Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 30: Chương 30




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 30:

Nghe lời của Tề Điệp, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng khẽ cười lên: “Lát nữa sẽ dẫn mọi người xem“.

Dẫn mọi người xem? Mấy người ngẩn ra, sau đó Diệp Lê lên tiếng đầu tiên: “Món quà gì mà bí ẩn ghê vậy? Còn không có để trong nhà luôn“.

Cố Dịch Đồng bảo mật thật tốt, không nói thêm bất kỳ thông tin nào, lòng hiếu kỳ của mọi người bị Cố Dịch Đồng gợi lên.

Khi gần 12 giờ trưa, Cố Dịch Đồng bưng bánh ga tô đi tới phòng khách, đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu Hạ Lộc Sanh, thắp một ngọn nến: “Tiểu Thọ Tinh, hãy đến ước nguyện đi nào!“.

Tề Điệp, Lý Lôi cùng những người khác thúc giục: “Đúng vậy, ước nguyện đi!”

Hạ Lộc Sanh có chút xấu hổ khi bị thúc giục, cô nhắm mắt lại, chắp tay, một lúc sau mới mở mắt ra: “Được rồi“.

“Thổi nến, thổi nến nào.”

Cố Dịch Đồng cúi xuống, giúp Hạ Lộc Sanh thổi nến, sau đó nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Lộc Sanh”

Sau khi nói xong, cô đến sau lưng vòng lấy Hạ Lộc Sanh, sau đó đưa con dao cắt bánh vào tay Hạ Lộc Sanh, cô nắm tay Hạ Lộc Sanh, dẫn dắt em ấy cắt bánh ga tô.

Nhìn động tác của hai người, Tề Điệp đột nhiên “xì xì” một tiếng nở nụ cười: “Ây da, mình đột nhiên nhớ lại hồi mẫu giáo được cô giáo cầm tay viết chữ nha!”

Bị Tề Điệp nói như vậy, Hạ Lộc Sanh có chút xấu hổ, nhẹ nhàng giãy ra.

Hô hấp Cố Dịch Đồng phả vào bên tai Hạ Lộc Sanh, cô nói: “Đừng nhúc nhích, cắt bánh thôi nào“.

Hạ Lộc Sanh thu mình sang một bên, vô thức tránh hơi thở của Cố Dịch Đồng.

Chia mỗi người một miếng bánh ga tô, Cố Dịch Đồng tự tay cắt chữ “happy” trên chiếc bánh cho Hạ Lộc Sanh, bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Vào lúc này mẹ Cố gọi tới.

Cố Dịch Đồng bật chế độ loa ngoài: “Alo, mẹ!”

“Mẹ không có tìm con, Lộc Sanh đâu?”

Giọng của mẹ Cố rõ ràng truyền vào tai mấy người ở đó, chọc mọi người bật cười.

Hạ Lộc Sanh nhận lấy điện thoại: “Dì Cố“.

Nghe được thanh âm của Hạ Lộc Sanh, giọng điệu của mẹ Cố lập tức dịu đi vài độ: “Ây da, Lộc Sanh, sinh nhật vui vẻ nha con! Con có ăn bánh ga tô với mì trường thọ chưa?”

Hạ Lộc Sanh đáp: “Cảm ơn dì Cố, con đang ăn bánh ga tô“.

Sau khi cúp điện thoại của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh cầm điện thoại của Cố Dịch Đồng, lắng nghe tiếng cười của nhóm người Tề Điệp, Diệp Lê bên cạnh, trong lòng cô thật ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô nhận được nhiều lời chúc như vậy, cũng là lần đầu tiên có người vì cô mà tổ chức tiệc sinh nhật.

“Ấy, ấy!”

“Xin lỗi! Xin lỗi! “

Giọng của Diệp Lê cùng Lý Lôi đồng thời vang lên, Lý Lôi hoảng sợ xin lỗi, sau đó lấy khăn giấy lau nước trên người cho Diệp Lê.

Nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ, Diệp Lê rũ quần áo cười nói: “Không sao, đừng căng thẳng, tôi tự làm được rồi“.

Cố Dịch Đồng bị giọng nói của hai người thu hút, quay đầu lại, nhìn thấy trên quần áo của Diệp Lê bị ướt một mảng lớn, cô tiến lên hỏi: “Ướt hết rồi sao?”

Lý Lôi mang dáng vẻ gây chuyện lớn rồi, cúi đầu không dám nhìn Diệp Lê: “Thực xin lỗi...”

Diệp Lê mặc trên người chính là một chiếc áo phông trắng mỏng, sau khi bị ướt thì áo dính sát vào người, cảnh quang gì cũng như ẩn như hiện. Cố Dịch Đồng nhìn Diệp Lê mím môi, sau đó nói: “Hai chúng ta dáng người cũng xấp xỉ nhau, hay là trước tiên cô thay đỡ quần áo của tôi đi?”

Chỉ có thể làm như vậy, Diệp Lê bất đắc dĩ gật đầu.

Quần áo của Cố Dịch Đồng còn đang để trong tủ của phòng ngủ chính, cô lấy một bộ quần áo phong cách gần giống của Diệp Lê ra cho cô ấy, sau đó rời phòng để Diệp Lê thay quần áo.

Ra ngoài thấy Lý Lôi vẫn còn bộ dáng đang tự trách, Cố Dịch Đồng tiến lên an ủi: “Không có gì đâu, chỉ là đổ ly nước thôi mà, thay quần áo là được rồi“.

