Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 54: Chương 54: Chương 53




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 53:

Đầu ngón tay Hạ Lộc Sanh run rẩy, tựa hồ đột nhiên hiểu được tại sao cô lại thích Cố Dịch Đồng, vẻn vẹn phần dịu dàng ôn nhu dành cho cô này đã làm cô tránh không thoát số mệnh.

Trầm mặc một lúc lâu Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng biện hộ: “Không phải, không phải vì sở thích.”

“Cái gì?”, Cố Dịch Đồng không hiểu ý của Hạ Lộc Sanh.

“Là em muốn giúp đỡ nhiều người mù hơn. Chị Dịch Đồng, thực ra, từ hai tháng trước, em đã thành lập quỹ từ thiện dành cho người mù dưới danh nghĩa của mình”, Hạ Lộc Sanh nhẹ giọng nói.

Cố Dịch Đồng ngơ ngác, đây lại là chuyện mà cô không biết. Lộc Sanh đã làm bao nhiêu chuyện khiến người giật mình sau lưng mình?

Hạ Lộc Sanh nói tiếp: “Nhưng sức của em có hạn, có thể giúp đỡ rất ít người. Dù được tài trợ hay giúp đỡ thì cũng còn thiếu rất nhiều. Sau đó Lý Lôi đã cho em ý tưởng, nói em có thể sử dụng một ít danh tiếng hiện tại của mình đi tuyên truyền Quỹ từ thiện, nếu ai đó ủng hộ nó thì em có thể giúp được nhiều người hơn nữa. “

Cố Dịch Đồng không nói ra được trong lòng cô đang có tâm tình như thế nào, có khiếp sợ cũng có biến đổi sắc mặt, nhiều hơn là cảm giác coi thường bản thân vì cô nghĩ Lộc Sanh đi tham gia tống nghệ chính là một ý tưởng bất chợt, không nghĩ tới sự thật đằng sau là như vậy.

“Vì lẽ đó em mới tham gia tống nghệ?”

“Cô Triệu có ảnh hưởng rất lớn, em không chỉ là học trò của cô Triệu mà còn là người mù. Chương trình có mánh khóe tuyên truyền, hấp dẫn người xem, vì vậy người trong tổ quay cam kết chỉ cần em tham gia tống nghệ, chương trình đạt được hiệu quả mong muốn thì bọn họ sẽ hỗ trợ tuyên truyền Quỹ từ thiện cho người mù. Họ sẽ chèn thêm quảng cáo về Quỹ khi chương trình được phát sóng“.

Điều mà Hạ Lộc Sanh không nói với cô là tổ chương trình còn nói nếu hiệu quả không đạt yêu cầu thì thỏ thoả thuận tuyên truyền sẽ mất hiệu lực, quảng cáo sẽ thất bại. Đây chính là đánh cược một lần nhưng xem ra nếu thua thì cũng không tổn thất gì, cùng lắm là từ bỏ cách tiếp cận này, dựa vào chính mình chống đỡ Quỹ từ thiện cho người mù.

Cố Dịch Đồng há miệng rồi ngậm lại, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng mới phun ra một câu: “Sao em không nói cho tôi biết?”

Bây giờ công ty không còn là công ty nhỏ như trước nữa, cô nhất định có thể giúp Hạ Lộc Sanh, cho dù cô không đủ sức thì còn có chú Kỳ, Tề Điệp, thậm chí còn có Tiêu Thư, Phó Hạ, hoàn toàn không cần Hạ Lộc Sanh một mình chống đỡ, lại càng không phải vì vậy mà tham gia tống nghệ.

Hạ Lộc Sanh bên kia điện thoại im lặng, đây là tâm tư riêng của cô, sao có thể nói được? Cô muốn giúp đỡ người mù bằng chính năng lực của mình, thay vì dựa vào Cố Dịch Đồng, ban đầu việc cô thành lập Quỹ từ thiện để giúp đỡ người mù là thật nhưng cũng có suy nghĩ riêng của cá nhân cô.

Cô thật may mắn làm sao khi gặp được Cố Dịch Đồng, chị ấy đã từng bước đưa cô ra khỏi tình trạng khốn khó, đưa cô ra khỏi bóng tối, nhưng không phải người mù nào cũng may mắn như cô, không phải hết thảy những người đang ở trong cảnh khốn khó giãy dụa đều có thể gặp những ngôi sao may mắn của đời họ.

