Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 34: Chương 34




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 34:

Đơn hàng của công ty giải trí Thịnh Hoa đối với công ty rất quan trọng, mặc dù Cố Dịch Đồng đã từng trải qua một lần, nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, tránh cho có sai lầm bất ngờ nào đó xuất hiện.

Công ty tuyển thêm năm người, tính cả Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp là mười một người, miễn cưỡng cùng chen chúc nhau trong văn phòng nhỏ này. Nhân viên mới tới không theo kịp cường độ công tác, chưa quen với công việc, còn đang ở giai đoạn làm quen thích ứng. Cố Dịch Đồng tự mình dẫn theo người mới chỉ dẫn bọn họ, bận bịu đến mức hận không thể sử dụng một giây xem là một phút.

Với cường độ làm việc cao, Cố Dịch Đồng về nhà càng ngày càng muộn, rời nhà càng ngày càng sớm. Buổi tối khi về đến nhà thường thì Hạ Lộc Sanh cũng đã ngủ rồi, liên hệ giữa hai người giảm đi đáng kể, tính ra đã gần một tuần hai người không có trò chuyện cùng nhau.

Cuối cùng làn sóng liên hoan của giải trí Thịnh Hoa cũng kết thúc, Cố Dịch Đồng cả người đã kiệt sức. Sau khi gửi email cuối cùng trả lời cho người phụ trách khách sạn, Cố Dịch Đồng lại thở ra một hơi, ngả người ra sau ghế.

Tề Điệp gõ gõ cửa phòng làm việc của Cố Dịch Đồng, vẻ mặt phờ phạc bước vào, đi tới sô pha duỗi thẳng tay chân ngã trên sô pha, than thở: “Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.”

Cố Dịch Đồng bị chọc cười, đứng dậy khỏi ghế, pha hai tách cà phê đưa đến trước sô pha, sau đó đưa Tề Điệp một tách: “Cà phê nè“.

Tề Điệp khẽ vẫy vẫy tay: “Đừng có động mình, để mình nằm một chút đã...”

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ, đem cà phê đặt ở trên bàn.

“Mấy giờ rồi?”, Tề Điệp uể oải hỏi.

“Rạng sáng rồi!”, Cố Dịch Đồng một bên trả lời một bên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nhìn màn hình sáng lên Cố Dịch Đồng sững sờ, có hơn chục cuộc gọi nhỡ trên đó.

Liếc nhìn thời gian, Cố Dịch Đồng mở khóa điện thoại: “Đã một giờ rưỡi.”

Tất cả các cuộc gọi nhỡ đều là của Hạ Lộc Sanh gọi tới. Điện thoại di động của Cố Dịch Đồng chỉnh chế độ im lặng vì buổi tối có một cuộc họp với nhân viên, cô đã quên chỉnh lại.

Nhìn vào thời gian của cuộc gọi gần đây nhất là cách đây mười phút, Cố Dịch Đồng gọi lại cho em ấy.

Tiếng chuông vừa vang lên, bên kia đã nhanh chóng nghe máy: “Chị Dịch Đồng!”

Cố Dịch Đồng đáp một tiếng, nói: “Sao em còn chưa ngủ? Đã gần hai giờ sáng rồi“.

Nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm: “Em ngủ giật mình tỉnh dậy phát hiện chị còn chưa có trở về. Em...em có chút không yên lòng, dì Cố cũng ngủ rồi, em không muốn quấy rầy dì ấy nên gọi điện thoại cho chị!”

Cố Dịch Đồng cười khẽ: “Đừng lo lắng, tôi vừa mới hoàn thành công việc, vẫn đang ở công ty. Em ngủ trước được không?”

Hạ Lộc Sanh bên kia trầm mặc một lát, mới nói: “... Dạ được.”

“Vậy tôi cúp máy nhé!”, nói xong Cố Dịch Đồng đang định cúp máy.

Trước khi nhấn nút cúp, cô đột nhiên nghe Hạ Lộc Sanh gấp gáp hỏi: “Chị Dịch Đồng...”

Cố Dịch Đồng dừng tay, đưa điện thoại trở lại bên tai: “Sao vậy?”

Hạ Lộc Sanh ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói gì, chỉ là không muốn cúp máy.

Tề Điệp ở một bên liếc nhìn Cố Dịch Đồng, hững hờ nói: “Còn có thể làm sao chứ, là nhớ cậu đó, muốn nói chuyện với cậu!”

