Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 53: Chương 53: Chương 52




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Edit & Beta: Thượng Chi Phong

Chương 52:

Tám giờ tối, Hạ Lộc Sanh gọi video cho Cố Dịch Đồng. Hai người đều đè ép tâm tư của bản thân xuống, Cố Dịch Đồng uyển chuyển thăm dò một lúc cũng không hỏi ra được cái gì, thấy Hạ Lộc Sanh đem tâm tư che giấu thực sự rất sâu, cô coi như không biết chuyện gì cho qua, cùng nhau nói chuyện phím như trước kia.

Từ hôm đó hai người khôi phục thói quen video call mỗi ngày. Sự bất thường trước đây của Hạ Lộc Sanh được hai người ngầm hiểu mà không đề cập tới nhưng sự thay đổi đó thật sự vẫn đang tồn tại. Hiện tại Hạ Lộc Sanh có vẻ còn bận rộn hơn cả Cố Dịch Đồng, mỗi ngày đều là nhín ra chút thời gian để gọi cho cô. Lịch học cùng với các hoat động được sắp xếp dài đến tận tháng chạp.

Mà trong thời gian này, Hạ Lộc Sanh chỉ trở về nhà có hai lần, đều về vào ban đêm, ngủ lại một tối, sáng hôm sau trời vừa sáng liền rời đi.

Sắp tới cuối năm, Cố Dịch Đồng gọi cho Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, năm mới sắp đến rồi, khi nào em về nhà?”

Hạ Lộc Sanh có chút hoảng hốt, cô chỉ cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, lại không để ý tới một năm nữa sắp qua. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Lộc Sanh có chút thổn thức cùng khẩn trương, chỉ hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút để cô có thời gian trưởng thành, tiến bộ hơn.

“Lộc Sanh?”, không nghe thấy câu trả lời của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng gọi em ấy một tiếng.

Hạ Lộc Sanh hoàn hồn, nói: “Tuần sau em sẽ về, hồi sáng em nghe Dương Tuyền nói đến thứ tư tuần sau là sẽ không có sắp xếp công việc nữa“.

“Được, vậy tôi ở nhà chờ em“.

Nghe vậy, trên mặt Hạ Lộc Sanh lộ ra nụ cười: “Dạ“.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng mở danh bạ, lướt lướt mấy lần rồi gọi: “Thứ tư tuần sau Lộc Sanh sẽ trở về, đến lúc đó em đến nhà tạo bất ngờ cho em ấy không?”

Người bên kia nở nụ cười: “Dạ, chị Dịch Đồng, đến lúc đó em sẽ liên hệ với chị“.

“Uhm tới lúc đó liên hệ”, Cố Dịch Đồng cười theo, cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, Cố Dịch Đồng nhìn vào máy tính, sau vài lần kéo chuột, nụ cười trên mặt dần dần lan rộng. màn hình máy tính hiển thị giao diện Tieba, trên đó chính là Tieba của Hạ Lộc Sanh.

Các bài viết trong đó có tin tức về em ấy, cũng có những bài bản thân người viết lấy Hạ Lộc Sanh làm tấm gương truyền cảm hứng. Cô phải thừa nhận rằng bây giờ Hạ Lộc Sanh không giống với cô gái nhỏ lúc trước rồi.

Ngón tay của Cố Dịch Đồng đột nhiên dừng lại, nụ cười của cô dần dần thu lại, ánh mắt dán vào một bài đăng. Trong số các bài đăng có các cụm từ liên quan như [U u Lộc Minh], [Cổ sắt xuy sanh] (*)... có một bài đăng không có cụm từ liên quan mà có một hàng dấu chấm than ở tiêu đề. Nó thực sự bắt mắt.

(*) Tên của Lộc Sanh bắt nguồn từ bài thơ Lộc Minh 1 của Khổng Tử, mình đã từng chú thích ở chương 2. Nên fan thường lấy mấy cụm từ trong bài thơ để đề cập đến mấy post về Lộc Sanh.

Tất nhiên, còn có thêm vài từ trước hàng loạt dấu chấm than [Nữ nhân bán thảm thật buồn nôn] (**)

(**) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại

Di chuyển chuột, Cố Dịch Đồng nhấp vào và xem nội dung trong bài đăng.

[Nữ nhân bán thảm thật buồn nôn, trần đời này chỉ có một mình cô ta mù sao? Chỉ có cô ta là đáng thương và truyền cảm hứng thôi hả? Suốt ngày dựa vào điểm này mà cọ nhiệt, tranh thủ sự đồng cảm của mọi người, thật là phản cảm mà!!!]

