Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 36: Chương 36




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 36:

Buổi tối, mẹ Cố nấu một bàn ăn đủ món, mở một chai rượu vang đỏ, trong TV đang phát xuân vãng, trên bàn cơm thật là náo nhiệt.

Cố Dịch Đồng lấy rượu rót cho mẹ Cố cùng chú Kỳ, chú Kỳ nâng ly trước và nói với mọi người trên bàn cơm: “Bữa tối đêm giao thừa, gia đình sum họp, nào, cạn ly, chúc mừng năm mới“.

Trong ly của Kỳ Cảnh Văn cùng Hạ Lộc Sanh là đồ uống khác, họ cũng nâng ly lên, cả năm người chạm ly nhau, tiếng cười vang lên: “Chúc mừng năm mới!”

Mẹ Cố trìu mến nhìn Hạ Lộc Sanh, gắp một con tôm đã bóc vỏ đặt lên đĩa nhỏ của cô: “Nào, Lộc Sanh, món tôm yêu thích của con”

“Cảm ơn dì!”

Kỳ Cảnh Văn bất mãn dùng đũa gõ cái đĩa, lên án nhìn mẹ Cố: “Của con đâu mẹ?”

Mẹ Cố trừng mắt lên, răn dạy: “Con không được phép dùng đũa gõ đĩa trong ngày Tết Nguyên Đán!”

Tuy rằng ngoài miệng là khiển trách, nhưng trong tay gắp tôm đặt ở trên đĩa của Kỳ Cảnh Văn, Kỳ Cảnh Văn cười hì hì nói: “Mẹ thật tốt, cảm ơn mẹ!”

Mẹ Cố mắng: “Bớt nhảm đi!”

Sau bữa tối, cả nhà ngồi trên sô pha xem xuân vãng, Hạ Lộc Sanh tuy rằng không nhìn thấy nhưng cũng ngồi xuống, khi sắp tới mười một giờ rưỡi, cô không nhịn được ngáp một cái.

Cố Dịch Đồng lập tức quay đầu nhìn cô: “Em buồn ngủ à?”

Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh từ trên ghế sa lông đứng lên, sau đó nói với chú Kỳ cùng mẹ Cố: “Chú Kỳ, mẹ, thời gian cũng không còn sớm, con cùng Lộc Sanh trở về phòng trước, mọi người nghỉ sớm một chút“.

Không đợi chú Kỳ cùng mẹ Cố trả lời, Kỳ Cảnh Văn khẽ nói: “Đêm giao thừa không ngồi cùng mọi người sao chị?” . Ngôn Tình Tổng Tài

Cố Dịch Đồng liếc hắn một chút, có ý riêng mà nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa là tới mười hai giờ, em không muốn gọi điện thoại cho ai sao?”

Kỳ Cảnh Văn ngẩn ra, có chút ngượng ngùng khi bị người vạch trần tâm tư, quay đầu không để ý tới Cố Dịch Đồng nữa.

Mẹ Cố nhìn thấy sự khác lạ của Kỳ Cảnh Văn, hơi nheo mắt lại: “Cảnh Văn, không phải là con có chuyện gạt chúng ta chứ?”

Khẽ cười một tiếng, Cố Dịch Đồng không ở lại nữa, dẫn Hạ Lộc Sanh lên lầu.

Hạ Lộc Sanh đi rửa mặt, Cố Dịch Đồng lấy điện thoại di động ra xem, có hàng tá tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là những lời chúc năm mới. Cố Dịch Đồng chọn mấy cái tin nhắn quen thuộc, chỉnh sửa tin nhắn trả lời, chưa kịp nhấn gửi đi thì màn hình đột nhiên thay đổi, chuông điện thoại di động vang lên, báo người gọi đến là Tề Điệp.

“Chúc mừng năm mới!”, vừa kết nối, giọng nói lớn của Tề Điệp đã từ trong điện thoại vang lên.

Cố Dịch Đồng trả lời: “Chúc mừng năm mới.”

Lúc này, Hạ Lộc Sanh rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, nghe được Cố Dịch Đồng đang gọi điện thoại nên thả nhẹ động tác.

“Được rồi, cứ như vậy đi, mình cúp đây, tới lượt mình đánh rồi!”

