật quý hiếm cứ ngỡ đã mất mà lại tìm được.

Chỉ chốc lát sau, cô không nhịn được cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc Hạ Lộc Sanh.

“Xin lỗi, Lộc Sanh!“.

Hạ Lộc Sanh khéo léo trở tay vòng lấy eo Cố Dịch Đồng, vùi đầu vào trong lòng Cố Dịch Đồng, sau đó ngẩng đầu lên, mặt đầy đắc ý nói: “Chị Dịch Đồng, em biết chị sẽ không bỏ lại em nên em không sợ chút nào, em ngồi yên ở chỗ này chờ chị, em biết chị nhất định sẽ quay lại tìm em mà“.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh nở nụ cười, trong lòng như thắt lại, trái tim vừa căng trướng vừa cảm thấy khó nói thành lời.

Sau khi cả hai từ hội trường thi đấu đi ra, Dư Kỳ cùng Trần Gia Nhạc và những người khác mặt đầy hổ thẹn đi tới trước mặt Hạ Lộc Sanh: “Xin lỗi Lộc Sanh, tôi...chúng tôi...”

Hạ Lộc Sanh giật mình, tựa hồ không hiểu tại sao bọn họ phải xin lỗi.

Triệu Nhã Tô lúc này cũng đi tới, cô ấy áy náy nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, xin lỗi“.

Đột nhiên những người đi cùng đều hướng về mình xin lỗi, Hạ Lộc Sanh hiển nhiên vô cùng không quen, cô siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nói tiếp: “Lộc Sanh không có chuyện gì, Lý Lôi thế nào rồi? Cô Triệu, cuộc thi hôm nay không thể xem được rồi, không bằng chúng ta về khách sạn chứ? Để Lý Lôi nghỉ ngơi một chút”

Không chút biến sắc, Cố Dịch Đồng đem đề tài chuyển đến trên người Lý Lôi.

Triệu Nhã Tô cũng đang có ý này, nghe theo lời của Cố Dịch Đồng, gật gật đầu: “Được thôi“.

Sau khi trở về khách sạn, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh sóng vai nằm cạnh nhau trên giường.

“Lộc Sanh, ở hội trường..... em thật sự không sợ sao?”

Hạ Lộc Sanh thành thật mà nói: “Lúc đầu khi nghe được chị cùng cô Triệu giọng điệu vội vàng em hơi sợ một chút, em không biết đang xảy ra chuyện gì. Sau đó phát hiện các chị đã không còn ở đó, em thật ra cũng sợ hãi một chút nhưng mà chỉ là một lúc mà thôi“.

Vào thời điểm câu cuối cùng, Hạ Lộc Sanh nhấn mạnh nó một lần nữa.

“Lúc chị đi gấp như vậy, cô Triệu cũng có vẻ rất hoang mang, nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Khi nào chị xong việc phát hiện ra không thấy em nhất định chị sẽ quay lại tìm em! Em sẽ không chạy lung tung, em ở một chỗ chờ chị đến tìm em là tốt rồi!”, giọng điệu Hạ Lộc Sanh thật chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.