Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Beta: Thiên Lam
Chương 45:
Khi Cố Dịch Đồng về đến nhà, sự kiên nhẫn của Kỳ Cảnh Văn gần như cạn kiệt, vừa nhìn thấy Cố Dịch Đồng, Kỳ Cảnh Văn bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của Cố Dịch Đồng đến phía cửa: “Ôi trời ơi, chị, sao chị chậm vậy! Nhanh một chút nhanh một chút, đem đồ để vào trong nhà đi, em phải đi rồi!“.
Kỳ Cảnh Văn không có chìa khóa, chỉ có thể chờ đợi Cố Dịch Đồng ngoài cửa.
“Được rồi được rồi, đừng vội, không phải là đến nhà rồi sao?”, Cố Dịch Đồng một bên lấy chìa khoá một bên đáp lại Kỳ Cảnh Văn. Sau khi mở cửa ra, Kỳ Cảnh Văn đem bao lớn bao nhỏ tới phòng khách.
Sau khi tất cả đồ đạc đều được mang vào, còn chưa kịp dọn dẹp, Kỳ Cảnh Văn liền vội la lên: “Chị, em đi trước, đồ để ở đây trước đi! Chờ em đi chơi về thì dọn dẹp lại!“.
“Quay lại, quay lại, cho em chìa khoá!”, Cố Dịch Đồng đem chìa khoá dự phòng đưa cho Kỳ Cảnh Văn, nhìn dáng vẻ Kỳ Cảnh Văn vội vội vàng vàng lại không nhịn được dặn dò: “Em cẩn thận một chút!“.
Kỳ Cảnh Văn liên tục đáp lại, sau đó vội vàng rời khỏi nhà như một làn khói.
Nhìn những túi lớn túi nhỏ trong phòng khách, Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Còn mấy ngày nữa, Kỳ Cảnh Văn sẽ lên đại học. Cậu ta ghi danh đại học A, ngay tại thành phố này. Kỳ Cảnh Văn nháo muốn ở tại nhà của Cố Dịch Đồng mà cô đối với người em trai này cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng theo cậu ta.
Cố Dịch Đồng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Kỳ Cảnh Văn. Vừa mở hai chiếc túi còn chưa kịp lấy đồ ra thì điện thoại đã vang lên. Sau khi nhìn vào màn hình, Cố Dịch Đồng nhận điện thoại: “Alo, Dương Tuyền, làm sao vậy?“.
Người bên kia nói: “Chị Đồng, buổi học chiều nay của tiểu Lộc đã kết thúc. Không tới bảy giờ sẽ về đến thành phố A, tiểu Lộc nói em gọi cho chị, em ấy muốn ăn mỳ ở phố tây nên định hỏi chị xem có thời gian không, nếu được thì cùng nhau đi ăn“.
Cố Dịch Đồng đã gần một tuần không gặp Hạ Lộc Sanh, nghe được Dương Tuyền nói thì không do dự mà đồng ý ngay: “Được, hai em về đến thành phố A thì gọi cho tôi“.
“Ok chị, buổi tối liên hệ lại nhé!“.
Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại. Từ sau khi Hạ Lộc Sanh bắt đầu học tập khắp nơi, mẹ Cố trở về Kỳ gia, chú Kỳ thấy mẹ Cố sau khi về nhà cả ngày mong nhớ Hạ Lộc Sanh nên sắp xếp cho em ấy một trợ lý sinh hoạt là Dương Tuyền. Dương Tuyền chuyên làm trợ lý sinh hoạt nên chăm sóc Lộc Sanh thật tốt. Cố Dịch Đồng vốn đang không yên lòng nhưng sau một thời gian dài thì đối với Dương Tuyền chỉ có thể hình dung hai chữ bái phục.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng tiếp tục thu dọn đồ đạc của Kỳ Cảnh Văn.
Lúc sáu giờ rưỡi tối, Cố Dịch Đồng sau khi nhận được điện thoại của Dương Tuyền thì vội vã chạy tới quán mỳ phố tây. Vừa xuống xe liền thấy được một cô gái trẻ đang đứng trước cửa quán. Cô gái trong tay cầm gậy dẫn đường, trên mũi đeo kính đen gọng to.
