Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 26: Chương 26




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 26

Thời gian thấm thoát đã bước sang tuần đầu tiên của tháng mười một, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.

Sinh hoạt trở lại quỹ đạo cũ, hai người khôi phục quy luật trước đây. Buổi sáng Hạ Lộc Sanh đi đến phòng học của Triệu Nhã Tô học đàn Cello, buổi chiều học chữ nổi ở công ty, Cố Dịch Đồng lại vì chuyện của công ty mà bận quay vòng vòng. Mặc dù bình thản nhưng vô cùng nhẹ nhõm yên lòng.

Đêm đến.

Cố Dịch Đồng ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc ướt, vừa đi vào phòng ngủ chính, nói với người đang dựa vào đầu giường nghe nhạc: “Ngày mai em có theo tôi về nhà không?”

Hạ Lộc Sanh sửng sốt, sờ soạng tắt nhạc, sau đó sau đó nói: “Đi đến nhà dì Cố sao?”

“Ngày mai trường học của Cảnh Văn sẽ tổ chức họp phụ huynh. Kết quả học tập của Cảnh Văn nát bét, mẹ không muốn nhìn cũng không muốn đi nghe giáo viên phàn nàn nước miếng bay đầy đầu nên bảo tôi đi thay“.

Hạ Lộc Sanh do dự chốc lát, mới đáp ứng: “Dạ được.”

Nhìn dáng vẻ Hạ Lộc Sanh do dự không chắc, Cố Dịch Đồng cười khẽ, tiến lên xoa xoa đầu em ấy: “Mẹ nói mẹ mua tôm, ngày mai làm cho em ăn“.

Món khoái khẩu của Hạ Lộc Sanh là tôm.

Dù đã đến nhà Cố Dịch Đồng một lần nhưng Hạ Lộc Sanh vẫn rất lo lắng khi đến lần thứ hai.

Khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đến, mẹ Cố đã đợi lâu rồi, hai người vừa vào cửa đã bị mẹ Cố lao đến trong lòng.

“Ranh con bây giờ mới tới, Cảnh Văn đã gọi muốn bể điện thoại của mẹ rồi!”, Mẹ Cố hướng về phía Cố Dịch Đồng liên tục phàn nàn, sau đó quay đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, vẻ mặt của bà ấy thay đổi ngay lập tức.

“Lộc Sanh tới rồi hả con, mau vào đi, dì nhớ con muốn chết“.

Hạ Lộc Sanh có chút không thoải mái với sự nhiệt tình của mẹ Cố, cô kìm nén cảm xúc, ngoan ngoãn mở miệng: “Dạ chào dì Cố“.

Cố Dịch Đồng giúp đỡ Hạ Lộc Sanh thay giày, nắm tay Lộc Sanh đi vào trong, bất đắc dĩ nói với mẹ Cố: “Buổi họp phụ huynh của Cảnh Văn không phải buổi chiều mới bắt đầu sao? Vẫn chưa đến giờ ăn trưa, sao mẹ lại vội vàng vậy?”

“Nó biết con sẽ tới buổi họp nên kích động mấy ngày nay. Hôm nay nó luôn lo lắng con giữa chừng lại nói không đi được”, mẹ Cố tức giận.

Ngay khi Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh mới vừa ngồi ở trên ghế sa lông, liền nghe mẹ Cố thần thần bí bí nói: “Lộc Sanh, con chờ một chút, dì đã chuẩn bị một món quà cho con.”

Không cho Hạ Lộc Sanh có thời gian phản ứng, mẹ Cố tay chân nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ trên tầng hai, một lúc sau thì ôm một chiếc hộp to xuống.

Cố Dịch Đồng kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì vậy mẹ?”

Mẹ Cố cầm cái hộp đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh như dâng bảo vật, đặt cái hộp lên đùi Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, mở ra đi con“.

Hạ Lộc Sanh chần chờ nháy mắt, sau đó thuận theo đem hộp mở ra, sờ sờ vào bên trong hộp.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên nhìn bản nhạc chữ nổi trong hộp, rõ ràng là bản nhạc trong hộp tinh tế hơn nhiều so với những gì Diệp Lê đã chuẩn bị cho Hạ Lộc Sanh.

Lúc này Hạ Lộc Sanh đã biết được trong hộp là gì: “Bản...bản nhạc ạ?”

Mẹ Cố nhìn Hạ Lộc Sanh cười mắt cong cong: “Thích không con?”

Hạ Lộc Sanh có chút chật vật: “Cái này...”

“Dịch Đồng nói con học chữ nổi tiến bộ rất nhanh, bình thường đều thích tìm tòi bản nhạc chữ nổi để giết thời gian”, dừng một chút, mẹ Cố nói tiếp: “Lộc Sanh, đây là quà sinh nhật cho con. Dì tặng trước cho con tại vào ngày sinh nhật con thì dì cùng chú Kỳ đều không có thời gian nên không thể vào trong thành phố để tổ chức sinh nhật cho con, con đừng buồn dì nha“.

Quà sinh nhật?

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đều sửng sốt.

Nhìn phản ứng của hai người, mẹ Cố bật cười: “Ngày mùng 2 tháng 10 Âm lịch đó, tức là thứ tư tuần sau, ôi Lộc Sanh đứa nhỏ ngốc này, sẽ không ngay cả ngày sinh nhật mình cũng quên đó chứ?”

