Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 25:
“Chuyện gì vậy? Sao Lộc Sanh lại lên sân khấu rồi?”, trở lại chỗ ngồi, cô Triệu hỏi thăm.
Trần Gia Nhạc hưng phấn nói: “Vừa rồi người dẫn chương trình đột nhiên đem đèn chiếu tới chỗ bọn em! Nói là hôm nay mời được cô nên muốn mời cô lên sân khấu đàn một khúc thế nhưng sau khi đèn chiếu tới mới phát hiện cô không có ở đó mà chỉ có mấy người bọn em. Sau đó người dẫn chương trình tạm thời thay đổi chủ ý, nói bọn em là học sinh của cô, muốn thử một chút trình độ của bọn em, sau đó thì Lộc Sanh liền giơ tay“.
Triệu Nhã Tô kinh ngạc nhìn người ở trên sân khấu.
Khi tấu khúc kết thúc, người dẫn chương trình đầu tiên là vỗ tay sau đó từ bên cạnh đi đến giữa sân khấu, đem Cello Hạ Lộc Sanh đang ôm trong ngực lấy để qua một bên, nhìn Hạ Lộc Sanh hỏi: “Học trò của cô Triệu quả nhiên không thể xem thường, em gái, tên em là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hạ Lộc Sanh bình tĩnh đứng lên, trên mặt không có biểu hiện gì thêm, người dẫn chương trình đặt micro trước mặt Hạ Lộc Sanh.
“Xin chào MC, chào mọi người, tôi tên là Hạ Lộc Sanh, năm nay mười sáu tuổi“.
Dưới sân khấu, Triệu Nhã Tô bất ngờ nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh.... Lộc Sanh lại không hề rụt rè chút nào, thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Xét cho cùng, tính cách của Hạ Lộc Sanh thực sự quá hướng nội. Theo suy đoán của Triệu Nhã Tô, Lộc Sanh phải là không dám thả lỏng khi ở trên sân khấu thế nhưng trên thực tế Lộc Sanh biểu hiện thật sự rất hào phóng.
Cố Dịch Đồng nở nụ cười khẽ, nói: “Lộc Sanh hai năm nay đều kéo đàn ở trong khách sạn, ở trên sân khấu dĩ nhiên là thoải mái hơn người lần đầu lên sân khấu nhiều. Hiện tại biểu hiện thế này cũng không có gì ngoài ý muốn“.
Triệu Nhã Tô ngẩn ra, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy những gì Cố Dịch Đồng nói rất có lý.
Chính mình lần đầu gặp gỡ Lộc Sanh cũng là ở cà phê Miêu Nhãn. Mặc dù ở dưới sân khấu Lộc Sanh ít nói nhưng trên sân khấu em ấy rất tự tin, chỉ cần ôm lấy đàn Cello thì giống như nắm cả thế giới trong tay.
Người dẫn chương trình và Hạ Lộc Sanh ở trên sân khấu anh hỏi tôi đáp vài câu thì người dẫn chương trình đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Lộc Sanh một lúc, tắt micro, ngập ngừng hỏi: “Lộc Sanh, em...mắt của em...”
Hạ Lộc Sanh sắc mặt tự nhiên đáp: “Em không nhìn thấy, em bị mù bẩm sinh“.
Người dẫn chương tình vô cùng ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp.
Vừa nãy khi Hạ Lộc Sanh lên sân khấu, bạn của em ấy đã nắm tay đưa em ấy lên, anh ta còn tưởng rằng Hạ Lộc Sanh là đang hồi hộp nên bạn em ấy mới đi cùng em ấy, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, không nghĩ tới dĩ nhiên...
Mặc dù người dẫn chương trình cho rằng trình độ chơi đàn Cello của Hạ Lộc Sanh là rất xuất sắc, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao em ấy cũng là học sinh của Triệu Nhã Tô mà.
Nhưng bây giờ sau khi biết Hạ Lộc Sanh là một cô gái mù thì tâm trạng của người chủ trì đột nhiên thay đổi.
Người dẫn chương trình do dự một lúc: “Lộc Sanh, chuyện mắt em không thấy có thể công khai không?”
“Đây là sự thật mà“.
Người dẫn chương trình biết được Hạ Lộc Sanh đồng ý, lại bật micro lên, biểu hiện phức tạp nhìn mọi người: “Các vị khán giả đang ngồi ở đây thân mến, tôi vừa biết được một chuyện vô cùng kinh ngạc cũng để cho tôi đối với cô gái nhỏ bên cạnh từ thưởng thức chuyển thành khâm phục“.
Mọi người dưới sân khấu cũng để ý đến sự thay đổi biểu cảm của người dẫn chương trình, nhưng người dẫn chương trình lại tắt micro nên không nghe được anh ta cùng cô gái nhỏ này nói cái gì, lúc này nghe được anh ta nói thì trở nên hứng thú.
Người dẫn chương trình hướng mọi người dưới sân khấu hỏi: “Mọi người nói xem, cô gái nhỏ bên cạnh tôi chơi Cello thế nào? Có phải là có phong cách của cô Triệu hay không?”
Những người trên khán đài rất nể tình, lớn tiếng đáp lại: “Được lắm!”
Người dẫn chương trình thương tiếc nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, vỗ vỗ vai Hạ Lộc Sanh, quay về dưới sân khấu nói: “Vậy mọi người có nhìn ra được cô gái nhỏ này không nhìn thấy được không?”