Khóe môi cong lên, Cố Dịch Đồng chậm rãi hướng về Hạ Lộc Sanh đi tới. Đi vòng ra phía sau vỗ vỗ vai em ấy. Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên quay đầu lại, cảnh giác lại cẩn thận nói: “Chị Dịch Đồng?”
Cố Dịch Đồng cố ý không nói, lại vỗ vỗ vai Hạ Lộc Sanh cho đến khi Hạ Lộc Sanh lui về phía sau hai bước, bắt đầu gọi tên Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng mới “xuỳ” một tiếng cười lên”: “Là tôi nè“.
Trên mặt Hạ Lộc Sanh buông lỏng, lại có chút oan ức, cô lên án: “Chị Dịch Đồng, chị cố ý làm em sợ!”
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hạ Lộc Sanh, trái tim Cố Dịch Đồng mềm như nước, cô mỉm cười và tiến lên một bước, nắm tay Hạ Lộc Sanh: “Dương Tuyền đâu?”
“Đi đỗ xe rồi”, Hạ Lộc Sanh còn đang bực mình Cố Dịch Đồng đùa cợt mình, vừa đáp vừa muốn giẫy giụa tránh thoát tay Cố Dịch Đồng.
Cố Dịch Đồng bắt chặt tay Hạ Lộc Sanh, không cho em ấy tránh thoát, sau đó lắc lắc nói: “Được rồi, tôi sai rồi, không nên trêu em, đừng giận mà“.
Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng dăm ba câu dỗ dành đã không còn tức giận, cô khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn để tuỳ Cố Dịch Đồng nắm tay, không giãy dụa nữa. Dương Tuyền đỗ xe xong hướng hai người đi tới, nhìn thấy Cố Dịch Đồng thì cười chào hỏi: “Chị Đồng đến rồi“.
Cố Dịch Đồng cũùg Dương Tuyền cười một cái, ba người họ bước vào quán mỳ.
Mỗi người một tô mỳ thịt bò, phần ăn lớn vô cùng. Dương Tuyền dựa vào trên ghế, xoa xoa mồ hôi trên chóp mũi, thỏa mãn thở dài một hơi: “No quá à ~”
“Cô là... Hạ Lộc Sanh kéo đàn Cello đúng không?”, một giọng nữ vang lên từ bên cạnh.
Cố Dịch Đồng cùng Dương Tuyền nghiêng đầu nhìn sang. Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi có chút sốt sắng nhìn Hạ Lộc Sanh, còn mơ hồ có chút kích động.
Hạ Lộc Sanh giật mình, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, cô là...”
Người phụ nữ ngay lập tức vui mừng, tươi cười rạng rỡ nói: “Thật sự là cô nha. Con gái tôi là fan của cô, hay xem video cô thi đấu, nói cô là hình mẫu của con bé!”
“Cảm ơn”, Hạ Lộc Sanh đã quen với việc nghe những lời này, cô đã từ khó xử không dễ chịu ban đầu mà biến thành thản nhiên như bây giờ, sắc mặt tự nhiên đáp lại những gì người phụ nữ nói.
Người phụ nữ không biết tìm quyển sổ ở đâu, tiến lại gần Hạ Lộc Sanh: “Cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi muốn xin chữ ký cho con gái tôi.”
Hạ Lộc Sanh không có từ chối, trên sổ ghi vài điểm.
Người phụ nữ cau mày nhìn chữ ký của Hạ Lộc Sanh: “Đây, đây là gì? Chấm mấy chấm thì làm sao người khác biết là cô ký tên?”
Lời nói củangười phụ nữ khiến Cố Dịch Đồng không thích, cô ngước mắt lên nhìn và mỉm cười: “Lộc Sanh sẽ không viết chữ, em ấy ký tên luôn là như vậy, những người quen em ấy đều biết“.
Nghe vậy, người phụ nữ bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Hạ Lộc Sanh, không có ý tứ rời đi: “Lộc Sanh, tôi có thể gọi vậy không? Hay gọi là cô Hạ?”