Hạ Lộc Sanh thực sự không biết, không phải vì không nhớ ngày, mà vì cô không biết ngày cụ thể.

Trước đây khi còn có mẹ thì mẹ sẽ nhắc cô, sẽ nấu mì trường thọ cùng trứng gà cho cô.

Sau khi mẹ mất... không còn ai nhắc cô, hơn nữa cho dù có biết là ngày nào thì có ý nghĩa gì đâu chứ, một mình một người, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Hạ Lộc Sanh nhất thời không phản ứng.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh vui vẻ nói: “Tuần sau là sinh nhật Lộc Sanh sao? Con thậm chí còn không biết...”

Mẹ Cố lườm Cố Dịch Đồng một cái: “Con không biết xấu hổ sao mà vui thế?”

“Không phải là còn chưa tới sao? May là còn kịp, Lộc Sanh, đây là quà sinh nhật của mẹ cho em, em nhất định phải nhận nha.”

Hạ Lộc Sanh ngơ ngác hoàn hồn, luống cuống cầm cái hộp, đây là, quà sinh nhật cho cô?

Mẹ Cố nhìn đồng hồ, nói với hai người họ: “Bữa trưa hôm nay chỉ có ba chúng ta. Mẹ sẽ đi làm cơm, Lộc Sanh, Dịch Đồng nói con thích ăn tôm nhất. Dì mua rất nhiều tôm, dì sẽ làm mấy món cho con coi như là tiệc sinh nhật sớm cho con“.

“Cảm ơn... Cảm ơn dì.”

Biết rằng Hạ Lộc Sanh không thể nhận quà một cách thoải mái, sau khi mẹ Cố vào bếp, Cố Dịch Đồng đã nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em đừng suy nghĩ nhiều, đây là tâm ý của mẹ, em nhận là được rồi, mẹ cũng rất vui vẻ khi em nhận nó“.

Hạ Lộc Sanh do dự chốc lát, cuối cùng gật gật đầu.

Bữa trưa thực sự giống như lời mẹ Cố nói, làm rất nhiều tôm thành những món khác nhau. Cố Dịch Đồng lột tôm cho Hạ Lộc Sanh cho đến khi tay cô ấy mềm ra. Mẹ Cố ghét bỏ nhìn Cố Dịch Đồng: “Lột tôm mà còn có thể lột tới mềm tay ra như vậy, ngón tay này của con có lợi ích gì chứ!”

Hạ Lộc Sanh sờ soạng tìm con tôm chưa bóc vỏ trên đĩa, sau đó nói nhỏ: “Không sao, em có thể tự làm“.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh đang nhẹ nhàng bảo vệ mình, khẽ cười thành tiếng.

Sau bữa trưa, Cố Dịch Đồng thay quần áo để đến trường của Kỳ Cảnh Văn.

Có thể thấy rằng Hạ Lộc Sanh cùng mẹ Cố đối với chuyện chuẩn bị đơn độc ở cùng nhau đều có phần căng thẳng nên trước khi đi mẹ Cố lôi kéo Cố Dịch Đồng đến trong góc, nhỏ giọng hỏi nhiều lần Hạ Lộc Sanh thường ăn gì, uống gì.

Cố Dịch Đồng có chút dở khóc dở cười đối với việc mẹ mình trông có vẻ trịnh trọng như vậy.

Sau khi thay giày xong, Cố Dịch Đồng quay đầu lại liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, chỉ thấy cô gái nhỏ đang đứng dậy, nhìn về hướng của cô, vẻ mặt bất an và sững sờ, góc áo bị nắm nhăn nheo trong tay.

Trong lòng Cố Dịch Đồng mềm nhũn, cô quay bước đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, cúi người ghé vào tai em ấy nói: “Tôi sẽ về nhanh thôi, tôi nói nhỏ cho em nghe nè, mẹ so với em còn căng thẳng hơn đó. Em cứ yên tâm đi, có cầm điện thoại ở đó không? Nếu không thể chờ tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ lập tức về liền, được không?”

Cố Dịch Đồng hạ thấp giọng, giọng điệu như muốn dỗ dành đứa trẻ.

Hạ Lộc Sanh nghe thấy những lời của Cố Dịch Đồng, theo bản năng sờ sờ điện thoại, trong lòng an tâm không ít.

Nói đến điện thoại, trong đầu Cố Dịch Đồng chợt lóe lên một ý tưởng, mở miệng: “Bây giờ chúng ta có nên nói chuyện điện thoại không? Vẫn luôn nối máy, bất cứ lúc nào em cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên phía tôi, tôi ở cùng em đầu kia điện thoại được không?”

Sau khi nói xong, Cố Dịch Đồng còn hết sức hài lòng, càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Hạ Lộc Sanh trong lòng cảm động, chị Dịch Đồng đối với mình quả nhiên là rất tốt, kìm nén cảm xúc của mình, Hạ Lộc Sanh nói: “Không cần đâu, chị Dịch Đồng có thể yên tâm đi họp phụ huynh cho Cảnh Văn là được rồi, em không sao. Em chờ chị trở lại“.

Cố Dịch Đồng ôm Lộc Sanh vào lòng: “Thật ngoan”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.