Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 35: Chương 35




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 35

Hạ Lộc Sanh nghe vậy thì kinh ngạc, như là cảm thấy mẹ Cố đang dỗ dành mình, giọng điệu không rõ ràng hỏi: “Thật sao ạ?”

Mẹ Cố nặng nề gật đầu, sau đó nhớ ra Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy nên nói: “Thật đó!”

Cũng không biết là do lời nói của Hạ Lộc Sanh có tác dụng hay không mà từ đó Tôn Bình Chi không bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa. Khúc nhạc dạo ngắn này rất nhanh trôi qua giữa cuộc sống hằng ngày, sau đó từ từ bị lãng quên đi.

Hạ Lộc Sanh theo mẹ Cố trở về Kỳ gia, Cố Dịch Đồng ở trong thành phố một mình càng liều mạng làm việc. Trong nhà đã không còn người để lo lắng nên cô trực tiếp ở lại công ty luôn.

Vào ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, Cố Dịch Đồng đã bận rộn suốt hai đêm chỉ để thu xếp công việc cho ổn thỏa, sau đó sẽ trở về nhà để cùng Hạ Lộc Sanh và mẹ Cố đón năm mới.

Cố Dịch Đồng về nhà đã là sáng hôm giao thừa, Ở cửa khu nhà dán đầy câu đối tết đỏ tươi, bên trong khu nhà bọn trẻ đang đốt pháo hoa, những đứa nhỏ nghịch ngợm cố tình ném pháo vào dưới bánh xe Cố Dịch Đồng, sau khi nổ một tiếng thì cười hihi haha quay đầu bỏ chạy.

Vừa vào nhà, mẹ Cố đang ở trong phòng khách than thở: “Con nhãi kia có chuyện gì không mà sắp hết năm cũ rồi vẫn chưa quay về nhà. Dê con, con mau đi gọi cho chị con xem“.

Cố Dịch Đồng đứng trước cửa vừa thay giày vừa nói: “Không cần gọi, con về rồi“. . Truyện hay luôn có tại ( trumtruyen .м e )

Nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, Kỳ Cảnh Văn từ phòng khách chạy ù tới như thể có vật quý hiếm muốn tặng, nói: “Chị! Sao giờ chị mới về, em chuẩn bị quà Tết cho chị nè!”

Cố Dịch Đồng nhướng mày nhìn cậu ta: “Ồ? Không đáng giá chị không lấy nha!”

“Chỉ nói đến tiền bạc chị cũng thô tục quá rồi! Tiền bạc là phù du, tâm ý trong đó mới quan trọng không phải sao?”, Kỳ Cảnh Văn bất mãn mở miệng.

Cố Dịch Đồng bước đến phòng khách, ánh mắt quét tìm Hạ Lộc Sanh, đáp lại lời của Kỳ Cảnh Văn: “Chị cậu chính là phàm phu tục tử vậy đó, sinh ra ở thế gian này thì làm chuyện người thường hay làm, kính mong em đem tiền đến tục chết chị đi!”

Kỳ Cảnh Văn chán nản: “Chị!”

“Chọc em mà em tưởng thiệt hả? Lộc Sanh cùng chú Kỳ đâu? Sao không thấy họ?”

Mẹ Cố chỉ chỉ trên lầu: “Chú Kỳ của con còn ở công ty chưa về, Lộc Sanh ở phòng con. Vừa nãy làm sủi cảo bị dơ người nên đi thay đồ rồi“.

Cố Dịch Đồng một bên bước lên cầu thang, một bên nói: “Sao mẹ luôn để Lộc Sanh làm sủi cảo vậy?”

Mẹ Cố cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lộc Sanh tự muốn làm, không phải mẹ ngược đãi con bé nha!”

Lên lầu, Cố Dịch Đồng gõ cửa phòng một cái: “Lộc Sanh, thay quần áo xong chưa? Tôi vào nhé?”

Nghe được giọng nói của Cố Dịch Đồng, bên trong truyền đến âm thanh lộn xộn, ngay sau đó cửa được mở ra từ bên trong, Hạ Lộc Sanh vẻ mặt mừng rỡ: “Chị Dịch Đồng, chị đã về rồi!”

Cố Dịch Đồng vào cửa, hai người đã hơn mười ngày không gặp, lúc này nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng cũng không nhịn được cười theo.

Liếc nhìn quần áo trên người của Hạ Lộc Sanh, đã được đổi sạch sẽ rồi, Cố Dịch Đồng bước tới sửa sang lại cổ áo em ấy: “Em đó nha, sao lại thích làm sủi cảo như vậy?”

