Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 32: Chương 32




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 32:

Sắp đến Giáng sinh, công ty ngày một bận rộn, Tề Điệp đã từ bỏ việc học đàn Cello từ Hạ Lộc Sanh, bắt đầu tập trung vào công việc, Cố Dịch Đồng thậm chí còn bận rộn hơn.

Kể từ khi trở về từ nghĩa trang lần trước, Hạ Lộc Sanh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho đàn Cello, mỗi người đều bận rộn việc của riêng mình.

Giải quyết xong công việc của công ty, về đến nhà cũng đã hơn tám giờ tối, Cố Dịch Đồng vừa mở cửa vừa nói: “Đói bụng không em? Buổi tối em muốn ăn cái gì?”

Hạ Lộc Sanh chăm chú suy nghĩ một chút: “Muốn ăn khoai tây sợi!”

“Được, làm cho em ngay...”, Cố Dịch Đồng dừng lại khi nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách.

Mẹ Cố từ trong bếp bưng một đĩa thức ăn ra, nhìn thấy hai người: “Ôi, sao các con về muộn thế? Mẹ gọi cho con mà con tắt máy. Lộc Sanh mau vào đi con, đến đây, con còn chưa ăn cơm đúng không?”

Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần, giúp đỡ Hạ Lộc Sanh thay giày, sau đó đi vào phòng khách: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây?”

“Ngày mai là đông chí, mẹ tới làm hoành thánh cho các con“.

Cố Dịch Đồng bật cười, trước đây cô cũng chưa bao giờ thấy mẹ mình coi trọng ngày đông chí như vậy.

Mẹ Cố thúc giục hai người: “Đi rửa tay lẹ lên rồi ăn cơm“.

Trên bàn cơm, ánh mắt mẹ Cố liên tiếp rơi vào trên người Hạ Lộc Sanh. Bà sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, ngập ngừng nói: “Lộc Sanh, Dịch Đồng có tốt với con không? Ở chỗ này hài lòng không con?”

Hạ Lộc Sanh không chút do dự gật đầu: “Chị Dịch Đồng đối với con rất tốt ạ“.

Mẹ Cố do dự nháy mắt, nói tiếp: “Vậy....vậy con vẫn sẽ ở lại đây chứ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Lộc Sanh chậm rãi buông đôi đũa đang cầm trong tay, hai tay xoắn xuýt đan vào nhau, cả người trở nên căng thẳng.

Cố Dịch Đồng nhíu mày nhìn mẹ: “Mẹ, đây là nhà của Lộc Sanh, Lộc Sanh không ở đây thì ở đâu?”

Lúc này mẹ Cố cũng nhận ra trong lời nói của mình có thể làm người ta hiểu lầm như là muốn đuổi Hạ Lộc Sanh đi nên vội vàng giải thích: “Lộc Sanh, con đừng hiểu lầm, là dì nói không rõ ràng. Dì rất mong con có thể ở lại đây“.

Dây thần kinh căng thẳng của Hạ Lộc Sanh hơi thả lỏng.

Cố Dịch Đồng đặt tay lên tay Hạ Lộc Sanh, nhẹ nhàng nắm chặt, âm thầm động viên em ấy.

Sau bữa tối, Hạ Lộc Sanh đi tắm rửa, Cố Dịch Đồng kéo mẹ Cố ra ban công.

Cô nhìn chằm chằm mẹ Cố, đi thẳng vào vấn đề: “Xảy ra chuyện gì rồi hả mẹ? Tại sao mẹ lại cố ý đến đây?”

Mẹ Cố tránh né ánh mắt của Cố Dịch Đồng, vẫn cố chấp giải thích cho mình: “Không phải ngày mai là Đông chí sao, mẹ tới làm sủi cảo cho hai đứa!“.

Cố Dịch Đồng rõ ràng không tin, cô nhìn chằm chằm mẹ Cố không nói lời nào.

Giằng co hồi lâu, mẹ Cố cuối cùng không chống cự nổi ánh mắt của Cố Dịch Đồng, bà đã thỏa hiệp và nói thật: “Là cha của Lộc Sanh liên hệ mẹ, hắn muốn đón Lộc Sanh trở lại, mẹ có chút không yên lòng nên tới xem một chút“.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, lập tức chế nhạo: “Giờ muốn đón Lộc Sanh trở lại? Sao không tới sớm hơn?”

“Hắn nói hắn bị bệnh, không còn sống được mấy năm, càng vào lúc này càng hối hận trước đây đối xử không tốt với dì Hạ của con cùng Lộc Sanh. Bây giờ hắn muốn chuộc tội, bồi thường cho Lộc Sanh“.

