Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 29: Chương 29




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 29:

Hạ Lộc Sanh ậm ừ làm nũng như một đứa trẻ trong lòng của Cố Dịch Đồng. Bình thường Hạ Lộc Sanh tuy rằng thường bám lấy cô nhưng giọng điệu của em ấy chưa bao giờ ngây ngô thế này, Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng, mỉm cười.

Lý Lôi ở một bên nhìn Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng thì cũng cười theo, cảm thấy thật tuyệt.

Một lúc lâu sau, Cố Dịch Đồng vỗ nhẹ nhẹ đầu Hạ Lộc Sanh, nói: “Được rồi nè, Lý Lôi vẫn còn ở đây đó, em không ngại sao?”

Không đợi Hạ Lộc Sanh mở miệng, Lý Lôi đã vội vàng nói: “Không cần ngại, không cần ngại! Nếu mà em có một người chị đối tốt với em như vậy thì em hận không thể ngày ngày làm nũng với chị ấy đó! Có gì đâu mà phải ngại!”

Hạ Lộc Sanh rút khỏi vòng tay của Cố Dịch Đồng, có chút xấu hổ.

“Được rồi, tôi còn có việc phải làm, hai người các em chơi với nhau đi nhé!”, Cố Dịch Đồng vươn tay bóp má Hạ Lộc Sanh một cái.

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi tới lúc Cố Dịch Đồng xong việc đã là hơn mười một giờ đêm, Lý Lôi cùng Hạ Lộc Sanh hai người còn chưa ngủ, ở trên sô pha thì thầm to nhỏ.

Cố Dịch Đồng đến phòng khách nhắc nhở: “Muộn rồi, đi ngủ thôi, ngày mai Lý Lôi có phải đi học không?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lý Lôi cứng đờ, sau đó dần dần tụ lại.

“Em không muốn đi học.”

Từ lúc tiếp Lý Lôi đến bây giờ, Cố Dịch Đồng vẫn không có hỏi em ấy ngày hôm nay đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, cô ngồi xuống bên cạnh Lý Lôi, nghiêng đầu nhìn cô bé.

“Tại sao không muốn đi học? Có thể nói một chút cho tôi biết tại sao hôm nay em không vui không?”, Cố Dịch Đồng nhìn Lý Lôi, nghẹ giọng hỏi.

Tâm trạng Lý Lôi lại chìm xuống, cô bé mím chặt môi, hồi lâu chưa lên tiếng.

Khi Cố Dịch Đồng sắp từ bỏ không hỏi nữa, Lý Lôi đã mở miệng: “Bởi vì học đàn Cello“.

Cố Dịch Đồng sững sờ, không hiểu Lý Lôi nói gì.

“Người vợ hiện tại của ba em là giáo viên dạy Cello. Bà ấy đã ở cùng với ba khi mẹ mang thai em. Ba mẹ em ly hôn vì bà ấy. Việc ly hôn đã gây ra tổn thương lớn cho mẹ, mẹ cho rằng mẹ thua bà ấy ở chỗ không biết chơi Cello, mẹ không cam lòng thua kém người phụ nữ kia nhưng mẹ đã qua cái tuổi tốt nhất để học Cello, vì vậy mẹ liền đem tất cả kỳ vọng phó thác vào em“.

“Trước khi mẹ mất, em vẫn luôn ở với mẹ, sau này mẹ bị bị xuất huyết não qua đời, ba mới đem em trở về thế nhưng không biết tại sao, kể từ lúc đó, hễ nghe thấy tiếng đàn Cello thì em sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt. Ba em rất phản đối việc em học Cello. Ngày hôm qua ông ấy lại nói không cho em học đàn, em cùng ông ấy cãi nhau ở trên xe. Hôm qua em thật sự đã chọc ông ấy tức giận nên ba đã đuổi em từ trên xe xuống“.