Hạ Lộc Sanh có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn giải thích lý do: “Không phải em thích làm sủi cảo. Là dì Cố nói hôm nay gói sủi cảo để mai ăn, đến lúc đó chị cũng sẽ ăn được. Em chính là muốn làm sủi cảo cho chị ăn“.

Cố Dịch Đồng lúc này mới vừa về tới nhà đã bị cô nhóc này dỗ dành cho tươi cười rạng rỡ, cong ngón tay đặt lên chóp mũi của cô bé: “Thật là biết dỗ dành người khác mà“.

Cô gái nhỏ co rụt lại, nhăn mũi nói nhỏ: “... Những gì em nói đều là sự thật.”

Kỳ Cảnh Văn cầm một cái hộp tinh xảo, đứng ở cửa bất mãn nhìn hai người: “Chị, trong mắt chị chỉ thấy em gái mà không có em trai sao?”

Nghe thấy giọng nói của Kỳ Cảnh Văn, nụ cười trên mặt của Hạ Lộc Sanh thu lại, trở lại dáng vẻ ít lười điềm đạm. Kỳ Cảnh Văn và Hạ Lộc Sanh rõ ràng là bằng tuổi nhau, hai người càng phải có nhiều chuyện để nói với nhau mới phải nhưng không biết tại sao, tần suất hai người nói chuyện với nhau ít đến đáng thương. Không tới mức ghét nhau nhưng cũng chỉ như những người xa lạ mà thôi.

Cố Dịch Đồng mỉm cười quay đầu nhìn về phía Kỳ Cảnh Văn: “Nói ngớ ngẩn gì đó? Trên tay là quà cho chị sao?”

Kỳ Cảnh Văn hừ nhẹ một tiếng, bước vào phòng đưa thứ trong tay cho Cố Dịch Đồng.

Là lắc tay pha lê hồng nhạt, óng ánh trong suốt rất đẹp.

“Cố ý chọn màu hồng nhạt cho chị đó, để hoa đào nở rộ. Tinh thể này có linh tính, sẽ đưa nhân duyên tốt đẹp tới cho chị chứ không phải hoa đào vớ vẩn”, Kỳ Cảnh Văn nghiêm túc giải thích với Cố Dịch Đồng, sau đó chớp chớp mắt, nhìn Cố Dịch Đồng chờ đợi để được khen ngợi.

Nụ cười của Cố Dịch Đồng vẫn không thay đổi, cô ấy vẫy tay với Kỳ Cảnh Văn: “Lại đây lại đây, chị cũng có quà muốn tặng cho em“.

Kỳ Cảnh Văn không hề nghi ngờ gì, ánh mắt sáng lên, bước lên phía trước.

Vừa đến gần, đã bị Cố Dịch Đồng nắm lấy lỗ tai, nhất thời đau đến nói: “Ôi, đau quá, chị ơi, chị ơi, đau quá...”

Cố Dịch Đồng: “Thu hút hoa đào? Chiêu nhân duyên? Kỳ Cảnh Văn em đọc sách nhiều năm như vậy là để nghiên cứu mấy thứ này sao?”

Kỳ Cảnh Văn đau tới tê tái, bịt tai, nỗ lực giải thoát tai mình khỏi tay của Cố Dịch Đồng: “Chị, em sai rồi, em biết là sai rồi mà chị...”

Hạ Lộc Sanh ở một bên lắng nghe hai người đùa giỡn với nhau, mím mím môi, ánh mắt hơi tối lại.

Cố Dịch Đồng vừa mới thả tay ra, Kỳ Cảnh Văn đã như một làn khói chạy ra cách cô hơn ba mét, từ một khoảng cách an toàn nhìn Cố Dịch Đồng, giọng điệu có chút oan ức: “Cái này không phải là vì chị mà chọn sao?”

Cố Dịch Đồng vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Kỳ Cảnh Văn dáng vẻ ủy khuất, cuối cùng cũng cười cười, lấy vòng ra đeo ở cổ tay, sau đó nói: “Được rồi, quà chuẩn bị cho em để trên xe đó, tự em đi gara lấy đi“.

Sự bất bình của Kỳ Cảnh Văn tới nhanh đi cũng nhanh, nghe được Cố Dịch Đồng nói cậu ta vui vẻ ra mặt, rất vui mừng chạy đi gara lấy quà.

Cố Dịch Đồng quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Lộc Sanh đang trầm mặc, vẻ mặt long lanh vừa nãy đã biến mất.

“Lộc Sanh, sắp đến giờ ăn trưa rồi, đi xuống thôi.”, Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh nói.

