Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 23: Chương 23




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 23:

Cố Dịch Đồng cảm thấy Hạ Lộc Sanh đã tự tin hơn trước rất nhiều, cô rất vui khi thấy sự thay đổi này.

Cô quay sang bên, nhìn gò má Hạ Lộc Sanh, nghiêm túc đáp lời Hạ Lộc Sanh: “Tôi sẽ không bỏ lại Lộc Sanh đâu“.

Bởi vì tình huống đột ngột xảy ra thế này làm cho hứng thú xem thi đấu của Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh bị giảm mạnh, hơn nữa đây vẫn là vòng sơ loại, trình độ vàng thau lẫn lộn nên thực sự không có gì để học tập cả.

Vì vậy ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh xin phép cô Triệu không đến hội trường nữa mà chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc, mang một balo nhỏ đi đến phố ăn vặt.

Vừa ra khỏi phòng, cô đã thấy Lý Lôi bưng mì hoành thánh quay trở về phòng.

Cố Dịch Đồng ngẩn ra, gọi cô bé: “Lý Lôi”

Lý Lôi quay đầu lại nhìn thấy hai người Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, hơi căng thẳng: “Chị Dịch Đồng, Lộc Sanh, hai người... hai người cũng đi đến hội trường sao?”

Cố Dịch Đồng nhìn Lý Lôi nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm: “Cô Triệu để em ở lại chỗ này?”

Nghe ra trong giọng nói Cố Dịch Đồng mang theo bất mãn, Lý Lôi càng căng thẳng hơn, cô bé gật gật đầu: “Cô Triệu đã dẫn nhóm Dư Kỳ đến xem cuộc thi rồi ạ“.

Triệu Nhã Tô thực sự đã để Lý Lôi một mình trong khách sạn, mặc dù Lý Lôi không còn là một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng dù sao thì thành phố S cũng là một nơi xa lạ, thân thể Lý Lôi lại không tốt, lỡ như xuất hiện tình huống bất ngờ thì sao...

Liếc nhìn mì hoành thánh trong tay Lý Lôi, Cố Dịch Đồng nói: “Đừng ăn cái này nữa. Chị cùng Lộc Sanh cũng đang muốn đến phố ăn vặt, em có muốn đi cùng bọn chị không?”

Lý Lôi vội vàng xua tay: “Không được, không được, chị Dịch Đồng cùng Lộc Sanh đi đi, em ở trong khách sạn là được rồi“.

Cố Dịch Đồng: “Nhiều người thì càng vui hơn, cùng đi đi, em có muốn quay về phòng lấy gì không? Chị và Lộc Sanh ở đây chờ em“.

Lý Lôi không giỏi từ chối người ta, sau một hồi do dự, không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Vậy chị Dịch Đồng cùng Lộc Sanh chờ em một chút nhé“.

Nói xong, Lý Lôi lon ton trở về phòng.

Cố Dịch Đồng quay đầu nhìn Hạ Lộc Sanh phía sau, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy, cô đưa tay chọc chọc vào má em.

Hạ Lộc Sanh hừ lạnh một tiếng, né tránh tay Cố Dịch Đồng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô.

Cố Dịch Đồng đuối lý, trước khi đến đây cô ấy đã hứa với Lộc Sanh rằng toàn bộ hành trình sẽ chỉ có hai người bọn họ nhưng bây giờ mới sang ngày thứ hai đã nuốt lời rồi, hơn nữa chính cô lại còn chưa bàn bạc gì với em ấy mà đã làm chủ mời Lý Lôi.

Cố Dịch Đồng kéo tay áo Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng lắc lắc: “Em tức giận à?”

Hạ Lộc Sanh gạt tay áo ra khỏi tay Cố Dịch Đồng, quay lưng về phía cô, tỏ vẻ không để ý tới cô.

Vào lúc này, Lý Lôi đã từ trong phòng mang theo một chiếc túi nhỏ trở lại: “Chị Dịch Đồng, em chuẩn bị xong rồi“.