Nói xong, Lý Lôi quay đầu nhìn về phía Cố Dịch Đồng, nghiêm túc nói: “Chị Dịch Đồng, em sẽ không từ bỏ Cello. Chấp niệm lớn nhất của mẹ em chính là muốn em ở giới Cello có thành tựu“.

Lý Lôi dùng từ “chấp niệm” mà không phải là “tâm nguyện“.

Cố Dịch Đồng nhớ lại những gì Triệu Nhã Tô đã nói với cô lúc trước, Triệu Nhã Tô lúc đó nói mẹ Lý Lôi rất si mê đàn Cello, bây giờ nhìn lại cũng không phải là si mê mà chính là không cam lòng.

Đón lấy ánh mắt Lý Lôi, trong lúc nhất thời Cố Dịch Đồng không biết nên làm sao nói tiếp.

“Cho dù thân thể của cậu không chịu nổi, cậu cũng không hối hận sao?”, Hạ Lộc Sanh đột nhiên lên tiếng.

Lý Lôi gật đầu, sau đó nhận ra rằng Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy liền giải thích: “Khi ba mẹ ly hôn thì bà đã mang thai mình. Nếu mẹ mình có chút lòng dạ ác độc đi kiện ba ngoại tình trong lúc bà ấy mang thai thì pháp luật nhất định sẽ đứng về phía mẹ mình, nhưng mẹ không làm vậy, bà ấy là một người kiêu ngạo, xem thường việc giữ lấy một người đàn ông đã ngoại tình“.

Thế nhưng sự kiêu ngạo của bà ấy lại chính là tai họa đã cướp đi của bà ấy nhiều thứ. Kiêu ngạo làm cho bà ấy không thể quên đi chuyện ba của Lý Lôi đã ngoại tình, bà không cam lòng hôn nhân của mình thất bại bởi một người phụ nữ khác, vì lẽ đó bà ấy đem chuyện bại bởi bà không thể chơi Cello phó thác lên người Lý Lôi, để Lý Lôi thay bà ấy giành lại chiến thắng.

“Chị Dịch Đồng, em không muốn trả thù cũng không nghĩ thay mẹ em trừng trị bọn họ. Em biết cái mẹ em muốn không phải là quậy cho bọn họ gà chó không yên mà bà ấy muốn chỉ vẻn vẹn là vượt qua người phụ nữ kia thôi. Em muốn để mẹ em toại nguyện mà không phải là chết không nhắm mắt“.

Hạ Lộc Sanh iwr một bên cảm nhận được áp lực của Lý Lôi, sờ soạng nắm lấy tay bạn mình rồi lắc lắc.

Lý Lôi cắn cắn môi, do dự một chút, nói: “Ông ấy hôm nay trong cơn tức giận cứ như vậy mà đuổi em từ trên xe xuống, sau đó em liền đem điện thoại tắt âm. Buổi tối ông ấy gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho em nhưng em đều không nghe, em muốn để ông ấy sốt ruột. Em...em không muốn đi học,em nghĩ là muốn để cho ông ấy không tìm được em“.

Lời nói có chút tức giận.

Lý Lôi là một đứa trẻ hướng nội, nhưng cũng có lúc tùy ý bốc đồng, Cố Dịch Đồng nhận ra điều này từ lần đầu tiên đến xem thi đấu, cô bé biết rõ bản thân đối với tiếng Cello sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt nhưng lại cố ý không mang thuốc theo.

Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng thay Lý Lôi nói: “Chị Dịch Đồng, ngày mai đừng để Lý Lôi đi học nha.”

Cố Dịch Đồng suy nghĩ trong lòng, nếu là Lý Lôi thật sự muốn tránh ba mình mà ngày mai cô đưa em ấy đến trường học thì thế nào em ấy cũng sẽ trốn ra bên ngoài, chi bằng ở lại đây cho an toàn.

Nhìn dáng vẻ mong đợi của Lý Lôi, Cố Dịch Đồng gật gật đầu: “Được rồi“.

