Giọng của giám khảo vang lên trong hội trường qua micro, anh ta cất giọng tuyên bố: “Vị trí thứ ba, thí sinh số 15 Lý Gia Hân, diễu tấu bài “Niềm vui và nỗi buồn”, vị trí thứ hai, thí sinh số 25 Hạ Lộc Sanh, diễn tấu bài “Nữ nhi hồ”, vị trí quán quân...”
Nghe được tên Hạ Lộc Sanh, Triệu Nhã Tô ở dưới khán đài thả lỏng người, trên mặt mang theo nụ cười, quay đầu về phía Cố Dịch Đồng bên cạnh nói: “Lộc Sanh giành vị trí thứ hai, rất tốt!! Ở cuộc thi như thế này mà nằm trong ba vị trí đầu thì đó chính là sự khẳng định trình độ của Lộc Sanh rồi!!“.
Triệu Nhã Tô đã nói như vậy, chất lượng của cuộc thi này có thể nói là không thể nghi ngờ, trong lòng Cố Dịch Đồng bay lên một loại cảm giác tự hào, nhìn cô gái nhỏ được người chủ trì dẫn lên sân khấu mà mỉm cười.
Giải nhì là huy chương bạc, Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ lên nhận giải liền vào hậu trường đợi em ấy. Không lâu lắm, Hạ Lộc Sanh cầm trên tay chiếc hộp chứa huy chương bạc được người chủ trì dẫn vào, Cố Dịch Đồng chậm rãi hướng Hạ Lộc Sanh đi tới. Người còn chưa đi tới bên cạnh Hạ Lộc Sanh thì đã thấy một nhóm phóng viên đang chen chúc trước mặt em ấy.
Micrô chất đống trước mặt Hạ Lộc Sanh, tiếng chụp ảnh tách tách tách bao quanh em ấy.
“Hạ Lộc Sanh, em là người khiếm thị nhưng đã lấy được giải thưởng, em có cảm nghĩ như thế nào? Em có hài lòng với kết quả này không?“.
“Nghe nói em là học trò của cô Triệu Nhã Tô, làm thế nào mà em được cô Triệu nhận vậy?“.
“Em từ lúc nào bắt đầu không nhìn thấy? Là bẩm sinh hay là sau này mắc phải?“.
Cố Dịch Đồng nghe thấy điều đó thì nhíu mày càng chặt, nụ cười trên môi biến mất, cô chen vào trong đám đông, ở trong khe hở giữa đám người chen đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, cô nắm lấy tay em ấy, cô gái nhỏ thoáng chốc cau mày, theo bản năng rút tay lại.
Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh, là tôi!“.
Động tác rút tay của Hạ Lộc Sanh dừng lại, trái tim thắt lại của cô thả lỏng: “Chị Dịch Đồng...”
“Tôi đây”, Cố Dịch Đồng vừa đáp lại vừa đứng chắn trước mặt Hạ Lộc Sanh. Ánh mắt cô dửng dưng nhìn đám phóng viên trước mặt và nói: “Tôi là chị của Lộc Sanh, nếu có vấn đề gì tôi sẽ thay Lộc Sanh trả lời“.
Phóng viên nhìn thấy Cố Dịch Đồng thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại, lập tức đem vấn đề mới vừa rồi lặp lại một lần, Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh giành giải dựa trên trình độ của em ấy, không liên quan gì đến việc em ấy có bị mù hay không. Hơn nữa Lộc Sanh bị mù không ảnh hưởng gì tới việc chơi Cello, tại sao cô Triệu lại không thể thu nhận em ấy? Còn có, việc bị mù bẩm sinh hay thế nào thì có liên quan gì đến việc thi đấu hay chơi Cello sao?”
Không phải không nhìn ra Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh mất hứng, nhưng Cố Dịch Đồng trả lời như vậy thì bọn họ làm gì có thông tin gì để viết bài chứ! Các phóng viên đầu óc chuyển nhanh, tiếp tục hỏi: “Nghe nói Hạ Lộc Sanh từng chơi đàn ở khách sạn. Hiện tại lại có thể thi đấu cùng các thí sinh được đào tạo chuyên nghiệp, xin hỏi cô nghĩ sao về chuyện này?“.
Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng trở nên dữ dội.
“Chuyện gì? Tôi dạy học trò mình không được tính như đào tạo Cello chuyên nghiệp sao?”, Triệu Nhã Tô đứng sau đám người này, lạnh nhạt nói.
Khi phóng viên quay đầu lại và nhìn thấy Triệu Nhã Tô, phóng viên đặt câu hỏi lập tức mỉm cười làm lành, vội hỏi: “Học trò của cô Triệu là do cô cầm tay chỉ dạy, đương nhiên xem như là đã qua đào tạo chuyên nghiệp rồi“.
Triệu Nhã Tô cũng cười theo, nhưng thay vì quan sát phóng viên, cô nói với Cố Dịch Đồng: “Dịch Đồng, Lộc Sanh thi đấu cả ngày cũng mệt rồi, chúng ta về thôi, để Lộc Sanh nghỉ ngơi sớm một chút“.
Cố Dịch Đồng đáp lại, nắm tay Hạ Lộc Sanh xuyên qua đám người rời khỏi hội trường. Phóng viên ở phía sau đuổi theo hai bước, liếc nhìn Triệu Nhã Tô rồi lại dừng lại, quên đi, vì một người không có tiếng tăm gì, không biết có thể hấp dẫn người đọc không mà đắc tội với Triệu Nhã Tô thì không đáng.
