Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 28: Chương 28




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 28:

Cố Dịch Đồng bị cúp ngang điện thoại nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần. Ơ kìa? Nhưng nghe giọng điệu mẹ Cố thì dường như ở cùng với Lộc Sanh cũng không tệ lắm. Cố Dịch Đồng yên lòng, trở về trong phòng học.

Đúng như dự đoán, tên của Kỳ Cảnh Văn bị giáo viên chủ nhiệm phê bình nhiều lần, những ánh mắt của các vị phụ huynh khác nhìn sang Cố Dịch Đồng làm cô như ngồi trên đống lửa như ngồi đống than, chỉ mong buổi họp phụ huynh này nhanh kết thúc sớm chút dùm cái.

Kỳ Cảnh Văn ở bên cạnh tự giác chột dạ, liếc mắt không dám nhìn thẳng Cố Dịch Đồng.

Chờ họp phụ huynh kết thúc đã là hai tiếng sau.

Còn không chờ Cố Dịch Đồng mở miệng, Kỳ Cảnh Văn đã lập tức nói: “Chị, không phải chị muốn về nhà sao? Có phải Lộc Sanh về cùng với chị không? Vậy chị mau về nhà đi“.

Cố Dịch Đồng nhìn Kỳ Cảnh Văn bởi vì chột dạ mà vội vàng đuổi mình rời đi, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đuổi chị đi gấp như vậy, sao họp phụ huynh còn muốn chị tới làm gì?”

Kỳ Cảnh Văn nhỏ giọng thầm thì: “Ai mà biết lão Lý sẽ đem em phê bình thảm như vậy đâu! Một chút mặt mũi cũng không còn!”

Cố Dịch Đồng nhíu mày nhìn cậu, chỉ chốc lát sau khẽ cười lên, nói: “Được rồi, đừng có mà rúc vô mai rùa nữa, chị về nhà thay em nói gạt mẹ một chút“.

Thoáng chốc Kỳ Cảnh Văn đã nở nụ cười: “Em biết chị tốt với em mà!”

Bởi vì trong lòng cũng có phần nhớ và lo lắng cho Hạ Lộc Sanh nên Cố Dịch Đồng không có ở lại lâu thêm nữa mà lái xe bay nhanh về nhà.

Lúc về đến nhà, trong phòng khách không có ai, Cố Dịch Đồng trong lòng cảm thấy kì quái: “Mẹ? Lộc Sanh?”

Cố Dịch Đồng ở lầu một tìm một vòng không nhìn thấy hai người đâu,

“Lộc Sanh?”, Cố Dịch Đồng vừa lên lầu vừa gọi tên Hạ Lộc Sanh.

Sau khi liên tiếp gọi mấy lần, mới nghe được mẹ Cố qua loa đáp lại: “Đây, đây, ở trong phòng của Cảnh Văn nè!”

Cố Dịch Đồng thẳng hướng phòng của Kỳ Cảnh Văn mà đi, còn chưa vào cửa liền nghe thấy tiếng nhạc, Cố Dịch Đồng nhẹ nhàng vặn ra tay cầm, tiếng nhạc đột nhiên phóng to ở bên tai, sau đó nhìn thấy Hạ Lộc Sanh cùng mẹ Cố hai người ngồi dưới đất, mỗi người cầm một cái micro trong tay, cả hai dì một câu cháu một câu song ca với nhau.

Nghe được tiếng mở cửa, Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên nghiêng đầu, ca từ trong miệng cũng bị lệch nhịp.

“Tiếp, tiếp, Lộc Sanh con hát tiếp đi, haha!”, mẹ Cố đột nhiên nở nụ cười.

Hạ Lộc Sanh có chút thẹn, không có đáp lại mẹ Cố, hướng về Cố Dịch Đồng thăm dò mở miệng: “Chị Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng đáp một tiếng, cười mỉm đi tới bên cạnh Hạ Lộc Sanh, theo thói quen xoa xoa đầu của em ấy: “Đang hát sao?”

Hạ Lộc Sanh hơi phấn khích gật gật: “Dì hát thật hay, cũng bắt nhịp thật là tốt“.

Nghe được Hạ Lộc Sanh khen mình, ánh mắt mẹ Cố yêu thương nhìn Hạ Lộc Sanh nở nụ cười, nghĩ thầm cũng không vô ích mình già đầu còn đăng ký tham gia một lớp học âm nhạc, rất đáng giá, bà đã không luyện tập ở nhà thật nhiều một cách vô ích.

Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn mẹ Cố, tại sao cô lại không biết mẹ mình còn có thể biết giai điệu?