Trong bí mật, Cố Dịch Đồng không để ý giãy giụa của Hạ Lộc Sanh, cứng rắn nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, mỉm cười nói đối với Lý Lôi: “Được, đi thôi.”

Mặc dù trong lòng Hạ Lộc Sanh không vui nhưng cô ấy có thể hiểu được hành động của Cố Dịch Đồng, bên nào nặng bên nào nhẹ cô hiểu được, cô chỉ đơn giản là muốn kiếm chuyện chút ít với Cố Dịch Đồng thôi, cũng không phải là không thích Lý Lôi hay gì cả.

Trước khi đến, Cố Dịch Đồng đã vạch sẵn kế hoạch, hơn nữa hồi năm 2013 cô cũng từng đến thành phố S để làm khảo sát cho hạng mục của công ty. Tuy rằng có chút khác so với hiện tại nhưng cũng còn ấn tượng đại khái trong đầu.

Ba người thuận lợi đi tới phố ăn vặt, có một khu phố thương mại liền kề phố ăn vặt, hiện tại thời gian còn sớm, các cửa hàng nổi bật buổi trưa còn chưa mở cửa. Sau khi Cố Dịch Đồng dẫn hai người đi giải quyết một chút bữa sáng đơn giản rồi đi phố thương mại dạo.

Thành phố S là thành phố du lịch, ngoài các cửa hàng mua sắm, vui chơi giải trí, trên phố thương mại cũng có rất nhiều cửa hàng quà lưu niệm, rực rỡ muôn màu, đa dạng chủng loại.

Hạ Lộc Sanh không thể nhìn thấy, cũng không có bao nhiêu hứng thú, cô chỉ đi theo Cố Dịch Đồng.

Mà Lý Lôi có chút hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, nhưng lại kiềm chế chính mình không được vui vẻ chạy loạn.

Cố Dịch Đồng cảm thấy cô gái nhỏ Lý Lôi này hằng ngày có chút kiềm nén ẩn nhẫn tính tình của chính mình quá rồi.

“Chị Dịch Đồng, nhìn này! Lợi hại ghê luôn nè!”, Lý Lôi hào hứng gọi Cố Dịch Đồng, chỉ vào một nơi để Cố Dịch Đồng xem. Cố Dịch Đồng nhìn về hướng Lý Lôi chỉ.

Cách đó không xa, một cụ ông ria mép hoa râm đang cầm một bức tượng nhỏ bằng đất sét, đất sét mềm mại trên tay ông giống như có linh hồn vậy, các loại bùn khác màu dài dài tròn tròn gắn vào nhau, ngón tay của ông cụ linh hoạt nắn nắn, không lâu sau đó, một Trư Bát Giới sống động được đặt trong gian hàng của ông.

Cố Dịch Đồng thấy Lý Lôi vô cùng yêu thích, liền dẫn hai người đến trước quầy hàng.

“Ông ơi, Trư Bát Giới này bao nhiêu tiền?”, không chờ Cố Dịch Đồng mở miệng, Lý Lôi cũng đã không thể chờ đợi được nữa mà mở miệng hỏi.

Ông cụ đã bắt đầu làm tượng đất sét khác, ngẩng đầu nhìn Lý Lôi một chút, cười híp mắt nói: “Hai mươi tệ thôi“.

Cố Dịch Đồng trả tiền, đem tượng đất sét cho Lý Lôi, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh, hỏi: “Ông ơi, có thể nặn một tượng khác theo mô phỏng không ạ?”

“Có thể, nhiều người thích ông nặn tượng sét theo bộ dáng của họ lắm“. Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh đến trước mặt mình, chỉ vào Hạ Lộc Sanh nói: “Ông ơi, hãy nặn một tượng sét giống em ấy đi“.

Ông cụ thoải mái đồng ý.

Hạ Lộc Sanh ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, ông cụ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau đó cúi đầu nặn đất sét màu trong tay.

Lý Lôi nhìn Trư Bát Giới trong tay, sau đó lại nhìn Hạ Lộc Sanh, có chút ghen tị, giống như cũng muốn nặn một tượng sét giống mình nhưng lại xấu hổ không tiện mở miệng.

