Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor & Beta: Thượng Chi Phong

Chương 51:

Một nhóm người sôi nổi ngồi vây quanh bàn ăn, mẹ Cố cùng chú Kỳ cầm cốc nói với Triệu Nhã Tô: “Cô Triệu, cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc cho Lộc Sanh, chúng tôi dùng trà thay rượu mời cô một ly“.

Triệu Nhã Tô tươi cười đáp lại: “Đây đều là nỗ lực của chính Lộc Sanh“.

Sau khi nhấp một ngụm trà tượng trưng, mẹ Cố nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, cười mỉm nói: “Lộc Sanh, con tới mời mọi người một ly đi, tất cả mọi người bỏ không ít tâm tư vì con đó“.

Cố Dịch Đồng ngước mắt nhìn về phía người ngồi đối diện.

Hạ Lộc Sanh bưng ly lên, biểu hiện tự nhiên nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến con trong suốt thời gian qua. Cảm ơn khoảng thời gian này mọi người vì buổi diễn này của con mà hao phí tâm tư, Lộc Sanh kính mọi người một ly!“.

Mọi người đều cầm ly lên, đáp lời nói: “Chúc mừng buổi biểu diễn đầu tiên đã thành công trọn vẹn của Lộc Sanh!!”

Trong bầu không khí hòa hợp, Tiêu Thư mang theo ánh mắt dò xét trên người hai người Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, theo tính khí dính Dịch Đồng của Lộc Sanh nhưng hôm nay lại không ngồi bên cạnh Dịch Đồng mà là ngồi ở đối diện thật là làm cho người ta phải suy nghĩ nha.

Ánh mắt đang đảo quanh hai người, Phó Hạ bên cạnh đột nhiên gắp một đũa thức ăn đặt ở trong đĩa của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lo ăn đi!”

Tiêu Thư thu lại ánh mắt của mình, cười hì hì hướng Phó Hạ nháy mắt mấy cái.

Mẹ Cố đem hành động của Tiêu Thư và Phó Hạ nhìn ở trong mắt, im lặng không lên tiếng dời tầm mắt.

Kiều Quan học theo dáng vẻ của Phó Hạ gắp một con tôm đặt lên đĩa của Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, tôi nhớ em rất thích ăn tôm“.

Triệu Nhã Tô bất đắc dĩ nhìn cháu trai mình, nhắc nhở: “Con giúp Lộc Sanh bóc tôm đi“.

Kiều Quan chợt bừng tỉnh, một hồi phản ứng lại vội vàng đeo bao tay vào bóc tôm cho Hạ Lộc Sanh, cười: “Tôi thật hồ đồ mà, nào Lộc Sanh, tôm đã được bóc rồi“.

Trên mặt Hạ lộc sanh không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, Kiều Quan đây là muốn lấy lòng mình vì muốn tìm hiểu thông tin về chị Dịch Đồng từ chỗ mình? Muốn đi đường vòng sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Lộc Sanh hờ hững đáp: “Cám ơn“.

Dù đã đáp lời nhưng chiếc đũa vẫn không hề động vào con tôm đã được bóc vỏ trong đĩa, Cố Dịch Đồng nhìn một màn này khẽ nhướng mày.

Tới gần chạng vạng, Triệu Nhã Tô cùng Tiêu Thư và những người khác rời khỏi nhà của Cố Dịch Đồng. Sau khi họ rời đi, ngôi nhà trở nên yên tĩnh, mẹ Cố cùng Cố Dịch Đồng hai người ở trong bếp dọn dẹp vệ sinh.

Mẹ Cố giặt sạch khăn lau, giống như thản nhiên hỏi: “Hôm nay cô gái đến chơi cùng tiểu Thư là bạn gái của con bé sao?”

Đôi tay rửa bát của Cố Dịch Đồng dừng một chút, mấy giây sau cô tiếp tục rửa bát: “Đúng vậy, làm sao mẹ biết được?”

“Mẹ nhìn ra được, ánh mắt của tiểu Thư nhìn cô bé rất khác biệt”, mẹ Cố đáp lời, bà gấp miếng giẻ trong tay và đặt nó lên kệ, thở dài một hơi: “Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng...”

