Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 55: Chương 55: Chương 54




Hai ngày sau, Liễu Ninhviết một lá thư xin lỗi trên Weibo và Tieba, Cố Dịch Đồng đã rút đơn kiện. Việc này nhấc lên một làn sóng không nhỏ, fan của Hạ Lộc Sanh đến Weibo và Tieba của Liễu Ninh náo loạn, cũng có người qua đường thấy bất bình mà chen vào tạo nên một làn sóng.

Quan trọng hơn là vì điều này, chương trình tống nghệ mà Hạ Lộc Sanh tham gia đã trở nên nổi tiếng. Tên của chương trình là “Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc”, khách mời cố định gồm ba nam một nữ, tham gia các thử thách trải nghiệm cuộc sống hằng ngày. Chương trình yêu cầu bốn khách mời trong tình huống không được phát kinh phí ở huyện nhỏ hẻo lánh trải qua cuộc sống tay làm hàm nhai (tự làm việc kiếm tiền sinh hoạt), mà trong lúc đó tổ chương trình sẽ không ngừng đưa ra các nhiện vụ làm khó khách mời.

Chương trình tống nghệ này đã phát sóng được hai mùa, bởi vì không có ngôi sao lớn nào tham gia giữ lửa, cũng không có mánh lới quảng bá hấp dẫn người xem nên vẫn cứ tàn tàn như vậy. Hiện tại chuyện của Liễu Ninh cùng Hạ Lộc Sanh gây ra sóng gió, người qua đường dồn dập dõi theo, nhiệt độ chương trình tăng vọt.

Tổ chương trình vui vẻ ra mặt, mặc dù những gì đã xảy ra với Hạ Lộc Sanh khiến người ta đồng tình nhưng cũng làm cho “Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc” có được một làn sóng quảng bá miễn phí đó! Hơn nữa xem tình hình hiện tại, tình thế còn vô cùng khả quan, Hạ Lộc Sanh xem như là giữ vững được vị trí khách mời nữ cố định mùa ba của chương trình.

Mãi cho đến khi chuyện này ngã ngũ, Lý Lôi mới biết chuyện, cô vội vàng gọi điện xin lỗi Cố Dịch Đồng: “Xin lỗi chị Dịch Đồng, là em không điều tra rõ sự tình“.

Cố Dịch Đồng cười: “Nói cái gì vậy, em đâu có làm sai. Hơn nữa bây giờ chuyện cũng qua rồi, không nên nhắc tới nữa. Đúng rồi, em về rồi sao?”

“Hôm qua em vừa về tới thành phố A, đang định chiều nay sẽ qua nhà chị, không có nói với Lộc Sanh“.

Nụ cười trên mặt Cố Dịch Đồng càng sâu: “Vậy thì em tới công ty tìm tôi, chúng ta cùng nhau trở về cho Lộc Sanh một niềm vui bất ngờ“.

Buổi chiều khi Cố Dịch Đồng cùng Lý Lôi hai người về đến nhà, Hạ Lộc Sanh đang chơi Cello ngoài ban công, Dương Tuyền ngồi ở đối diện em ấy vẻ mặt say sưa.

“Lộc Sanh”, Cố Dịch Đồng gọi tên em ấy.

Dương Tuyền quay đầu lại nhìn thấy phía sau Cố Dịch Đồng còn có Lý Lôi, vẻ mặt tò mò, vừa định nói, đã thấy Cố Dịch Đồng khoa tay làm hành động giữ im lặng.

Dương Tuyền khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Hạ Lộc Sanh có chút phấn khích khi nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, sao chị về sớm vậy?”

“Có một điều bất ngờ dành cho em.”, Cố Dịch Đồng tỏ ra thần thần bí bí.

Khi đang nói chuyện, Lý Lôi đi về phía Hạ Lộc Sanh, cô bé cười tủm tỉm nhìn Lộc Sanh, đột nhiên đưa tay chụp hai má Lộc Sanh, em ấy bị sợ giật thót, theo bản năng lùi một bước: “Chị Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng ở một bên nhìn Hạ Lộc Sanh giật mình như một chú nai con, nhịn không được bật cười lên: “Tôi đây, sao vậy?”