Ngay sau đó phía dưới có mấy cái bình luận đồng tình với chủ thớt:

- Chủ thớt nói rất đúng, nói lên tiếng lòng của tui rồi. Cô gái này kéo Cello thì kéo đi, cứ làm tốt việc chơi Cello là được rồi đúng không? Tham gia chương trình tống nghệ làm gì? Bây giờ mọi người trong chương trình quay hình đều phải lo cho cô ta. Làm vướng chân người khác, đúng là đồ chuột cống phá hôi.

- Cái gì? Nữ nhân bán thảm này tham gia tống nghệ hả? Đừng có mà hù người ta!

- Đúng là cô ta tham gia tống nghệ đó, nhưng tin tức vẫn chưa được tung ra, chỉ có một số người biết về nó, là người bổ sung vào. Mấy lầu trên cho rằng chỉ có vậy thôi sao? Không hề nhé! Các người biết người mù này làm sao được tham gia chương trình không? Thật sự cho rằng cô ta tham gia nhờ tài năng chơi Cello sao? Không phải nói nhiều, tôi gửi lên các người tự coi đi.

Phía dưới là hình ảnh một nam một nữ đứng sát vào nhau. Tay người nam đặt trên eo người nữ, trông có vẻ mờ ám. Người đàn ông chỉ có một bóng lưng, trông rất quen thuộc, nhưng nó được cố tình được khảm để che lại. Cố Dịch Đồng nhất thời cũng không nghĩ ra bóng lưng này giống ai, nhưng người nữ lại được chụp chính diện rõ ràng.

Chính là Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng sắc mặt lạnh lùng nhìn bức ảnh này, cô không tin vào nội dung bài đăng và cô sẽ không bao giờ cho phép người khác vu khống Hạ Lộc Sanh như thế này!

Cố Dịch Đồng lại kéo chuột xuống tìm hai lần, sau đó thấy được người hâm mộ của Hạ Lộc Sanh bình luận đáp lại.

Lúc đầu chủ thớt còn đáp lại từng cái bình luận nhưng sau đó chủ thớt đã bị người hâm mộ của Lộc Sanh đánh úp, dần dần không còn bình luận đáp trả. Đến cuối cùng có người thấy admin trên Tieba muốn xóa bài.

Cố Dịch Đồng đã nhanh chóng sao chép liên kết rồi đóng bài đăng. Chủ động tìm người đó nhắn tin riêng: [Đừng xóa bài đăng này]

Sau đó không đợi người kia trả lời, Cố Dịch Đồng mở ra QQ, tìm tới Dương Tuyền gửi link qua: [Dương Tuyền, em xem bài đăng này một chút, tống nghệ là xảy ra chuyện gì?]

Cố Dịch Đồng không biết chuyện Hạ Lộc Sanh muốn lên tống nghệ. Hai người mỗi ngày video call mà Lộc Sanh một chữ đều không có tiết lộ với cô, Cố Dịch Đồng tức giận cười lạnh nhưng trước mắt không phải là lúc để tính toán chuyện này. Cô thu hồi tâm tư, sau đó nhìn thấy Dương Tuyền trả lời: [Dạ]

Cũng không lâu lắm, Dương Tuyền gọi điện thoại tới, tức giận mà mở miệng mắng: “Thứ quỷ yêu gì vậy! Tên khốn kiếp nào lại đăng bài viết như vậy, có thể viết mấy lời ghê tởm về một người như vậy!!!”

“Vậy nên chuyện tham gia tống nghệ là thật?”

Dương Tuyền tức giận, một lúc sau mới nói nhỏ: “Là thật, nhưng tuyệt đối không phải là quy tắc ngầm như trên đó viết đâu! Là do Lý Lôi giới thiệu cho tiểu Lộc“.

“Vậy là Lộc Sanh, em, Lý Lôi đều có liên quan, chỉ giấu một mình tôi đúng không?”

Dương Tuyền vội vã giải thích: “Không phải đâu chị Đồng, là tiểu Lộc cảm thấy mọi chuyện chưa đâu vào đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa nên mới không cho chị biết. Em ấy định chờ sau khi xác định rồi sẽ nói với chị“.

Lời giải thích này càng làm cho Cố Dịch Đồng tức giận. Trước đây Hạ Lộc Sanh làm chuyện gì cũng sẽ cùng cô thương lượng một chút, hiện tại bắt đầu học được tự mình quyết định rồi đúng không?

Cố Dịch Đồng kìm nén sự tức giận của mình, tận lực bình tĩnh mở miệng: “Trên tấm hình là xảy ra chuyện gì? Người trong hình là ai?”

“Đó là tổng giám đốc của giải trí Thịnh Hoa, Tần tổng. Lúc đó là khi tiểu Lộc đi gặp đạo diễn ông ấy cũng đi cùng, ông ấy hình như là biết tiểu Lộc, cùng em ấy nói chuyện một hồi. Tấm hình đó là chụp lúc tiểu Lộc đứng lên bị vấp chân, Tần tổng đỡ em ấy để không bị ngã“.

