Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Beta: Thiên Lam
Chương 49:
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào cơ thể Hạ Lộc Sanh, bao phủ cô trong vầng hào quang.
Hạ Lộc Sanh chìm đắm trong tiếng đàn Cello, tập trung vào kéo cung đàn, âm thanh Cello lúc thì réo rắt lúc thì du dương chậm rãi vang vọng trong hội trường, trong đó dường như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, khiến người ta vô thức biến hóa cảm xúc theo tiếng đàn của cô.
Dương Tuyền vén một góc rèm lên nhìn Hạ Lộc Sanh, nghe một hồi lâu, cô hạ rèm xuống, đôi mắt đỏ hoe, di chuyển đến bên chỗ Cố Dịch Đồng đang ghi hình bên cạnh, nói: “Chị Đồng, nghe tiểu Lộc kéo đàn em thật sự cảm động muốn rớt nước mắt“.
“Bởi vì em dùng tâm mà nghe”, Triệu Nhã Tô ở một bên nói, lòng cô vui mừng khôn xiết: “Sự tiến bộ của Lộc Sanh quả thật đáng kinh ngạc. Đứa nhỏ này sinh ra là để dành cho Cello mà“.
Cố Dịch Đồng không khỏi cười khúc khích khi nghe những gì Triệu Nhã Tô nói, trong lòng vui sướng như thể Triệu Nhã Tô đang khen chính mình vậy.
Từ chín giờ đến chín giờ mười lăm là thời gian nghỉ giải lao, Hạ Lộc Sanh trở lại hậu trường, chuyên gia trang điểm dậm phấn lại cho em ấy. Cố Dịch Đồng cầm máy quay đi tới trước mặt Hạ Lộc Sanh: “Xin chào Hạ Lộc Sanh tiểu thư, tôi là Cố Dịch Đồng, phóng viên độc quyền của buổi biểu diễn này. Tôi có thể phỏng vấn cô một số câu được không?”
Hạ Lộc Sanh sửng sốt trong nháy mắt, sau khi phản ứng lại: “Chị Dịch Đồng đang ghi hình sao?”
“Đúng vậy, chờ quay xong tôi sẽ làm thành đĩa CD giữ lại làm kỉ niệm. Hạ Lộc Sanh tiểu thư, tôi có thể phỏng vấn cô một số vấn đề được không?”
Hạ Lộc Sanh cười mắt cong cong nói tiếp: “Dạ có thể“.
“Đối với buổi diễn đầu tiên của mình, cô có cảm nghĩ như thế nào?”
Hạ Lộc Sanh phối hợp giả bộ trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.”
Cố Dịch Đồng bị câu trả lời ngắn gọn của Hạ Lộc Sanh làm tức cười, lại hỏi một câu: “Còn gì muốn nói không?”
Vào lúc này chuyên gia trang điểm đã trang điểm xong, hướng ống kính cười một cái sau đó đi sang bên cạnh, Hạ Lộc Sanh đứng thẳng người, đột nhiên hướng về Cố Dịch Đồng cúi đầu một cái, vẻ mặt thành khẩn đáp:
“Cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ tôi, cảm ơn cô Triệu đã thay em chuẩn bị buổi biểu diễn này cũng như là giúp em tuyên truyền, cảm ơn chị Tuyền đã hỗ trợ em, cảm ơn bạn bè gần xa đã động viên tôi. Cuối cùng tôi muốn cảm ơn người quan trọng nhất trong lòng mình, cảm ơn người ấy cho tới bây giờ vẫn luôn hỗ trợ và động viên tôi, cảm ơn sự dẫn dắt của người ấy, cảm ơn người ấy đã mang vẻ đẹp thế giới này đến với tôi.”
Dương Tuyền cảm động, cầm lấy máy ghi hình từ trong tay Cố Dịch Đồng, giục: “Chị Đồng, đi qua đi, em sẽ ghi hình cho hai người“.
Cố Dịch Đồng mỉm cười đi đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, bóp bóp má em ấy, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nghiêng người vươn tay ôm lấy Cố Dịch Đồng, thanh âm không lớn nhưng rõ ràng: “Cảm ơn chị, Dịch Đồng. Cảm ơn chị đã đến bên cạnh em!“.
Cố Dịch Đồng sững sờ một lúc, cô từ từ nâng cánh tay lên ôm lấy Hạ Lộc Sanh, trên môi nở nụ cười dịu dàng, nghiêm túc nói: “Là em đến bên cạnh và cứu rỗi tôi, Lộc Sanh, nên là tôi cảm ơn em mới phải, cảm ơn sự cứu rỗi của em đã cho tôi cơ hội làm lại“.