Lý Lôi chán nản gật đầu.

“Dịch Đồng ơi!”, Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Diệp Lê, ngay sau đó, Diệp Lê từ phòng ngủ chính vọt ra, trên tay cầm bản nhạc chữ nổi mà mẹ Cố đưa cho Hạ Lộc Sanh.

Diệp Lê hai mắt sáng lên: “Bản nhạc này từ đâu ra vậy?”

Cố Dịch Đồng bị phản ứng của Diệp Lê làm cho không biết nên khóc hay cười: “Mẹ của tôi tặng cho Lộc Sanh làm quà sinh nhật“.

Nghe vậy, Diệp Lê kêu lên một tiếng “wow”, cầm bản nhạc nhìn như không muốn buông tay: “Là đồ tốt đó! Mẹ Cố thật có lòng với Lộc Sanh! Cái này nhất định là làm theo yêu cầu để tặng Lộc Sanh! Không biết bỏ ra bao nhiêu công sức vào đây!”

Hạ Lộc Sanh sững sờ khi nghe những lời của Diệp Lê, món quà sinh nhật mà dì Cố tặng cho cô là đặc biệt vì chính mình mà làm?

Đang trong trạng thái xuất thần, Diệp Lê liền bước đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, vẫy vẫy một cái, cười với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, cho tôi mượn xem bản nhạc này được không? Đừng lo lắng, tôi sẽ cẩn thận giữ gìn nó, sẽ không làm bị hư đâu!”

Hạ Lộc Sanh có chút mờ mịt, nghe ra trong giọng nói của Diệp Lê mang theo kích động, nói: “Bản nhạc này có phải là rất quý giá không?”

Diệp Liên sốt sắng đáp: “Rất quý đó.”

Hạ Lộc Sanh có chút thụ sủng nhược kinh, mặc dù cô và dì Cố chỉ gặp qua hai lần, nhưng không thể phủ nhận dì Cố đối với cô rất là tốt.

Cố Dịch Đồng cũng là rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại, mẹ Cố đối với Hạ Lộc Sanh luôn luôn coi trọng, không có gì ngạc nhiên khi mẹ cô bận tâm đến việc làm quà sinh nhật cho Lộc Sanh.

“Thật đó Lộc Sanh, có thể cho tôi mượn hai ngày được không? Tôi còn có những học sinh khiếm thị khác đang học nhạc, tôi muốn cho bọn họ sờ sờ một chút!”, Diệp Lê ở bên kia dụ dỗ Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh cho phép, Diệp Lê vui mừng khôn xiết.

Vừa đúng lúc bữa trưa đặt sẵn được giao đến tận nhà, mọi người vào chỗ ngồi, Hạ Lộc Sanh ngồi ở chỗ chính giữa.

Diệp Lê nâng cái ly trong tay lên, “Nào, chúng ta mời Lộc Sanh một ly, Lộc Sanh lấy nước thay rượu, cùng chúng ta uống một ly.”

Loại náo nhiệt này làm cho Hạ Lộc Sanh có chút luống cuống.

Cố Dịch Đồng đang ngồi bên cạnh Hạ Lộc Sanh, cô đem ly nước để vào trong tay của Hạ Lộc Sanh, hạ thấp giọng động viên: “Trong lòng thầm đếm một, hai, ba, cùng mọi người uống một ngụm là được rồi“.

Nói xong, Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn một vài người, và nói, “Nào, chúng ta cùng nhau.”

Sau bữa trưa, Tề Điệp vẫn đang suy nghĩ về món quà sinh nhật của Cố Dịch Đồng, cô nói: “Dịch Đồng, lúc nào thì cậu mới dẫn chúng tôi đi xem món quà sinh nhật mà cậu chuẩn bị cho Lộc Sanh đây?”

Triệu Nhã Tô cũng nói theo: “Tôi cũng nóng lòng muốn xem.”

Cố Dịch Đồng bị thúc giục tránh không thoát, dẫn mấy người họ lái xe rời đi khỏi khu nhà.

Xuống xe, Tề Điệp nhìn biển hiệu trước mặt đọc lên tiếng: “Trụ sở huấn luyện chó dẫn đường [Bạn Tốt] “.

Tề Điệp ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Dịch Đồng, hỏi: “Món quà mà cậu chuẩn bị cho Lộc Sanh không phải là chó dẫn đường chứ?”

Mấy người Triệu Nhã Tô cũng kinh ngạc nhìn Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh, cười khẽ: “Đoán dúng rồi đấy, là chó dẫn đường. Đi thôi, chúng ta vào xem một chút đi.”

Một nhân viên nhìn thấy Cố Dịch Đồng, chạy đến bên này, giọng điệu thân quen: “Cô Cố, cô đến xem tiến độ huấn luyện sao?”

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn xem chú chó tôi chọn thế nào rồi“.

Cô nhân viên cười: “Cô Cố ánh mắt rất tốt, chú chó kia rất thông minh. Huấn luyện viên nói nó tiếp thu rất tốt. Đến lúc bắt đầu huấn luyện phối hợp với chủ nhất định sẽ làm ít mà hiệu quả cao. Cô đi theo tôi, chú chó vừa mới huấn luyện xong, hiện tại đang nghỉ ngơi“.

Mọi người theo nhân viên vào trụ sở, sau khi đi qua từng chuồng từng chuồng thì cuối cùng dừng ở trước cửa một cái chuồng màu xanh lam, trên cửa có một tấm biển ghi tên.