Tần tổng, Cố Dịch Đồng nhếch môi lẩm bẩm, sau đó chợt nhớ ra bóng dáng này là ai, không phải là chú Tần hàng xóm kế bên nhàchú Kỳ sao! Vào dịp Tết Nguyên Đán trước đó, con gái chú ấy còn lấy xe đạp của người khác mà đuổi theo cô và Lộc Sanh kìa.

Sau khi nhận ra ai là nhân vật chính còn lại, Cố Dịch Đồng bắt đầu suy nghĩ lại về nguồn gốc của bức ảnh. Vì bức ảnh này được chụp khi Lộc Sanh đến trường quay để gặp đạo diễn, nên đó phải là người có mặt ở trường quay tại thời điểm đó.

Nghĩ đến đó, Cố Dịch Đồng hỏi: “Ngày đó Lộc Sanh có mâu thuẫn với ai không?”

Dương Tuyền: “Chị Đồng, con người tiểu Lộc ra sao chị còn không biết sao, ngày đó ngoại trừ Tần tổng cùng đạo diễn thì không có ai tiếp xúc với tiểu Lộc hết chứ đừng có nói là xảy ra mâu thuẫn“.

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, đừng nói với Lộc Sanh chuyện này, tôi sẽ giải quyết“.

“Dạ được”, Dương Tuyền vội vàng đáp lại.

Sau khi cúp cuộc gọi của Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng quay lại bàn máy tính, sau đó làm mới thanh bài đăng, thấy được tin nhắn trả lời, là admin Tieba của Lộc Sanh.

Admin tức giận hung hăng: [Tên cẩu kia ngươi muốn gì? Kẻ muốn hắc tiểu Lộc mà còn dám huênh hoang trước mặt bà đây?]

[Còn dám đem cái bài đăng kia đến trước mặt bảo bà đừng xóa?]

[Cái loại bài đăng ngu ngốc này đăng một bài bà xóa một bài!!!]

Cố Dịch Đồng: “...........”

Cố Dịch Đồng: [..... Tôi là chị của Lộc Sanh, tên Cố Dịch Đồng. Tôi nói đừng xóa bài đăng là muốn lưu lại chứng cứ về việc có người vu khống Lộc Sanh]

Admin: “.............”

Admin: [Chị, là chị thật hả QAQ]

Admin: [Em biết rồi, em nhất định không xóa nó đâu! QAQ]

Sự tức giận trong lòng Cố Dịch Đồng tan biến rất nhiều sau cuộc trò chuyện với admin, cô bình tĩnh lại, lặng lẽ suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Đang suy nghĩ thì admin lại gửi tin nhắn qua: [Chị, người đăng bài này có thể tự xóa nó. Nếu chị muốn làm bằng chứng thì chị nên quay video hay chụp màn hình lại nhé!]

[Cảm ơn vì đã nhắc nhở.]

Người đăng bài này như thể rất căm giận Hạ Lộc Sanh, có lẽ người đó sẽ không xóa bài đăng trong một thời gian, nhưng Cố Dịch Đồng vẫn ghi lại bài đăng theo lời khuyên của admin để ngừa vạn nhất.

Ghị video xong Cố Dịch Đồng đã gọi điện cho các lập trình viên trong công ty.

“Này, tiểu Trương, cậu có thể tra địa chỉ IP không?”

Lập trình viên tiểu Trương sửng sốt, nhưng vẫn nói thật: “Có thể”

“Vậy tôi gửi cho cậu cái link, cậu xem thử địa chỉ IP của các ID này có ở cùng một thành phố hay không nhé!”

Thấy chỉ là kiểm tra xem có cùng thành phố hay không chứ không yêu cầu chi tiết hơn, tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm đồng ý: “OK, Cố tổng”

Sau hai mươi phút, tiểu Trương trả thông tin về cho Cố Dịch Đồng: “Cố tổng, là cùng một thành phố, hơn nữa là thành phố A đây“.

Khi kiểm tra IP, tiểu Trương đã đọc nội dung bài đăng, không ai trong công ty không biết em gái của Cố tổng chính là bảo bối quý giá của cô ấy, hiện tại em gái cô ấy bị người nói như vậy, không trách Cố tổng truy địa chỉ IP mấy người này.

Suy nghĩ một chút, tiểu Trương do dự nói: “Cố tổng, thông qua địa chỉ này tôi còn có thể tra thêm nhiều cái khác, chị có muốn...”

Cố Dịch Đồng mở miệng từ chối: “Không cần, chúng ta không cần làm trái pháp luật mà kiểm tra. Cảm ơn cậu tiểu Trương, chuyện còn lại cậu không cần phải để ý đến“.

