Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 31: Chương 31




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 31:

Cuối thu đầu đông, công ty bước vào thời kỳ bận rộn. Từ tháng mười hai đến tháng ba năm sau là cao điểm của các cuộc tụ họp. Cố Dịch Đồng nhớ ngày đầu năm mới của mười năm trước, công ty đã nhận được một đơn đặt hàng lớn, chính xác là nhờ vào đơn đặt hàng này mà công ty bắt đầu được công nhận, sau đó dần dần có chỗ đứng trên thị trường.

Tuy rằng không biết mọi chuyện có diễn ra như trước đây hay không, nhưng có sự chuẩn bị vẫn tốt hơn, Cố Dịch Đồng bắt đầu tốn nhiều thời gian hơn để xã giao cùng khách hàng, bàn chuyện hợp tác nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đưa đón Hạ Lộc Sanh đi học đàn.

Trưa hôm nay, mới vừa lên xe Hạ Lộc Sanh đã nói: “Chị Dịch Đồng, sáng nay em nhận được điện thoại từ chỗ làm trước đây, Ma Bà Đậu Hủ đó, họ nói rằng có người đã gửi đồ cho em. Họ đã nhận thay em, em cũng không biết là người nào, ai mà lại gửi đồ cho em nhỉ?”

“Gửi đồ? Có nói cái gì khác không?”, Cố Dịch Đồng cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.

Hạ Lộc Sanh lắc đầu một cái: “Không có, chị ở quầy lễ tân chỉ nói đó là một cái hộp, không biết bên trong chứa cái gì, người gửi đồ hình như biết em, người đó cho rằng em vẫn còn đang làm ở Ma Bà Đậu Hủ nên gửi đồ đến đó cho em“.

Về vấn đề của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng luôn luôn không trì hoãn, lúc này liền nói: “Đi xem xem!”

Hạ Lộc Sanh đã chơi Cello ở Ma Bà Đậu Hủ trong hai năm, lễ tân biết em ấy, hai người vừa vào cửa khách sạn thì lễ tân lấy ra một chiếc hộp lớn từ dưới tủ bàn và vẫy tay với họ.

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh bước tới, Cố Dịch Đồng nói với quầy lễ tân: “Xin chào, tôi là chị gái của Lộc Sanh, em ấy nói nhận được điện thoại nên chúng tôi tới đây một chuyến“.

Cô gái ở quầy lễ tân vỗ cái hộp bên cạnh: “Cái này gửi cho Hạ Lộc Sanh đó“.

Nhìn vào chiếc hộp, Cố Dịch Đồng hỏi: “Người đó có nói gì không? Người đó khoảng bao nhiêu tuổi vậy?”

Nhân viên lễ tân lắc đầu nói: “Là một phụ nữ, trông bà ấy khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Bà ấy đến tìm Lộc Sanh, sau khi biết em ấy đã nghỉ làm ở đây thì hỏi tôi có thể liên hệ với Lộc Sanh dùm hay không? Tôi hỏi bên nhân sự muốn tìm số điện thoại em ấy đã lưu trong hồ sơ lúc trước, nhưng không chờ tôi gọi cho Lộc Sanh thì nhân lúc tôi không chú ý đã để lại đồ vật rồi rời đi“.

Đang nói chuyện, một vị khách bước vào khách sạn, lễ tân lại bận rộn đón khách.

Hạ Lộc Sanh nói: “Chị Dịch Đồng, chị có muốn mở ra xem không?”

Cố Dịch Đồng đã kiểm tra đi kiểm tra lại chiếc hộp, nhưng không nhìn ra bất cứ thứ gì, vì vậy nói: “Uhm em“.

Nói xong, Cố Dịch Đồng móc ra chìa khóa, dùng chìa khóa cắt băng keo, sau đó thấy được đồ bên trong hộp, đáng ngạc nhiên là bên trong hộp có bộ quần áo mùa đông mới mua, được gấp gọn gàng đặt bên trong, hơn nữa là không chỉ có một bộ...

“Đó là quần áo”, Cố Dịch Đồng lấy quần áo ra rồi nhìn vào trong hộp một chút, không để lại thông tin liên lạc.

Hạ Lộc Sanh ngớ ra, ai mà mua quần áo cho mình vậy?

Không nghĩ ra manh mối gì, hai người cũng không ở Ma Bà Đậu Hủ thêm nữa, cất hộp lên xe, liền đi đến công ty.