Qua lan can sắt, mọi người nhìn thấy bên trong có một chú chó nhỏ màu vàng, đang híp mắt nằm trong chuồng, trên cửa có một tấm biển cho biết - Chó Labrador biểu diễn.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa, con chó nhỏ lười biếng mở mắt, lười biếng liếc nhìn người trước cửa, uể oải quay đầu, sau đó ngủ tiếp.

Lý Lôi mừng rỡ nhìn chú chó nhỏ: “Đáng yêu quá! Từ nay đây sẽ là của Lộc Sanh sao?”

Cố Dịch Đồng mỉm cười: “Còn chưa chắc chắn, qua một thời gian ngắn nữa còn phải để cho Lộc Sanh cùng chú chó này huấn luyện chung, bồi dưỡng độ phối hợp của em ấy và nó. Nếu như không có vấn đề gì thì chính là của Lộc Sanh“.

Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy chó, cô mím môi không nói gì.

Triệu Nhã Tô xúc động nhìn con chó nhỏ: “Vẫn là Dịch Đồng nghĩ thật chu đáo. Có chó dẫn đường, sau này Lộc Sanh ra ngoài sẽ dễ dàng hơn. Đi đâu xa thì không được nhưng đi dạo siêu thị, đi tản bộ ở khu nhà thì sẽ không có vấn đề gì“.

Diệp Lê phụ họa theo: “Đúng vậy đó, sau này Lộc Sanh có thể tự mình đi ra ngoài.”

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, sau đó ngẩn ra, Hạ Lộc Sanh mím chặt môi, đứng đó không nói một lời. Những người khác không biết cảm xúc của Hạ Lộc Sanh nhưng Cố Dịch Đồng thì biết rõ ràng là Hạ Lộc Sanh hiện tại rõ ràng không vui.

Lại ở trong chỗ này đi dạo một chút rồi mọi người cùng nhau ra về.

Cố Dịch Đồng quay đầu lại xem Hạ Lộc Sanh, em ấy im lặng cúi đầu xuống, trên mặt không có biểu hiện vui mừng hay tức giận.

Đầu óc chuyển nhanh chóng, Cố Dịch Đồng sắp xếp suy nghĩ của mình, trước khi đến, Hạ Lộc Sanh còn rất tốt, thậm chí còn đang chờ mong món quà mà cô chuẩn bị cho em ấy, nhưng bây giờ sau khi đến nơi này, em ấy không còn vui vẻ, chẳng lẽ là không thích chó?

Diệp Lê, Tề Điệp không biết cảm xúc của Hạ Lộc Sanh, vẫn đang sôi nổi bàn luận về con chó nhỏ.

Cố Dịch Đồng lặng lẽ cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người: “Không phải nói muốn đi đến nhà ma sao? Còn không nhanh lên?”

Đúng rồi, Tề Điệp đề nghị đến nhà ma vào buổi chiều để cho Lộc Sanh một sinh nhật ấn tượng. Diệp Lê cùng Lý Lôi đồng ý ngay, bản thân Hạ Lộc Sanh cũng có chút mong đợi.

Bị Cố Dịch Đồng nhắc nhở, Tề Điệp vỗ trán một cái: “Đúng, đúng, còn muốn đi nhà ma! Lên xe nào! Đến khu vui chơi giải trí!”

Trên đường đi, Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế phụ bên cạnh, vòng vo hỏi: “Lộc Sanh, em có thích chó mèo không?”

Cô gái nhỏ chán nản gật đầu, không nói nên lời.

Cố Dịch Đồng nhìn thấy dáng vẻ Hạ Lộc Sanh, có chút bất đắc dĩ, đây là dáng vẻ yêu thích chó mèo sao?

Còn đang muốn thử thăm dò lần nữa thì Lý Lôi đột nhiên từ ghế sau nghiêng người về phía trước, dựa vào bên ghế phụ, nói với Hạ Lộc Sanh phía trước: “Lộc Sanh, mình nghe cô Triệu nói năm sau muốn cho cậu tham gia thi đấu đúng không?”

Hạ Lộc Sanh tâm tình không tốt lắm: “Uhm“.

Cố Dịch Đồng sửng sốt: “Tham gia cuộc thi?”

Lý Lôi Phía sau giải thích: “Đúng vậy á! Có vẻ như một người bạn của cô Triệu đã đề cử Lộc Sanh tham gia. Người bạn kia của cô Triệu đã nghe Lộc Sanh chơi Cello tại buổi hòa nhạc ở thành phố S, người đó rất ấn tượng với Lộc Sanh”

Cố Dịch Đồng không biết điều này. Cô ấy nhìn Hạ Lộc Sanh hỏi: “Tại sao em không nói cho tôi biết?”

Cô gái nhỏ giọng bất mãn, cứng rắn đáp lại: “Em vẫn chưa quyết định có tham gia hay không, em muốn đợi đến khi chắc chắn sẽ nói với chị.”

Cố Dịch Đồng còn muốn nói gì nữa nhưng Hạ Lộc Sanh đột nhiên xoay đầu, hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe, đưa cái ót về phía Cố Dịch Đồng, dáng vẻ không muốn nhiều lời thêm, Cố Dịch Đồng lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Mãi cho đến khi tới công viên giải trí, Hạ Lộc Sanh đều không có quay đầu lại.