Cô – Hạ Lộc Sanh là người được ông trời thương xót, nhưng tương tự, cô có bao nhiêu may mắn thì cũng có bấy nhiêu bất an. Cô sợ vận may của mình đến liền một mạch rồi lại vụt mất đi, nên hiện tại cô sẵn sàng làm nhiều việc thiện, mang lại ánh sáng cho nhiều người hơn, chỉ cầu có thể kéo dài may mắn chính mình.

Cô không phải thánh nữ, cũng không có lòng mang tình yêu chúng sinh bát ái, cô chỉ muốn ở lại bên cạnh Cố Dịch Đồng dài lâu, tuy rằng... trở thành người ở bên cạnh thế này nghe có chút buồn cười cùng hoang đường.

Những suy nghĩ này, cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói cho Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nói một lúc không đợi được câu trả lời của Hạ Lộc Sanh, bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi những vấn đề khác: “Lộc Sanh, em có biết hậu quả của việc tham gia tống nghệ không? Những gì công chúng nhìn thấy không phải là toàn diện về em, bọn họ không biết nguyên nhân em tham gia tống nghệ, hay là biết cũng sẽ không hiểu cho em, cảm thấy em đang cọ nhiệt, ra vẻ này nọ“.

Lời nói vừa xong, Cố Dịch Đồng nghe được Hạ Lộc Sanh nhẹ giọng nở nụ cười, ngay sau đó nghe được thanh âm nhẹ nhàng của em ấy: “Trước khi quyết định tham gia tống nghệ, Lý Lôi đã cùng em phân tích, thế nhưng chị Dịch Đồng, em không quan tâm họ nghĩ gì, bất kể là trào phúng hay là chửi mắng thì cũng không quan hệ gì“.

Cô quan tâm vẻn vẹn chỉ có mấy người, chỉ cần những người này không hiểu lầm chính mình, người khác có thái độ như thế nào với cô thì có quan hệ gì?

Cố Dịch Đồng nghe được Hạ Lộc Sanh nói không thèm để ý, cô kinh ngạc, sau đó cười nhẹ, cô cũng quá hẹp hòi rồi, còn không thấu đáo như Lộc Sanh.

Vừa nghĩ như thế, Cố Dịch Đồng cảm thấy thoải mái hơn một chút về việc bài đăng kia, nhưng nhìn thấu đáo không có nghĩa là dung túng cho những người này vu khống Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng đã hạ quyết tâm trong lòng.

Người chụp hình làm mờ đi hình ảnh của chú Tần tựa hồ là lo lắng chú ấy sẽ bị người khác nhận ra. Trong trường hợp này, khả năng rất lớn chính là sợ chọc tới chú Tần, người của hậu trường tung tin PR cũng không cần quá mức như vậy.

Cố Dịch Đồng thu hẹp phạm vi điều tra, hơn nữa chỉ cần lọc từ những người đến trường quay hôm đó, từ góc độ của bức ảnh tung tin thất thiệt, phạm vi điều tra được thu nhỏ rất nhiều.

Mặc dù bản thân cô không có bản lãnh cao như vậy, tay cũng không với được vào giới giải trí nhưng chú Tần là người trong ngành, sẵn lòng giúp cô tìm được người đó.

Vào buổi trưa ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng cùng trợ lý của chú Tần gặp nhau trong quán cà phê.

Trợ lý đưa một túi tư liệu cho Cố Dịch Đồng, nói: “Là người phụ nữ trong tài liệu này phát tán tin tức. Tính ra cô ta cũng thật ngu ngốc, sau khi làm loại chuyện này lại còn đắc chí nói ra, không tốn nhiều công sức đã tra ra được cô ta“.

Cố Dịch Đồng đem túi mở ra, lấp xấp tư liệu, có một đĩa CD trong túi, Cố Dịch Đồng thấy ảnh bên trên tư liệu.

“Liễu Ninh”, Cố Dịch Đồng đọc tên cô gái này.

Trợ lý: “Đúng vậy, là cô ta, Liễu Ninh, diễn viên hạng mười tám. Chương trình tống nghệ này chỉ cần một khách mời nữ. Cô ta vì tham gia chương trình này tốn không ít công phu, gần như đã xác định rằng khách mời nữ chính là cô ấy, nhưng cô Hạ đột nhiên gia nhập, cuối cùng đội ngũ chương trình quyết định chọn cô Hạ, vì lẽ đó Liễu Ninh ghi hận cô Hạ“.