Cố Dịch Đồng cau mày, nghiêng người nhìn về phía mẹ Cố: “Mẹ, mẹ cũng nghĩ tình yêu đồng giới là bệnh hoạn sao?”

Mẹ Cố tức giận trừng Cố Dịch Đồng một chút: “Con ranh này nói gì vậy! Mẹ tuy rằng không phải quá hiểu biết thế nhưng không ngoan cố đến mức phong kiến như vậy, mẹ chính là... chính là thương bọn họ, con đường này không dễ đi, không nói tới người ngoài thấy thế nào, mà người trong nhà họ có chấp nhận được hay không cũng rất khó nói...”

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng nở nụ cười, lau khô nước trên tay trước rồi xoa xoa vai cho mẹ Cố, nói: “Cái này mẹ cũng không cần lo lắng đâu. Người trong nhà Tiêu Thư đều biết chị ấy thích con gái, hơn nữa cũng đều tiếp nhận rồi, đối với bọn họ quan trọng nhất không phải cái gọi là vấn đề kết hôn, sinh con mà Tiêu Thư hạnh phúc là được“.

Cố Dịch Đồng đã tiếp xúc với mẹ của Tiêu Thư, cô có ấn tượng sâu sắc với bà ấy.

Một phu nhân xinh đẹp mỉm cười dịu dàng nhưng giọng điệu tiêu sái không thể kiềm chế được nói: “Con gái của tôi nhất định phải gả cho tình yêu đích thực của nó, tuyệt đối không thể tạm bợ! Nếu như không gặp được người đàn ông khiến con bé muốn kết hôn thì tôi sẽ nuôi nó cả đời“.

Tiêu Thư ở một bên cười yêu mị: “Nếu như người con yêu là nữ thì sao?”

“Vậy thì cưới về!”

Mẹ Cố tựa hồ có hơi kinh ngạc, truy hỏi: “Phó Hạ thì sao? Người nhà Phó hạ cũng đồng ý?H

Cố Dịch Đồng từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, nói nhẹ: “Phó hạ không có người nhà, em ấy lớn lên ở cô nhi viện, đối với em ấy mà nói quan trọng nhất chính là ý nghĩ của Tiêu Thư, chỉ cần Tiêu Thư kiên định thì hết thảy mọi việc đều không thành vấn đề!“.

Mẹ Cố sợ run, Phó Hạ lạnh lùng và nghiêm túc như vậy mà lại lớn lên ở cô nhi viện. Chỉ chốc lát sau mẹ Cố đột nhiên lại nói: “Cháu trai kia của cô Triệu, Kiều Quan có phải là thích Lộc Sanh không?”

Chủ đề đột ngột thay đổi, Cố Dịch Đồng trong nháy mắt không phản ứng lại kịp.

Mẹ Cố cũng không chờ Cố Dịch Đồng trả lời cái gì, bà gật đầu một lúc rồi tự hỏi bản thân: “Hẳn là vậy, tiểu tử kia xem ra cũng đáng tin cậy. Nếu như Lộc Sanh ở cùng với cậu ta hẳn sẽ tạo nên một gia đình tốt“.

Cố Dịch Đồng đột nhiên cau mày, tay đang đặt trên vai mẹ Cố thu lại, cất cao giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của bà: “Mẹ, Lộc Sanh còn nhỏ!“.

Mẹ Cố hướng Cố Dịch Đồng lườm một cái, quở trách nói: “Vậy con thì không còn nhỏ đúng không? Chung quy cũng nên suy nghĩ tới chuyện này rồi!“.

“Con biết rồi”, Cố Dịch Đồng qua loa đem đề tài lừa gạt qua đi.

Khi Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố từ phòng bếp đi ra, xem thời gian đã không còn sớm, mẹ Cố nói: “Dịch đồng, mẹ và chú Kỳ của con phải về rồi. Con không cần phải đợi Cảnh Văn đâu, thằng nhóc này hết giờ học chắc là đi đâu chơi rồi, tới giờ cũng không biết đường về!“.

“Dạ, vậy mẹ với chú Kỳ đi đường cẩn thận”, Cố Dịch Đồng trả lời.

