Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Beta: Thiên Lam
Chương 50:
Lý Lôi: “...” thật đáng giận mà!.
Tuy nhiên, một giấc mơ vào ban đêm đã khiến Hạ Lộc Sanh hoảng sợ.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Cố cùng Triệu Nhã Tô và những người khác liền tới nhà, Kiều Quan đem quà đến tặng Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, đây là quà cho em“.
Hạ Lộc Sanh tựa hồ có tâm sự, Kiều Quan dứt lời hồi lâu cũng nhận được được hồi đáp từ Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng kỳ quái nhìn em ấy một chút, rồi cầm lấy món quà: “Cảm ơn.”
Sau khi đặt món quà xuống, Cố Dịch Đồng kéo ống tay áo của Hạ Lộc Sanh, nhỏ giọng hỏi: “Lộc Sanh, nghĩ gì thế? Có tâm sự sao?”
Hạ Lộc Sanh có chút bối rối lui về phía sau một bước, tránh Cố Dịch Đồng một khoảng, giọng căng thẳng: “Không, không có gì ạ!“.
Cố Dịch Đồng không ngờ phản ứng của Hạ Lộc Sanh lại lớn như vậy, nhất thời ngạc nhiên, một lúc sau mới hoàn hồn, cau mày: “Lộc Sanh?”
Hạ Lộc Sanh càng thêm căng thẳng, mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu nghiêng sang một bên.
Cố Dịch Đồng cau mày, buổi sáng sau khi thức dậy Lộc Sanh trở nên thật kỳ quái, trốn trong phòng tắm hồi lâu không đi ra nhưng vì chuẩn bị đãi khách nên cô cũng không hỏi em ấy, bây giờ nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, hai mắt cô nheo nheo lại.
Ở phòng khách với Triệu Nhã Tô và Dương Tuyền một lúc, Cố Dịch Đồng vào bếp giúp mẹ cùng chú Kỳ. Cả hai người họ đang bận rộn trong nhà bếp, nhìn thấy Cố Dịch Đồng thì ánh mắt sáng lên: “Dịch Đồng, lại đây bóc giúp mẹ mấy củ tỏi“.
“Dịch Đồng, cắt mấy củ khoai tây này đi“.
Cố Dịch Đồng cũng theo họ bận rộn trong bếp, nhìn dáng vẻ chú Kỳ cùng mẹ luống cuống tay chân, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Thư, nói tới nấu cơm ai có thể so với Tiêu Thư chứ? Con ngươi đảo một vòng, Cố Dịch Đồng liền gọi cho Tiêu Thư.
Không lâu sau, Tiêu Thư vội vã đến nhà Cố Dịch Đồng cùng với bạn gái học bá của mình. Vừa vào cửa Tiêu Thư đã ôm Cố Dịch Đồng một cái thật chặt: “Cục cưng có nhớ tôi không?”
Đứng sau Tiêu Thư, Phó Hạ không nhịn được nhíu nhíu mày, tóm chặt cổ áo Tiêu Thư kéo người từ trong ngực Cố Dịch Đồng ra, lạnh lùng nói: “Đàng hoàng một chút!“.
Nghe vậy, Tiêu Thư cười một cách mê hoặc, nháy mắt với Phó Hạ, yểu điệu nói: “Đàn em Phó ghen à?”
Ánh mắt Phó Hạ quét qua Tiêu Thư, Tiêu Thư đứng ngoan ngoãn lại, hừ nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ mặt yêu nghiệt kia lại, nói: “Cái hũ nút này! Thừa nhận ghen tị thì sẽ mất một miếng thịt nào sao!!!”
Phó Hạ không để ý tới Tiêu Thư, hướng Cố Dịch Đồng mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp đàn chị, đây là quà em cùng Thư nhi tặng cho Lộc Sanh“.