Nói xong vội vàng cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng cầm điện thoại di động cười ngây ngô.

Điện thoại vừa đặt trên bàn lại đột nhiên đổ chuông, Cố Dịch Đồng cầm lấy nhìn một chút, là Lục Viễn.

“Xin chào, sư huynh”, Cố Dịch Đồng trả lời điện thoại.

Bên kia truyền đến thanh âm của Lục Phong: “Sư tỷ! Là em là em, Lục Phong! Chúc mừng năm mới sư tỷ!”

Cố Dịch Đồng: “Chúc mừng năm mới, cậu đang ở đâu vậy? Sao nghe hơi ồn“.

Lục Phong cười nói: “Các huynh đệ trong phòng tập võ không về nhà. Chúng em cùng nhau ăn Tết! Thừa dịp bây giờ còn chưa tới giờ cao điểm gọi điện nên gọi cho chị trước“.

Bên kia Lục Phong nói: “Sư tỷ, chị đã hơn bốn tháng không tới phòng tập võ, không phải có chút không hợp lý sao? Qua Tết cùng nhau ra ngoài tụ hội đi!”

Từ khi Lộc Sanh đến nhà, công ty lại bắt đầu bận rộn, Cố Dịch Đồng đã lâu không liên lạc với các huynh đệ trong võ quán. Lúc này nghe được Lục Phong nói vậy, cũng không khỏi ngẫm nghĩ lại, nói, “Được rồi, chờ qua Tết rồi tụ hội cùng nhau“.

Trong khi nói chuyện, Cố Dịch Đồng không ngừng chú ý đến Hạ Lộc Sanh, thấy em ấy đang mò mẫm tìm quần áo trong tủ, cô liền mở chế độ loa ngoài, để điện thoại lên trên bàn, sau đó đi về phía Hạ Lộc Sanh, kéo em ấy từ trước tủ quần áo lùi về sau chút, thấp giọng hỏi: “Tìm váy ngủ sao?”

Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng gật đầu.

Bên kia Lục Phong nói tiếp: “Được! Đến lúc đó chị mời khách nha!”

Hạ Lộc Sanh nghe được âm thanh từ điện thoại trên bàn, liền cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ rõ là của ai.

Cố Dịch Đồng một bên đem váy ngủ trong tủ lấy ra, một bên cất cao giọng nói với Lục Phong: “Được rồi, tôi mời!”

Vừa dứt lời liền nghe Lục Phong bên kia truyền đến âm thanh lách cách mắng người khác, rồi lại quay sang nói với Cố Dịch Đồng: “Sư tỷ, cúp trước nha, thằng nhóc kia uống nhiều rồi, em đi coi nó một chút, lát nữa lại gọi cho chị!”

Không cho Cố Dịch Đồng thời gian để trả lời, Lục Phong liền cúp điện thoại.

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ cười khẽ, Hạ Lộc Sanh cũng nhớ ra là ai đang gọi, không rõ hỏi: “... Lục Phong?”

Cố Dịch Đồng gật đầu, nói: “Là cậu ta. Mẹ mua bộ đồ ngủ này cho em? Trước đây chị chưa từng thấy nó, em mặc cái này đi“.

Cố Dịch Đồng tập trung vào bộ đồ ngủ, không có chú ý tới sắc mặt Hạ Lộc Sanh chậm rãi chìm xuống dưới.

Lần kia đi võ quán để cho Hạ Lộc Sanh lưu lại ấn tượng thật không tốt. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy nặng nề. Tuy rằng hiện tại biết rõ lúc đó là bản thân mình tự dọa chính mình, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không tốt lên được.

Cố Dịch Đồng cũng tìm cho mình một bộ đồ ngủ, sau đó đóng tủ lại, đối với Hạ Lộc Sanh nói: “Tôi đi tắm, em ngủ trước nha“.

Hạ Lộc Sanh không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu.

Chờ Cố Dịch Đồng vào phòng tắm, Hạ Lộc Sanh mới chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, mím môi trầm ngâm không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc, Hạ Lộc Sanh di chuyển, hướng trên bàn ở tủ đầu giường lần mò, thành công tìm thấy điện thoại của Cố Dịch Đồng. Hạ Lộc Sanh cầm điện thoại di động trên mặt có chút do dự, tựa hồ đang rất băn khoăn.