Chỉ có một số ít người mà Hạ Lộc Sanh quen biết, cô nghĩ ngợi rất lâu nhưng không tìm ra ai là người đã gửi cho cô quần áo.

Sau khi Cố Dịch Đồng gửi email xong thì cử động cái cổ cứng ngắc một chút, ròi nhìn thấy Hạ Lộc Sanh trên ghế sofa đang cau mày chìm vào suy nghĩ.

“Đừng suy nghĩ nhiều, người giao tiếp với em trong ấn tượng được mấy người nhưng họ đều biết em đã không còn làm ở Ma Bà Đậu Hủ, điều này cũng chứng minh người đưa quần áo cho em không phải bọn họ, em cố gắng nghĩ cũng không biết là ai đâu”, Cố Dịch Đồng lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh hoàn hồn, chẹp chẹp miệng, có chút chán nản nói: “Em chỉ tò mò không biết là ai thôi“.

Cố Dịch Đồng cười khẽ nhìn Hạ Lộc Sanh, đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi hiển thị là Diệp Lê.

Ngay sau khi được kết nối, giọng nói lo lắng của Diệp Lê truyền đến: “Dịch Đồng, cô nói với Lộc Sanh gọi điện thoại cho Lý Lôi liền đi! Cô nhóc kia cãi nhau với người nhà, đã bỏ nhà đi rồi!”

Cố Dịch Đồng thu lại ý cười, trong nháy mắt nghiêm túc lại, vội vàng đứng dậy hướng Hạ Lộc Sanh đi đến: “Lộc Sanh, điện thoại di động của em đâu? Mau gọi cho Lý Lôi đi!”

Nói xong, Cố Dịch Đồng lại hỏi Diệp Lê: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể tại sao thì tôi cũng không rõ, Lý Lôi lại đột nhiên gọi điện cho tôi khóc dữ dội nói rằng cùng người nhà cãi nhau, còn nói cái gì đàn cello, tôi không nghe rõ. Vừa khóc vừa nói phải rời đi, sau đó thì cúp máy. Tôi gọi lại nhưng không nghe!”

Trong khi nói chuyện, Hạ Lộc Sanh đã bấm phím tắt gọi vào số điện thoại di động của Lý Lôi, nhưng không có ai trả lời.

“Không ai trả lời”, Cố Dịch Đồng nói với Diệp Lê, “Lần trước cô có đưa Lý Lôi đến tận nhà không? Còn nhớ địa chỉ ở đâu không?”

Diệp Liên nói liên tục: “Đúng, đúng, tôi nhớ rồi, tôi đi tìm xung quanh nhà Lý Lôi liền“.

“Gửi cho tôi địa chỉ bằng tin nhắn, chúng ta cùng nhau tìm.”

Cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng một bên từ trên giá treo cầm lấy áo khoác, một bên nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em chờ tôi ở đây nha. Lý Lôi cùng người nhà cãi nhau, tôi đi tìm em ấy“.

Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên đứng lên: “Em đi cùng chị. Nếu như tìm được Lý Lôi thì em có thể an ủi cậu ấy“.

Cố Dịch Đồng suy nghĩ một lúc và gật đầu đồng ý.

Lái xe đến vị trí Diệp Lê gửi tới, Diệp Lê đã chờ ở đó.

Vừa nhìn thấy Cố Dịch Đồng, Diệp Lê liền bước nhanh tiến lên, liên tiếp nói: “Tôi đã tìm quanh đây hai vòng vẫn không tìm được Lý Lôi. Con bé này có thể chạy đi đâu chứ, điện thoại cũng không chịu nghe máy...”

“Lại cẩn thận tìm thêm xem”, Cố Dịch Đồng trầm giọng mở miệng, hai người tách ra rời đi, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy Lý Lôi.

Diệp Lê có chút đứng không vững: “Gọi cảnh sát, xem camera giám sát xem“.

“Cậu ấy.... Tại sao lại cãi nhau với người nhà? Là bởi vì chuyện học Cello sao?”, Hạ Lộc Sanh đang trầm mặc đột nhiên hỏi.

Diệp Lê ngẩn ra, suy tư một chút nói: “Lúc đó Lý Lôi hình như có nói về đàn cello, nhưng em ấy khóc đến mức tôi không nghe rõ được đàn Cello thì sao“.

Cố Dịch Đồng trong lòng đã có manh mối, lần này đại khái Lý Lôi cũng như lần trước, lại là bởi vì học đàn cello mà xảy ra mâu thuẫn.