Cố Dịch Đồng nhận quà từ trong tay Phó Hạ, sau đó mời hai người vào phòng khách, cười trêu ghẹo: “Mau vào, đàn em cũng đừng trách chị sai bảo Tiêu Thư nha, người quen chung quanh chị thì chỉ có Tiêu Thư là có kỹ năng nấu nướng xịn nhất thôi“.
Phó Hạ liếc liếc Tiêu Thư một chút, trong đáy mắt cô ấy có sự dịu dàng, sau đó tiếp lời Cố Dịch Đồng: “Đúng vậy“.
Ngay khi Tiêu Thư và Phó Hạ hai người vào phòng khách, họ đã thu hút ánh nhìn mọi người, bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh, hai người thật sự là quá thu hút người khác. Tiêu Thư có khuôn mặt xinh đẹp như yêu nghiệt, đứng bên cạnh là Phó Hạ vẻ mặt lạnh lùng như hoa mai trắng trong tuyết, khí chất hai người họ không giống nhau nhưng khi đứng chung một chỗ lại có một loại đẹp mắt không tả được.
Mẹ Cố từ phòng bếp vừa ra tới liền thấy được Tiêu Thư, vui mừng khôn xiết: “Tiểu Thư đến rồi à, vậy thì tốt quá rồi, dì đang lo không biết nên nấu như thế nào đây. Tiểu Thư đến chỉ cho dì với“.
Tiêu Thư tự tin thốt ra: “Dì đừng lo, có Tiêu Thư con đây thì có gì mà không giải quyết được chứ! Bảo bối chăm sóc cho bé cưng của tôi nha, tôi đi phụ dì một tay“.
Bé cưng bên mép Tiêu Thư không nghi ngờ gì chính là học bá Phó Hạ. Phó Hạ nhìn Tiêu Thư cười dung túng, tùy ý miệng mồm ba hoa của chị ấy. Đợi Tiêu Thư đi tới nhà bếp rồi Phó Hạ quay đầu nhìn mọi người trong phòng khách gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Phó Hạ nhìn một vòng, tìm một chỗ ngồi xuống, cô liếc nhìn người bên cạnh: “Em là Lộc Sanh đúng không? Chị là bạn của Tiêu Thư, tên là Phó Hạ“.
Hạ Lộc Sanh dừng một chút, tâm tư chuyển động. Trước đó từng nghe chị Dịch Đồng nói tên bạn gái của Tiêu Thư, hình như là Hạ Hạ gì đó, không lẽ là người này?
Đang nghĩ ngợi, Cố Dịch Đồng đã tới, cô vỗ vỗ lên tóc của Hạ Lộc Sanh, giới thiệu: “Lộc Sanh, đây là chị Phó của em, em là bạn tốt của Tiêu Thư nên hai người họ đem quà tới tặng em đó“.
Nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh đột nhiên trở nên khó chịu trở lại, cô ấy tránh tay của Cố Dịch Đồng, mím mím môi, nói cám ơn: “Cảm ơn chị Phó“.
Cố Dịch Đồng nhìn ra Hạ Lộc Sanh không dễ chịu, lông mày hơi nhíu lại, Lộc Sanh ngay trước mặt cô cũng muốn tránh sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dịch Đồng như có tảng đá lớn đè lên, áp lực khó chịu, cô nhìn chằm chằm Hạ Lộc Sanh một lúc rồi nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi xuống bếp phụ giúp“.
Sau khi Cố Dịch Đồng đi rồi, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Phó Hạ tìm đề tài nói chuyện phiếm để không khí không trầm mặc, sau khi tán gẫu nhiều việc, Hạ Lộc Sanh dần dần thả lỏng ra, do dự một chút, mới thận trọng nói: “Chị Phó, em có thể hỏi chị chuyện này không?”
Phó Hạ cười nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Đương nhiên có thể rồi.”
Hạ Lộc Sanh tiến đến trước người Phó Hạ, giọng nói trầm thấp chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Chị Phó, chị cùng.... cùng Tiêu Thư, là quan hệ người yêu sao?”