Bên kia Hạ Lộc Sanh nghe được lời nói của Tề Điệp thì im bặt, ngay sau đó như là bị người vạch trần tâm tư nên quẫn bách chạy trốn: “Không có chuyện gì! Chị trở về nghỉ ngơi sớm chút!”

Không cho Cố Dịch Đồng thời gian phản ứng, Hạ Lộc Sanh đã cúp máy.

Nghe được tiếng bíp cúp máy từ trong điện thoại truyền tới, Cố Dịch Đồng bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu cất điện thoại: “Trở về chưa? Mình đưa cậu về“.

Sau hơn bốn tháng cô quay ngược về, Tề Điệp vẫn không biết lái xe như cũ cũng không có kế hoạch đi thi lấy bằng lái.

Tề Điệp: “Không cần, mình vừa gọi cho Đại Lỗi rồi, tí nữa anh ấy tới đón mình, cậu về trước đi!”

“Bao lâu thì anh ấy đến?”

Tề Điệp phất tay đuổi người: “Đang trên đường rồi, chắc mấy phút nữa thì tới. Cậu mau về đi không cần chờ mình“.

Khi nhận được cuộc gọi của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng cũng có chút ngồi không yên, lúc này nghe được Tề Điệp nói vậy, không do dự đứng dậy lấy túi và áo khoác: “Vậy thì mình về trước nhé“.

Lúc về đến nhà đã là hai giờ sáng.

Cố Dịch Đồng rón ra rón rén thay giày bước vào phòng ngủ chính, còn chưa kịp bật đèn, người trên giường nói: “Chị Dịch Đồng trở về rồi à?”

Cố Dịch Đồng dừng bước, thấy Hạ Lộc Sanh còn chưa ngủ nên động tác cũng bình thường lại, “tách” một tiếng mở đèn lên, cô nhìn người trên giường nói: “Tôi đánh thức em sao?”

Hạ Lộc Sanh từ trên giường ngồi dậy: “Không có“.

Dừng một chút, cô lại nhỏ giọng bổ sung: “Em...Em ngủ không được“.

Cố Dịch Đồng đổi váy ngủ, sau đó đến ngồi xuống mép giường bên cạnh Hạ Lộc Sanh, vươn tay vén một lọn tóc ở trước má em ấy: “Sao vậy? Có tâm sự sao?”

Hạ Lộc Sanh khẽ cắn môi dưới, lắc lắc đầu.

Cố Dịch Đồng không hiểu ý em ấy, cất giọng thắc mắc: “Hả?”

Hạ Lộc Sanh mặt lộ vẻ thẹn thùng, thanh âm nho nhỏ: “Em.... em một mình ngủ không ngon giấc“.

Sau khi mẹ Cố đến đây, Hạ Lộc Sanh bắt đầu ngủ cùng Cố Dịch Đồng. Khoảng thời gian này Hạ Lộc Sanh đã quen với việc này, ngày hôm nay một mình cô không thể ngủ ngon được. Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê mò mẩm tìm Cố Dịch Đồng nhưng không mò được nên giật mình tỉnh dậy.

Không ngờ lại là vì lý do này, Cố Dịch Đồng sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, cô vỗ nhẹ lên đầu Hạ Lộc Sanh, nói: “Em nhanh ngủ đi nào, tôi đi rửa mặt tý“.

Ngay khi Cố Dịch Đồng quay lại, trái tim Hạ Lộc Sanh yên ổn một cách lạ thường, cô ngoan ngoãn nằm trên giường, hồi nãy còn nóng lòng không thể nào ngủ được nhưng lúc này lúc này cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái tìm tư thế thoải mái, ngủ thiếp đi.

Khi Cố Dịch Đồng bước ra, cô gái lúc nãy nói rằng không thể ngủ được đã ngủ mất rồi, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, Cố Dịch Đồng lên giường nằm xuống bên cạnh Hạ Lộc Sanh. Kết thúc chuỗi ngày làm việc mệt mỏi, Cố Dịch Đồng đã vô cùng mệt, cơ hồ mới vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là giữa trưa hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng qua cửa sổ.

Cố Dịch Đồng cầm điện thoại xem thời gian, đã hơn mười giờ rồi.