Ra khỏi nơi thi đấu, Triệu Nhã Tô lái xe đưa hai người về nhà. Trên đường đi, Triệu Nhã Tô mỉm cười nhìn Hạ Lộc Sanh nói: “Lộc Sanh, biểu hiện hôm nay của em rất tuyệt!“.
Hạ Lộc Sanh: “Cảm ơn cô Triệu!“.
Triệu Nhã Tô sắp xếp lại lời nói, nói tiếp: “Lộc Sanh, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Từ cuộc thi đấu này trở đi, thời gian em dành cho việc chơi Cello sẽ ngày càng nhiều. Ngoại trừ việc siêng năng học tập và rèn luyện để ngày càng tiến bộ thì còn phải tham gia các cuộc thi Cello khác nhau, không chỉ ở thành phố A mà hầu như mỗi thành phố trong nước đều có thể sẽ đi. Chờ em đạt đến một vị trí cao nhất định thì có thể sẽ còn tham gia các cuộc thi quốc tế“.
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của em ấy mở miệng nói: “Cô Triệu, em biết rồi, em sẽ cố gắng“.
“Mấu chốt của vấn đề không phải là cái này...”, Triệu Nhã Tô do dự một hồi, liếc nhìn hai người ngồi ở băng ghế sau qua kính chiếu hậu, nói: “Khi em đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ phải học tập nhiều thứ khác. Đi nghe những tiền bối khác chỉ dạy, đi nghe người khác biểu diễn, học hỏi những điểm mạnh của người khác... Quá trình này không chỉ giới hạn ở thành phố A“.
Hạ Lộc Sanh ngẩn ngơ.
“Lộc Sanh, điều cô lo lắng không phải là việc em có nỗ lực hay không mà ở việc em có thể thích ứng không. Dịch Đồng có công việc bận rộn của mình, không thể chăm sóc em mọi lúc mọi nơi. Sẽ tới lúc cô cùng em đi mỗi một thành phố khác nhau nhưng cũng sẽ có lúc cô không có thời gian thì sẽ là trợ lý của cô đi cùng em. Cô lo lắng không có Dịch Đồng bên cạnh, em không dám bước ra một bước này“.
Bầu không khí trong nháy mắt trầm mặc, Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh không nói tiếng nào, cô biết Triệu Nhã Tô nói là sự thật. Lộc Sanh nếu muốn đi con đường của em ấy thì sớm muộn gì cũng phải tự mình chống đỡ lấy.
Không biết Hạ Lộc Sanh đang suy nghĩ gì, một lúc lâu em ấy cắn cắn môi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, vậy làm phiền cô Triệu rồi“.
Cố Dịch Đồng an ủi sờ sờ đầu Hạ Lộc Sanh nhưng cùng lúc đó trong lòng không khống chế được xẹt qua một tia mất mát. Đại bàng con sớm muộn gì cũng sẽ rời tổ mình mà cất cánh bay cao.
.....
||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
Thời gian như thoi đưa, một năm trôi qua nhanh chóng. Trong suốt một năm này, thời gian Hạ Lộc Sanh ngốc ở nhà càng ngày càng ít. Ban đầu thì buổi tối mỗi ngày còn có thể trở về, dần dần đã biến thành thường thường ở bên ngoài ngủ, sau đó đã biến thành ba đến năm ngày mới về nhà một lần. Thậm chí thời điểm tham gia thi đấu thì hơn nửa tháng không về nhà.
May mà Hạ Lộc Sanh đã học được cách lên mạng. Khi không có nhà, tối mỗi ngày cô ấy sẽ gọi video trò chuyện với Cố Dịch Đồng. Trong nhà dành ra một cái tủ đặt các giải thưởng của Hạ Lộc Sanh, cúp và huy chương đã dần tăng lên, ảnh chụp lúc thi đấu cũng treo đầy gần nửa bên tường. Bất tri bất giác Hạ Lộc Sanh đã có chút danh tiếng. Tháng trước đi tham gia thi đấu, lại có người cầm quyển sổ đến trước mặt Hạ Lộc Sanh, kích động muốn Hạ Lộc Sanh ký tên.
Hạ Lộc Sanh có chút hoảng hốt, mình cũng có thể làm cho người ta xin chữ ký rồi sao? Chỉ là chữ ký của em ấy là một vài dấu chấm theo thứ tự, những người biết chữ nổi có thể nhìn ra đó là cô ký tên mình.
Công ty Cố Dịch Đồng đã mở rộng quy mô và chuyển sang một địa điểm lớn hơn. Hiện tại cô ấy đã không cần phải tự mình chạy đi xử lý mấy đơn hàng, công ty dần đi vào quỹ đạo.
Đầu tháng chín, mùa tựu trường, thành phố A nắng nóng như lửa.
Cố Dịch Đồng vừa lái xe vừa nói với người bên kia điện thoại: “Em đợi ở cửa trước, chị sẽ về nhà ngay!“.
“Chị nhanh lên một chút! Đồ của chị chất đống ngoài hành lang em không thể bỏ đi được. Chị mau trở về dọn đồ vào trong nhà, em phải ra ngoài cùng bạn bè rồi, đều đang gọi điện thúc giục em đây này, nói là đợi mỗi em thôi!”