“Đến rồi!”, Cố Dịch Đồng cởi dây an toàn, xuống xe muốn đi qua giúp đỡ Hạ Lộc Sanh

Bên này cô còn chưa có vòng qua thân xe thì Hạ Lộc Sanh bên kia đã mò mẫm mở cửa xe, tự mình bước xuống, vừa lúc Lý Lôi cũng từ cửa sau đi ra, Hạ Lộc Sanh đưa tay cho Lý Lôi: “Lý Lôi ơi!“.

Lý Lôi không nghĩ nhiều, tiến lên dắt Hạ Lộc Sanh, hai người song song chờ nhóm người Diệp Lê mới vừa dừng xe.

Cố Dịch Đồng bây giờ chắc chắn rồi, Hạ Lộc Sanh là thật sự đang cáu kỉnh với cô, chỉ là cô không biết bởi vì sao. Nếu là bởi vì món quà của cô không hợp ý em ấy thì cũng không đến nỗi như vậy chứ nhỉ? Cố Dịch Đồng thầm nghĩ trong lòng.

“Đi thôi, vào đi.”

Diệp Lê và những người khác xuống xe, nhưng họ không nhận thấy sự bất thường của Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, háo hức đi về phía công viên giải trí.

Một nhóm người có mục đích rõ ràng, đi thẳng đến ngôi nhà ma.

Nhìn cửa vào vẽ cái miệng lớn đỏ tươi như chậu máu, Lý Lôi nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ Lộc Sanh, mình sợ quá hà!”

Diệp Lê đứng bên cạnh Lý Lôi, cười nhạo lời nói của em ấy, đưa tay ra trước mặt Lý Lôi trêu chọc: “Sợ sao? Đi cùng chị nào, chị sẽ bảo vệ em gái nha ~”

Bởi vì buổi sáng làm ướt quần áo của Diệp Lê nên Lý Lôi nhìn thấy Diệp Lê còn có chút xấu hổ, lúc này nghe thấy lời nói Diệp Lê, hai má em ấy lại càng đỏ bừng không khống chế được.

“Sao nè, lại đây nha! Em cùng Lộc Sanh đi chung với nhau, vào trong đó là em dẫn Lộc Sanh hay muốn Lộc Sanh dẫn em?”, Diệp Lê nhìn Lý Lôi cười.

Lý Lôi bị Diệp Lê nói càng thêm đỏ mặt, thẹn thùng buông tay Hạ Lộc Sanh ra, ngoan ngoãn chạy tới bên người Diệp Lê.

Cố Dịch Đồng bước tới, rất tự nhiên nắm tay Hạ Lộc Sanh: “Đi thôi, tôi sẽ bảo vệ em“.

Hạ Lộc Sanh trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng không để ý tới Cố Dịch Đồng.

Một vài người đã mua vé, lần lượt vào cửa.

Lúc đầu, tầm nhìn của mọi người không tính là tối lắm mà chỉ là xung quanh quá yên tĩnh, quanh đó vẽ đầy hình ảnh ma quái, bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.

Sau khi đi được một đoạn, Diệp Lê đột nhiên bật cười, trong không gian yên tĩnh, lời nói của nàng đặc biệt rõ ràng: “Em mò tay chị làm gì vậy?”

Không khí dường như im lặng trong chốc lát, sau vài giây, Lý Lôi yếu ớt nói: “Em... em không có mò tay chị. Em sợ, em muốn nắm tay chị“.

“Đừng sợ, đến đây tôi nắm tay em“.

Đột nhiên, một giọng nam vang lên, giọng điệu rất nhẹ nhàng, với sự xuất hiện của giọng nam này, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống trong tích tắc.

Giọng nam, giọng nam?!? Nhóm bọn họ không có ai là nam nha!!!

“A a a!!! Ma ahhhhhhhh!!”, Lý Lôi hét lên, hoảng sợ chạy xung quanh.

Cố Dịch Đồng vốn đang cảm thấy không có gì, trong lòng rõ ràng người trả lời là nhân viên ở đây nhưng bây giờ bị tiếng hét vang dội của Lý Lôi làm cho có chút nổi da gà.

Diệp Lê một phát bắt được Lý Lôi, nắm em ấy lại: “Người! Là người! Em đừng có kêu nữa! Mới vừa tiến vào thôi, em dùng ít sức chút đi, hồi nữa la sau!“.

Lý Lôi run lập cập bắt lấy tay Diệp Lê siết chặt không buông.

Sợ hãi trên thị giác đối với Hạ Lộc Sanh không tồn tại, chỉ có âm thanh kinh khủng bên trong mới có hiệu quả, nhưng tiếng hét của Lý Lôi lớn đến mức triệt tiêu âm nhạc xung quanh, bên tai Hạ Lộc Sanh tràn ngập tiếng la hét của Lý Lôi, không thể được cảm nhận được bầu không khí kinh khủng ở đây chút nào.

Cố Dịch Đồng vốn đang lo lắng Hạ Lộc Sanh sẽ sợ nhưng đi gần nửa đường trong ngôi nhà ma, Hạ Lộc Sanh vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt đó, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.

“Bùm!”, tiếng đóng cửa vang lên từ phía sau.

Cố Dịch Đồng đột ngột quay đầu lại liền thấy sau lưng xuất hiện một cánh cửa, con đường phía sau đã bị chặn lại, lại nhìn phía trước thì thấy đó là một ngõ cụt.