Từ phòng ngủ chính đi ra, nhìn thấy Hạ Lộc Sanh cùng mẹ Cố đang ngồi trong phòng khách, Cố Dịch Đồng ngẩn người, mở miệng hỏi: “Không phải thời gian này Lộc Sanh phải đi học đàn sao?”

Hạ Lộc Sanh mấy ngày nay theo mẹ Cố học cách làm sủi cảo, bây giờ đang cùng mẹ Cố làm, nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng thì quay đầu lại, giọng điệu của cô mang theo vui vẻ: “Chị Dịch Đồng thức rồi!”

Cố Dịch Đồng bước tới, nhìn sủi cảo của Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh giỏi quá, hiện tại gói sủi cảo đều thật đẹp như vậy? Sao hôm nay em không đi học đàn?”

Mẹ Cố ở một bên tức giận nói tiếp: “Còn không phải do hôm nay con ở nhà sao? Suốt thời gian này con bận rộn không thấy mặt mũi đâu, thật vất vả được ở nhà một ngày, con bé liền một lòng một dạ muốn ở bên cạnh con, ngay cả học đàn cũng không đi, còn nhất định phải làm sủi cảo cho con nè!”

Hạ Lộc Sanh ở một bên hơi bất mãn: “Con không có, con không phải là không muốn đi học đàn. Con... con chỉ là cảm thấy dạo gần đây chị Dịch Đồng quá vất vả nên muốn tự tay làm một bữa ăn cho chị ấy, mà con chỉ có thể làm sủi cảo...”

Mẹ Cố có chút ghen tị: “Làm sủi cảo còn không cho phát ra tiếng động đó, cán da cũng bảo mẹ phải nhẹ tay, nói rằng con đang ngủ nên phải làm nhẹ thôi đừng làm ồn con. Gần đây con đã làm việc rất cực khổ nên phải để cho con ngủ ngon giấc, không thể đánh thức con“.

Cố Dịch Đồng khóe môi vểnh lên, rõ ràng là đang có tâm trạng tốt.

Hạ Lộc Sanh: “Chị Dịch Đồng mới về lúc hai giờ sáng ngày hôm qua...”

Câu nói kế tiếp hạ giọng xuống, có chút oan ức nho nhỏ.

Mẹ Cố nhìn Hạ Lộc Sanh đang ra vẻ oan ức mà mềm lòng: “Được rồi được rồi, không nói con nữa, nhìn con đáng thương như vậy người không biết còn tưởng rằng dì ăn hiếp con!”

Chuyển đề tài, mẹ Cố ghét bỏ nhìn Cố Dịch Đồng: “Con đứng ngớ ra đó làm gì? Không thấy mẹ đang bận à? Còn không nhanh đi rửa tay rồi ra đây giúp...”

Lời còn chưa nói hết, Hạ Lộc Sanh lại nói một cách yếu ớt: “Dì Cố, chị Dịch Đồng còn chưa ăn sáng, con có để bữa sáng cho chị ấy trong phòng bếp, để chị ấy ăn sáng trước đã...”

Lời nói của Mẹ Cố nghẹn ở trong cổ họng.

Bà nhìn nhìn Hạ Lộc Sanh, lại nhìn Cố Dịch Đồng đang vui vẻ một bên, trong lòng buồn rầu, ok ok, hai đứa là nhất!

Sau bữa sáng đơn giản, Cố Dịch Đồng cầm cây cán bột trên tay của mẹ Cố bắt đầu cán da sủi cảo.

“Mẹ, khi nào mẹ quay về?”, Cố Dịch Đồng nhìn mẹ Cố hỏi.

Mẹ Cố đang hờn dỗi hai người họ, nghe được Cố Dịch Đồng nói vậy lập tức tức giận: “Sao? Chê mẹ phiền?”

Cố Dịch Đồng cười nói: “Không có không có, mặc dù bữa tiệc của giải trí Thịnh Hoa đã kết thúc nhưng sau đó còn rất nhiều việc phải làm, có thể sẽ bận rộn đến tết Nguyên Đán, vì vậy...”

Sau khi nghe những lời của Cố Dịch Đồng, mẹ Cố khẽ thở dài một cái, có chút đau lòng nhìn Cố Dịch Đồng nói: “Con không thể đi làm trong công ty của chú Kỳ sao? Cần phải ở bên ngoài liều mạng như vậy? Hơn nữa con đến công ty chú Kỳ thì có thể dễ thở hơn một chút!”