“Được rồi, cảm ơn anh đã vất vả“.

Trợ lý vội hỏi: “Chuyện nên làm, dù sao cũng là chuyện liên quan đến Tần tổng mà. Đúng rồi, tài liệu này bên trong có kèm chứng cứ. Thời điểm Liễu Ninh xuất hiện, tình cờ người này dang quay video nên ghi được Liễu Ninh“.

Cố Dịch Đồng lấy đĩa CD trong túi ra xem rồi nói với trợ lý: “Cảm ơn, anh giúp tôi nói với chú Tần, chuyện này cũng không cần chú ấy ra tay, tôi sẽ tự xử lý. Nếu như tôi không giải quyết được sẽ tìm chú ấy“.

Trợ lý cười đồng ý.

Sau khi trở về cô cũng không chậm trễ, Cố Dịch Đồng tìm luật sư, luật sư nhìn đĩa CD lại nhìn bài đăng rồi bật cười: “Cô gái kia cũng thật xui xẻo mà Bài đăng này vừa đạt 5.000 lượt xem. Theo luật hình sự của nước ta, đây đã là tình tiết phỉ báng nghiêm trọng, có thể bị kết án tù có thời hạn từ ba năm trở xuống, tạm giạm, giám sát hoặc là tước bỏ một số quyền“.

Cố dịch đồng nộp tài liệu lên tòa án tố cáo Liễu Ninh, mãi tới khi người đại diện của Liễu Ninh liên lạc với Hạ Lộc Sanh, em ấy mới biết chuyện này.

Vừa vặn công việc đã hết bận, Hạ Lộc Sanh cùng Dương Tuyền vội vàng trở về thành phố A sau khi biết chuyện. Dương Tuyền vừa sợ lại thoải mái, cô cho rằng phương pháp giải quyết của Cố Dịch Đồng sẽ là giải quyết chuyện này một cách riêng tư bí mật, không nghĩ tới Cố Dịch Đồng lại lựa chọn giải quyết bằng pháp luật, cô cảm thấy kiên định không giải thích được.

Cố Dịch Đồng về nhà nhìn thấy người ngồi trong phòng khách thì sững sờ, lập tức khẽ cười lên.

Dương Tuyền đứng dậy chào: “Chị Đồng về rồi“.

Cố Dịch Đồng mặt mày dịu dàng tiến lên, một bên hướng Dương Tuyền gật đầu, một bên nói với Hạ Lộc Sanh: “Các em trở về sao không gọi điện báo trước? Cơ mà Lộc Sanh em về cũng đúng lúc, tôi có chuyện muốn tìm em“.

Dương Tuyền hưng phấn trả lời: “Là việc của Liễu Ninh sao? Người đại diện của Liễu Ninh tới tìm tiểu Lộc, muốn giải quyết riêng“.

“Tìm Lộc Sanh? Thông tin liên lạc tôi để lại cho họ đều là của tôi, tại sao họ không tìm tôi?”, Cố Dịch Đồng kinh ngạc.

Dương Tuyền: “Lộc Sanh là người trong cuộc mà, khả năng bọn họ cho rằng phương thức liên lạc để lại là của luật sư nên đã bỏ qua, trực tiếp tìm Lộc Sanh. Bọn họ liên hệ trực tiếp với Lộc Sanh để giải quyết là chuyện bình thường.”

Cố Dịch Đồng gật đầu. Nếu Hạ Lộc Sanh và Liễu Ninh có thể xuất hiện cùng lúc trong studio thì cũng không có gì ngạc nhiên khi bên cô ta biết thông tin liên lạc của Lộc Sanh. Không có gì vướng mắc trong việc này, Cố Dịch Đồng nói: “Tôi tìm Lộc Sanh cũng vì chuyện này, Lộc Sanh em nghĩ như thế nào? Muốn kiện hay muốn giải quyết riêng?”

Nhưng bất kể là tiếp tục khởi kiện hay giải quyết một cách riêng tư, Cố Dịch Đồng đều chắc chắn sẽ không để Hạ Lộc Sanh phải chịu thiệt thòi.

Hạ Lộc Sanh yên lặng chốc lát, sau đó nói: “Giải quyết riêng đi“.

Dương Tuyền cuống lên: “Sao lại giải quyết riêng? Chuyện này chúng ta là người có lý, kẻ ác phải bị trừng phạt, không thể cứ để mặc kệ!”

Hạ Lộc Sanh kiên trì: “Giải quyết riêng!”