“..... Lý Lôi có thể đang ở nghĩa trang của mẹ cậu ấy.”, Hạ Lộc Sanh nhẹ giọng mở miệng, “Mẹ của Lý Lôi được chôn ở nghĩa trang Dương Sơn.”

Diệp Lê kinh ngạc nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, làm sao em biết?”

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh mím mím môi, do dự nháy mắt rồi nói: “Lúc bọn em nói chuyện phiếm với nhau, Lý Lôi nói có nói em biết“.

Nhìn Hạ Lộc Sanh hơi cúi đầu, trong lòng Cố Dịch Đồng có chút chua xót. Lộc Sanh cùng Lý Lôi hai người đều không có mẹ, vì lẽ đó cảm thấy cùng cảnh ngộ, khi ở cùng nhau sẽ lộ ra vết thương lòng rồi tự mình liếm lấy vết thương cũng không có gì ngạc nhiên. Chỉ là nghĩ tới đề tài mà hai người các em ấy nhắc đến trong lúc đó thì trong lòng cô đã cảm thấy thật khó chịu rồi.

Cả ba phải mất rất nhiều công sức mới tìm được đến nghĩa trang Dương Sơn, nghĩa trang nhỏ và hơi đìu hiu, bề bộn. Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh bước ra khỏi xe.

“Ở đây sao lại bừa bộn như vậy? Không có người dọn sao?”, Diệp Lê không khỏi than thở khi bước vào.

Cố Dịch Đồng cẩn thận bảo vệ Hạ Lộc Sanh, nhắc nhở em ấy chú ý dưới chân, đi về phía trước được một đoạn thì cô nhìn thấy những hàng bia mộ.

Diệp Lê cau mày: “Lý Lôi sẽ ở đây sao?”

“Tìm thử xem!”, Cố Dịch Đồng đáp lời.

Diệp Lê lấy điện thoại di động ra, một bên bấm số gọi Lý Lôi, một bên đi về trước tìm người.

Vòng vòng một hồi lâu, một đoạn nhạc chuông nho nhỏ xa xa truyền đến, Diệp Lê cẩn thận lắng nghe, không nghe rõ hỏi Cố Dịch Đồng: “Dịch Đồng, cô nghe xem có phải tiếng chuông không?”

Cố Dịch Đồng lắng nghe trong chốc lát, nhưng thật sự không nghe rõ lắm. Vừa đúng lúc này Hạ Lộc Sanh duỗi tay ra chỉ về phía tây nam, “Ở đằng kia!”

Lý Lôi quỳ bất động trước bia mộ, điện thoại không ngừng reo trong túi, trước bia mộ là một nắm hoa dại không biết hái ở đâu.

Thời điểm ba người nhìn thấy Lý Lôi thì trước mắt là cảnh tượng này, Diệp Lê nhấn nút cúp máy thì nhạc chuông đột ngột dừng lại.

“Lý Lôi...”, Hạ Lộc Sanh lên tiếng trước.

Lý Lôi đang quỳ trên mặt đất khẽ nhúc nhích, hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, nhìn thấy mấy người họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay lau nước mắt, nói: “Mọi người sao lại đến đây? Làm sao tìm được chỗ này?”

Hạ Lộc Sanh buông tay Cố Dịch Đồng ra, men theo hướng giọng Lý Lôi phát ra, mò mẫm đi về phía cô bé, Cố Dịch Đồng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lý Lôi nhíu chặt mày, đứng dậy kéo Hạ Lộc Sanh đang từ từ đi về phía cô.

Hạ Lộc Sanh nắm tay Lý Lôi đi tới trước bia mộ của mẹ Lý Lỗi, đột nhiên quỳ xuống, sau đó kéo Lý Lôi cùng nhau quỳ trên mặt đất.

Hạ Lộc Sanh nói: “Dì ơi, Lý Lôi đã không làm được như dì mong đợi. Cậu ấy cảm thấy rất có lỗi nhưng cậu ấy thực sự đã cố gắng hết sức rồi, dì đừng trách cậu ấy nhé.”

Nghe Hạ Lộc Sanh nói, nước mắt Lý Lôi vừa mới nén lại dâng lên, Hạ Lộc Sanh nói tiếp: “Dì ơi, con là bạn của Lý Lôi, con tên Hạ Lộc Sanh, dì nhớ kỹ tên con nha, Hạ Lộc Sanh!“.