Hạ Lộc Sanh cầm chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch, hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cô sờ soạng tìm nút tắt máy, ấn xuống thật lâu.

Chuông tắt máy đột nhiên vang lên, Hạ Lộc Sanh bị sợ sửng sốt, xoay người nhặt chăn bông lên, giấu điện thoại dưới chăn bông, nhạc chuông buồn tẻ truyền đến từ dưới chăn bông, vài giây sau liền dừng lại. Trái tim hoảng hốt của Hạ Lộc Sanh đập thình thịch, lắng tai nghe tiếng động trong phòng tắm, thật giống như Cố Dịch Đồng cũng không nghe thấy tiếng chuông, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Cầm chiếc điện thoại đã tắt máy, suy nghĩ của Hạ Lộc Sanh chuyển nhanh chóng. Nếu để điện thoại ra ngoài, chị Dịch Đồng nhìn thấy điện thoại nhất định sẽ cầm lên xem, nhưng nếu giấu đi, chị ấy không nhìn thấy điện thoại thì có lẽ sẽ không nhớ ra chuyện điện thoại.

Nghĩ nghĩ, Hạ Lộc Sanh lặng lẽ đứng dậy mở tủ, nhét điện thoại vào trong tủ, sau khi làm một loạt việc, có chút run rẩy lo lắng đề phòng ngồi trở lại trên giường.

Vừa nãy khi Lục Phong cúp điện thoại, nói lát nữa sẽ lại gọi cho chị Dịch Đồng, cô thật sự là không muốn để cho chị Dịch Đồng nghe máy. Hạ Lộc Sanh biết mình làm như vậy không đúng, thế nhưng là không khống chế được bản thân, cô muốn chị Dịch Đồng được mạnh khỏe. Lần trước ở võ quán đã tạo ám ảnh quá lớn cho cô.

Cô cũng biết chính mình giấu điện thoại đi chỉ làm tạm thời nhưng trước mắt cô chính là muốn làm như vậy.

Khi Cố Dịch Đồng ra khỏi phòng tắm, cô thấy Hạ Lộc Sanh đang nằm trên giường quay lưng vào phòng tắm, bất động, có vẻ như đang ngủ. Động tác trong tay cô nhẹ nhàng, Cố Dịch Đồng cẩn thận từng li từng tí một lên giường, nằm xuống bên cạnh Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh “đang ngủ” đột nhiên cử động, xoay người, giơ cánh tay ôm lấy Cố Dịch Đồng, sau đó tìm tư thế thoải mái liền dừng động tác.

Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh ôm lấy thân thể không thể động đậy, cô bất đắc dĩ khẽ gọi Hạ Lộc Sanh hai tiếng nhưng Hạ Lộc Sanh chỉ là nhíu nhíu mày, dụi đầu vào vai cô rồi dừng động tác.

Cố Dịch Đồng không đành lòng đánh thức Hạ Lộc Sanh, cẩn thận nâng cánh tay lên tắt đèn đầu giường.

Trong bóng tối, Hạ Lộc Sanh lặng lẽ mở mắt ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt... chị Dịch Đồng không nhớ ra được chuyện điện thoại, vừa rồi cô sợ chết khiếp.

Sáng hôm sau, sau khi cả hai đều dậy, Hạ Lộc Sanh chậm rãi không xuống lầu, Cố Dịch Đồng kỳ quái nhìn em ấy: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Lộc Sanh bối rối làm sao để Cố Dịch Đồng xuống lầu trước bây giờ: “Em...em còn chưa rửa mặt. Chị Dịch Đồng xuống trước đi“.

Cố Dịch Đồng không nghi ngờ gì, đáp một tiếng sau đó ngồi xuống ghế trước bàn đọc sách, nói: “Tôi chờ em, em nhanh đi rửa mặt đi“.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh đều sắp vo thành một nắm, chị Dịch Đồng chờ ở đây thì cô làm sao mà đem điện thoại từ trong tủ quần áo lấy ra được!.

Trong lòng Hạ Lộc Sanh đang gào khóc, thanh âm của Kỳ Cảnh Văn từ dưới lầu truyền đến: “Chị! Chị mau xuống đây, mẹ bảo chị xuống phụ nè!“.