Hạ Lộc Sanh đột nhiên dừng lại, người đang chạm vào mặt cô đang đứng ngay trước mặt nhưng giọng của chị Dịch Đồng lại cách mình một khoảng, tất nhiên người trước mặt không phải là chị ấy.

Lông mày Hạ Lộc Sanh cau lại: “Chị Dịch Đồng, ai chạm vào mặt em? Tuyền, là chị sao?”

Dương Tuyền biết Lý Lôi nhưng chỉ là thông qua điện thoại chứ chưa gặp mặt lần nào, vì vậy lúc này cũng không biết cái người đang trêu đùa này có phải là Lý Lôi hay không. Cô nghe Lộc Sanh hỏi thì vội xua tay: “Không phải chị, không phải chị, chị cũng không biết là ai“.

Thanh âm của Dương Tuyền xác thực không phải từ trước mặt truyền tới, lông mày của Hạ Lộc Sanh nhíu chặt hơn.

Lúc này, người trước mặt đột nhiên vươn tay bóp má cô lần nữa, Hạ Lộc Sanh không thích cùng người bên ngoài đùa giỡn như thế này, trong lòng mơ hồ rất tức giận, cô đứng dậy đặt cây đàn Cello sang một bên dựa vào tường, sau đó lui về sau một bước, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Tôi không thích đùa như vậy!”

Lý Lôi thấy Hạ Lộc Sanh giận rồi, vội vàng hạ tay xuống, sau đó nhìn Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng hiểu được, nói với em ấy: “Lộc Sanh, em không thử đoán xem đây là ai sao? Ai sẽ đùa như vậy với em?”

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh ngẩn người, chỉ chốc lát sau phản ứng lại, vẻ tức giận trên mặt đã được thay thế bằng vui mừng, không rõ nói: “Lý Lôi sao?”

Dương Tuyền ngạc nhiên khi nghe tên này, dù sao cô ở bên cạnh Hạ Lộc Sanh cũng không ít lần nghe được cái tên này.

Thấy Hạ Lộc Sanh đoán được chính mình, Lý Lôi cười ra tiếng: “Cô giáo Hạ thật dữ mà!”

Đúng là Lý Lôi, ý cười trên mặt Hạ Lộc Sanh mở rộng, đi về phía trước một bước, giây tiếp theo đột nhiên bị Lý Lôi ôm lấy, sau đó cô bé ở bên tai Hạ Lộc Sanh nhẹ giọng nói: “Lộc Sanh, mình đã trở về!”

Hạ Lộc Sanh lòng tràn đầy vui mừng, cười giơ tay đánh Lý Lôi: “Cậu trở về cũng không nói với mình. Hôm qua mình với cậu gọi cho nhau lâu như vậy cậu cũng không nhắc tới một chữ“.

Lý Lôi cười nói: “Đây không phải là muốn làm cho cậu ngạc nhiên sao?”

Thấy hai người lâu ngày gặp lại vô cùng mừng rỡ Dương Tuyền cùng Cố Dịch Đồng hiểu ngầm đi khỏi ban công, chừa không gian lại cho hai người họ.

Ngay khi Cố Dịch Đồng cùng Dương Tuyền vừa đi, Lý Lôi thả Hạ Lộc Sanh ra, biết còn hỏi: “Lộc Sanh, chuyện hôm qua cậu nói với mình có thật không? Cậu thật sự thích chị Dịch Đồng hả?”

Ngày hôm qua hai người trò chuyện rất lâu, nhưng cái Lý Lôi để ý nhất chính là tình cảm của Hạ Lộc Sanh dành cho Cố Dịch Đồng.

Nụ cười gặp lại với bạn tốt dần dần biến mất trên khuôn mặt Hạ Lộc Sanh, cô nghiêm mặt gật đầu đáp lại Lý Lôi: “Đúng vậy, mình thích chị Dịch Đồng“.

“Chị Dịch Đồng biết tâm tư của cậu không?”

Hạ Lộc Sanh lắc đầu một cái.