Cố Dịch Đồng nói khiến người khác khó hiểu nhưng Dương Tuyền cũng vô cùng cảm động, nhìn hai người ôm nhau bỗng dưng trong não hiện lên giai điệu nhạc nền cảnh [Hôm nay em hãy gả cho tôi], cứ như hai người vừa tuyên thệ [Đồng ý] xong vậy.
“Được rồi, đến giờ rồi, Lộc Sanh chuẩn bị lên sân khấu thôi”, Triệu Nhã Tô ở một bên cắt đứt hai người, nhắc nhở thời gian nghỉ ngơi đã trôi qua.
Hạ Lộc Sanh từ trong lồng ngực của Cố Dịch Đồng lui ra, đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng trên môi lại nở nụ cười, cô nói: “Chị Dịch Đồng, em đi lên đây“.
“Uhm, cố lên!“.
Cho đến khi kết thúc buổi biểu diễn, ghi hình đều là do Dương Tuyền quay. Khúc nhạc cuối cùng kết thúc đã hơn mười giờ rồi, Hạ Lộc Sanh đứng trên sân khấu nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người làm cho buổi diễn đầu tiên của tôi kết thúc mỹ mãn. Đồng thời cũng thật xin lỗi, rất tiếc là tôi không thể ký tên cho mọi người nên chỉ có thể tặng mọi người một món quà nhỏ ở cổng vào để làm kỉ niệm. Thật sự rất cảm ơn sự bao dung của mọi người!”
“Lộc Sanh, cố lên! Chúng tôi yêu em!”
“Lộc Sanh là tuyệt nhất!”, dưới khán đài không ngừng truyền đến thanh âm cổ vũ.
Thấy đã kết thúc nhưng không ai muốn rời đi, Triệu Nhã Tô lên sân khấu đến cạnh Hạ Lộc Sanh, cầm lấy micro và nói với mọi người dưới khán đài: “Buổi biểu diễn đầu tiên của Lộc Sanh tới đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã ủng hộ Lộc Sanh, hiện tại thời gian đã không còn sớm, mọi người cũng nên về thôi. Hẹn gặp lại các bạn ở buổi diễn tiếp theo của Lộc Sanh“.
Những người dưới khán đài lại hô tên Triệu Nhã Tô, cũng có người không ngừng gọi tên Hạ Lộc Sanh, nhưng không ai muốn rời đi.
Triệu Nhã Tô che micro lại nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, chúng ta rời đi trước đi, chúng ta không đi bọn họ vẫn sẽ chờ. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, chúng ta nhanh chóng rời đi bọn họ mới có thể nhanh quay về“.
Hạ Lộc Sanh do dự một lúc sau khi nghe thanh âm dưới khán đài, suy nghĩ một chút cảm thấy Triệu Nhã Tô nói có đạo lý, liền gật đầu đồng ý: “Dạ“.
Đến hậu trường, Hạ Lộc Sanh thay đổi quần áo, đổi đồ hằng ngày và mang giày bệt, vừa mới chuẩn bị theo Cố Dịch Đồng cùng Dương Tuyền rời đi liền nghe Triệu Nhã Tô nói: “Kiều Quan lại đây, bảo vệ mấy người Lộc Sanh đi ra ngoài, đừng để bị người khác chen ngã“.
Hội trường lớn đại học A không có cửa sau, lối ra vào duy nhất đã chật cứng người, tuy rằng Cố Dịch Đồng không thích Kiều Quan nhưng Triệu Nhã Tô suy tính chu đáo, để Kiều Quan bảo vệ bọn họ thì sẽ an toàn hơn. Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Cố Dịch Đồng quay đầu đối với Kiều Quan nói: “Làm phiền rồi“.
Kiều Quan lập tức đáp: “Chuyện nên làm thôi“.
Mấy người họ đi về phía cửa, nhưng điều đáng ngạc nhiên là những người hâm mộ nhìn thấy Hạ Lộc Sanh tuy rằng kích động, đôi mắt đều sáng lên thế nhưng không có vội vàng chạy tới mà thay vào đó họ tránh ra, tạo thành một con đường để Hạ Lộc Sanh đi về trước khi bị trở ngại.
“Lộc Sanh, bạn thật sự rất tuyệt! Cố lên nha!”
“Lộc Sanh tôi yêu em! Hôm nay em siêu cấp xinh đẹp!!”
Cố Dịch Đồng nghe hai bên không ngừng truyền tới âm thanh, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ, chuyện này không giống như họ đến vì Triệu Nhã Tô nha? Nhìn thật giống như thật lòng yêu thích Lộc Sanh.
Đang suy nghĩ, Cố Dịch Đồng đột nhiên đến bên cạnh, kéo một cô gái hỏi: “Mạn phép hỏi một chút, em đến đây là vì Lộc Sanh hay vì cô Triệu mà tới?”