Không chần chừ, Cố Dịch Đồng mở lời từ chối: “Hiện tại con vô cùng tốt, chỉ là Lộc Sanh phải nhờ mẹ chăm sóc“.

“Cho dù con không bận thì giao Lộc Sanh cho mẹ chăm sóc mẹ cũng rất vui lòng! Chỉ là để xem con nhóc này có chịu theo mẹ hay không thôi!”, mẹ Cố nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, giọng nói mang vẻ buồn bực nho nhỏ.

Dáng vẻ Hạ Lộc Sanh đang tập trung làm sủi cảo, làm bộ không hiểu mẹ Cố nói gì.

Mẹ Cố không nhận được phản hồi, bà nói với Cố Dịch Đồng: “Chú Kỳ của con hiện tại bận rộn cả ngày không về nhà, mẹ về nhà cũng có một mình thôi nên ở chỗ con bên này bao lâu cũng được, con có việc thì cứ làm đi“.

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi làm xong sủi cảo, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người đến nhà bếp rửa tay, Cố Dịch Đồng cân nhắc một chút, nói: “Lộc Sanh, tôi để dì Cố chăm sóc cho em, em có không vui không?” .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||

Điều lo lắng nhất của Cố Dịch Đồng chính là suy nghĩ của Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh là người nhạy cảm, cô sợ Hạ Lộc Sanh sẽ cảm thấy em ấy là gánh nặng nên mình mới giao em ấy cho mẹ Cố, hoặc là Hạ Lộc Sanh sẽ nghĩ nhiều hơn, cảm thấy sự tồn tại của em ấy đã gây phiền toái cho cô.

Hạ Lộc Sanh một bên rửa sạch bột trên tay, một bên nói: “Em biết chị Dịch Đồng bây giờ rất bận rộn cho nên mới phải để cho dì chăm sóc em. Em sẽ ngoan ngoãn đi theo dì không gây chuyện, không để chị Dịch Đồng vì em mà bị phân tâm, đó chính là đang giúp chị Dịch Đồng rồi, đúng không?”

Không nghĩ tới Hạ Lộc Sanh lại nghĩ như vậy, sau khi Cố Dịch Đồng kinh ngạc thì lên tiếng: “Lộc Sanh nói đúng lắm!”

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh cười nhẹ: “Vậy tại sao em còn không vui? Em sẽ nghe lời dì, sẽ không để cho dì vất vả đâu“.

Trái tim Cố Dịch Đồng ấm áp, cô gái nhỏ ngày càng trở nên hiểu chuyện, chu đáo.

Nhưng Cố Dịch Đồng không biết là Hạ Lộc Sanh không nói hết những lời trong lòng, cô không có suy nghĩ gì khác, không phải không vui vì mẹ Cố chăm sóc cô mà vì Cố Dịch Đồng bận rộn đến quên mất cô ấy nên có chút buồn, chỉ là chút xíu buồn ấy được cô đặt ở trong lòng không biểu hiện ra.

Như Cố Dịch Đồng đã nói, thời gian kế tiếp vẫn bận rộn như cũ, càng gần Tết thì càng bận rộn hơn. Vào giữa tháng 12 âm lịch, Triệu Nhã Tô đã dừng lớp học của Hạ Lộc Sanh, cho Hạ Lộc Sanh nghỉ Tết.

Còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, mẹ Cố đã có ý định về nhà chuẩn bị đồ Tết.

Bây giờ Cố Dịch Đồng bận cả ngày không thấy người, Hạ Lộc Sanh tất nhiên là không thể đi theo cô ấy nên mẹ Cố quyết định đưa Hạ Lộc Sanh về Kỳ gia trước. Vốn đang lo lắng Hạ Lộc Sanh sẽ không tình nguyện nhưng không nghĩ tới căn bản là không cần nói gì nhiều Hạ Lộc Sanh đã đáp ứng bà ấy.

Chỉ là còn chưa kịp từ trong thành phố quay về Kỳ gia thì Tôn Bình Chi đã tìm tới cửa.

Khi Cố Dịch Đồng nhận được điện thoại của mẹ Cố thì đang cùng quản lý khách sạn bàn chuyện hợp tác, nghe nói Tôn Bình Chi tới cửa thì lập tức trở về nhà.

Vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy mẹ Cố cùng Tôn Bình Chi ở ngoài cửa giằng co.

Tôn Bình Chi chỉ vào mẹ Cố chửi ầm lên: “Lộc Sanh là người nhà họ Tôn chúng tôi! Bà dựa vào đâu không cho tôi gặp Lộc Sanh! Ngày hôm nay tôi mà không dẫn được Lộc Sanh đi thì ngày mai tôi sẽ tới đồn cảnh sát để kiện các người tội bắt cóc!”

Mẹ Cố nhìn Tôn Bình Chi. không nói gì cũng không nhúc nhích, bà chặn cửa không cho Tôn Bình Chi đến gần.

“Vậy thì cũng vừa đúng lúc, tôi còn muốn kiện các người tội xông vào nhà người khác gây rối đây! Để cảnh sát tới giải quyết một lượt luôn!”, Cố Dịch Đồng vừa bước nhanh về trước vừa nói.

Nhìn thấy Cố Dịch Đồng, mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Con ở đây đúng lúc lắm, người phụ nữ này để mẹ ứng phó, con vào với Lộc Sanh đi, đừng để Lộc Sanh suy nghĩ nhiều“.

Cố Dịch Đồng lại nói: “Mẹ, mẹ để bà ta vào đi“.

Mẹ Cố không đồng ý nhìn Cố Dịch Đồng.

“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải được giải quyết, dây dưa kéo dài không phải là biện pháp”, Cố Dịch Đồng khuyên mẹ Cố, sau đó mở cửa, đối với Tôn Bình Chi nói: “Vào đi“.

Tôn Bình Chi liếc Cố Dịch Đồng một cái, sau đó nắm chặt y phục trên người, nhanh chân vào cửa, liếc nhìn xung quanh, Hạ Lộc Sanh không có ở trong phòng khách, Tôn Bình Chi giọng điệu không tốt hỏi: “Lộc Sanh đâu?”

Cố Dịch Đồng không thèm để ý đến thái độ của bà ta, đi vào phòng ngủ chính và dẫn Hạ Lộc Sanh ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, thái độ của Tôn Bình Chi đột nhiên thay đổi, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: “Lộc Sanh, cô là cô của con, cô tới đón con“.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh không chút biểu cảm, đôi môi mỏng mím chặt, nghe Tôn Bình Chi nói xong cũng không nói tiếng nào.

Ánh mắt của Tôn Bình Chi dán chặt vào trên người Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng không khỏi nhíu nhíu mày, dẫn Hạ Lộc Sanh đến trước sô pha ngồi xuống, sau đó nhìn Tôn Bình Chi, giọng điệu bình thản nói: “Lộc Sanh ở đây, cô muốn nói gì với Lộc Sanh thì nói đi“.

Nghe vậy, Tôn Bình Chi kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Dịch Đồng, nhưng sau đó lại mở miệng nói: “Lộc Sanh, cô là cô của con. Sắp đến năm mới rồi, cô tới đón con về nhà, ba của con rất nhớ con”

Hạ Lộc Sanh nhíu mày, hiển nhiên không thích giọng điệu và lời nói của Tôn Bình Chi.

“Lộc Sanh, em nghĩ thế nào?”, Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh hỏi.

Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng lên tiếng, cô nói: “Tôi không có ba cùng với cô dì nào hết, cũng không cần những mối quan hệ nửa đường xuất hiện thế này!'

Tôn Bình Chi vẻ mặt có chút bị thương, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Dịch Đồng: “Có phải là các cô dạy hư Lộc Sanh không? Tôi biết ngay các người không có ý tốt mà, cái con nhãi này tuổi tác không bao lớn mà tâm tư đã xấu xa như vậy...”

Hạ Lộc Sanh nghe Tôn Bình Chi bắt đầu vu khống chửi bới Cố Dịch Đồng thì đột nhiên cau mày, tức giận nói lại bà ta: “Bà mới tâm địa xấu xa!! Bà có tư cách gì mà nói chị Dịch Đồng như vậy?? Tôi ăn của chị ấy, ở chỗ của chị ấy, lúc tôi bị cảnh sát nghi ngờ giết người là chị Dịch Đồng xuất hiện dẫn tôi về, lúc đó các người ở đâu? Lúc mẹ tôi qua đời, lúc tôi bơ vơ một mình các người ở đâu? Tôi đã sống nhiều năm như vậy chưa từng có cái gì gọi là cô dì hay ba cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có!!!”