Nghe vậy, Lý Lôi nhìn Hạ Lộc Sanh muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Cậu, Lộc Sanh, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”

Nghe ra vẻ lo lắng trong giọng điệu của Lý Lôi, Hạ Lộc Sanh khẽ cười một tiếng: “Đoạn thời gian trước đó mình rất mờ mịt, mình không biết tình cảm của mình dành cho chị Dịch Đồng đến tột cùng là tình thân, là sự ỷ lại vào người nhà hay là động tâm yêu thích. Những ngày đó mình rất bối rối. Đột nhiên dì Cố tìm mình trò chuyện, nói mình có thời gian về nhà thì đốc thúc chị Dịch Đồng tìm bạn trai đi. Trong khoảnh khắc đó mình đột nhiên thông suốt, mình muốn cùng chị Dịch Đồng ở bên nhau cả đời. Mình không muốn chị ấy ở cùng người khác, chỉ nghĩ đến thôi mình đã rất ghen tị rồi“.

“Lý Lôi, mình không lừa dối bản thân được, mình thật sự rất thích chị Dịch Đồng. Mình muốn cùng chị ấy tiến thêm một bước, không chỉ làm em gái của chị ấy, càng không cam lòng bị chị ấy xem là đứa nhỏ cần được bảo vệ sau lưng“.

Lý Lôi nhất thời không biết làm sao nói tiếp, không nói gì nhìn Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh lại nói tiếp: “Sau đó mình nghĩ, nếu mình đến với chị ấy, mình lấy cái gì để ở bên chị ấy? Mình có thể cho chị Dịch Đồng cái gì? Lại dựa vào đâu giữ chị ấy ở lại bên cạnh? Sau đó mình quyết định nhất định phải trở nên thật ưu tú, nhất định phải tiến bộ, chí ít... có thể xứng với chị ấy“.

Hạ Lộc Sanh ngữ khí kiên quyết, vẻ mặt kiên định, trong lòng Lý Lôi có chút rung động.

“Nhưng hai người đều là con gái, cậu có bao giờ tự hỏi chị Dịch Đồng có thể chấp nhận hay không chưa?”

Lời này vừa nói ra, người vẫn còn đang tự mãn với quyết định của mình – Hạ Lộc Sanh đột nhiên sa sút tinh thần, đây chính là chuyện lo lắng nhất của cô, nếu như chị Dịch Đồng từ trong xương tuỷ đã không thể chấp nhận thì làm sao bây giờ?

Hạ Lộc Sanh có chút loạn, nói chuyện có chút lộn xộn: “Tiêu Thư, Tiêu Thư cũng là nữ. Cô ấy cùng chị Phó cũng là hai người con gái ở bên nhau, chị Dịch Đồng dễ dàng tiếp nhận chuyện đó, chị ấy... chị ấy...”

Lý Lôi hiểu Hạ Lộc Sanh muốn biểu đạt điều gì, cô nắm tay Hạ Lộc Sanh để an ủi bạn mình, nhưng lời nói của cô lại đánh thẳng vào trọng tâm: “Có thể chấp nhận người khác ăn rau thơm không có nghĩa bản thân cũng thích ăn rau thơm“.

Hạ Lộc Sanh làm sao không hiểu đạo lý này, cô cúi đầu, qua một lúc lâu, thanh âm thật thấp truyền đến: “Chung quy phải thử xem mới biết được, mình muốn thử một chút“.

Hai người ở ban công một lúc liền thu thập xong tâm tình trở về phòng khách. Cố Dịch Đồng thấy Hạ Lộc Sanh vui vẻ thì cô cũng vui theo, để Lý Lôi ở lại một đêm.

Trưa ngày hôm sau, sau khi tiễn Lý Lý về nhà, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh liền trở về Kỳ gia, chuẩn bị đón năm mới.

Mẹ Cố càm ràm Cố Dịch Đồng: “Lộc Sanh nghe lời con nhất... con khuyên Lộc Sanh xem, đừng để con bé tham gia tống nghệ gì đó nữa. Con xem mấy chuyện kia trên mạng náo loạn thế rồi“.

Theo yêu cầu của Hạ Lộc Sanh, chuyện Quỹ từ thiện dành cho người mù Cố Dịch Đồng không nói với chú Kỳ và mẹ Cố, cô bị mẹ cằn nhằn vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, Lộc Sanh đã ký hợp đồng với người ta rồi, không tham dự sẽ vi phạm hợp đồng đó“.

Mẹ Cố không chút do dự nói tiếp: “Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mẹ trả cho, cái chương trình này khi phát sóng có thể làm khán giả thư giãn lúc xem nhưng quá trình quay thì quá mệt mỏi, Lộc Sanh...”