Khi Cố Dịch Đồng quay về, Hạ Lộc Sanh rõ ràng đã không còn tâm tư tiếp tục hát, cô bắt đầu bám theo Cố Dịch Đồng, mẹ Cố có chút ai oán nhìn Hạ Lộc Sanh, đem micro cất đi, sau đó ghét bỏ nhìn về phía Cố Dịch Đồng: “Con sao mà về sớm vậy hả? Họp phụ huynh sao rồi?”

Cố Dịch Đồng:..........

“Đâu có sao đâu mẹ, cũng như trước đây thôi, không có gì mới hết“.

Mẹ Cố đáp một tiếng, không tiếp tục truy hỏi.

Lại ở Kỳ gia ngây ngốc một chút, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh chuẩn bị trở về trong thành phố, mẹ Cố tuy rằng không muốn nhưng cũng không có giữ hai người ở lại thêm, chỉ là lúc gần đi thì để vô xe rất nhiều tôm.

Lúc còn chưa về tới khu nhà, đột ngột chuông điện thoại di động ở trong xe vang lên, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh ngẩn người.

Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh, hình như là điện thoại của em đó!”

Hạ Lộc Sanh ngạc nhiên, điện thoại của cô?

Hạ Lộc Sanh lấy điện thoại từ trong túi ra, tiếng chuông càng thêm rõ ràng, Cố Dịch Đồng liếc một cái nhìn số điện thoại hiển thị, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi, mở loa ngoài lên.

“Alo?”

Người bên kia do dự trong nháy mắt, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Là chị Dịch Đồng sao?”

“Lý Lôi?”, Cố Dịch Đồng đã nhận ra đây là giọng của Lý Lôi, tiếp theo nghĩ tới lúc ở sân bay lúc trước, cô cho Lý Lôi số điện thoại là số của Lộc Sanh.

Lý Lôi đáp một tiếng, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị Dịch Đồng, em có thể gặp chị không?”

Nghe được giọng nói lộn xộn của Lý Lôi bên kia, Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày hỏi: “Em đang ở đâu? Chị đón em!”

Lý Lôi nói ra một địa chỉ.

Khi Cố Dịch Đồng đến nơi, Lý Lôi đang vô cùng đáng thương ngồi xổm ở ven đường, hai tay vòng ôm lấy hai gối, nhìn thấy bộ dáng này của Lý Lôi, Cố Dịch Đồng đột nhiên nghĩ đến thời điểm lần đầu cô gặp Hạ Lộc Sanh.

“Lộc Sanh, em ngồi trên xe chờ tôi một lát nha”, Cố Dịch Đồng quay đầu nói với Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Dịch Đồng chậm rãi đi tới trước mặt Lý Lôi, sau đó ngồi xổm xuống: “Lý Lôi“.

Lý Lôi run lên, ngẩng đầu nhìn Cố Dịch Đồng, nước mắt Lý Lôi trong nháy mắt lăn xuống, cắn chặt môi dưới khóc không hề có một tiếng động.

Cố Dịch Đồng hướng về bên cạnh Lý Lôi ngồi xuống, lấy ra khăn giấy đưa cho cô bé, lẳng lặng chờ Lý Lôi khóc, một hồi lâu sau đó, Lý Lôi rốt cục cũng ngừng lại, khụt khịt lau nước mắt.

Thấy thế, Cố Dịch Đồng đứng dậy, không hỏi nguyên nhân, cũng không có an ủi, chỉ nói: “Đi thôi, Lộc Sanh ở trên xe chờ chúng ta“.

Lý Lôi rập khuôn từng bước theo Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng mở cửa xe sau cho Lý Lôi, sau đó sững sờ, Lộc Sanh không biết từ lúc nào đã từ ghế phụ chạy đến ngồi vào ghế sau rồi.

Hạ Lộc Sanh nghe được tiếng mở cửa xe: “Chị Dịch Đồng? Lý Lôi?”

Cố Dịch Đồng hoàn hồn, một bên đáp một bên nghiêng người để Lý Lôi lên xe: “Đây, Lý Lôi lên xe đi em“.

Trong nháy mắt tiếp theo Lý Lôi tiến vào trong xe, liền đưa tay ôm lấy Hạ Lộc Sanh, vùi đầu ở trên bả vai Hạ Lộc Sanh tìm kiếm sự an ủi.

Hạ Lộc Sanh có chút không dễ chịu, nhưng chỉ chốc lát sau đưa tay xoa bả vai Lý Lôi, vỗ nhẹ từng chút một.