Cô gái nhỏ không còn vui mừng như vừa nãy nữa, nặng nề gật đầu, theo Cố Dịch Đồng đi xuống lầu.

Trước khi bữa trưa bắt đầu, chú Kỳ vội vội vàng vàng trở lại, theo sau là một người đàn ông mặc đồ lao động. Vừa vào cửa chú Kỳ liền nói: “Cảnh Văn, chị con đã về sao? Chị con bảo người đưa đồ đến sao?”

Cố Dịch Đồng đang giúp mẹ trong nhà bếp thì nghe thấy lời của chú Kỳ.

Chú Kỳ chỉ chỉ vào người đàn ông phía sau cười: “Chú ở đầu cổng tình cờ nhìn thấy. Sau khi vào cửa thì bảo an ngăn xe chú lại, anh ta báo tên và số điện thoại di động của con. Chú nghĩ đây là đồ con đặt nên để anh ấy mang tới đây“.

Người đàn ông mặc đồ lao động bước tới, gật đầu với Cố Dịch Đồng nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách giao hàng, đồ vật đặt ngay ở bên ngoài, cô có muốn kiểm tra xem xét trước không?”

Cố Dịch Đồng cởi tạp dề, lấy một túi hạt dưa, đậu phộng mứt quả tết trên bàn, bước tới đưa cho người đàn ông: “Thực sự xin lỗi đã làm phiền anh, cuối năm còn làm phiền anh tới đây một chuyến“.

Người đàn ông bật cười, cầm lấy túi mứt quả mà Cố Dịch Đồng đưa tới: “Vậy thì tôi sẽ nhận. Năm mới nhận mứt quả hạt dưa sẽ có thêm nhiều niềm vui“.

Hai người vừa nói vừa ra cửa, một lúc sau thì Cố Dịch Đồng mới trở lại.

Sau bữa trưa, Cố Dịch Đồng đi tới phòng khách thần thần bí bí lôi kéo Hạ Lộc Sanh đi ra ngoài, tới chỗ treo áo khoác ở trước cửa thì bắt Hạ Lộc Sanh mặc thêm áo khoác vào: “Đến đây Lộc Sanh, mặc thêm áo khoác vào theo tôi ra ngoài“.

Hạ Lộc Sanh không rõ vì sao, vừa mặc áo khoác vừa hỏi cô lấy làm lạ: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Theo tôi ra ngoài rồi sẽ biết“.

Có một chiếc xe đạp đôi dựng trong sân, Cố Dịch Đồng lôi kéo Hạ Lộc Sanh trực tiếp đi tới bên xe đạp đôi.

Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh, chạm vào tay lái: “Lộc Sanh, chúc mừng năm mới, đây là quà Tết cho em“.

Hạ Lộc Sanh nắm tay lái, nhất thời không phản ứng lại.

Cố Dịch Đồng nhìn dáng vẻ Hạ Lộc Sanh, cười khẽ: “Là xe đạp đôi, tới đây, tôi dạy cho em“.

Chiếc xe đạp đôi vừa nãy được giao tới và mới được lắp xong.

Hạ Lộc Sanh ngạc nhiên: “Em...em không biết...”

Cố Dịch Đồng nhìn dáng vẻ có chút bối rối của Hạ Lộc Sanh, cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nhịn được đưa tay bóp má cô: “Không sao đâu, tôi chỉ cho. Em tin tưởng tôi, tôi ngồi đằng trước điều khiển hướng đi cùng thân xe, em chỉ cần ngồi sau thong thả đạp là được rồi“.

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh có chút dao động.

Cố Dịch Đồng vỗ vỗ đầu của em ấy: “Nhanh, đến đây, chúng ta thử một chút xem“.

Trước đó cùng Hạ Lộc Sanh đi công viên giải trí chơi xe điện đụng, Hạ Lộc Sanh rõ ràng cho thấy rất phấn khích, vì lẽ đó Cố Dịch Đồng tiện nghĩ đến xe đạp đôi, người ngồi sau không cần nắm vững phương hướng, người không biết đi xe đạp sẽ ngồi phía sau, vừa vặn thích hợp với Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh lo lắng nâng chân lên xe đạp, Cố Dịch Đồng buông em ấy ra: “Lộc Sanh, em trước tiên dùng chân chống, tôi đi đến ghế trước“.

Nói xong, Cố Dịch Đồng cũng ngồi lên xe.

“Chuẩn bị xong chưa?”, Cố Dịch Đồng quay đầu lại hỏi.