Cố Dịch Đồng giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn nói: “Bồi thường? Làm sao bồi thường? Dì Hạ đã không còn, Lộc Sanh...”, hiện tại Lộc Sanh cũng không cần người cha này.

Câu nói kế tiếp đến bên mép Cố Dịch Đồng nhưng không có nói ra, Hạ Lộc Sanh nghĩ như thế nào cô chưa xác định được.

Mẹ Cố tỏ ra khó chịu: “Trong điện thoại mẹ đã từ chối hắn rồi, mẹ ích kỷ không muốn cho Lộc Sanh nhận ông ta. Năm đó ông ta ra đi dứt khoát như vậy, dựa vào cái gì muốn quay lại là có thể quay chứ? Sao chúng ta phải tha thứ cho sai lầm nghiệp chướng mà ông ta đã làm chứ! Chỉ là...”

Giọng điệu trầm xuống, mẹ Cố thở dài nói: “Chỉ là chúng ta dù sao cũng không thể đại diện cho Lộc Sanh được. Cuộc sống của Lộc Sanh thì Lộc Sanh có quyền lựa chọn, vẫn phải phụ thuộc vào ý muốn của Lộc Sanh“.

Mẹ Cố cũng nghĩ như Cố Dịch Đồng, hai người trở nên trầm mặc, bầu không khí có chút nặng nề.

“À đúng rồi, thời gian trước Lộc Sanh có nhận được một bưu kiện, bên trong là một số quần áo mùa đông mới mua mà không biết là ai gửi tới, có phải là của cha Lộc Sanh hay không? Không đúng, lễ tân khách sạn nói rằng bưu kiện là được một người phụ nữ đem đến...”

Mẹ Cố không biết chuyện này, lúc này nghe được Cố Dịch Đồng nói thì cau mày, suy tư nói: “Có thể là cô của Lộc Sanh, cô con bé ở thành phố A”

“Chị Dịch Đồng...”

Giọng của Hạ Lộc Sanh truyền đến, Cố Dịch Đồng đáp một tiếng rồi rời ban công vào phòng ngủ chính.

Hạ Lộc Sanh dùng khăn mặt quấn tóc lại, ngồi xổm ở trước tủ chỗ bệ rửa mặt, lục lọi ở bên trong, nghe được tiếng bước chân hỏi: “Chị Dịch Đồng, sao em không tìm được máy sấy tóc?”

Tiến lên đỡ Hạ Lộc Sanh lên, Cố Dịch Đồng nói: “Tôi để chỗ khác rồi, em đừng nhúc nhích, đứng đây đợi tôi.”

Sau khi mang máy sấy tóc đến, Cố Dịch Đồng cắm điện vào, cởi khăn bọc tóc của Hạ Lộc Sanh ra, bật máy sấy lên sấy cho em ấy một cách tự nhiên, ngón tay mảnh khảnh của cô thuần thục đẩy tóc Hạ Lộc Sanh.

“Lộc Sanh, có nhớ dì Hạ không?”

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, trầm mặc một lát mới gật đầu: “Dạ nhớ“.

Cảm thấy tóc đã khô khoảng tám phần, Cố Dịch Đồng cất máy sấy tóc đi, đóng tủ lại, ngập ngừng nói: “Còn ba của em thì sao? Có nhớ ông ấy không?”

Hạ Lộc Sanh nhất thời không phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao phải nhớ ông ấy?”

Trong giọng nói lộ ra khó hiểu.

Cố Dịch Đồng nghẹn: “Người khác đều có ba, em...”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu, cô có suy nghĩ của riêng mình: “Là ông ấy không cần mẹ con em thì tại sao em lại phải nhớ tới ông ta?”

Nghe những lời của Hạ Lộc Sanh, trên mặt Cố Dịch Đồng lộ ra một nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu của em ấy.

Khi cả hai đến phòng khách, mẹ Cố đã làm xong nhân sủi cảo, đang cán da bánh trên thớt.

Cố Dịch Đồng kéo tay Hạ Lộc Sanh: “Em có muốn làm sủi cảo không?”

Hạ Lộc Sanh có chút sốt sắng: “Em...em không biết làm“.

“Không có gì đâu, tôi dạy cho em“.

Mẹ Cố ở bên cạnh tạt nước lạnh: “Bản thân con còn là sát thủ nhà bếp mà còn không biết xấu hổ nói sẽ dạy Lộc Sanh?”