Tề Điệp chơi trong nhà ma lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, hơi hơi sửng sốt, tiến lên đẩy cửa, không nhúc nhích.

“Cốt truyện mới sao?”, Tề Điệp có chút chờ mong nói.

“Hi hi hi hi ~”, tiếng cười của đứa trẻ đột nhiên vang lên, tiếng cười quái dị khiến người ta rợn cả người, gió lạnh từ trên đầu thổi xuống, thổi tới thân thể cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Cố Dịch Đồng đưa tay ra bịt tai Hạ Lộc Sanh.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, hee hee, bảy người, bảy người chơi trò chơi với tôi nào ~”, Giọng đứa trẻ vang lên từ bốn phương tám hướng, không thể biết nó đến từ đâu.

Lý Lôi siết chặt quần áo Diệp Lê, run run rẩy rẩy nói: “Chị Diệp Lê, chúng ta, chúng ta rõ ràng là sáu người nhưng sao nó lại nói là bảy...”

Diệp Lê quả thực sắp bị Lý Lôi đánh bại, cô bất lực thở dài, nhìn cô gái gần như treo trên người mình, nói: “Nếu số người vừa phải, làm sao có thể hù dọa chúng ta?”

Những lời đe dọa cấp thấp vẫn khiến Lý Lôi sợ hãi.

“Hì hì, mau tới đây, lại đây nha, tôi dẫn mọi người ra ngoài”, vốn trước mặt là một cái ngõ cụt nhưng khi họ đến gần mới phát hiện ngõ cụt thật ra chỉ là một cách che mắt mà thôi, đi tới rõ ràng là một cái thang máy.

“Vào đi, một lần chỉ có thể hai người vào thôi, hehe, chơi game với tôi nào”, Giọng đứa trẻ lại vang lên.

Tề Điệp luôn luôn yêu thích kích thích, nghe thế lập tức kéo Triệu Nhã Tô nói: “Cô Triệu, chúng ta vào trước đi!”

Triệu Nhã Tô biết rằng tất cả những điều này chỉ là hoạt động của nhân viên trong ngôi nhà ma, vì vậy cô vô cùng bình tĩnh, gật đầu sau khi nghe những lời của Tề Điệp: “Được thôi“.

Mấy người Cố Dịch Đồng nhìn Triệu Nhã Tô cùng Tề Điệp tiến vào thang máy.

“Hehe, bọn họ đi rồi, còn có năm người, các người chơi trò chơi với tôi. Ném khăn tay, ném, ném, ném về đứa nhỏ phía sau...”

“Huhuhu, đừng hát, đừng hát nữa!”, Lý Lôi đột nhiên sợ đến mức bật khóc nức nở ôm vai Diệp Lê.

Diệp Lê không biết nên khóc hay cười nhìn người đang trên vai mình, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của em ấy, học dáng vẻ Cố Dịch Đồng bịt tai Lôi lại.

“Bùm” đột nhiên nghe thấy trên đầu có tiếng va chạm, tựa hồ có thứ gì đó đang chấn động.

Loáng thoáng truyền đến tiếng hét chói tai của Tề Điệp cùng Triệu Nhã Tô, trong lòng Cố Dịch Đồng căng thẳng, hai người trong thang máy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đang nghĩ ngợi, “Đùng!” một tiếng, bốn phía tối sầm lại, Lý Lôi hét lên, Cố Dịch Đồng cũng bị sợ hết hồn.

Trong bóng tối, Cố Dịch Đồng gọi tên Hạ Lộc Sanh, theo bản năng vội vã mở miệng động viên: “Lộc Sanh, đừng sợ!”

Hạ Lộc Sanh chần chờ lên tiếng: “Làm sao vậy?”

Cố Dịch Đồng lúc này mới nhớ ra xung quanh sáng hay tối đối với Hạ Lộc Sanh là vô dụng.

Cũng không biết là có phải do tiếng kêu của Lý Lôi phát huy tác dụng hay không. Mặc dù xung quanh là bóng tối nhưng không có lại xuất hiện bất kỳ tiếng động kỳ quái nào nữa.

Một lúc sau, giọng nói của đứa trẻ lại vang lên: “Hehe, vào đi, các người vào đi nha, tôi đến dẫn các người ra ngoài, các người mau chơi trò chơi với tôi nào“.

Giọng nói kia vừa dứt thì nghe thấy tiếng thang máy mở.

Cố Dịch Đồng ngẩng đầu nhìn phía trên bên trái. Trong bóng tối, chấm đỏ duy nhất sáng lên chính là máy ảnh.

“Chúng tôi không thể nhìn thấy, ngươi nhắc nhở chúng tôi đi như thế nào đi, thang máy ở đâu?”, Cố Dịch Đồng mở miệng.

Bên kia dừng một chút, sau đó nói: “Hì hì, bên trái đó, đi phía trái“.

Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh đi về phía bên trái, sau đó nói với Diệp Lê cùng Lý Lôi: “Lý Lôi, em đừng sợ, tôi cùng Lộc Sanh đi vào trước, hai người trở lại sau nhé!”

Diệp Lê đáp lại Cố Dịch Đồng: “OK“.

Trong bóng tối mò mẫm bước đi, Cố Dịch Đồng trái lại không có lưu loát như Hạ Lộc Sanh, cẩn thận từng li từng tí một di chuyển sang trái một khoảng, giọng nói lại vang lên: “Hehe, đi về phía trước, đi về phía trước, vào thang máy chơi trò chơi với tôi. “

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người bắt đầu tiến về phía trước, Cố Dịch Đồng một tay nắm Hạ Lộc Sanh, một tay mò mẫm đi về phía trước, đi được một đoạn thì chạm vào cửa thang máy đang mở.