Phó Hạ hơi ngưng lại, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Lộc Sanh sẽ biết cái này, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, hỏi: “Sao em biết? Là đàn chị Cố nói với em sao?”
Hạ Lộc Sanh biết câu trả lời này của Phó Hạ chính là thừa nhận, mặt cô lộ vẻ hiếu kỳ, nhiều nghi vấn trong lòng trào ra: “Chị Phó, chị... chị sao có thể yêu thích Tiêu Thư vậy? Hai người đều là nữ...”
Phó Hạ hiểu Hạ Lộc Sanh muốn bày tỏ điều gì, khẽ cười: “Nếu em thực sự thích một người thì giới tính có thể chứng minh được điều gì chứ?”
Hạ Lộc Sanh giật mình, giới tính không thể chứng minh bất cứ điều gì...
Nhìn dáng vẻ Hạ Lộc Sanh xuất thần, Phó Hạ không nhịn được giơ tay sờ sờ đầu của em ấy, trêu chọc “Cô gái nhỏ này hỏi nhiều như vậy lẽ nào em có người mình thích rồi hả?”
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Lộc Sanh lắc đầu liên tục: “Không có, em chỉ tò mò thôi...”
Giọng nói của cô dần dần yếu đi, Hạ Lộc Sanh nói: “Em... em không biết. Chị Phó, làm sao mới gọi là thích một người? Làm sao biết chính mình có thích người đó hay không?”
Hạ Lộc Sanh thực sự khó hiểu.
Phó Hạ cười nhẹ một tiếng: “Nghe được giọng người đó thì sẽ rất vui vẻ, không gặp người đó thì sẽ rất nhớ, sẽ tức giận khi người đó ở bên cạnh mình mà chú ý người khác, nếu người đó không để ý đến cảm xúc của mình thì sẽ đau lòng...”
Hạ Lộc Sanh càng nghe sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên.
Phó Hạ nhạy cảm phát hiện vẻ mặt biến hóa của Hạ Lộc Sanh, quan tâm hỏi: “Lộc Sanh, làm sao vậy?”
Hạ Lộc Sanh mặt lộ vẻ mờ mịt, cũng vô cùng khó hiểu: “Đối với một người có tâm tình như vậy, là em thích người đó sao?”
Cô thích chị Dịch Đồng? Cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu, Hạ Lộc Sanh kinh sợ đến mức trừng lớn hai mắt, vội vàng lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ, không để cho bản thân suy nghĩ nhiều.
Nhìn vẻ mặt thay đổi đột ngột của Hạ Lộc Sanh, Phó Hạ đột nhiên hiểu ra điều gì đó, lại nghĩ đến trước đây Tiêu Thư từng nói với cô rằng đàn chị Cố và một em gái có mối quan hệ đặc biệt, hai chuyện này liên hệ với nhau Phó Hạ liền hiểu được.
Cô cân nhắc và nói: “Tình thân, tình bạn và tình yêu đương nhiên không giống nhau. Nếu như là tình thân, tình bạn thì khi đối phương có người mình thích em sẽ chúc phúc cho người đó. Có thể là sẽ cảm thấy như có người cướp mất chị gái mình nhưng sẽ không ghen tỵ. Nhưng mà tình yêu thì khi người đó thích người khác, em sẽ ghen tỵ, sẽ phát điên“.
Hạ Lộc Sanh nửa hiểu nửa không mà nghe, không phải hiểu biết rõ ràng hết thảy, trong lòng có chút mơ hồ, nếu chị Dịch Đồng có người chị ấy thích... chỉ là giả thiết thôi mà Hạ Lộc Sanh đã cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được rồi.
“Không được!”, Hạ Lộc Sanh lẩm bẩm.