Cố Dịch Đồng không để ý tới mẹ Cố, giống như trước khi hướng dẫn Hạ Lộc Sanh cắt bánh ga tô, cô để Hạ Lộc Sanh ngồi trên ghế đặt trước bàn, sau đó cầm lấy một miếng da sủi cảo đã cán tốt để ở trong tay Hạ Lộc Sanh, đồng thời lấy muỗng múc một chút nhân đặt vào bên trên da bánh, rồi nắm tay Hạ Lộc Sanh gấp da bánh lại và nắn một cách khéo léo.

Một cái sủi cảo dẹt dẹt đã ra đời.

Mẹ Cố cứ nhìn hai người rồi không nhịn được khi nhìn thấy thành phẩm: “Xấu ghê! Có điều cũng còn ăn được, chỉ cần không bày ra trước mặt mọi người khoe khoang là được“.

Cố Dịch Đồng lấy da bánh lại đặt vào trong tay Hạ Lộc Sanh, ôn nhu nói: “Làm cái nữa nào“.

Mẹ Cố cười nhạo hai người họ một lúc rồi hỏi: “Ba, bốn ngày nữa sẽ đến Giáng sinh, lại qua mấy ngày thì đến Tết, công ty rất bận đúng không?”

Nói đến đây, Cố Dịch Đồng đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, nói: “Mẹ, hiện tại trong công ty càng ngày càng bận rộn. Mấy ngày nữa thì càng không có thời gian chăm sóc Lộc Sanh, mẹ có thể ở lại đây một thời gian ngắn đưa đón Lộc Sanh đi học đàn không?”

Cố Dịch Đồng đã đưa ra đề nghị này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trước hết, mẹ Cố nhất định sẽ không để Hạ Lộc Sanh bị thiệt thòi, hơn nữa trước đó mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh hai người ở chung cũng không tệ lắm, kể từ lúc đó sự xa cách của Hạ Lộc Sanh đối với mẹ Cố cũng dần phai nhạt.

Mẹ Cố đang định ở đây một thời gian, lúc này, Cố Dịch Đồng đã “gãi đúng chỗ ngứa” nên đáp lại: “Con bận thì cứ làm đi, mẹ chăm sóc Lộc Sanh cho“.

Hạ Lộc Sanh đang núp trong lồng ngực Cố Dịch Đồng bỗng sửng sờ, trong tay sơ sẩy một cái, nhân sủi cảo bị lộ ra bên ngoài dính vào tay cô.

Hạ Lộc Sanh ngơ ngác nhìn lên, rồi lại cúi xuống.

Cố Dịch Đồng đem biến hóa của cô gái nhỏ thu vào trong mắt. Cô ghé vào tai cô bé và nói nhẹ: “Công ty tôi đã nhận được một đơn hàng lớn, còn có rất nhiều đơn hàng nhỏ rải rác, sẽ rất bận rộn. Từ gần Tết tôi sẽ không thể đưa đón em mỗi ngày như bây giờ, tôi nói dì Cố đưa em đi học được không?”

Hạ Lộc Sanh vô thức bóp chặt cái sủi cảo trong tay làm nó bị biến dạng, nhân sủi cảo nhơn nhớt dính vào tay cô, một lúc sau mới nói: “Dạ được.”

Cố Dịch Đồng cầm lấy sủi cảo trong tay Hạ Lộc Sanh ném vào thùng rác, sau đó lấy khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau tay cho Hạ Lộc Sanh.

Về mặt lý trí, Hạ Lộc Sanh có thể hiểu cho Cố Dịch Đồng, cô biết rõ hiện tại Cố Dịch Đồng có bao nhiêu bận rộn, để mẹ Cố tới đón đưa mình đi học đàn là chuyện vẹn toàn mà hiểu thì hiểu nhưng về mặt cảm tình, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Cố Dịch Đồng nhìn dáng vẻ đáng thương của Hạ Lộc Sanh, có chút động lòng, nhưng cô thực sự không thể chăm sóc tốt cho Hạ Lộc Sanh khi công ty bận rộn.

“Việc học chữ nổi cũng dời về đây học nha. Ngày mai tôi nói với Diệp Lê một tiếng để cô ấy khỏi đến công ty mà đến thẳng đây” Cố Dịch Đồng lau sạch phần nhân bánh trên tay Hạ Lộc Sanh, rồi hỏi: “Còn gói không em?”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu một cái.

Mẹ Cố nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương của Hạ Lộc Sanh giống như bị bỏ rơi, có chút dở khóc dở cười, để mình đưa đón con bé thấy oan ức với tủi thân vậy sao?

Bởi vì có mẹ Cố ở đây nên sáng hôm sau Cố Dịch Đồng đã đến công ty sớm, buổi trưa mẹ Cố gọi cho Cố Dịch Đồng nói Lộc Sanh cố ý chờ cô tan tầm về nhà cùng nhau ăn sủi cảo.