Cố Dịch Đồng cùng Diệp Lê liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh ngạc, không rõ Hạ Lộc Sanh đang làm gì, Lý Lôi cũng không hiểu, cô quay đầu lại nhìn Hạ Lộc Sanh.

Giọng điệu của Hạ Lộc Sanh không lớn nhưng mười phần kiên định: “Dì, Lý Lôi sẽ giúp Lộc Sanh đứng trên đỉnh cao. Trong tương lai, Lộc Sanh sẽ thay mặt Lý Lôi khiến dì toại nguyện, xin dì hãy nhớ kỹ tên Hạ Lộc Sanh này!”

Cố Dịch Đồng hết sức kinh ngạc, loại lời nói này không giống như những gì Hạ Lộc Sanh sẽ nói, ba phần kiên định, ba phần ngông cuồng, rất khác với tính khí hướng nội của em ấy, nhưng rõ ràng người trước mặt chính là Hạ Lộc Sanh.

Lý Lôi kinh ngạc nhìn Hạ Lộc Sanh, nhất thời không đáp lại.

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Lý Lôi và Hạ Lộc Sanh hai người ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, rời khỏi nghĩa trang một lúc lâu, Lý Lôi mới lấy lại tinh thần, cô bé hướng về Hạ Lộc Sanh, do dự nói: “Lộc Sanh, lúc ở nghĩa trang cậu nói...”

Hạ Lộc Sanh cắn môi, trong lòng có chút buồn rầu, lúc đó bản thân nhất thời bị ấm đầu nên cứ vậy mà nói, căn bản không biết Lý Lôi nghĩ như thế nào, nếu là trong lòng Lý Lôi vẫn kiên trì làm tròn mong muốn của mẹ cậu ấy thì mình ở trước mộ mẹ cậu ấy nói như vậy thật sự là có chút quá đáng.

Huống chi chính mình vẫn chưa biết đến tột cùng bản thân có thể ở trong giới Cello có được một chỗ đứng hay không vẫn còn là một ẩn số.

“Thực xin lỗi...” Nghĩ đến đây, Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Lý Lôi buồn bã, trầm giọng nói: “Cậu hối hận sao?”

Hạ Lộc Sanh vội vàng lắc đầu, giải thích: “Không phải! Mình... mình cảm thấy mình thật bốc đồng. Còn chưa hỏi ý kiến của cậu đã ở trước mộ của dì khoe khoang hứa hẹn...”

Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Lôi thoáng buông lỏng ra, cô nắm tay Hạ Lộc Sanh, nói: “Lúc trước ở thành phố S, mình không mang theo thuốc khi đi xem thi đấu kỳ thật là mình muốn ép bản thân. Mình ảo tưởng rằng có thể là khi đến đường cùng sẽ xuất hiện kỳ tích, nhưng kết quả vẫn là thất vọng, mình đã dùng nhiều cách để vượt qua phản ứng căng thẳng nhưng đều thất bại. Lộc Sanh, trong lòng mình thật sợ hãi, sợ mẹ thất vọng về mình, sợ mẹ ở dưới mặt đất cũng không yên tâm“.

“Lộc Sanh, mình không có bạn bè, cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình... mình có thể nhờ cậu giúp một chuyện hay không?”

Hạ Lộc Sanh gật đầu không do dự.

Nhìn thấy điều này, Lý Lôi thả lỏng mặt, cười: “Lộc Sanh, để mình làm người đại diện cho cậu đi!“.

Hai cô gái tuổi còn nhỏ vẫn chưa trưởng thành, chưa thành danh, chưa đặt chân vào xã hội, không biết xã hội nông sâu thế nào nhưng giờ khắc này ngồi ở trong xe, dựa vào suy nghĩ đơn thuần nhưng vô cùng nghiêm túc đồng ý với nhau về những chuyện tương lai.

Cố Dịch Đồng ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, nhìn thấy rõ biểu cảm của hai cô gái nhỏ, trong lòng đột nhiên có chút cảm động không nói ra được.

- ----------

“Hai cô gái tuổi còn nhỏ vẫn chưa trưởng thành, chưa thành danh, chưa đặt chân vào xã hội, không biết xã hội nông sâu thế nào nhưng giờ khắc này ngồi ở trong xe, dựa vào suy nghĩ đơn thuần nhưng vô cùng nghiêm túc đồng ý với nhau về những chuyện tương lai.”

Thích đoạn này ghê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.