Khắp bốn phía đều bị làm cho kinh ngạc, náo loạn.
“Cái gì? Bị mù sao?”
“Cái này...cái này...”
Những người chụp ảnh dưới sân khấu đã phản ứng nhanh, quay về Hạ Lộc Sanh tách tách tách chụp một loạt ảnh.
Người dẫn chương trình muốn nói thêm, nhưng đến lúc nên diễn ra phần tiếp theo của buổi diễn rồi, chỉ có thể nói đơn giản: “Hôm nay Lộc Sanh đã cho tôi một bài học rất sâu sắc, tôi thật lòng mong rằng Lộc Sanh có thể tiếp tục đi trên con đường này, Lộc Sanh, cố lên“.
Hạ Lộc Sanh nghiêng người quay sang người chủ trì cúi đầu thật sâu với người dẫn chương trình: “Cảm ơn.”
Dưới sân khấu những tràng pháo tay như sấm vang dội.
Cố Dịch Đồng lên sân khấu dẫn Hạ Lộc Sanh đi xuống, Hạ Lộc Sanh nắm thật chặt Cố Dịch Đồng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, xem ra Hạ Lộc Sanh vừa rồi không phải không căng thẳng, mà là không có biểu hiện ra.
Trở lại chỗ ngồi, đám người Dư Kỳ quên sự lạnh lùng trên mặt của Hạ Lộc Sanh, thấp giọng cậu một câu tôi một câu nói chuyện, hưng phấn như người vừa bước lên sân khấu là chính họ: “Lộc Sanh, vừa nãy cậu thật soái nha!!!”
“Lộc Sanh cậu kéo đàn thật hay nha!! Lúc chưa có gặp cậu, cô Triệu đều khen ngợi cậu, mình lúc đó còn không phục, giờ thì mình tin rồi, phục rồi!!!”
Cô Triệu bước tới và vỗ nhẹ một vài người trong số họ, và nói, “Được rồi, trở về rồi hãy nói, Bây giờ hãy lắng nghe trình diễn đã“.
Dư Kỳ và những người khác ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng khi họ nhìn Hạ Lộc Sanh thì trong mắt sáng lấp lánh.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh không có lập tức trở về khách sạn, hai người ngồi ở đầu đường.
Cố Dịch Đồng thay Hạ Lộc Sanh bó lấy vạt váy, Hạ Lộc Sanh nắm lấy tay Cố Dịch Đồng, mở miệng: “Chị Dịch Đồng, bây giờ em đã biết mình có thể làm được những gì rồi. Ở buổi diễn hôm nay chỉ là bước khởi đầu, em muốn thử tiến về phía trước, em không muốn luôn trốn ở phía sau chị“.
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng giật mình, hôm qua cô gái nhỏ này còn ỷ lại chính mình mà hôm nay đột nhiên nói không muốn trốn sau lưng cô, chuyển biến không hề báo trước làm Cố Dịch Đồng giật mình một lúc mới hoàn hồn.
Sau đó cô nở nụ cười, dịu dàng nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh đã trưởng thành rồi“.
Rõ ràng là việc tốt, nhưng không thể giải thích được, Cố Dịch Đồng trong tim lại xẹt qua một tia mất mát.
Vì buổi biểu diễn này, nhấc lên một trận phong ba nho nhỏ [Học sinh khiếm thị thiên tài của Triệu Nhã Tô, mặc dù không thể nhìn thấy thế giới nhưng lòng vẫn mang một giấc mộng], vừa “Học sinh của Triệu Nhã Tô” vừa “khiếm thị”, cái tiêu đề này thật sự đủ hấp dẫn sự chú ý...
Tên tuổi của Hạ Lộc Sanh ở trong giới chơi đàn Cello trở nên nổi bật, còn có phóng viên liên lạc với Cố Dịch Đồng nói muốn phỏng vấn Hạ Lộc Sanh, muốn làm một chuyên mục về Hạ Lộc Sanh.
Nhưng bị Cố Dịch Đồng từ chối.
Trở lại thành phố A, khi họ chia tay ở sân bay, Lý Lôi lưu luyến nhìn Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh: “Chị Dịch Đồng, chị cho em phương thức liên lạc đi...”
Động thái này nằm trong dự định của Cố Dịch Đồng, có trời mới biết Lộc Sanh có thể kết bạn với người khác thì cô vui mừng cỡ nào. Thật vất vả mới xuất hiện một người mà Lộc Sanh nguyện ý kết giao, cô đương nhiên là muốn bắt lấy rồi.
Cố Dịch Đồng lưu loát móc ra giấy bút, ghi một dãy số điện thoại và địa chỉ cho Lý Lôi: “Số điện thoại di động, địa chỉ đây, khi nào em rảnh thì đến chơi với Lộc Sanh nha“.
Lý Lôi vui vẻ đem địa chỉ cất đi: “Dạ được“.
Một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh nhóm người, cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nhìn họ qua cửa sổ, đảo mắt quanh Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, sau đó rơi vào trên người Lý Lôi.
“Lôi Lôi, lên xe“.
Cố Dịch Đồng: “Em biết ông ấy không?”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, nụ cười trên mặt Lý Lôi biến mất, cô mím môi dưới nói với hai người: “Là ba của em, em về trước. Lộc Sanh, chờ mình có thời gian sẽ gọi cho cậu”
Nói xong, Lý mở cửa xe ngồi lên, người đàn ông đạp chân ga, xe phóng đi vội vàng.