“Lộc Sanh, cẩn thận một chút, chúng ta đang đi vào thang máy.”

Sau khi hai người vào thang máy, cảm thấy cửa thang máy tự đóng lại, một lúc sau mới chậm rãi đi lên.

Thang máy đi lên rất chậm, cứ như bị ép phải giảm tốc độ về phía trước, sau khi tiến lên với tốc độ như một con ốc sên thì đột nhiên tăng tốc, vọt lên phía trên một cái, Hạ Lộc Sanh bị sợ hết hồn, kinh ngạc kêu lên và nắm chặt lấy tay Cố Dịch Đồng.

Sau khi đi tới đi lui hai ba lần, “Ầm!” một tiếng, thang máy đột nhiên kẹt lại ngừng chuyển động. Trước đó nghe động tĩnh của Tề Điệp cùng Triệu Nhã Tô thì Cố Dịch Đồng đã có chuẩn bị tâm lý, đối với bất thường của thang máy cũng không ngoài ý muốn.

Cô nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, trong nháy mắt tiếp theo thang máy đột nhiên lay động kịch liệt.

Hạ Lộc Sanh hoảng sợ: “Chị Dịch Đồng, Chị Dịch Đồng...!!”

Cố Dịch Đồng dựa vào thành thang máy, ổn định thân thể, sau đó vững vàng ôm lấy Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh đừng sợ, không phải thang máy xảy ra tai nạn, mà là nhân viên của nhà ma đang khống chế nó. Họ đang cố tình hù dọa chúng ta, đừng sợ. “

Như thể nghe thấy những lời của dịch Dịch Đồng, người bên kia cảm thấy nhàm chán, thang máy dừng lại, sau đó đi lên bình thường.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh đèn mờ ảo bên ngoài thang máy chiếu vào, Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh đi ra. Thang máy phía sau tự động đóng lại, sau đó đi xuống.

Cảnh tượng trước mắt khiến khuôn mặt của Cố Dịch Đồng trở nên âm trầm, ngôi nhà ma ám này có phải là chơi hơi lớn rồi không?

Lối vào thang máy được bao quanh bởi một bể cạn, trong bể nước đen kịt có rắn bò lúc nhúc, rắn quấn lấy nhau bơi lội tung tăng, hai người đứng trên lối vào thang máy hình lá sen, bị rắn nước vây quanh, đừng nói là đi xuyên qua cái bể này, không chừng là mấy con rắn này còn cắn hai người các cô kìa.

Bất kể những con rắn này có độc hay không, trò chơi này cũng đã quá mức rồi.

“Chị Dịch Đồng, làm sao vậy? Sao chị không đi?”, Hạ Lộc Sanh chờ giây lát không thấy chị Dịch Đồng động đậy nên hỏi thăm.

Lời nói vừa dứt thì mấy tảng đá dưới đáy bể đột nhiên di chuyển, như thể ai đó nhấn công tắc, từ từ nâng lên, từng bậc từng bậc một, giống như những bậc thang, nối liền nhau, một con đường bằng đá xuất hiện dẫn ngang qua bể nước, đầu cuối đáp ở bờ bên kia. “Hí hí hí, cầu đá này chỉ có thể đi một lần, nghĩa là chỉ có thể chịu được một người. Hai người các ngươi chỉ có một người có thể rời khỏi vùng rắn nước này.” Giọng đứa trẻ lại vang lên. Nghe được giọng của đứa trẻ kia, Hạ Lộc Sanh thế mới biết trước mắt là tình huống gì, sắc mặt cô hơi đổi một chút: “Rắn nước....” Cố Dịch Đồng xoa xoa đầu của em ấy, giả vờ ung dung: “Đừng sợ, đều là đồ giả thôi, chỉ là để trò chơi thêm kịch tính“. Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm. Cố Dịch Đồng nhìn con đường mòn trước mắt, nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em nghe lời tôi, tôi nói cho em biết cách đi, em rời đi trước nha!” Hạ Lộc Sanh rõ ràng không muốn. Cố Dịch Đồng dỗ dành: “Vừa rồi em cũng nghe rồi phải không? Con đường mòn bằng đá này mỗi lần chỉ có thể đi một người, em hãy đi trước, chút nữa tôi sẽ đến tìm em. Em yên tâm, trong đây nhất định là còn cách khác để rời khỏi đây mà!” “Em...” Cố Dịch Đồng chặn Hạ Lộc Sanh khi em ấy vừa mở miệng, nói: “Hơn nữa, nếu tôi rời đi để lại em ở đây thì em sẽ kết thúc trò chơi này như thế nào đây?” Hạ Lộc Sanh biết Cố Dịch Đồng nói có lý thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút không tình nguyện: “Cả hai chúng ta đều không thể ở lại sao?” Cố Dịch Đồng dịu dàng nói: “Nếu phương pháp thứ hai để rời khỏi đây cũng chỉ có thể đi được một người thì làm sao? Vậy chẳng phải vẫn sẽ còn một người ở lại chỗ này đúng không? Ngoan, em đi trước đi, chẳng mấy chốc tôi sẽ đến tìm em ngay mà!” Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng bị Cố Dịch Đồng thuyết phục và gật đầu. Cố Dịch Đồng lo lắng đề phòng nhìn Hạ Lộc Sanh đi dọc con đường đá, trong lòng cảm thấy toát mồ hôi lạnh, sợ Hạ Lộc Sanh trượt chân hoặc mấy con rắn trong bể sẽ nhảy phốc lên em ấy. Bên này Hạ Lộc Sanh vừa giẫm lên viên đá thứ hai, viên đá thứ nhất phía trước liền chìm xuống nước, chặn mất đường đi của người kế tiếp muốn bước lên, cũng chặn đường lui về của người đang đi.