Phó Hạ: “Rất khó để có một tiêu chuẩn rõ ràng đánh giá những thứ như tình cảm. Trăm nghìn kiểu người có trăm nghìn loại yêu cùng trăm nghìn cách yêu. Những gì tôi đang nói chỉ là tiêu chuẩn mà cá nhân tôi nghĩ. Có một số người, tình yêu của họ rất cố chấp, trăm phương ngàn kế đến vỡ đầu chảy máu cũng phải có cho được đối phương nhưng cũng có một số người tình yêu của họ rất nhẹ nhàng, chỉ cần người kia hạnh phúc thì họ không còn gì để đòi hỏi“.
Hạ Lộc Sanh càng thêm mê man, vẻ mặt phức tạp, vậy tình cảm của mình dành cho chị Dịch Đồng là gì?
Phó Hạ nhìn vẻ mặt Hạ Lộc Sanh, khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ vai Hạ Lộc Sanh, nói: “Em bây giờ vẫn còn nhỏ, rất dễ dàng đem sự ỷ lại của mình ngộ nhận thành yêu thích. Trẻ nhỏ sẽ tỏ ra đặc biệt thích chiếm hữu mẹ mình, không cho phép mẹ mình ôm đứa trẻ khác. Còn có đồ chơi của mình sẽ không muốn chia sẻ với người khác, có thể đánh đồng những điều này với tình yêu không? Chắc chắn là không, nhưng tình yêu lại chứa đựng tính chiếm hữu. Chiếm hữu không phải yêu nhưng yêu sẽ muốn chiếm hữu“.
Hạ Lộc Sanh đang bối rối, Phó Hạ không nhịn được cười khẽ: “Thời gian sẽ nói cho em biết tình cảm của em dành cho đàn chị Cố là loại tình cảm gì!”
Lời này vừa nói ra, Hạ Lộc Sanh kinh ngạc: “Chị Phó, làm sao chị biết em đang nói tới chị Dịch Đồng?”
Phó Hạ trêu chọc: “Em đó, tâm tư tất cả đều viết lên mặt, đã xảy ra chuyện? Làm sao lại đột nhiên vướng bận chuyện này?”
Hạ Lộc Sanh trong phút chốc không nói nên lời.
Phó Hạ nhướng mày, giọng điệu như gió thoảng, rất nhẹ nhàng rất thoải mái: “Được rồi, đừng căng thẳng. Không muốn nói thì đừng nói, tôi không hỏi nữa“.
Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm, tâm tư bất giác lại nghĩ đến giấc mộng đêm qua.
Trong mơ cũng không có gương mặt cụ thể, thậm chí chỉ là dáng vẻ mơ hồ thế nhưng thật kỳ lạ là cô biết mình đang được chị Dịch Đồng ôm trong lòng, chị Dịch Đồng nằm thì thầm ở bên tai cô. Trái tim cô đập nhanh như đánh trống, vừa vui vừa thẹn, hai người ở cạnh nhau, môi chị Dịch Đồng rơi ở trên môi cô.
Trước kia chưa từng mơ thấy tình huống như vậy bao giờ, giấc mơ đột ngột làm trái tim Hạ Lộc Sanh xao động. Khi tỉnh dậy đối mặt với Cố Dịch Đồng, cô làm sao cũng không thể tự nhiên như trước được.
Hạ Lộc Sanh có chút bối rối, cũng có chút bất an không nói rõ được, sao mình có thể nằm mơ làm cái chuyện mà chỉ có người yêu nhau mới có thể làm được cùng chị Dịch Đồng chứ?
Phó Hạ đối với Hạ Lộc Sanh ấn tượng cũng tốt, thấy Hạ Lộc Sanh vẻ mặt bối rối giãy dụa, không chút dấu vết thay đổi đề tài khác: “Lộc Sanh, em học Cello bao lâu rồi?”
Hạ Lộc Sanh lấy lại tinh thần, trả lời: “Em học từ nhỏ, không nhớ rõ lắm là bắt đầu học từ khi nào nhưng còn rất nhỏ đã bắt đầu học“.