Chú Kỳ đột nhiên nới với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, con có muốn sắp xếp thứ gì theo không?”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu: “Dạ đem đàn Cello theo là được rồi, ở nhà có quần áo của con“.

Cố Dịch Đồng ngẩn người, chỉ chốc lát sau phản ứng lại: “Lộc Sanh, em muốn theo chú Kỳ với mẹ về nhà sao?”

Không chờ Hạ Lộc Sanh đáp lời, chú Kỳ liền cười nói: “Hai ngày nữa là đến Quốc khánh rồi, Quốc Khánh con sẽ bận rộn nhiều việc, Lộc Sanh không có lịch trình gì, ở lại đây con cũng không thể chăm sóc con bé được nên theo chúng ta về nhà cũng đúng, lại còn có thể ở cạnh bồi mẹ con“.

Cố Dịch Đồng cau mày nhìn Hạ Lộc Sanh đang cúi đầu không nói lời nào, cô chắc chắn Hạ Lộc Sanh đã có chuyện gì rồi, nếu không phải vậy cô gái nhỏ ngày hôm qua còn đang tốt đẹp sao tự nhiên hôm nay lại tỏ thái độ với cô thế này đây, nhưng cô lại không nghĩ ra là có chuyện gì.

Trong một lúc, Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái: “Cũng tốt ạ“.

Hạ Lộc Sanh tất nhiên là nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Cố Dịch Đồng, tim cô thắt lại, nhưng không thay đổi quyết định, cô cần bình tĩnh lại tâm tình, cẩn thận ngẫm lại tình cảm của mình dành cho Cố Dịch Đồng đến tột cùng là loại tình cảm gì.

Ngày Quốc khánh đến, Kỳ Cảnh Văn đến gặp Diệp Thanh Việt với một món quà được chuẩn bị cẩn thận, trong nhà chỉ còn lại một mình Cố Dịch Đồng. Việc trong công ty quá bận, Cố Dịch Đồng cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó.

Đợi qua đợt bận rộn này đã là cuối tháng, Cố Dịch Đồng nhìn lịch, lập tức kinh ngạc, vội vàng gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, Lộc Sanh còn đang ở bên nhà sao?”

Mẹ Cố; “Qua Quốc Khánh mấy ngày Lộc Sanh đã bị Dương Tuyền đón đi rồi, cũng đi sắp được nửa tháng“.

Sau khi nói xong, mẹ Cố phát hiện có gì không đúng: “Cố Dịch Đồng! Đừng nói là nửa tháng nay con không có liên lạc với Lộc Sanh đó nha? Hai con không phải ngày ngày đều gọi video sao? Hai ngày trước sinh nhật Lộc Sanh mà con cũng không có gọi cho con bé?”

Gọi video mỗi ngày là chuyện lúc trước, từ trước Quốc Khánh hai ngày kia, sau khi Hạ Lộc Sanh theo mẹ Cố trở về nhà chú Kỳ thì Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh đã không còn liên lạc. Tính toán một chút, đến bây giờ đã gần một tháng không liên lạc.

“Con bận quá nên hồ đồ, ngày hôm nay vừa nhìn lịch thì phát hiện đã qua sinh nhật của Lộc Sanh rồi nên con nhanh chân đi gọi điện thoại cho mẹ đó...”

Mẹ Cố ở bên kia rống: “Con gọi cho mẹ làm được cái quỷ gì? Nên gọi cho Lộc Sanh kia kìa!”

Cúp điện thoại của mẹ Cố, Cố Dịch Đồng tìm tới dãy số của Hạ Lộc Sanh, nghĩ đến thái độ của em ấy đối mặt với mình lúc trước, ngón tay ở tên Hạ Lộc Sanh do dự một hồi, một lúc lâu ngón tay điểm vào tên của em ấy, gọi đi.

Dương Tuyền là người trả lời điện thoại.

“Hé lô chị Đồng, tiểu Lộc hiện đang ở trong lớp, không mang điện thoại di động, lát nữa em sẽ nói tiểu Lộc gọi lại cho chị nha?”

Cố Dịch Đồng do dự, sắp xếp ngôn ngữ: “Dương Tuyền, tâm tình của Lộc Sanh gần đây có gì không ổn không?”