Vào buổi tối, Cố Dịch Đồng như cũ cùng Hạ Lộc Sanh gọi video, nhìn bộ dạng mệt mỏi của em ấy, Cố Dịch Đồng vừa tức lại đau lòng, nhưng cuối cùng lại biến thành bất lực.

Hạ Lộc Sanh không chịu nói, cô hỏi trước vậy.

“Lộc Sanh, hôm nay tôi nghe có người nói mấy ngày trước nhìn thấy em ở trường quay, nói em đi gặp đạo diễn?”

Ngày gặp chú Tần, Hạ Lộc Sanh đã chuẩn bị tâm lý Cố Dịch Đồng sẽ sớm biết thôi, vì lẽ đó lúc này cũng không kinh ngạc, hơn nữa tham gia tống nghệ cũng không phải là chuyện gì không thể nói, liền gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là chú Tần nói cho chị biết sao?”

Cố Dịch Đồng không nói đúng hay không, cô chuyển đề tài nói: “Sao không nói chuyện này cho tôi biết? Tôi còn phải thông qua người khác mới biết được tin tức về em!”

Âm cuối kéo dài giọng điệu, nghe có vẻ hơi ai oán.

Trái tim Hạ Lộc Sanh run lên, cô theo bản năng nắm góc áo, ổn định tinh thần, giải thích: “Em không nói với chị là vì chuyện này vẫn chưa được xác nhận. Em muốn xác nhận rồi mới nói cho chị biết. Hơn nữa, hơn nữa em sợ chị thất vọng về em“.

Cố Dịch Đồng ngẩn ra, không nghĩ tới Hạ Lộc Sanh lại đột nhiên nói như vậy, cô kinh ngạc: “Vì sao lại sợ tôi thất vọng về em?”

Hạ Lộc Sanh cúi đầu nói nhỏ: “Chị vì để em học đàn Cello mà trả giá nhiều như vậy. Em... em hiện tại ỷ vào ở trong giới Cello có chút thành tựu mà đi tham gia tống nghệ, em sợ chị thất vọng về em, sợ chị cảm thấy em tự mình sa ngã“.

Tiếng nói vừa dứt, khoảng lặng kéo dài.

Giọng điệu của Cố Dịch Đồng nghiêm túc: “Lộc Sanh, em có biết tôi kỳ vọng điều gì ở em không?”

Hạ Lộc Sanh không nói lời nào.

“Tôi cho em học Cello là muốn cho em có cuộc sống rộng mở hơn. Tôi muốn em có khả năng lựa chọn tương lai cho mình, để em vì có thực lực và khả năng chính mình mà bình thản tự tin đối diện với thế giới này. Tôi không hy vọng em bị cuộc sống ép buộc“.

“Tham gia tống nghệ cũng không phải là sa ngã. Nghề nào cũng có người thành danh, mỗi một con đường, mỗi một nghề nghiệp đều có đạo lý tồn tại của nó. Chỉ cần em cư xử đúng mực thì sẽ không có chuyện sa đọa.”

Cố Dịch Đồng từng chữ từng câu nghiêm túc nói, trong lòng Hạ Lộc Sanh cảm động, tay cầm điện thoại khẽ run lên.

Do dự một lúc, Cố Dịch Đồng nói ra những suy nghĩ cuối cùng trong tận đấy lòng của mình.

“Hơn nữa, Lộc Sanh, kỳ vọng của tôi chưa bao giờ là muốn em ở trong giới Cello trở thành người nổi bật hơn người khác. Em thích Cello thì chơi, không thích thì vứt đi, muốn tham gia tống nghệ thì tham gia. Tôi không yêu cầu em kiên trì sở thích đã duy trì lâu, cũng sẽ không ngăn cản em thử nghiệm sự yêu thích khác“.

“Kỳ vọng của tôi vẫn luôn là chỉ cần em vui vẻ là được“.

- --

Nhân gian có ngàn hồng vạn tím

Duy độc chỉ ngươi là ta tình chi sở chung

*gõ bảng, gõ bảng*

Chị Đồng dạy dỗ trẻ nhỏ như vậy là không đúng không đúng x n lần, không thể làm theo không thể làm theo.

Chị Đồng nuông chiều Lộc Sanh như vậy là bởi vì trước khi trùng sinh, cái chết của tiểu Lộc để lại bóng ma quá lớn cho cô ấy nên bây giờ được sống lại cô chỉ nghĩ muốn cho Lộc Sanh cuộc sống thật tốt, thật thật tốt chứ không có yêu cầu gì khác. Hơn nữa bởi vì.... Chị Đồng có tiền nha XD, nuôi được Lộc – nóc nhà – Sanh XD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.