Cố Dịch Đồng không phải không nhìn ra tâm tư Lý Lôi, nhưng trong lòng cô lại giả vờ như không biết.

Hết cách rồi, ai bảo sự chiều chuộng của cô đều hướng về Lộc Sanh chứ.

Lộc Sanh đều yên lặng không nói suốt cả đường đi, Lý Lôi tuy rằng hướng nội nhưng em ấy cũng sẽ nói chuyện với cô, nhìn thấy những điều thú vị và mới lạ sẽ nói cô cùng nhìn xem, chẳng hạn như khi nhìn thấy mấy tượng sét này.

Nhưng Lộc Sanh đối với trò chuyện của hai người từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng cô nói chuyện với em ấy thì em ấy mới trả lời.

Ngược lại, Lộc Sanh có vẻ như tách biệt với đám đông xung quanh, chơi đùa mua sắm không liên quan gì đến em ấy.

Cho Lộc Sanh một tượng sét là cô đột nhiên nghĩ ra nhưng rõ ràng Lộc Sanh thích nó, khuôn mặt nhỏ thả lỏng ra, trên mặt mang theo một nụ cười.

Cô hiểu Lộc Sanh, cô chỉ để ông cụ nặn một bức tượng nhỏ bằng đất sét cho Lộc Sanh, Lộc Sanh sẽ rất vui. Cũng không phải bức tượng nhỏ này quan trọng như thế nào mà là Lộc Sanh sẽ cảm thấy em ấy ở trong lòng Cố Dịch Đồng có những đặc quyền hơn so với người khác.

Nhưng nếu cũng cho Lý Lôi nặn một tượng sét thì Lộc Sanh sẽ không thoải mái như hiện tại đâu.

Cô đưa Lý Lôi đi ra ngoài là sợ Lý Lôi ở khách sạn một mình lỡ có gì ngoài ý muốn chứ không phải bởi vì muốn đông người thêm vui nên rủ.

Không phải cô không thích Lý Lôi, mà là lòng người vốn dĩ rất thiên vị, sự ích kỷ của cô càng khiến cô quan tâm đến niềm vui của Lộc Sanh nhiều hơn.

Rất nhanh, ông cụ đã đưa bức tượng sét trong tay cho Cố Dịch Đồng, sau đó vui vẻ nói: “Cháu gái lớn lên thật xinh đẹp nên tượng nặn ra cũng thật là đẹp“.

Cố Dịch Đồng nhìn về phía Hạ Lộc Sanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, cô gái nhỏ của cô đương nhiên rất xinh nha.

Sau khi trả tiền, Cố Dịch Đồng đem tượng sét nhét vào trong tay Hạ Lộc Sanh, sau đó nắm tay em ấy đi về phía trước.

Đi được một lúc, Hạ Lộc Sanh rốt cuộc nhịn không được, kéo Cố Dịch Đồng, tiến đến nơi bả vai Cố Dịch Đồng, hạ thấp giọng hỏi đầy mong đợi, “Có phải rất xinh đẹp không?”

Cố Dịch Đồng không thể giấu được nụ cười, “Thật sự xinh đẹp nha!”

Hạ Lộc Sanh nhướng mày, nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Lý Lôi nhìn thấy Hạ Lộc Sanh cười, nhất thời có chút ngớ ngẩn, chỉ chốc lát sau nói: “Chị Dịch Đồng đối với Lộc Sanh thật tốt!”

Ba người lại đi về phía trước, thấy sắp đi đến cuối phố mua sắm rồi, Cố Dịch Đồng đột nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lên tên cửa hàng trước mặt - Thanh Phong Studio.

Trái tim Cố Dịch Đồng hơi động, nghĩ đến yêu cầu trước đó của Hạ Lộc Sanh, muốn cùng cô chụp một tấm ảnh chung.

“Lộc Sanh, Lý Lôi, chúng ta đi chụp ảnh đi“.

Lý Lôi kinh ngạc: “Chụp ảnh?”

Hạ Lộc Sanh nhất thời cũng không phản ứng kịp.