“Đi về phía trước Lộc Sanh, đừng vội, từ từ đi, hướng về bên phải một chút, đúng rồi, em tiếp tục đi về phía trước đi...”, Cố Dịch Đồng hướng dẫn em ấy, dù trong lòng hơi sợ hãi nhưng giọng điệu cố gắng bình tĩnh, như thể sợ cảm xúc bất an của mình sẽ truyền cho Hạ Lộc Sanh vậy.

Nhìn Hạ Lộc Sanh đi từng chút về phía trước, Cố Dịch Đồng còn hồi hộp hơn chính mình đi qua bể đầy rắn nước này.

May mà Hạ Lộc Sanh đã vượt qua một cách an toàn. Khi em ấy suôn sẻ đến bờ bên kia thì tất cả những viên đá đã chìm xuống đáy nước.

Cố Dịch Đồng lặng lẽ đợi giọng nói của đứa trẻ vang lên, nhưng một lúc sau, những viên đá vừa mới chìm xuống đã nổi lên lại, con đường kia lại xuất hiện.

“Chúc mừng hai ngươi đã thông qua thử thách, xin mời rời đi”, đây là giọng một người máy nữ.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, sau khi định thần lại, cô thăm dò dẫm lên trên tảng đá, cẩn thận từng li từng tí một đi về phía trước hai bước, tảng đá phía sau biến mất, con đường đá phía trước vẫn còn đó, giống hệt như lúc Hạ Lộc Sanh đi qua bể nước.

Mặc dù trong lòng có hơi không hiểu rõ nhưng dưới chân bước đi một cách dứt khoát, Cố Dịch Đồng nhanh chân bước về phía Hạ Lộc Sanh.

“Lộc Sanh!”

Nghe được giọng nói của Cố Dịch Đồng, Lộc Sanh mừng rỡ: “Chị Dịch Đồng, chị đến rồi à?”

“Tôi đến rồi, đi thôi nào!”

Có một mũi tên trên bức tường phía trước với dòng chữ “Lối ra”, Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh, dựa theo chỉ dẫn mà bước ra khỏi ngôi nhà ma.

Vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tề Điệp cùng Triệu Nhã Tô, Tề Điệp vẫy tay với Cố Dịch Đồng, rất cao hứng: “Dịch Đồng!”

Sau khi đến gần, Tề Điệp hưng phấn nói: “Quá kích thích rồi! Thang máy giống như gặp tai nạn, lại có rắn nữa, vừa rồi mình sợ chết khiếp!”

Hạ Lộc Sanh bên cạnh khó hiểu hỏi: “Không phải là rắn giả sao?”

Tề Điệp không nhìn thấy ánh mắt Cố Dịch Đồng ra hiệu cho mình, nói thẳng: “Ai nói là rắn giả? Là thật đó! Tụi nó còn bơi rất vui vẻ nha!”

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, sau đó mới nhận ra là Cố Dịch Đồng sợ cô sợ hãi nên mới nói dối cô.

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ nhìn Tề Điệp, “Sao miệng cậu rộng vậy!”

Tề Điệp không rõ vì sao.

Cách họ không xa, có một vài nhân viên trong ngôi nhà ma, Cố Dịch Đồng nhìn thấy sắc mặt của họ tái nhợt, trong lòng còn ngột ngạt nên bảo Tề Điệp nhìn Hạ Lộc Sanh còn cô thì mang khuôn mặt lạnh lùng đi tới chỗ nhân viên. Tề Điệp kỳ quái nhìn Cố Dịch Đồng: “Dịch Đồng, cậu làm gì thế!” Nhìn thấy Cố Dịch Đồng bước lên, cô nhân viên mỉm cười: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?” Cố Dịch Đồng mang gương mặt lạnh lùng nói: “Tôi muốn góp ý cho mọi người, khu vực rắn nước của các cô có vẻ hơi quá trớn. Nếu chẳng may ai đó rơi xuống nước bị rắn cắn thì sao?” Cô nhân viên vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục mỉm cười: “Khu vực rắn nước là khu vực được khách hàng chọn chơi. Các vị đến khu vực rắn nước vì khi mua vé mọi người đã chọn cách chơi này. Nếu các bạn không mua vé vào khu vực rắn nước thì đây sẽ là một trò chơi kinh dị bình thường thôi chứ không có khu vực rắn nước ạ“. Cố Dịch Đồng sững sờ, chọn để chơi? Vé là Tề Điệp mua, cô quay đầu lại hướng Tề Điệp ngoắc ngoắc tay: “Đại Điệp, cậu tới đây chút!” Tề Điệp không rõ vì sao nên kéo lôi kéo Lộc Sanh đi về phía trước: “Làm sao vậy?” “Vé vào cửa đâu? Cậu đã chọn vé có khu rắn nước sao?” Tề Điệp vừa lấy vé vào cửa ra đưa cho Cố Dịch Đồng, vừa có chút hưng phấn nói: “Đúng vậy! Quảng cáo ở Khu rắn nước nói đây là thử thách về tình yêu đích thực, sẽ xem xem ở trong tình huống nguy hiểm thì người yêu của mình sẽ có lựa chọn như thế nào, rất là kích thích nha!” Cố Dịch Đồng lấy vé xem thử, có một dấu kiểm lớn ở trên vé ghi khu vực rắn nước, hơn nữa vé ghi rõ ràng, những con rắn ở khu vực rắn nước thực sự còn sống, nếu là người nhát gan thì vui lòng suy xét cẩn thận! Cố Dịch Đồng đau đầu đỡ trán, quay đầu nói với nhân viên phía sau: “Thực xin lỗi, là do tôi không hiểu rõ sự tình.” “Không sao đâu,“ cô nhân viên thấy thái độ chân thành của Cố Dịch Đồng cũng thoải mái đáp lại, thuận tiện cho cô tin tức: “Rắn trong khu vực rắn nước thật ra cũng không phải là rắn, chỉ là mấy con lươn nhìn giống rắn thôi, cho dù bị ngã xuống cũng không có chuyện gì đâu ạ! Cố Dịch Đồng ngẩn ngơ Tề Điệp sau đó mới hiểu ra, “Không phải cậu ở đây trách nhân viên tạo trò chơi hơi quá đó chứ?” Tiếng nói vừa dứt liền nhận lấy cái trừng mắt của Cố Dịch Đồng. Tề Điệp phì cười một tiếng.