Cố Dịch Đồng nhìn thông tin khách sạn còn đang xem dở trong tay, do dự một lúc, sau đó đóng tập tài liệu lại, đem một xấp tư liệu trở về nhà.

Mẹ Cố mang sủi cảo đã nấu chín tới bàn ăn, sau đó quay đầu lại bất mãn nhìn Cố Dịch Đồng đang ngồi trên ghế sô pha: “Về nhà rồi có thể không cần làm việc được không? Sao con lại trở thành người cuồng công tác như chú Kỳ của con vậy chứ?”

Cố Dịch Đồng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không có nhiều thời gian. Đây là tư liệu thông tin mà buổi sáng Đại Điệp đã đưa cho con, buổi chiều con phải đi nói chuyện hợp tác với những khách sạn này. Không có chuẩn bị trước nên giờ phải nước tới chân mới nhảy thôi“.

“Vậy thì cũng phải ăn cơm đã chứ!”, Mẹ Cố có chút bất đắc dĩ.

Cố Dịch Đồng cầm giấy tờ đến bàn ăn, dùng bút tiếp tục viết viết vẽ vẽ mấy cái ghi chú, sủi cảo trong tô ăn rất chậm.

Mẹ Cố không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái.

Lời răn dạy còn chưa mở miệng nói liền nghe Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng vì Cố Dịch Đồng mà bênh vực: “Dì Cố, chị Dịch Đồng không phải mỗi ngày đều như vậy, chị ấy...chị ấy hôm nay công việc quá gấp mà thôi, dì đừng tức giận”

Mẹ Cố lời đến bên mép liền ngừng lại.

Nghe được Hạ Lộc Sanh nói, sự chú ý của Cố Dịch Đồng từ trong tài liệu thu hồi lại, mang theo nụ cười nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, tâm tình thật tốt, dáng vẻ cô gái nhỏ này bảo vệ mình thực sự rất đáng yêu.

Mẹ Cố nhìn Cố Dịch Đồng chua chát nói: “Được rồi, vì Lộc Sanh đã nói giúp cho con nên mẹ cũng không la rầy con làm gì“.

Chỉ trong nháy mắt, đã đến Giáng Sinh.

Đơn đặt hàng tập trung vào buổi tối, Cố Dịch Đồng chạy đi chạy lại từ khách sạn này sang khách sạn khác xử lý đơn hàng, sau khi đem toàn bộ khách hàng xử lý xong hết thì đã là mười một giờ đêm.

Buổi trưa cô chỉ ăn mấy cái sủi cảo, cơm tối còn chưa kịp ăn, Cố Dịch Đồng vừa mệt vừa đói, một thân mệt mỏi từ khách sạn đi ra, đi tới bên cạnh xe, không có lập tức ngồi vào mà dựa vào thân xe chậm rãi nghỉ ngơi.

“Chị ơi, mua quả bình an đi, sẽ được bình an vô sự đó!”, giọng bé gái nhỏ vang lên trước mặt.

Cố Dịch Đồng ngẩng đầu, bé gái lúng túng xách một cái giỏ, cầm trong tay một quả táo đã được đóng gói đẹp đẽ, chờ mong nhìn cô.

Cô gái nhỏ cười ngọt ngào: “Không đắt đâu chị, mỗi quả năm tệ thôi, chị mua một quả đi“.

Cố Dịch Đồng hỏi: “Em còn nhỏ vậy sao lại phải ra ngoài bán quả bình an rồi? Người nhà em đâu?”

Nghe vậy, bé gái thần thần bí bí hướng Cố Dịch Đồng làm một cử chỉ im lặng, sau đó nhỏ giọng nói: “Em là đang tự mình kiếm thêm tiền, em không có nói với người nhà“.

Cố Dịch Đồng tỏ ra thích thú: “Vậy thì em đã kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Chị mua một quả bình an thì em sẽ nói cho chị biết”, cô bé chớp mắt bàn điều kiện.

Cố Dịch Đồng lấy ví của mình ra, lấy ra hai mươi tệ đặt vào giỏ của cô bé: “Rồi, nói đi“.

Cô bé nhanh chóng lấy ra 4 quả táo để lên thùng xe, sau đó giơ hai ngón tay ra với Cố Dịch Đồng rồi nhảy nhót chạy đi mất.

Cố Dịch Đồng nhìn quả bình an, nghĩ tới Hạ Lộc Sanh, cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ Cố.

“Mẹ đã ngủ chưa? Vậy thì thật tốt, mẹ khoan hãy ngủ, mẹ có thể mang Lộc Sanh đến quảng trường Nghĩa Công được không? Chúng ta cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.