Mãi cho đến khi ba người thay quần áo trong studio chụp ảnh và đứng trước tấm vải phông nền màu xanh lam, Hạ Lộc Sanh mới sững sờ phản ứng.

Chuyện này... Là hoàn thành yêu cầu trước đây của mình đúng không?

Sau khi ba người họ chụp một loạt ảnh riêng từng người thì Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh đi tới trước phông nền nói với nhiếp ảnh gia: “Hãy chụp giúp cho chúng tôi một vài bức ảnh chung nữa“.

Nhiếp ảnh gia thực hiện cử chỉ “OK”, sau đó hướng dẫn cả hai tạo dáng. Máy ảnh tách tách tách vang vọng trong studio.

Cố Dịch Đồng một tay ôm eo Hạ Lộc Sanh, một tay khoác lên trên bả vai em ấy, sau đó nhìn sang Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh hơi cúi đầu, giống như một cô gái nhỏ đang ngượng ngùng tránh tầm mắt của người trước mặt.

Chụp ảnh xong, ba người đi xuống lầu, Hạ Lộc Sanh ngồi cách đó không xa đợi, Cố Dịch Đồng cùng Lý Lôi chọn ảnh trên máy tính.

Cố Dịch Đồng nhìn Lộc Sanh dưới ống kính, cảm thấy Lộc Sanh dưới ống kính thật xinh đẹp khiến cho người ta mềm lòng.

Chọn chọn một hồi, Cố Dịch Đồng không nhịn được nhìn về phía cô gái nhỏ ngoan ngoãn đang ngồi, nếu như Lộc Sanh có thể nhìn thấy vẻ đẹp của chính em ấy thì thật là tốt.

Sau khi chọn ảnh xong, Cố Dịch Đồng để lại địa chỉ và số điện thoại cho studio để họ gửi ảnh đã rửa đến thành phố A.

Sau một hồi loay hoay chụp ảnh, thời điểm ra khỏi studio đã là xế chiều.

Cố Dịch Đồng bất giác cảm thấy đói bụng, cô hỏi hai người Hạ Lộc Sanh: “Chụp hình từ trưa tới giờ, hai em đói bụng không?”

Lời nói của Cố Dịch Đồng dường như khơi dậy cơn đói của hai người họ, đáp lại Cố Dịch Đồng chính là âm thanh “ọt ọt” từ trong bụng hai người reo lên.

Hạ Lộc Sanh cùng Lý Lôi hai người đều sửng sốt, theo bản năng sờ về phía bụng của mình, không dám xác định có phải là âm thanh phát ra từ bụng mình không.

Cố Dịch Đồng nhìn thấy phản ứng của hai người họ, không nhịn được cười “xùy ~” ra tiếng, nói: “Hai người các em sờ sờ cái gì? Chính là bụng của hai em kêu đó!”

Nghe Cố Dịch Đồng cười, Hạ Lộc Sanh cùng Lý Lôi hai người cũng không nhịn được nở nụ cười.

Ba người quay trở về phố ăn vặt, những quầy hàng đã chật ních, hương thơm thức ăn theo gió thổi qua làm ba người bụng đói cồn cào.

Không có đi ăn bữa chính mà mua đây một ít kia một chút, nhàn nhã ăn từ nơi này sang nơi khác.

Kết thúc một ngày, Lý Lôi ở trước mặt hai người họ khá thoải mái, nhìn Cố Dịch Đồng đang xếp hàng mua kem phía trước, Lý Lôi nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh nói: “Lộc Sanh, chị Dịch Đồng thật tốt“.

Hạ Lộc Sanh rất khó chịu khi bị Lý Lôi dắt tay, mấy lần định tránh ra nhưng Lý Lôi lại nắm chặt một chút, Lý Lôi cũng nói năng hùng hồn rằng đây là nhiệm vụ mà chị Dịch Đồng giao cho cô ấy, trong lúc chị Dịch Đồng đi xếp hàng mua đồ thì cô phải quan tâm tới Lộc Sanh.

Một tiếng “chị Dịch Đồng”, gọi so với mình còn thân hơn, Hạ Lộc Sanh không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, “Đó là chị của tôi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.