Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 27:
Lúc tới trường học còn chưa tới một giờ chiều.
Lớp học rất dễ tìm, Cố Dịch Đồng thuận lợi tìm được dãy lầu “Đức Trí” mà mẹ Cố nói tới, cô thẳng bước tới tầng ba dãy lầu “Đức Trí“.
“Ngày hôm qua tại sao không tới?”, khi cô đi đến góc cầu thang lầu hai, một giọng nam tức giận vọng ra từ cầu thang lầu ba, xen lẫn chút bất bình.
Bước chân của Cố Dịch Đồng dừng lại, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt cô, cô nghe thấy đó là giọng của Kỳ Cảnh Văn.
“Tối hôm qua có tiết tự học”, một giọng nữ yếu ớt đáp lại, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Kỳ Cảnh Văn tựa hồ càng tức giận, như là đang giận cô bé: “Tự học buổi tối, tự học buổi tối, cả ngày đều học học học!!! Trong lòng cậu có phải học tập rất quan trọng không?”
Bị Kỳ Cảnh Văn thở phì phò quát tháo như vậy, cô bé ngược lại nở nụ cười, như cố tình: “Học sinh, sinh viên lấy việc học làm trọng yếu thì có gì không đúng sao?”
“Cậu!!”, Kỳ Cảnh Văn bị chọc tức nói không nên lời.
Cố Dịch Đồng thả nhẹ bước chân, cất bước đi lên cầu thang, sau đó nghiêng đầu dò xem cô bé đang nói chuyện với Kỳ Cảnh Văn.
Một khuôn mặt tươi cười hiện lên trong mắt Cố Dịch Đồng, cô bé nhìn Kỳ Cảnh Văn cười cong mắt, đưa tay lôi kéo cậu bạn đang giận dữ đối diện mình: “Được rồi, cậu rất tức giận sao?”
Kỳ Cảnh Văn giơ tay gạt tay cô bé ra, trừng mắt nhìn cô bé.
Ý cười trên mặt cô bé không hề suy giảm, lại đưa tay đi kéo ống tay áo Kỳ Cảnh Văn, Kỳ Cảnh Văn lại hất tay cô bé ra vẻ mặt thối cực kỳ.
Cô bé nỗ lực kiên trì, lần thứ ba đi kéo Kỳ Cảnh Văn, lần này nắm lấy đồng phục của Kỳ Cảnh Văn lắc lắc như là đang làm nũng, còn thử thăm dò ngập ngừng tiến lại gần nhìn Kỳ Cảnh Văn cười.
Kỳ Cảnh Văn rốt cục không kềm được, mất đi vẻ tức giận, nở nụ cười theo cô bé, nhưng ngay sau đó liền gạt đi, giữ lấy điệu bộ ngạo kiều nói: “Lần sau không được lấy cái cớ này nữa đó“.
Cô bé đôi mắt cong cong theo cậu ta nói “Được, được“.
Cố Dịch Đồng nhìn ánh mắt nuông chiều của cô bé, lại nhìn một chút cô công chúa nhỏ suốt ngày ngạo kiều nhà mình, đầu óc chuyển nhanh chóng, đây là đang yêu sớm đúng không? Yêu sớm mà nhỉ? Đúng là vậy mà?
Cố Dịch Đồng sẽ không tin nếu nói rằng hai người này không có chuyện gì.
Thấy cả hai trong một lúc sẽ không có ý định rời khỏi góc của tầng ba, Cố Dịch Đồng ho nhẹ một tiếng, dưới ánh nhìn của hai người này mà bước lên. . Đam Mỹ Sắc
Thấy có người đến, Diệp Thanh Việt lùi lại một bước, tránh xa Kỳ Cảnh Văn, nhường chỗ cho người đi qua.
Chỉ là không nghĩ tới người này đi lên hai bước, liền đứng ở trước mặt bọn họ, dừng bước không đi tiếp, Diệp Thanh Việt đang khó hiểu liền nghe thấy Kỳ Cảnh Văn mở miệng: “Chị!”
Diệp Thanh Việt càng ngẩn ngơ.
Kỳ Cảnh Văn nhìn Cố Dịch Đồng đột nhiên xuất hiện, sau khi phản ứng lại, vui mừng nói: “Sao chị đến sớm như vậy? Hai giờ rưỡi mới bắt đầu họp phụ huynh mà“.