Hạ Lộc Sanh vội nói: “Chị Dịch Đồng xuống trước đi, lát nữa em tự xuống, không có gì đâu!“.

Bên kia Kỳ Cảnh Văn còn đang giục Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng có chút do dự: “Tự em có thể đi xuống không?“.

Hạ Lộc Sanh gật đầu: “Không có chuyện gì đâu! Trước khi chị về nhà em đều tự mình xuống lầu, đã quen rồi!“.

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng yên tâm, đáp lại Kỳ Cảnh Văn rồi ra cửa.

Ngay khi Cố Dịch Đồng vừa đi, Hạ Lộc Sanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, lần mò đóng cửa khóa trái lại, sau đó đi về phía tủ lấy điện thoại ra, rút ​​kinh nghiệm tiếng chuông tắt máy hôm qua, Hạ Lộc Sanh che điện thoại dưới chăn bông, sau đó lần mò mở máy.

Một hồi chuông vang lên, một lúc sau, điện thoại di động có tin nhắn tới. Rung động nhận tin nhắn ào ào hồi lâu cũng không có dừng lại, mãi đến tận hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, Hạ Lộc Sanh mới lấy điện thoại ra khỏi chăn bông, làm bộ bình tĩnh đặt điện thoại trên bàn.

Cố Dịch Đồng tất nhiên là không biết những hành động mờ ám của Hạ Lộc Sanh. Cô đang ở trong bếp giúp mẹ Cố pha nước sốt chấm sủi cảo. “Đúng rồi, không phải lúc trước con nhờ chú Kỳ chỉ chỗ trại huấn luyện chó dẫn đường sao? Chú chó trong đó sao rồi? Có phải Lộc Sanh sắp cùng chú chó đó huấn luyện chung rồi không?”, mẹ Cố khuấy sủi cảo trong nồi, đột nhiên nghĩ tới chuyện chó dẫn đường nên quay đầu hỏi Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng dừng lại một lúc rồi nói: “Chú chó kia có chút hung dữ, không thích hợp làm chó dẫn đường, con loại nó rồi“.

Mẹ Cố nghe vậy có chút thở dài nói: “Mẹ nghe chú Kỳ nói mua con chó kia tốn không ít tiền, lựa chọn thật lâu mới tìm được. Lúc đó không phải là rất thích hợp sao?”

Nói xong lại tự mình gật gù: “Mà cũng đúng, chó dẫn đường ban đầu thật không dễ huấn luyện, không kể số tiền đầu tư vào nó mà lại rất ít khi đạt tiêu chuẩn, bị loại cũng không có gì kỳ quái“.

Cố Dịch Đồng qua loa lấy lệ đáp một tiếng.

Kỳ thực con chó kia vẫn đang ở trong trại huấn luyện, nó đã bắt đầu luyện tập cùng với chủ nhân mới. Cố Dịch Đồng lấy danh nghĩa Hạ Lộc Sanh đem con chó kia trả về, hơn nữa còn trả phí để bên chỗ trại huấn luyện giúp tìm một người chủ mới, nhưng tất cả những thứ này Cố Dịch Đồng không nói với ai, Hạ Lộc Sanh cũng không biết.

Sau bữa ăn sáng, mẹ Cố cầm bao lì xì cười híp mắt nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, năm mới vui vẻ, đến, dì cho con tiền lì xì nè“.

Trong tay không kịp chuẩn bị đột nhiên bị nhét một bao lì xì, Hạ Lộc Sanh cầm lấy bao lì xì sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng cảm ơn mẹ Cố: “Con cảm ơn dì, năm mới vui vẻ ạ“.

Kỳ Cảnh Văn từ phía sau chạy tới, mẹ Cố hướng hắn lườm một cái, sau đó đem tiền lì xì đã chuẩn bị xong đưa cho cậu ta, Kỳ Cảnh Văn cười tươi như hoa: “Cảm ơn mẹ! Năm mới vạn sự như ý! Càng ngày càng xinh đẹp, trẻ ra nha!”

Mẹ Cố tức giận vỗ cậu ta một cái: “Được rồi được rồi, chỉ cần thành tích học tập của con có thể tốt lên một chút là mẹ đã được như ý rồi!”