Dương Tuyền cười đáp: “Cứ gọi Lộc Sanh là được rồi“.
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, nhìn Hạ Lộc Sanh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là đem lời nói ra: “Lộc Sanh, cô thật sự là người mù sao?”
Hạ Lộc Sanh khựng lại, sau đó thừa nhận: “Đúng vậy“.
Người phụ nữ trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, nhìn Hạ Lộc Sanh tựa như thương tiếc: “Thực sự là đáng tiếc, một cô gái giỏi như vậy mà lại không nhìn thấy“.
Cố Dịch Đồng cau mày.
Người phụ nữ không kiềm được tò mò, liền hỏi: “Cô một chút màu sắc gì cũng không thấy sao? Trước mắt nhìn thấy là một mảng màu đen sao?”
Một năm qua, Hạ Lộc Sanh đã không phải là lần đầu tiên nghe người khác hỏi vấn đề này. Cô mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh và tự nhiên: “Tôi không có khái niệm về màu sắc, tôi cũng không biết màu đen là màu gì.”
Người phụ nữ bừng tỉnh “Ah” một tiếng, vẻ thương cảm trên mặt càng nặng nề, sau một hồi tiếc nuối liền rời khỏi bàn của mấy người họ.
Nghe được động tĩnh người rời đi, Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng thầm thì: “Em mà biết màu đen là màu gì thì tốt rồi“.
Cố Dịch Đồng mím chặt môi, nghĩ đến Hạ Lộc Sanh tập mãi thành quen vẻ mặt cùng với câu trả lời này, cô hỏi: “Em thường gặp phải mấy câu hỏi vậy sao?”
Hạ Lộc Sanh hiểu rất rõ Cố Dịch Đồng, nghe được giọng điệu của Cố Dịch Đồng liền biết chị ấy trong lòng không thoải mái. Cô thu lại biểu tình trên mặt, theo mép bàn chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Dịch Đồng ngồi xuống, cô cong mắt, nhẹ giọng nói: “Chị Dịch Đồng, chị vì em mà tức giận sao?”
Cố Dịch Đồng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay chọc vào trán Hạ Lộc Sanh, nói: “Cười cái gì? Đang hỏi em đó! Hay gặp mấy câu kiểu này sao?”
Hạ Lộc Sanh xinh đẹp cười lắc đầu một cái, phủ nhận: “Không có“.
Cố Dịch Đồng rõ ràng không tin, ánh mắt nhìn về phía Dương Tuyền xác nhận. Dương Tuyền không quen nói dối, bị Cố Dịch Đồng nhìn liền chột dạ quay đầu, vẻ mặt nhăn nhó ám chỉ sao lại hỏi cô.
Nhìn phản ứng của Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng liền biết Hạ Lộc Sanh giấu mình nhưng cô gái nhỏ không muốn nói cũng là vì không muốn để cô lo lắng, cô cần gì phải vạch trần. Cố Dịch Đồng trong lòng bất đắc dĩ, thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, không có tiếp tục hỏi.
Sau khi ăn no, tạm biệt Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng đưa Hạ Lộc Sanh về nhà. Giữa đường, Cố Dịch Đồng mới nhớ Hạ Lộc Sanh còn chưa biết chuyện Kỳ Cảnh Văn đến ở chung nhà.
“Đúng rồi Lộc Sanh, tôi quên nói với em. Cảnh Văn đã chuyển đến đây. Hiện tại nó học ở trong thành phố nên bốn năm đại học liền ở chung nhà với chúng ta“.
Hạ Lộc Sanh ngẩn ra.
Khi về đến nhà, Kỳ Cảnh Văn đã trở về, đang nằm trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn sang: “Chị, Lộc Sanh, hai người về rồi, ăn cơm chưa?“.
Hạ Lộc Sanh mím mím môi không đáp, Cố Dịch Đồng nói: “Ăn rồi, đã dọn dẹp phòng em xong chưa? Chị cùng Lộc Sanh ngủ ở phòng ngủ chính. Em ở phòng cho khách, phòng sách thì dùng chung“.