Cố Dịch Đồng cười nhìn Kỳ Cảnh Văn, lại nhìn một chút cô bé, trong nháy mắt lại xấu hổ, nói: “Buổi sáng em gọi cho mẹ nhiều như vậy thì làm sao mà mẹ lại không vội vàng giục chị tới đây chứ“.
Kỳ Cảnh Văn cười hì hì tiến lên, lôi kéo cánh tay Cố Dịch Đồng làm nũng: “Em nhớ chị muốn chết mà chị không tới tìm em gì hết. Hôm Quốc Khánh chỉ ở nhà có một ngày đã đi rồi“.
Lời còn chưa dứt, Kỳ Cảnh Văn đã nói tiếp: “Chị, để em giới thiệu với chị, đây là bạn cùng bàn của em, Diệp Thanh Việt! Diệp Thanh Việt, đây là chị của mình, có phải rất xinh đẹp hay không?”
Diệp Thanh Việt đã từ trong bối rối phục hồi lại tinh thần, cô bé nói: “Chào chị!”
Cố Dịch Đồng nhìn Diệp Thanh Việt cười và đáp: “Xin chào.”
Sau khi chào hỏi, Diệp Thanh Việt quay trở lại phòng học, để lại hai người Kỳ Cảnh Văn và Cố Dịch Đồng đứng trên cầu thang, Cố Dịch Đồng cười như không cười Kỳ Cảnh Văn: “Bạn cùng bàn?”
Kỳ Cảnh Văn bị ánh mắt Cố Dịch Đồng nhìn đến trong lòng giật thót, “Đúng vậy, bạn cùng bàn á!”
“Chỉ là cùng bàn?”
Kỳ Cảnh Văn nhận ra ý tứ của Cố Dịch Đồng rồi.
“Là cô gái em thích!”, cậu ta thẳng thắn mở miệng, sau đó kiêu ngạo trong chớp mắt lại trầm xuống, “Nhưng mà em không biết cậu ấy nghĩ thế nào, trong đầu cậu ấy suốt ngày chỉ có học tập thôi“.
Cố Dịch Đồng suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Kỳ Cảnh Văn, cô chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm, cô công chúa nhỏ này không chỉ kiêu ngạo mà đầu óc còn ngốc nghếch đúng không?
Đứa nhỏ này ngây thơ như vậy, tính cách lại còn trẻ con, cô bé kia rõ ràng đã quen với tính cách này của nó, mà nó lại còn không nhận ra tâm tư của người ta đối với nó?
Cố Dịch Đồng xấu xa không nhắc nhở đứa nhỏ ngốc nhà mình.
“Đi thôi, về lớp của em đi”, Cố Dịch Đồng nói.
Hai người tới phòng học của Kỳ Cảnh Văn, Kỳ Cảnh Văn dẫn Cố Dịch Đồng đi tới hàng cuối cùng, đi về phía ghế trống bên cạnh Diệp Thanh Việt.
“Chị, đây là chỗ em, chị ở chỗ này chờ một chút nha!”, Kỳ Cảnh Văn ra hiệu cho Cố Dịch Đồng ngồi xuống.
Nhìn thấy hai người đi tới, Diệp Thanh Việt có chút cứng ngắc.
Cố Dịch Đồng liếc nhìn bàn của Kỳ Cảnh Văn, hơi ngạc nhiên, bàn học không lộn xộn như cô nghĩ, thay vào đó là những cuốn sách được dựng ngay ngắn trong kệ sách nhỏ đặt trên bàn, không có cuốn sách vở lộn xộn nào, chưa kể còn nhiều tài liệu thuộc các chủ đề khác nhau nữa.
“Chỗ của em?”, Cố Dịch Đồng rõ ràng có chút không tin, lướt ngón tay trên những cuốn sách này một chút.
Kỳ Cảnh Văn không phục: “Chị coi thường em hả! Nếu không tin thì chị hỏi Diệp Thanh Việt đi, đây đúng là chỗ của em“.
Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, liếc qua bàn của cô bé, mỉm cười ngay lập tức, cô nói mà, làm sao Kỳ Cảnh Văn có thể mua nhiều sách học như vậy? Hóa ra là dựa trên sở thích của người ta nha, từng cuốn sách để ở đây cùng với vị trí đặt sách không phải là giống y như đúc bên phía của Diệp Thanh Việt sao.
Diệp Thanh Việt ý thức được ánh mắt có thâm ý khác của Cố Dịch Đồng, đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía bàn học của cô bé cùng Kỳ Cảnh Văn gần như giống y nhau, gò má hơi đỏ, quay đầu đi.