Cố Dịch Đồng gật đầu đáp lại Hạ Lộc Sanh: “Được, giải quyết riêng. Chờ người đại diện của Liễu Ninh liên lạc lại với hai em thì nói người đó gọi cho tôi“.

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nở nụ cười, cô ấy duỗi tay về hướng Cố Dịch Đồng: “Ôm ôm“.

Khóe mắt đuôi mày Cố Dịch Đồng ôn nhu tựa như có thể chảy ra, cô tiến lên thành thạo vòng lấy bả vai Hạ Lộc Sanh, đem em ấy ôm vào trong lồng ngực, nhìn xuống cô gái nhỏ đang dán vào chính mình, đưa tay xoa xoa đầu của em ấy, cảm xúc của Cố Dịch Đồng trong thời kỳ này đã được hóa giải từng chút một.

Cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ thích dính chặt lấy mình, nhận thấy điều này làm tâm tư của Cố Dịch Đồng bay bổng.

Hạ Lộc Sanh vùi ở trong lồng ngực Cố Dịch Đồng, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện tại cô mặc dù đang nỗ lực trưởng thành, cô muốn tự mình nâng lên thế giới riêng nhưng không thể phủ nhận, sự bảo vệ của Cố Dịch Đồng đối với cô làm cho cô cực kỳ thỏa mãn.

Chiều ngày hôm sau, người đại diện của Liễu Ninh liên lạc với Cố Dịch Đồng, người đại diện bày tỏ rằng anh ta sẵn sàng dùng số tiền lớn bồi thường Hạ Lộc Sanh nhưng cũng biểu thị rằng bên họ muốn cô rút đơn kiện đồng thời tuyên bố công khai rằng toàn bộ sự việc chỉ là hiểu lầm, anh ta muốn tuyên bố rằng đó không phải là do Liễu Ninh làm.

Cố Dịch Đồng nghe xong không nhịn được nhếch mép, không chút do dự cúp điện thoại của người đại diện, ngay sau đó để luật sư gây áp lực lên phía Liễu Ninh.

Khi bên kia gọi trở lại, giọng điệu của người đại diện trở nên lịch sự hơn: “Cố tổng, ngài nếu như không đồng ý điều kiện của chúng tôi hoặc là không hài lòng số tiền bồi thường thì chúng ta còn có thể bàn lại, chúng tôi thành tâm muốn xin lỗi cô Hạ, cũng muốn bù đắp những thương tổn đã gây ra cho cô Hạ. “

Cố Dịch Đồng: “Thành tâm xin lỗi? Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi các người nhận được thư luật sư. Trong bốn ngày này, người trong cuộc là cô Liễu một câu xin lỗi đều không có, đây chính là thành tâm xin lỗi của các người?”

Người đại diện bị chặn á khẩu không trả lời được, ấp úng giải thích: “Trong lòng Liễu Ninh cũng rất hối hận cùng xấu hổ, làm ra chuyện như vậy cũng là nhất thời hồ đồ, không phải cố ý. Hiện tại Liễu Ninh biết mình sai rồi, thế nhưng không biết nên làm sao đối mặt với cô Hạ cho nên mới không ra mặt. Hi vọng Cố tổng thông cảm“.

“Thật sao?”, cô hiểu Liễu Ninh, vậy ai hiểu cho Lộc Sanh đây?

Người đại diện cảm thấy lạnh gáy trước câu hỏi mang ngữ khí nhàn nhạt của Cố Dịch Đồng, nhất thời không dám mở miệng nói đúng.

Cố Dịch Đồng cũng lười quanh co, nói thẳng: “Chuyện này rất dễ giải quyết. Tiền bồi thường là chuyện đương nhiên các người phải trả, chúng tôi sẽ không khách sáo, nhưng quan trọng nhất không phải tiền bồi thường, mà là Liễu Ninh phải công khai xin lỗi Lộc Sanh“.

Người đại diện lập tức nổ tung: “Làm sao có thể? Liễu Ninh là người của công chúng! Nếu cô ấy thừa nhận tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại! Liễu Ninh không thể chịu nổi chuyện này!”

“Vậy thì chúng ta không có gì để nói, hẹn gặp lại tại tòa”, Cố Dịch Đồng làm dáng muốn cúp điện thoại.

Người đại diện ở bên kia vội vàng nói: “Cố tổng Cố tổng, chúng ta dễ thương lượng mà, chuyện này chúng ta còn có thể bàn lại“.