Câu hỏi thực sự đột ngột, cô gái sửng sốt: “Đây là buổi biểu diễn của Lộc Sanh, đương nhiên là vì Lộc Sanh mà tới rồi!“.
Không đợi Cố Dịch Đồng hỏi tiếp, cô gái đột nhiên lại nở nụ cười, nhìn Cố Dịch Đồng nói: “Em biết chị, chị là chị gái của Lộc Sanh đúng không? Trước đây Lộc Sanh đi tham gia thi đấu, chị hay dẫn em ấy lên sân khấu!”
Người bên cạnh theo phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, em cũng biết chị, nhờ chị nhất định phải chăm sóc tốt cho Lộc Sanh! Chúng em sẽ luôn ủng hộ em ấy!”
Cố Dịch Đồng càng thêm kinh ngạc, chuyện cô dẫn Lộc Sanh lên sân khấu đi thi đã là chuyện của hơn một năm trước, hơn nữa từ khi Lộc Sanh bắt đầu đi khắp nơi học tập thì Dương Tuyền là người ở cạnh chăm sóc Lộc Sanh, cô không hề lộ mặt bên cạnh em ấy.
“Sao các em biết tôi?”
Cô gái cười cười hì hì nói: “Từ tieba (*) đó, trong tieba cái gì cũng có. Hơn nữa em từ trong tieba mới biết được ngày hôm nay Lộc Sanh tổ chức biểu diễn. Em liền từ thành phố L chạy tới ủng hộ Lộc Sanh đó!”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, cũng từ trong tieba mà biết đó!”
“Trời ạ, thật là trùng hợp mà, ID tieba của các cậu là gì? Chúng ta follow nhau nhé! Sắp tới Lộc Sanh có hoạt động thì cùng nhau đi ủng hộ cô ấy!“.
Tieba, Cố Dịch Đồng lòng tràn đầy kinh ngạc, Lộc Sanh còn có tieba của chính mình sao?
Sau khi nhìn đường phía trước, Cố Dịch Đồng lại hỏi: “Ah, vậy chuyện chờ Lộc Sanh đi ra ngoài thì tạo thành một lối để em ấy đi cũng là do mọi người nói với nhau sao?”
Cô gái gật đầu, như là chuyện đương nhiên: “Đúng vậy a, chúng em đã đặt ra quy tắc trước khi đến, không ai được phép làm phiền Lộc Sanh, Lộc Sanh...”
Lời nói của cô gái đột nhiên dừng lại, cô cân nhắc lời nói của mình: “Không phải chúng em thương cảm Lộc Sanh không nhìn thấy mà bởi vì chúng em yêu thích Lộc Sanh, cho nên muốn săn sóc bảo vệ em ấy“.
Người bên cạnh gật đầu theo: “Đúng đúng!!”
Cố Dịch Đồng ấm áp trong lòng, Lộc Sanh có thể có một nhóm người thực sự thích em ấy như vậy, cô từ tận đáy lòng vui mừng thay cho em ấy: “Thật cảm ơn mọi người“.
Dương Tuyền đi đằng trước kỳ quái nhìn Cố Dịch Đồng, gọi cô: “Chị Đồng, đi thôi“.
Cố Dịch Đồng đáp một tiếng, sau đó vẫy tay chào những người bạn đáng yêu này: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt chị, chăm sóc Lộc Sanh thật tốt nha~”
Sau khi rời khỏi hội trường, Dương Tuyền hỏi: “Chị Đồng, vừa nãy chị làm gì vậy, sao không theo kịp bọn em?”
Cố Dịch Đồng không trả lời vấn đề của Dương Tuyền, trái lại nói: “Dương Tuyền, em có biết mấy bài đăng về Lộc Sanh trên tieba không?”
Dương Tuyền mờ mịt lắc đầu, lúc này Kiều Quan đột nhiên nói: “Tôi biết, tôi có theo dõi tieba kia, bên trong đều đang hoạt động rất tích cực, rất nhiều người lấy Lộc Sanh làm tấm gương để thúc đẩy bản thân tiến bộ.”
Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn Kiều Quan một chút, sau đó kể họ nghe chuyện cô nói với mấy cô gái ban nãy, Dương Tuyền lộ vẻ vui mừng và ngạc nhiên: “Họ... họ là fan của tiểu Lộc chứ không phải vì cô Triệu mà tới?”
Cố Dịch Đồng cười mỉm gật đầu: “Không loại trừ có người đến vì cô Triệu nhưng là có rất nhiều người tới vì Lộc Sanh. Hiện tại Lộc Sanh thật sự rất tuyệt“.
Dương Tuyền kích động yeah một tiếng, ôm Cố Dịch Đồng: “Em biết tiểu Lộc nhất định làm được mà! Nhất định làm được!”
Cố Dịch Đồng cười thoải mái: “Ngày mai đến nhà tôi, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho Lộc Sanh nào!”