Cố Dịch Đồng buồn cười trong lòng, nhưng lại cảm thấy bọn họ suy nghĩ ngây thơ, đơn giản, sau đó lại nghĩ đến Hạ Lộc Sanh.
Lộc Sanh cùng Cảnh Văn, Diệp Thanh Việt bằng tuổi nhau, nếu Lộc Sanh không bị mù, có lẽ cũng đang đến trường như Diệp Thanh Việt, trên mặt tràn trề nụ cười hồn nhiên rực rỡ, hay là có lẽ em ấy cũng sẽ gặp được cậu thiếu niên nào đó khiến mình rung động, em ấy sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như mộng.
Nghĩ đến Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng lại bắt đầu hơi lo lắng trong lòng, hiện tại Lộc Sanh ở nhà một mình với mẹ, không biết thế nào rồi.
Thấy Cố Dịch Đồng xuất thần, Kỳ Cảnh Văn đưa tay đẩy vai cô: “Chị? Nghĩ gì vậy?”
Cố Dịch Đồng hoàn hồn: “Không có gì“.
Đúng lúc này, một ông lão tóc bạc đi vào cửa, Diệp Thanh Việt vừa nhìn thấy người đến đã đứng lên: “Ông nội, ở đây.”
Ông lão cười đi tới: “Tửu nhi, sao con ngồi chỗ xa như vậy?”
Diệp Thanh Việt bước nhanh về phía trước đỡ ông nội hướng về chỗ mình đi, mới vừa đi đến gần, Kỳ Cảnh Văn đã nhảy ra từ phía sau Cố Dịch Đồng, nhiệt tình cùng ông nội Diệp chào hỏi, còn ân cần kéo ghế ra cho ông.
“Chào ông! Con tên là Kỳ Cảnh Văn, là bạn ngồi cùng bàn với Diệp Thanh Việt, ông ngồi xuống đi ạ!”
Ông Diệp một bên hướng về Kỳ Cảnh Văn cảm ơn, một bên mỉm cười ngồi xuống.
Cố Dịch Đồng có bao giờ thấy Kỳ Cảnh Văn lấy lòng người khác như vậy đâu, luôn luôn là người khác nuông chiều nó, trong lòng thầm nghĩ xem ra Cảnh Văn thực sự rất quan tâm đến cô bé này, còn muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt các thành viên khác trong gia đình cô bé.
Phụ huynh lần lượt đến, giáo viên chủ nhiệm nhìn một chút danh sách, rất hài lòng với số lượng phụ huynh có mặt, ông ấy hắng giọng trên bục giảng một cái, nói: “Cảm ơn tất cả các vị phụ huynh dù công việc bận rộn cũng dành thời gian đến tham gia buổi họp này. Ngày hôm nay gọi các vị đến đây tổ chức cuộc họp để nói về vấn đề học tập của các em. Chúng ta là giáo viên và phụ huynh thì phải hợp tác với nhau... “
Đó là một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng câu nói kế tiếp Cố Dịch Đồng không có tiếp tục nghe.
Cô lấy điện thoại di động ra, ở dưới gầm bàn nhắn tin cho mẹ Cố, [Mẹ, mẹ cùng Lộc Sanh ở nhà sao rồi?]
Nhưng tin nhắn gửi đi một lúc vẫn không thấy mẹ Cố trả lời, Cố Dịch Đồng không nhịn được lại nhắn một cái tin khác gửi đi: [Lộc Sanh không có chuyện gì chứ?]
Tin nhắn được gửi đi như một hòn đá chìm trong lòng đại dương.
Ở trong phòng học đợi thêm một lúc, Cố Dịch Đồng cuối cùng không thể ngồi yên, cô đối với Kỳ Cảnh Văn bên cạnh chỉ chỉ điện thoại di động, sau đó lặng lẽ chạy ra bên ngoài, bấm gọi cho mẹ Cố.
Mẹ Cố nghe máy rất chậm, bà nói với vẻ chán ghét: “Cô không phải đang họp phụ huynh cho Cảnh Văn sao? Gọi về làm gì vậy?”
Cố Dịch Đồng: “Mẹ đã đọc tin nhắn con gửi chưa? Mẹ cùng Lộc Sanh ở nhà thế nào?”
Mẹ Cố nghi hoặc: “Tin nhắn? Ah, giờ mới thấy, mẹ cùng Lộc Sanh đang bận, không có thời gian nói nhiều với con, cúp đây“.
Nói xong, mẹ Cố lưu loát cúp điện thoại của Cố Dịch Đồng