Ngữ khí Cố Dịch Đồng thong dong kiên định: “Nếu như Liễu Ninh không thể công khai xin lỗi Lộc Sanh, vậy chuyện này không có gì để nói nữa!”

Nói xong, Cố Dịch Đồng cúp điện thoại.

Tề Điệp vẫn đứng ở trước bàn, dựng thẳng lỗ tai nghe Cố Dịch Đồng gọi điện thoại, thấy cô cúp máy, liền cười trêu ghẹo: “Ơ kìa, Cố tổng của chúng ta uy phong như vậy?”

Cố Dịch Đồng đảo mắt nhìn Tề Điệp, không muốn để ý đến cô.

Tề Điệp không hi vọng Cố Dịch Đồng đáp lại cái gì, sau khi trêu ghẹo xong ngược lại cười lạnh một tiếng: “Người này thật ích kỷ. Anh ta đã biết nghệ sĩ của mình là người của công chúng thi anh ta nên chú ý đến hình ảnh của cô ấy, sao sớm không trông chừng đi, lúc cô ấy làm loại chuyện này có nghĩ tới mình là người của công chúng không? Hơn nữa chỉ có cô ấy là ngời của công chúng thôi? Cô giáo nhỏ của mình không phải hả? Thật buồn cười!!!”

“Nói xong rồi hả?”, Cố Dịch Đồng ngước mắt nhìn về phía Tề Điệp, có chút ý muốn đuổi người.

Tề Điệp căm tức nhìn Cố Dịch Đồng: “Cố Dịch Đồng! Cậu tự ngẫm lại coi thái độ của cậu đây là sao?”

Cố Dịch Đồng không để ý tới Tề Điệp, Tề Điệp lại cằn nhằn một lúc, sau đó mới nói tới chính sự cô tìm Cố Dịch Đồng: “Mình sẽ đính hôn vào Tết này“.

Lời nói vừa xong, Cố Dịch Đồng vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tề Điệp: “Nhanh như vậy?”

Tề Điệp tức giận nói tiếp: “Nhanh cái gì, tính ra mình cùng Đại Lỗi ở bên nhau đã năm năm, năm năm rồi mới kết kết hôn là nhanh hả?”

Cố Dịch Đồng không nói gì phản bác.

“Được rồi, chỉ là báo cậu một tiếng thôi, không hi vọng cậu chuẩn bị quà gì cho mình. Cậu á, cứ tập trung giải quyết việc của cô giáo nhỏ đi. Đúng rồi hôm qua mình thấy hình như bài đăng bị xóa rồi hả?”

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Xóa rồi, nhưng không thành vấn đề. Luật sư đã lưu lại chứng cứ rồi, dù có xóa cũng đã muộn.”

Buổi tối, Liễu Ninh gọi điện thoại với giọng điệu không tốt: “Nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng bỏ qua?”

Cố Dịch Đồng tức giận bật cười trước thái độ của Liễu Ninh, người này sợ là vẫn chưa hiểu rõ tình hình đi?

Nghĩ vậy, ngữ khí Cố Dịch Đồng lạnh xuống: “Cô Liễu, tôi nghĩ luật sư của tôi đã giải thích rõ ràng cho cô rằng hành vi của cô đã cấu thành tội phỉ báng, hơn nữa thuộc về tình tiết nghiêm trọng. Cô có thể bị phạt tù có thời hạn lên đến ba năm hoặc là bị tạm giam, quản chế“.

Suy nghĩ một chút, Cố Dịch Đồng lại bồi thêm một câu: “Cô Liễu, cô thật sự cảm thấy chúng tôi đang tống tiền cô?”

Ngữ khí Cố Dịch Đồng vô cùng nghiêm túc, Liễu Ninh vốn chưa từng quan tâm đến chuyện này bỗng trở nên bối rối, cô thực sự luôn cảm thấy Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh không bằng lòng về giá cả nên cố tình làm khó dễ. Nhưng cô chợt nhận ra rằng mình đã sai rồi, người này trong tay giữ bằng chứng cứng rắn, nếu cô thực sự bị thưa ra tòa thì cô sẽ thua kiện.

“Vậy đến tột cùng cô muốn như thế nào?”, ngữ khí Liễu Ninh mềm nhũn ra.

Cố Dịch Đồng: “Tôi đã nói rất rõ ràng trước đây với người đại diện của cô rồi, bồi thường hợp lý, công khai xin lỗi!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.