“Vậy thì cũng lâu rồi, có thấy chán không?”
Suy nghĩ của Hạ Lộc Sanh bị Phó Hạ dẫn dắt tới chuyện khác, cô không chút do dự lắc đầu: “Dạ không đâu, sao lại chán được ạ, yêu thích còn không hết nữa là“.
Chủ đề của cả hai chuyển từ tình cảm sang đàn Cello, sau đó lại biến thành mấy chuyện vui thú gặp hằng ngày. Càng nói chuyện càng có nhiều đề tài để nói, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt.
Tiêu Thư từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Phó Hạ đang cười với Hạ Lộc Sanh, cô tiến về phía trước tựa đầu vào vai Phó Hạ, vừa giả vờ tức giận vừa nói: “Cái đồ không có lương tâm này, em cùng Lộc Sanh tán gẫu cái gì mà cười vui vẻ như vậy? Sao chưa từng thấy em cười vui vậy với chị chứ?”
Câu nói sau cùng Tiêu Thư thấp giọng kể lể bên tai Phó Hạ.
Phó Hạ cong môi, gõ ngón tay lên đầu: “Nấu cơm xong chưa?”
“Không biết lớn nhỏ~”, Tiêu Thư hừ nhẹ một tiếng, ngồi ngay ngắn người lại, xoa xoa chỗ vừa bị gõ, sau đó hướng Phó Hạ lườm một cái: “Không còn nhiều việc phải làm, dì Cố đang nấu, chị sợ em buồn chán nên nhanh chân ra đây với em, em lại còn nói này nọ“.
Hạ Lộc Sanh đã không thích Tiêu Thư ngay từ lần đầu tiên gặp phải, bây giờ cũng vậy, cô khẽ khịt mũi, thật tiếc khi một người tốt như chị Phó lại ở cùng cái người phụ nữ trêu hoa ghẹo nguyệt như Tiêu Thư.
Vừa lúc đó, giọng nói của Dương Tuyền ở cách đó không xa truyền đến, cô ngạc nhiên nói với Hạ Lộc Sanh: “Tiểu Lộc, hoa socola này thật đẹp. Ồ, là quà sinh nhật, còn khắc chữ [Chúc mừng sinh nhật] nè!”
Hạ Lộc Sanh không rõ: “Hoa socola gì?”
“Nó đặt trên bàn nè. Mua cái này chắc phải tốn rất nhiều tâm tư”, Dương Tuyền một bên đánh giá socola, một bên nói với Hạ Lộc Sanh. Đột nhiên cô như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, “Chị biết rồi! Tiểu Lộc, không phải sắp tới sinh nhật em sao? Em thích ăn socola như vậy, cái này không phải là chị Dịch Đồng chuẩn bị quà sinh nhật cho em đó chứ?”
Hạ Lộc Sanh bây giờ chỉ cần nghe đến tên của Cố Dịch Đồng liền cảm thấy trong lòng là lạ, cô cố nén khó xử trong lòng nghĩ lời nói của Dương Tuyền: “Không thể nào! Không phải một tháng nữa mới tới sinh nhật em sao?”
Dương Tuyền không chút nghĩ ngợi: “Không phải hai ngày nữa là tới kỳ nghỉ Quốc Khánh sao? Vừa đến kỳ nghỉ công ty của chị Đồng sẽ thật bận rộn, qua lễ cũng sẽ bận rộn thêm một thời gian, nhất định là muốn chuẩn bị quà sinh nhật sớm cho em!”
Càng nói càng thấy có lý, Dương Tuyền tự thuyết phục mình, vừa đặt chiếc hộp xuống, cô đột nhiên kêu lên: “Ôi, quà sinh nhật bất ngờ mà chị Đồng chuẩn bị cho em bây giờ bị chị nói với em rồi, chị Đồng sẽ không trách chị đâu đúng không? Tiểu Lộc em coi như cái gì cũng không biết nha!”