Hai cô gái cùng tuổi nhau nhất thời vui mừng không ngớt.

Sáng ngày hôm sau, bởi vì Lý Lôi năn nỉ đừng nói cho Triệu Nhã Tô biết nơi ở của em ấy, Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ đem Lý Lôi dẫn tới công ty.

Cố Dịch Đồng bận rộn không có thời gian chơi với cô bé nên cô bé tự tìm chỗ làm bài tập, buổi chiều cùng Hạ Lộc Sanh học chữ nổi, hai bạn nhỏ tự tìm ra những điều thú vị để làm.

Hai ngày liên tiếp đều như vậy, đến ngày thứ ba, ba của Lý Lôi tìm tới cửa.

Ba Lý yên lặng nhìn Lý Lôi, so với hôm gặp ở sân bay thì tựa như đã già đi mấy tuổi, lúc nhìn thấy Lý Lỗi, ba Lý không hề khiển trách hay vui mừng, ngược lại là vẻ mặt mệt mỏi uể oải. Ông ấy cùng Lý Lôi đối diện hồi lâu. . Cập nhật truyện nhanh tại — ТRUМT RUYEN.мe —

Sau đó Lý Lôi không nói một lời theo ông rời đi.

Hạ Lộc Sanh có chút bất an: “Chị Dịch Đồng, khi trở về có phải Lý Lôi sẽ bị đánh mắng không? Nếu cậu ấy bị đánh, chúng ta có thể đi đón cậu ấy trở lại được không?”

Cố Dịch Đồng nhìn Lý Lôi lên xe ba mình, đáp: “Được thôi“.

Buổi tối Lý Lôi gọi điện thoại cho Hạ Lộc Sanh, biết Lý Lôi trở về không có bị đánh, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm, hai cô gái nhỏ vùi ở trong chăn nói chuyện tới hơn nửa đêm.

Chẳng bao lâu đã đến sinh nhật lần thứ mười bảy của Hạ Lộc Sanh. Sáng sớm Tề Điệp đã gõ cửa nhà Cố Dịch Đồng để chúc mừng sinh nhật Hạ Lộc Sanh.

“Cô giáo nhỏ! Sinh nhật vui vẻ, đến đến, đây là quà của chị! “, Tề Điệp cầm trong tay một chiếc hộp tinh xảo, vào cửa liền tìm Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng thay Hạ Lộc Sanh nhận lấy: “Cậu làm gì tới sớm vậy?”

Tiếng nói vừa dứt thì chuông cửa lại reo lên, Tề Điệp đứng trước cửa nên tiện tay mở ra, lập tức kích động khi nhìn thấy người ở cửa.

“Cô Triệu!!!”, Tề Điệp hưng phấn đón Triệu Nhã Tô vào cửa, sau đó quay đầu lại trừng Cố Dịch Đồng: “Sao cậu không nói với mình là cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Lộc Sanh!!”

Triệu Nhã Tô đưa quà đã chuẩn bị cho Cố Dịch Đồng, sau đó mỉm cười nhìn Hạ Lộc Sanh nói: “Tôi vốn lo lắng mình tới sớm quá, không nghĩ tới còn có người tới chúc mừng sớm hơn cả tôi. Nhưng mà lời chúc thì không sợ sớm, Lộc Sanh, sinh nhật vui vẻ, thêm một tuổi mới thêm nhiều hạnh phúc, vui vẻ nha“.

Hạ Lộc Sanh mỉm cười: “Cảm ơn cô Triệu, cũng cảm ơn chị Tề!“.

Căn nhà yên tĩnh trở nên sôi động, đến giữa trưa, Lý Lôi cùng Diệp Lê cũng chạy tới đây, dồn dập đưa quà và chúc mừng Hạ Lộc Sanh.

Tề Điệp nhìn Cố Dịch Đồng, lớn tiếng hỏi: “Dịch Đồng! Quà cậu chuẩn bị cho Lộc Sanh đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.