Nghe vậy, Dương Tuyền dừng lại, muốn nói lại thôi, Cố Dịch Đồng đã nhận ra sự khác thường của Dương Tuyền: “Dương Tuyền, em có gì giấu tôi sao?”

“Chèn ơi, em không nhịn được rồi! Chị Đồng, mặc dù tiểu Lộc không cho em nói cho chị biết nhưng tiểu Lộc thật sự có chuyện không giống bình thường, em cảm thấy vẫn nên nói cho chị biết”, Dương Tuyền không kìm lòng được mà mở miệng liên tục, “Sau khi em đón tiểu Lộc từ chỗ của dì đi thì tiểu Lộc liền bảo em làm thẻ ngân hàng cho em ấy, nói rằng tất cả số tiền kiếm được từ các cuộc thi sau này cùng với tiền tham gia các hoạt động sẽ được gửi vào thẻ cho em ấy, không cần phải chuyển nó cho chị nữa“.

“Hơn nữa còn nói rằng sau này có bất kỳ hoạt động gì, chỉ cần giá cả phù hợp thì không cần từ chối, còn hỏi em về giá nhà hiện tại ở thành phố A và một số điều về mua nhà, hình như em ấy muốn mua nhà!”

Mua nhà? Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, Lộc Sanh muốn dọn ra khỏi nhà à?

“Ngoài ra, tiểu Lộc mấy ngày nay như là có rất nhiều tâm sự, hỏi em rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, tất cả đều về chuyện tình cảm, em nghi là tiểu Lộc có người em ấy thích rồi!”

Cố Dịch Đồng lại ngạc nhiên, Lộc Sanh có người em ấy thích rồi?

“Chị Đồng, tiểu Lộc sắp hết giờ học rồi, em cúp máy trước, chờ sau khi tiểu Lộc tan học em nói em ấy gọi cho chị nha“.

“Uhm“.

Nhưng mà sau khi cúp máy, điện thoại di động của Cố Dịch Đồng vẫn im lặng cho đến khi tan sở, chờ mãi không thấy, cuối cùng cô không nhịn được gọi lại cho Hạ Lộc Sanh, lần này người nghe là Lộc Sanh.

“Alo?”, giọng Hạ Lộc Sanh có chút đè nén.

Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, ngữ khí ôn hòa mở miệng: “Lộc Sanh, sinh nhật vui vẻ, xin lỗi chúc mừng em muộn, gần đây tôi bận quá“.

Hạ Lộc Sanh sững sờ, chỉ chốc lát sau mới khẽ kêu “Ah” một tiếng, sau đó nói: “Sinh nhật của em đã qua rồi sao? Em cũng bận rộn nên quên mất“.

Mấy ngày trước dì Cố gọi điện thoại cho cô, hình như là chúc cô sinh nhật vui vẻ thế nhưng bởi vì lúc đó đang bận dàn dựng tiết mục và luyện tập nên chưa nói được mấy câu đã cúp máy, sau đó cô cũng quên mất, giờ nghĩ lại chắc là hôm đó là sinh nhật của cô.

“Lộc Sanh, tại sao không cùng tôi gọi video nữa?”

Bên kia Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng cắn môi: “Em bận quá, buổi tối làm xong việc cũng đã hơn mười giờ, hơn nữa ngày Quốc khánh vừa qua, chị cũng bận rộn mà?”

Từ lúc kết nối điện thoại đến giờ, Hạ Lộc Sanh một tiếng “chị Dịch Đồng” như bình thường cũng không gọi, Cố Dịch Đồng mím chặt môi, hòa hoãn chỉ chốc lát sau nói: “Lộc Sanh, buổi tối có thời gian không? Tôi muốn gọi video gặp em, tôi nhớ em!“.

Lòi nói ra miệng, Cố Dịch Đồng vốn sẵn sàng bị cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới Hạ Lộc Sanh cơ hồ không do dự liền đồng ý: “Được, buổi tối chờ em xong việc nhé!“.

============

Chúc mừng năm mới mọi người nhé!

Hy vọng mọi người sẽ an nhiên trong năm mới, mọi việc hanh thông ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.