Tiêu Thư ở bên cạnh bật cười, ngón tay chỉ vào chóp mũi Phó Hạ, đôi mắt đào hoa sáng quắc câu người: “Nhìn xem, bảo bối của chị còn lãng mạn hơn em kìa. Không biết chừng nào chị mới nhận được socola của em nữa?”
Phó Hạ giơ tay nắm lấy ngón tay mỹ lệ trên chóp mũi của mình, quen thuộc xòe năm ngón tay ra lật lại, hai người mười ngón tay đan vào nhau: “Không phải đàn chị nói lấy thân báo đáp là được rồi hả? Nói là cái gì khác cũng không cần“.
Dương Tuyền bên cạnh trợn to hai mắt nhìn hai người: “Hai người, hai người...”
Tiêu Thư nhìn thấy phản ứng của Dương Tuyền thì cười rất vui vẻ, cô ấy từ bên cạnh Phó Hạ đứng dậy, nghiêng người đến bên Dương Tuyền, một tay ôm vai Dương Tuyền, một tay nâng cằm Dương Tuyền lên, cả người lộ ra một loại khí chất quyến rũ như mị hồ: “Nhìn tôi này, tôi vô tình làm em gái giật mình sao... Mà cũng không còn cách nào, ai bảo tôi đối với cái đồ vô lương tâm kia thích dính lấy như vậy, không che giấu được“.
Phó Hạ nhìn động tác của Tiêu Thư thì ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy kéo cánh tay của Tiêu Thư về: “Nói là được rồi, đừng có mà táy máy tay chân với người ta“.
Tiêu Thư như không xương, mềm oặt tựa vào trong lòng của Phó Hạ, hừ nhẹ một tiếng: “Vậy em nhận là mình ghen đi!”
Bên kia Triệu Nhã Tô cùng Kiều Quan luôn chú ý đến động tĩnh của bọn họ. Từ lúc Tiêu Thư cùng Phó Hạ vào, nhìn cử chỉ của hai người họ liền đoán được mối quan hệ giữa hai người. Hiện tại chẳng qua là xác nhận mà thôi chứ không ngạc nhiên gì.
Cố Dịch Đồng từ phòng bếp ra liền nhìn thấy Tiêu Thư dính chặt trên người Phó Hạ, nhất thời nhướng mày. Cô đối với tính tình của Tiêu Thư hiểu rõ vô cùng, người này làm gì cũng dựa theo tâm trạng, muốn rải cơm chó thì rải cơm chó liền, không có kiêng kỵ gì hết.
Cô ho nhẹ một tiếng tiến lên: “Được rồi, ăn cơm thôi“.
Lúc nói chuyện Cố Dịch Đồng dùng dư quang ánh mắt chú ý Hạ Lộc Sanh. Quả nhiên Hạ Lộc Sanh vừa rồi còn thật tự nhiên nhưng khi nghe đến thanh âm của cô thì nháy mắt trở nên bối rối, tay siết lấy góc áo, có chút ý định trốn tránh.
Thấy thế, khóe môi vểnh lên Cố Dịch Đồng cong lên, cười như không cười nhìn Hạ Lộc Sanh.
Tránh mình? Cũng giỏi ghê ha!
- -----------------
“Chiếm hữu không phải yêu nhưng yêu sẽ muốn chiếm hữu” - Phó Hạ
- --------------------
Cận Tết rồi, dự định hoàn bộ này trước Tết nhưng làm không được rồi T________T
Dạo gần đây mình bận quá, 27 Tết được nghỉ thì tất bật dọn dẹp, chưa có thời gian edit luôn huhu, nên là Tết mình sẽ còng lưng ra edit bù.
Các bạn đã chuẩn bị đón Tết hết chưa? Nhà cửa dọn dẹp thế nào rồi?