Cố Dịch Đồng có chút tức giận nói: “Trò chơi của người ta là để khảo nghiệm tình yêu chân chính. Cậu không chơi với Đại Lỗi đi mà lôi bọn mình chơi làm gì!”

Tề Điệp vui vẻ cười: “Hahaha, ai nói chúng ta không thể chơi cùng nhau chứ! Đúng không?”

Câu hỏi là hỏi cô nhân viên đang đứng bên cạnh.

Cô nhân viên cười gật đầu: “Dạ, không chỉ có các cặp đôi đến chơi ở khu rắn nước mà cả bạn bè cũng rủ nhau đi chơi“.

Dừng một chút, nhân viên này bất ngờ nói thêm: “Tôi có thấy hai cô gái đi cùng nhau. Hai người họ là một đôi đó. Khi đi qua khu vực rắn nước, họ đều muốn cho đối phương rời đi còn mình ở lại“.

Hạ Lộc Sanh một bên nghe bọn họ nói chuyện thì sửng sốt, con gái với con gái... cũng có thể ở bên nhau sao?

“Ê! Hai người Diệp Lê cũng ra rồi kìa! Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về đi.” Tề Điệp tinh mắt nhìn thấy Lý Lôi cùng Diệp Lê.

Cố Dịch Đồng nhìn về phía lối ra, đôi mắt Lý Lôi đang khóc đỏ hoe, chân cô bé như nhũn ra treo trên người Diệp Lê.

“Được rồi, cũng đã ra ngoài rồi em còn sợ gì nữa chứ?”, Diệp Lê dở khóc dở cười nhìn người trên người mình.

Khi ra khỏi công viên giải trí, trời đã nhá nhem tối, Tề Điệp và những người khác không có quay lại nhà Cố Dịch Đồng nữa, Lý Lôi ngồi xe Diệp Lê rời đi.

Trên đường trở về, Cố Dịch Đồng lén lút nhìn cô gái nhỏ, trò chơi ở khu nhà rắn nước không phải là vô ích, ít nhất sau trò chơi đó, khuôn mặt của Hạ Lộc Sanh ấm lên rất nhiều, cũng không phải lạnh lùng như lúc mới đến.

Về đến nhà, cả hai người đều có chút mệt mỏi, nằm phịch ở trên giường không nhúc nhích.

Náo nhiệt cả một ngày, giờ khắc này lại thật yên tĩnh, hai người lẳng lặng nằm lại có chút tốt đẹp không nói nên lời.

Sau một lúc, Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một cái, ngồi ngay ngắn người lại, nắm ống tay áo Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng nói: “Có phải tôi đã chọc giận em chỗ nào rồi không? Em có thể nói cho chị Dịch Đồng nghe không?”

Hạ Lộc Sanh im lặng không nói, chỉ lắc lắc đầu.

Cố Dịch Đồng phỏng đoán lung tung: “Có phải vì không thích chó dẫn đường không? Món quà của tôi không hợp ý của em sao?”

Nói đến con chó dẫn đường, Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên ngồi ngay ngắn người lại, căng thẳng mím chặt môi, vẻ mặt không cao hứng.

Cố Dịch Đồng suy nghĩ trong lòng, thật là do chó dẫn đường à?

Cô bên này còn đang suy nghĩ thì Hạ Lộc Sanh đã đột nhiên mở miệng, cô nhìn về hướng Cố Dịch Đồng rầu rĩ nói: “Không phải là chị chê em phiền sao?”

Cố Dịch Đồng nhất thời không phản ứng lại.

Không chờ Cố Dịch Đồng đáp lời, Hạ Lộc Sanh đã nói tiếp: “Không phải chị mỗi ngày chê em phiền sao? Mỗi ngày đều phải đưa đón em, mặc kệ là em đi đâu hay làm gì đều phải có chị xử lý nên chị thấy phiền đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.