Cố Dịch Đồng biết mẹ Cố đau lòng Hạ Lộc Sanh, cô ngắt lời mẹ mình: “Mẹ, mẹ để Lộc Sanh thử một chút đi. Em ấy thử còn chưa thử mà chúng ta đã thay em ấy quyết định thì không hay lắm. Lộc Sanh muốn thì để em ấy làm đi. Nếu như quá mệt thì chúng ta lại nói tiếp chuyện rút lui vi phạm hợp đồng“.

Nghe vậy, mẹ Cố do dự một chút, một lúc sau mới gật đầu: “Cũng được, nhưng chút nữa mẹ muốn nói với Lộc Sanh chỉ cần con bé cảm thấy không thích hợp thì liền rút lui, đừng sợ chuyện vi phạm hợp đồng“.

“Rồi rồi, mẹ cũng đừng lo lắng quá”, Cố Dịch Đồng an ủi mẹ Cố, “Hơn nữa lần này Lý Lôi trở về sẽ không đi nữa, đã bàn với Dương Tuyền rồi. Dương Tuyền làm trợ lý sinh hoạt cho Lộc Sanh, chịu trách nhiệm việc sinh hoạt hằng ngày, Lý Lôi làm người đại diện của em ấy, chịu trách nhiệm về công việc. Cả hai người sẽ đi theo em ấy suốt quá trình ghi hình chương trình này, mẹ yên tâm đi, hai em ấy sẽ chăm sóc tốt cho Lộc Sanh“.

Mẹ Cố lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau Tết Nguyên Đán, Hạ Lộc Sanh đi ghi hình “Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc”, Lý Lôi cùng Dương Tuyền hai người mỗi ngày đúng giờ báo cáo cho Cố Dịch Đồng tình hình của Hạ Lộc Sanh, có lúc sẽ quay video sinh hoạt hằng ngày của em ấy gửi cho cô.

Vượt qua ngoài dự đoán của mọi người chính là biểu hiện Hạ Lộc Sanh ở trong “Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc” làm mọi người rất ngạc nhiên. Khi các nam khách vẫn đang loay hoay với cách kiếm chi phí sinh hoạt thì em ấy đã tìm được một công việc bán thời gian thành công. Làm công việc cũ là kéo đàn ở quán cà phê, lương tuy thấp nhưng được trả công theo ngày.

Ai cũng không nghĩ tới ba bữa một ngày lúc đầu lại thực sự dựa vào tiền lương của Hạ Lộc Sanh mà duy trì. Ba nam khách mời kia cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nên ra sức phấn đấu, chí ít bọn họ không thể để một cô gái như Hạ Lộc Sanh nuôi được!

Tuy nhiên, nhóm thực hiện chương trình có yêu cầu, không được kiếm tiền từ sự nổi tiếng của bản thân mà phải kiếm tiền dựa vào bản lĩnh thực sự của mình. Ba người đàn ông tìm việc làm một vòng, cuối cùng hai người làm nhân viên phục vụ tại khách sạn, một người đi phát tờ rơi. Mỗi ngày đều mệt muốn chết, sau khi trở về nhà, từng người từng người nằm gục trên mặt đất bất động.

“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao không có ai tham gia chương trình này, quả thực chính là tự đi ngược đãi bản thân“.

“Mới qua mấy ngày, tôi đã mất sụt năm cân”

“Cuộc sống thật khó khăn.”

Hạ Lộc Sanh ở một bên nghe lời than thở của mấy người họ, do dự đem ý nghĩ mấy ngày nay nói ra: “Hay là chúng ta tự mình tạo việc làm được không?”

Đinh Nguyên lớn tuổi nhất ngẩng đầu nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, thầm nghĩ Hạ Lộc Sanh ngây thơ thế nhưng ngoài miệng lời nói có ba phần uyển chuyển: “Tự chúng ta làm được cái gì? Chúng ta không có sở trường gì, tự mình làm lại càng khó khăn hơn“.

Hạ Lộc Sanh nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể bán sủi cảo“.

Thạch Nham cười nhạo: “Ai sẽ làm sủi cảo? Tôi không biết làm”

Ty Trác cũng gật đầu phụ theo, để cho mấy người đàn ông bọn họ làm sủi cảo, đây không phải chuyện cười hay sao? Trong lòng cảm thấy buồn cười, đột nhiên nghe được Hạ Lộc Sanh nói: “Tôi làm!“.