Cố Dịch Đồng nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, sau đó bỗng nhiên trong lòng ấm áp lên. Hạ Lộc Sanh chuyển đến ngồi ở ghế sau đại khái là muốn an ủi Lý lôi như thế này, em ấy biết nhất định là Lý Lôi sẽ ngồi ở ghế sau, vì vậy em ấy đã sớm ngồi chờ.

Cố Dịch Đồng không nói được cảm thụ trong lòng mình, đại khái chính là đột nhiên có cảm giác con gái trong nhà đã trưởng thành.

Lúc ba người về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối.

Cảm xúc Lý Lôi đã ổn định hơn nhiều, lần đầu tiên đến nhà mà cảm xúc lại không phải vui vẻ, Hạ Lộc Sanh giống như cô chủ nhỏ, bận rộn xoay vòng tiếp đãi Lý Lôi.

Cố Dịch Đồng thấy dáng vẻ thích thú của Hạ Lộc Sanh, không cản trở em ấy.

Lý Lôi tò mò đánh giá bốn phía, nói: “Lộc Sanh, tại sao đồ dùng trong nhà đều dùng bọt biển bịt các góc lại? Đồ dùng đang tốt mà làm vậy nhìn hơi kỳ“.

Vốn là gia dụng rất đẹp nhưng bởi vì mấy miếng bọt biển bọc góc màu sắc khác nhau, bọc đây một miếng kia một miếng làm cho nhìn có chút hỗn độn, hơi bị xấu luôn.

Hạ Lộc Sanh đang lục lọi tìm kiếm táo mới mua hôm trước, nghe được Lý Lôi nói, chưa kịp phản ứng lại: “Bọt biển gì?”

“Chỗ bàn với ghế nè“.

Hạ Lộc Sanh hậu tri hậu giác phản ứng lại, đồ nội thất trong nhà từ bàn ghế, tủ và các nội thất khác, chỉ cần có góc là hình như bị bọc lại hết, chỉ là cô không quá lưu ý mấy chuyện này nên không để trong lòng.

Nhưng lúc này bị Lý Lôi hỏi tới, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nhớ lại, thời điểm chính mình vừa tới nhà, hình như là không có mấy miếng bọt biển này, chính cô còn không cẩn thận té ngã bị góc bàn sượt trầy da.

Hạ Lộc Sanh hơi suy nghĩ, hỏi: “Lý Lôi, tất cả góc bàn ghế trong nhà đều có bọt biển bọc lại sao?”

Lý Lôi: “Đúng vậy đó, đều bọc lại hết, hơn nữa không riêng gì góc bàn ghế mà ngay cả cách cạnh đồ vật khác cũng được bọc lại“.

Dứt lời một hồi lâu, không nghe Hạ Lộc Sanh đáp lời, Lý Lôi kỳ quái nhìn sang, chỉ thấy Hạ Lộc Sanh trong tay cầm quả táo, cúi đầu đứng trước bàn, viền mắt có chút ửng hồng.

Lý Lôi nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, tưởng mình nói gì sai rồi, nhất thời sốt sắng lên: “Lộc... Lộc Sanh, mình nói gì sai rồi sao? Cậu... cậu đừng khóc mà!”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu một cái, không nói gì.

Lý Lôi có chút luống cuống, cao giọng: “Chị Dịch Đồng, Lộc Sanh... Lộc Sanh...”

Cố Dịch Đồng đang ở trong phòng sách tra tư liệu, nghe được thanh âm của Lý Lôi ríu rít: “Làm sao vậy?”

Lý Lôi đứng bên cạnh Hạ Lộc Sanh, không biết làm sao bây giờ: “Em... em hỏi trên bàn sao dán nhiều miếng bọt biển vậy thì đột nhiên Lộc Sanh lại như vậy. Em... Em xin lỗi, là em làm Lộc Sanh đau lòng rồi đúng không?”

Cố Dịch Đồng đi tới bên cạnh Hạ Lộc Sanh, đưa tay xoa gò má của em ấy, ôn thanh nói: “Làm sao vậy? Đôi mắt đột nhiên lại đỏ như con thỏ vậy?”

Hạ Lộc Sanh cúi đầu không nói, hít hít mũi, đột nhiên nghiêng người qua đưa tay ôm Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh đột nhiên ôm lấy có chút hết hồn.

Hạ Lộc Sanh rầu rĩ mở miệng: “Chị không nói em biết, chị lén lút dán nhiều bọt biển như vậy mà không nói cho em biết“.

Chưa bao giờ được người cưng chiều nâng niu như vậy, cho dù là mẹ mình cũng chưa từng chu đáo tỉ mỉ như vậy, Hạ Lộc Sanh là muốn làm nũng nhưng lời ra đến bên miệng lại trở thành nho nhỏ oán giận, như trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.