Cô gái nhỏ giống như một con mèo xù lông bùng nổ, cong lên thân thể lộ ra móng vuốt để bảo vệ Cố Dịch Đồng.

Tôn Bình Chi bị Hạ Lộc Sanh hỏi đến á khẩu không trả lời được, mở miệng muốn nói nhưng lại không nói ra được gì.

Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố cũng đều sững sờ trước sự bạo phát của Hạ Lộc Sanh, chuyện này...Cô gái nhỏ với sức chiến đấu kinh người này, từng câu từng chữ như châu như ngọc này là Hạ Lộc Sanh sao?

Nhưng mà cơn giận của cô gái nhỏ vẫn chưa có phát xong.

“Không phải bà nói một câu xin lỗi, tôi nói không có gì là được!! Cũng không cần nghĩ người khác bằng những ý nghĩ xấu xa và ghê tởm của mình, tôi sẽ không buông bất cứ lời nào như chửi bới bà, như vậy thấp kém lắm!! Chị Dịch Đồng của tôi tốt hơn các người hàng trăm ngàn lần, đúng vậy, là trăm ngàn lần!”

Câu cuối cùng còn nhấn mạnh nó thêm một lần.

Mặt mũi Tôn Bình Chi có chút không chịu đựng nổi nhưng đè nén tính khí, cười gượng gạo: “Lộc Sanh, con còn nhỏ, cô không so đo với con“.

Hạ Lộc Sanh nghiêm mặt đứng lên khỏi sô pha, dứt khoát nói: “Chị Dịch Đồng, dì Cố, tiễn khách!!!”

Nói xong, dựa vào cảm giác mấy tháng nay quen thuộc ở nhà, liền trở lại phòng ngủ chính.

Mẹ Cố trợn mắt há mồm khiếp sợ nhìn bóng lưng Hạ Lộc Sanh, qua vài giây mới phản ứng được, sau đó vội vàng quay đầu nhìn Tôn Bình Chi: “Cô còn không đi?”

Tôn Bình Chi náo loạn không chừa mặt mũi, giận dữ rời đi.

Ngay sau khi bà ta rời đi, mẹ Cố trở lại phòng khách, cùng Cố Dịch Đồng hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu, mẹ Cố mới nói được một câu: “Lộc Sanh thực sự đỉnh nha...”

Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy Hạ Lộc Sanh đưa lưng về phía cửa phòng ngồi ở trên mép giường.

Cố Dịch Đồng ngập ngừng nói nhỏ: “Lộc Sanh“.

Mẹ Cố cùng Cố Dịch Đồng đi vào phòng ngủ chính, đi tới trước mặt Hạ Lộc Sanh, hai người con nhìn mẹ mẹ nhìn con một chút, đều muốn người kia mở miệng trước nói chuyện với Hạ Lộc Sanh.

Bị mẹ Cố trừng chốc lát, Cố Dịch Đồng đã thỏa hiệp, cô ho nhẹ, trù trừ nói: “Lộc Sanh, em...”

Cố Dịch Đồng do dự cách dùng từ, nói một tiếng liền dừng lại, còn không có nghĩ rõ ràng nên làm sao hỏi Hạ Lộc Sanh có phải đang nổi giận hay không thì cô đã nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt đột nhiên đỏ bừng hai mắt.

Hạ Lộc Sanh biết Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố đều ở trước mặt mình, cô siết chặt góc áo, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, lo lắng, vừa khóc vừa nói: “Chị Dịch Đồng, em...em có phải vừa nãy đã quá xúc động rồi không? Có phải em đã gây phiền phức cho chị không?”

Hạ Lộc Sanh, người vừa nãy rất dữ dằn nay đột nhiên lại mềm mại, khóc huhu đỏ mũi thế này, còn cúi đầu đáng thương cực kỳ.

Sự đảo ngược đột ngột khiến Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố đều ngẩn người.

Sau khi phản ứng lại, Cố Dịch Đồng đang muốn mở miệng, mẹ Cố đột nhiên tiến lên một bước, hai tay khoát lên hai vai của Hạ Lộc Sanh, cùng Hạ Lộc Sanh đối diện nhau.

Mẹ Cố nói: “Làm tốt lắm! Lộc Sanh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.