Hạ Lộc Sanh căng thẳng mím chặt môi, trịnh trọng gật đầu.

Cố Dịch Đồng cảm thấy thích thú với dáng vẻ của Hạ Lộc Sanh, cô nói: “Lộc Sanh, em cứ thả lỏng, không khó lắm đâu. Được rồi, tôi đếm đến ba thì em nhấc chân lên, cả hai chân đều giẫm lên bàn đạp. Được rồi, một...hai...ba, đi nào!”

Cùng lúc đó, dưới chân Cố Dịch Đồng dùng sức, bánh xe đạp chuyển động, Hạ Lộc Sanh từ phía sau khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Lộc Sanh Nhấc chân lên, đạp lên bàn đạp, đạp lên bàn đạp. Uhm... đúng rồi...tốt lắm!”, Cố Dịch Đồng một bên từ khóe mắt nhìn Hạ Lộc Sanh, một bên xem phương hướng đạp về phía trước, “Em xem, có phải là không có chuyện gì không?”

Xe đạp đi trong sân càng ngày càng vững vàng, hai người thử một lần liền thành công.

Hạ Lộc Sanh từ trong kinh hoảng dần dần ổn định tâm trí, sau khi xe đạp chạy quanh sân cô cảm giác như là chính mình thật sự đang đạp xe, trên mặt cô mới chậm rãi nở một nụ cười phấn khích. Đây là lần đầu tiên cô đạp xe đạp, vừa mới mẻ hiếu kỳ lại vừa hưng phấn, như lần ở công viên giải trí chơi xe điện đụng vậy, đều là chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Chị Dịch Đồng! Xe đi rồi!”

Cố Dịch Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy đôi má của cô gái nhỏ phấn khích ửng hồng, môi nở nụ cười, trong lòng mềm mại như nước, chỉ cảm thấy mình trả giá gấp ba lần cùng với năn nỉ thật nhiều người ta mới chịu giao hàng tới vào ngày cuối năm thật đáng giá, không hề uổng phí tâm tư.

Kỳ Cảnh Văn ở lầu hai nghe được tiếng của hai người tò mò nhìn xuống, lập tức mừng rỡ hét lên: “Chị! Em cũng muốn chơi!”

Vừa nói vừa co chân từ trên lầu hai lao xuống.

“Chị! Chị xuống đi, em cũng muốn chơi!”, Kỳ Cảnh Văn chạy vào sân, ngăn cản hai người bọn họ.

Cố Dịch Đồng dừng xe, nhưng vẫn ngồi yên: “Không được, đây là quà cho Lộc Sanh“.

“Em biết, em chỉ muốn đạp một hồi thôi, không phải giành với Lộc Sanh!”

Cố Dịch Đồng vẫn không xuống: “Vậy em chờ lúc Lộc Sanh không đạp nữa thì lấy chạy. Giờ chị cùng Lộc Sanh còn muốn đạp“.

Kỳ Cảnh Văn trợn to mắt nhìn Cố Dịch Đồng, quả thực hoài nghi mình có phải là em trai của Cố Dịch Đồng không, nhưng cũng hết cách rồi, đành phải từ bỏ mà như vậy thôi.

Hạ Lộc Sanh ngồi phía sau nghe những lời của Cố Dịch Đồng, trong lòng xẹt qua kỳ lạ, đây là món quà dành cho cô, chị Dịch Đồng liền ngay cả Cảnh Văn cũng không cho phép cướp.

Nhìn hai người bọn họ vòng vo trong sân, Kỳ Cảnh Văn đột nhiên kỳ quái nói: “Đúng rồi, không phải dịch vụ chuyển phát mấy ngày trước đã nghỉ Tết rồi sao? Sao hôm nay lại giao xe tới được?”

Cố Dịch Đồng: “Thêm tiền!”

Kỳ Cảnh Văn nhíu nhíu mày, không có suy nghĩ nhiều: “Tại sao không sớm đưa về nhà trước?”

Cố Dịch Đồng cười toe toét và không trả lời.

Còn có thể bởi vì sao? Một là sợ người trong nhà lỡ miệng nói lộ ra sẽ không còn gì bất ngờ nữa, còn nguyên nhân khác là nếu đưa xe tới tận nhà trước khi dịch vụ giao hàng nghỉ Tết thì mẹ Cố, chú Kỳ cùng Kỳ Cảnh Văn nhất định sẽ nhìn thấy. Xe đạp đôi này là quà của cô tặng cho Hạ Lộc Sanh, cô không muốn để cho những người khác nhìn thấy trước cả Hạ Lộc Sanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.