Kỳ Cảnh Văn sờ sờ mũi im lặng.

Cố Dịch Đồng ở một bên chờ, đợi một lúc cũng không đợi được tiền lì xì của mình đâu, chỉ thấy mẹ Cố quay đầu chuẩn bị đi, vội vàng nói: “Mẹ, tiền lì xì của con đâu?”

“Con bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn tiền lì xì cái gì chứ! Không có không có, không có chuẩn bị cho con”, mẹ Cố ghét bỏ phất tay một cái, vẫy vẫy Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng sờ sờ mũi, dở khóc dở cười.

“Chị ơi! Em chia cho chị một nửa!”, Kỳ Cảnh Văn bước nhanh về phía Cố Dịch Đồng, đem tiền lì xì mở ra, lập tức la lên: “Mẹ, mẹ cũng keo kiệt quá rồi, cho có hai trăm đồng!“.

Vừa nói, cậu ta vừa rút một trăm đồng từ trong bao ra, không chút do dự nhét vào trong tay Cố Dịch Đồng: “Mỗi người một trăm!”

Hạ Lộc Sanh vừa tiến lên một bước lại lặng lẽ lui về phía sau, nghe được hành động của Kỳ Cảnh Văn, những lời đến bên miệng chưa kịp nói lại nuốt trở vào, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.

Cố Dịch Đồng cười mỉm nhìn Kỳ Cảnh Văn, đem một trăm đồng trả lại cậu ta: “Được rồi, tự em cầm đi, chị nhận tâm ý là được rồi!”

Kỳ Cảnh Văn kiên trì: “Không được, đây là tiền lì xì, nhất định phải có!”

Hai người giằng co một trận, Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ đem tiền cất đi, trong lòng rất ấm áp, mặc dù Kỳ Cảnh Văn không phải là em ruột của mình nhưng cậu ta đối với cô không khác nào chị gái ruột cả.

Nhìn thời tiết bên ngoài, mặt trời đã ló dạng, Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, chúng ta đi ra ngoài đạp xe nhé?”

Hạ Lộc Sanh ngơ ngác: “Đạp xe?”

Nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng vô cùng sửng sốt, cô nhíu mày tiến lên hỏi: “Sao vậy? Ăn Tết không vui sao?”

Hạ Lộc Sanh vội vã lắc đầu: “Không, không có không vui“.

Cố Dịch Đồng nhíu mày nhìn em ấy chốc lát, mím mím môi, lần nữa nói: “Đi đạp xe không em? Ở trong khu nhà nè, trong sân nhỏ quá đạp không đã“.

“Dạ được”, Hạ Lộc Sanh hơi hơi chần chờ, sau đó đồng ý.

Cố Dịch Đồng dắt xe đạp, Hạ Lộc Sanh vịn sau xe từng bước đi theo Cố Dịch Đồng ra cửa.

Hai người tới một chỗ trống, Cố Dịch Đồng để Hạ Lộc Sanh ngồi lên chỗ ngồi phía sau trước để chống xe, sau đó cô ngồi vào chỗ đằng trước và quay đầu lại nhìn Hạ Lộc Sanh. Cố Dịch Đồng nói: “Chuẩn bị xong chưa? Nào, một...hai...ba, đi!”

Rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay Hạ Lộc Sanh có vẻ bình tĩnh hơn, cô đặt chân lên bàn đạp mà đạp, bánh xe chậm rãi chuyển động, hai người càng đạp càng ổn định.

Đi về phía trước được một đoạn, đám trẻ con đang chơi trong khu dồn dập nhìn về phía hai người, đám trẻ vui vẻ chạy theo xe hai người bọn họ một đoạn.

Hạ Lộc Sanh vô cùng yêu thích cảm giác chính mình đạp xe, tuy rằng phương hướng vẫn phụ thuộc vào Cố Dịch Đồng lái nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác thành công cùng thỏa mãn.

“Đuổi theo! Đuổi theo!”

“Nhanh! Bắt kịp rồi!”

Đột nhiên có một giọng nói của trẻ em vang lên đằng sau, Cố Dịch Đồng quay đầu nhìn lại, ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Chỉ thấy một đứa bé chạy theo xe hai người cách một khoảng không biết từ lúc nào đã lấy xe đạp trẻ em khí thế hừng hực đuổi theo họ tới đây, bộ dạng thề phải dùng hết sức vượt qua hai người.