Kỳ Cảnh Văn cười hì hì đứng dậy, tiến đến bên người Cố Dịch Đồng, tựa đầu lên vai cô: “Khổ cực cho chị rồi, em biết chị đối với em là tốt nhất mà! À mà chờ đã, chị nhìn nè, đây là Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn em tìm cho chị!“.
Kỳ Cảnh Văn ở trước mặt Cố Dịch Đồng làm cái ảo thuật, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một cái bình hoa mini, kích thước khoảng năm centimet, được làm bằng vàng tinh xảo.
Cố Dịch Đồng cầm chiếc bình nhỏ lên, đánh giá một phen, sau đó buồn cười nói: “Gì đây? Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn?“.
Kỳ Cảnh Văn hùng hồn, đứng thẳng người lên nói: “Cái bình hoa hồng này tên là Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn không được sao? Đây là người khác tặng cho em, em thấy đẹp, cảm thấy chị sẽ thích nên đem tặng cho chị“.
Cái bình vàng nhỏ nhắn xinh xắn, Cố Dịch Đồng rất hứng thú, đánh giá một phen: “Coi như em có lòng“.
Hạ Lộc Sanh ở phía sau hai người nghe hai người mói chuyện với nhau hơi cúi đầu xuống, Cảnh Văn luôn biết cách lấy lòng chị Dịch Đồng, không giống chính mình ngu ngốc như vậy lại còn khô khan vụng về.
Cố Dịch Đồng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Hạ Lộc Sanh, cô hơi ngưng lại, cất bình hoa nhỏ, sau đó kéo tay áo Hạ Lộc Sanh, ngữ khí ấm áp: “Mệt mỏi sao? Có muốn nghỉ ngơi không em?“.
Hạ Lộc Sanh thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh trở về phòng ngủ chính, từ trong tủ lấy ra bộ đồ ngủ đưa cho Hạ Lộc Sanh: “Váy ngủ đây“.
Sau khi Hạ Lộc Sanh tắm rửa sạch sẽ đi ra, phát hiện Cố Dịch Đồng cũng không có ở trong phòng ngủ chính. Cô gọi hai tiếng cũng không nghe chị ấy đáp lại. Hạ Lộc Sanh ra khỏi phòng, lần mò đi về hướng phòng sách. Đi được giữa chừng thì nghe thanh âm của Cố Dịch Đồng cùng Kỳ Cảnh Văn truyền đến.
“Trái, trái, đấm đi đấm đi! Đánh nó!”, Kỳ Cảnh Văn hưng phấn nói.
Cố Dịch Đồng: “Em đừng đánh đừng đánh, chị hết máu rồi, đánh nữa sẽ chết. Em... chết rồi, không chơi nữa“.
“Đừng mà, chị ~~~, chị là chị của em mà, đánh thêm một trận đi. Chị trước tiên chọn Rùa đen đi, cái đó thu thập máu đó, em chọn mấy cái khác là được rồi“.
Hai người tập trung vào chơi game, vui vẻ náo nhiệt vô cùng.
Hạ Lộc Sanh đứng ở ngoài cửa thật lâu không nói lời nào, cuối cùng mím môi quay người trở lại phòng ngủ chính.
- ---
Dã tâm không lớn, có người chính là thiên hạ.
Người mù không có khái niệm màu sắc, màu đen là cái gì? Họ cũng không biết, chỉ là chúng ta – những người mắt sáng tự cho rằng thế giới của người mù là một màu đen. Người gặp chuyện nên bị mù thì ban đầu họ còn có khái niệm về màu sắc nhưng thời gian qua lâu, màu sắc đối với họ ấn tượng ngày càng xa dần, cuối cùng là quên lãng.
Cuối cùng là chút tức giận, biểu đạt bất mãn của bản thân, cái loại người mà hỏi người mù “Thế giới của ngươi có phải màu đen không?” cũng như hỏi đứa trẻ nhỏ có cha mẹ ly hôn “Con muốn ba hay là mẹ?”, hỏi xong được đáp án vừa lòng mình thì sẽ là vẻ mặt đồng tình mà nói “Thật đáng thương”, cái kiểu diễn xuất như vậy thật là...