“Dạ được, ok luôn“.
Khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh về đến nhà đã gần mười một giờ đêm, mới vừa mở cửa đột nhiên trước mặt “bùm” một tiếng, hai người sợ hãi đến run một cái, pháo hoa giấy đầy màu sắc từ trên không trung bay xuống, rơi lên trên vai, trên tóc hai người.
“Chúc mừng buổi diễn đầu tiên của Lộc Sanh thành công tốt đẹp!”, thanh âm của Kỳ Cảnh Văn tươi cười vui vẻ truyền đến, trong tay cậu ta cầm pháo hoa, điệu bộ muốn bắn thêm một cái.
Cố Dịch Đồng vội vã ngăn cản cậu ta: “Được rồi được rồi“.
Kỳ Cảnh Văn đến trước mặt Hạ Lộc Sanh, cười hì hì: “Lộc Sanh, hôm nay tôi đã đến xem buổi biểu diễn của cậu, thật là hay!”
“Cậu... cậu cũng tới?”, Hạ Lộc Sanh ngạc nhiên.
Kỳ Cảnh Văn: “Không chỉ có mình, ba mẹ cũng đi. Mẹ sớm đã ra lệnh đây là buổi biểu diễn đầu tiên của cậu, cả nhà đều phải trình diện để cổ vũ cho cậu!”
Không chỉ Hạ Lộc Sanh mà Cố Dịch Đồng cũng vô cùng kinh ngạc. Trước đó mẹ Cố cũng không có nói với cô là muốn đến, nghĩ nghĩ, Cố Dịch Đồng hỏi: “Chú Kỳ cùng mẹ đâu? Hiện tại họ đang ở đâu?”
“Hai người nói trong nhà không có chỗ ngủ nên đã đặt khách sạn ở một đêm bên ngoài, đợi đến ngày mai sẽ về nhà để chúc mừng cho Lộc Sanh“.
Cả nhà đi cổ vũ cho cô, Hạ Lộc Sanh không nói ra được trong lòng là cảm giác gì, chua xót khiến cô khó chịu nhưng loại khó chịu này không phải bi thương khổ sở mà càng giống như là cảm động không biết làm sao.
“18 ***** 0696, Lý Lôi đang gọi”, điện thoại di động của Hạ Lộc Sanh đột nhiên vang lên.
Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra nghe máy, một bên đổi giày một bên mở miệng: “Lý Lôi!“.
“ Lộc Sanh!!! Ahhhhhhh!!!! Cậu quá tuyệt!!!! Thật tiếc vì mình không thể đến cỗ vũ cho cậu”, thanh âm vui vẻ của Lý Lôi vang lên.
Trước khi thực hiện cuộc gọi này, Lý Lôi đã gọi điện trước cho Triệu Nhã Tô để hỏi tình hình, cô sợ rằng buổi diễn không được như ý mà mình lại gọi tới sẽ khiến cho Lộc Sanh ngột ngạt, sau khi xác nhận buổi diễn hoàn mỹ cô mới dám gọi cho Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng cười, cảm xúc thăng trầm trong lòng bị đè nén xuống: “Mình biết cậu ủng hộ mình là được rồi“.
Cố Dịch Đồng Một bên nhìn nụ cười của Hạ Lộc Sanh cũng nhếch khóe miệng, cô nhỏ giọng nói: “Vào phòng nằm, nói chuyện với Lý Lôi đi em“.
Sau hơn một năm rèn luyện, tính cách của Lý Lôi vui vẻ hơn rất nhiều hoặc là nói cô bé ăn nói khéo léo, sành sỏi hơn trước nhiều, cô nghe tiếng của Cố Dịch Đồng, nhiệt tình chào hỏi: “Chị Dịch Đồng!”
Cố Dịch Đồng đáp một tiếng, sau đó vỗ vỗ Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh hiểu, dựa vào cảm giác trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính, vừa đi vào đóng cửa lại liền nghe Lý Lôi bên kia cười to: “Mình đương nhiên ủng hộ cậu nha! Coi như người trên toàn thế giới không đứng về phía cậu thì mình nhất định cũng sẽ đứng sau cậu“.
Một câu nói vô cùng tuyệt diệu, nhưng Hạ Lộc Sanh khẽ hừ một tiếng, cô không có hướng về phía giường đi tới mà dựa lưng vào trên cánh cửa: “Làm gì có chuyện người của toàn thế giới đều không đứng về phía mình, đây nè!”
Lý Lôi nhất thời không có phản ứng: “Hả?”
Hạ Lộc Sanh tựa lưng trên cửa, để điện thoại di động ở bên tai, thấp giọng nhưng nghiêm túc giải thích: “Chị Dịch Đồng, chị ấy sẽ đứng về phía mình”