Cố Dịch Đồng lái về bên cạnh tránh né, nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, phía sau chúng ta có người đuổi theo, chúng ta đạp nhanh một chút em có sợ không?”

Hạ Lộc Sanh cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Không sợ!”

Cố Dịch Đồng cười, dưới chân tăng tốc đạp, Hạ Lộc Sanh cũng theo đó mà đạp nhanh hơn. Tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn vừa rồi nhiều nhưng đám trẻ phía sau cũng không tha, không bao lâu từng đứa đều vượt qua hai người Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh. Tất cả đều rất phấn khích, cười to.

Cố Dịch Đồng chạy theo mấy đứa trẻ vòng vòng khu nhà, bầu không khí thoải mái không thể tả nổi.

Đi được một đoạn, đứa trẻ phía trước đột ngột dừng lại, một bé gái khoảng 13, 14 tuổi mặc áo khoác hồng xuống xe đạp, những đứa trẻ còn lại lập tức giải tán, để bé gái một mình đối phó với người lớn trước mặt.

“Tần Hồng Ngôn, con đang làm gì? Xe đạp ở đâu ra?”

Cô bé lớn lên rất đáng yêu, đứng trước mặt người lớn, cúi đầu nhận lỗi: “Là...là xe đạp nhà chú Lý, con thấy không khóa...”

Người lớn nhướng mày nhìn cô bé: Con không nói tiếng nào với chú Lý đã lấy xe đi? Tần Hồng Ngôn, con có biết hành vi của con gọi là gì không?”

Cố Dịch Đồng nhìn người lớn có chút quen mắt, một lúc sau mới nhận ra đây là bác Tần hàng xóm, có quan hệ làm ăn với công ty của chú Kỳ.

“Lộc Sanh, em giữ xe chờ tôi một chút nha. Tôi gặp người quen, đi chào hỏi rồi sẽ trở lại“.

Cố Dịch Đồng tiến tới bên cạnh cô bé, kéo cô bé phía sau, sau đó mỉm cười với chú Tần và nói: “Chú Tần, về nhà rồi dạy đi, ở đây nhiều người như vậy, Hồng Đậu cũng đã mười ba mười bốn tuổi rồi, em ấy cũng có sĩ diện“.

Chú Tần nhìn Cố Dịch Đồng đột nhiên xuất hiện mà ngẩn ra, nhìn chằm chằm Cố Dịch Đồng chốc lát, chợt nhận ra, mỉm cười: “Dịch Đồng! Ôi nhìn chú kìa, nhất thời không nhận ra con!”

Cô gái nhỏ phía sau tò mò nhìn Cố Dịch Đồng.

“Nhìn cái gì vậy, còn không nhanh gọi chị đi!”, chú Tần nhìn Tần Hồng Đậu trợn mắt.

Tần Hồng Đậu ngọt ngào nói: “Chị ~”

Chú Tần lúc này mới lộ ra ý cười, lập tức có chút nghi hoặc nhìn Cố Dịch Đồng: “Dịch Đồng, sao con lại ở bên ngoài vậy? Con trai nhà bác Ngô, tiểu Ngô không phải là tới nhà con tìm con sao?”

Cố Dịch Đồng sững sờ, không phản ứng lại: “Tìm con?”

Chú Tần gật đầu: “Đúng vậy a, vừa nãy gặp mặt còn chào hỏi chú mà, nói là đi nhà con hẹn con ra ngoài chơi đó!”

Cố Dịch Đồng nhíu mày càng chặt, vẫn còn một chút khó hiểu.

Chú Tần nhìn thấy biểu hiện của Cố Dịch Đồng thì giật mình, lập tức mỉm cười: “Đứa nhỏ Dịch Đồng này, không biết hôm nay là ngày gì sao?”

Hôm nay... không phải là ngày đầu năm mới sao?

Chú Tần nhìn biểu hiện của Cố Dịch Đồng liền biết Cố Dịch Đồng đúng thật là không biết nên cười giải thích: “Ây da đứa nhỏ này sao so với chú còn lạc hậu hơn vậy, hôm nay là ngày 14 tháng 2, là lễ tình nhân nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.