Ba người ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau một chút, cô không nhìn thấy thì có thể làm sủi cảo sao?

Còn chưa kịp nghĩ thì Hạ Lộc Sanh tiếp tục nói, phân tích cho mấy người kia: “Tôi không thể làm nhân sủi cảo nhưng các anh có thể. Tôi đã tra trên mạng cách làm nhân sủi cảo, các anh cứ dựa theo công thức đó mà làm nhân, không có vấn đề gì đâu. Hiện tại chúng ta mỗi ngày đi sớm về trễ, về tới cũng mệt mỏi không muốn nhúc nhích mà tiền kiến được không nhiều, còn không bằng chúng ta tự mình làm. Nếu như đến lúc đó mà không được thì chúng ta trở về đi làm thuê cũng được“.

Trên thực tế người đi sớm về trễ làm việc lao động phổ thông là ba người họ, việc làm thêm của Hạ Lộc Sanh lại không tệ lắm.

Ba người không phải kẻ ngốc, nghĩ lại thấy Hạ Lộc Sanh làm như vậy là vì bọn họ mà suy nghĩ, tâm tình nhất thời có chút vi diệu. Lúc đầu được Hạ Lộc Sanh nuôi, hiện tại ở trong hoàn cảnh mệt mỏi khó khăn thì Hạ Lộc Sanh lại bày kế giúp đỡ bọn họ.

Đinh Nguyên cắn răng, cô gái người ta đều có thể bình tĩnh nghĩ ra cách giải quyết, hơn nữa còn là vì bọn họ mà nghĩ thì mấy người đàn ông như bọn họ còn sợ gì mà không thử? Thành công thì tốt, không được thì bắt đầu công viêc cũ lại thôi!

Đội ngũ chương trình đối với mấy hành động này của bọn họ cầu còn không được nữa là. Mọi động thái của bốn người đều liên quan đến hiệu quả của chương trình. Hiện tại bốn người định tự mình bán sủi cảo thì đương nhiên hấp dẫn người xem hơn làm việc bán thời gian nhiều.

Vì vậy, vấn đề đã được quyết định xong.

Nói là làm, ba người Đinh Nguyên dùng số tiền ít ỏi của mình mua bột mì, rau hẹ, thịt, gia vị... Hạ Lộc Sanh mơ hồ trở thành trụ cột của mấy người bọn họ, chỉ huy họ nên làm cái gì.

“Công thức sủi cảo đây. Cần miến, trứng gà, rau hẹ”, Hạ Lộc Sanh lấy danh sách nguyên liệu cùng cách làm đã in ra đưa ra trước mặt, chờ ba người Đinh Nguyên nhận lấy.

Đinh Nguyên đem danh sách xem qua, thuận miệng hỏi: “Cái này là do tổ chương trình hỗ trợ in ra sao? Coi như bọn họ có lương tâm“.

Hạ Lộc Sanh: “Tôi tra trên mạng rồi in ra“.

Ba người trước mặt lộ vẻ kinh ngạc, còn tưởng rằng Hạ Lộc Sanh nói tìm công thức trên mạng là do người khác hỗ trợ cô, hiện tại xem ra không phải như vậy.

Ty Trác nhìn Hạ Lộc Sanh, thăm dò hỏi: “Lộc Sanh, em có thể lên mạng sao?”

Hạ Lộc Sanh: “Tôi biết một chút“.

Ba người: “.....”, còn có thể in này nọ thì đâu phải chỉ một chút!

Dưới sự chỉ huy của Hạ Lộc Sanh cùng một công thức chi tiết, ba người thuận lợi trộn thành công thịt cùng gia vị tạo ra nhân sủi cảo, phần còn lại là nhào bột, cán da, nắn sủi cảo.

Có tỷ lệ mì với nước được nói trong công thức, Thạch Nham xung phong nhận việc xung phong nhận việc nhào bột. Sau một lúc nhào nặn, ba người đàn ông cao lớn đều ngoan ngoãn đeo tạp dề vào, cầm trong tay chài cán bột cùng nhau ngồi trước tấm thớt.

Ba người bọn họ lăn bột cán da, Hạ Lộc Sanh linh hoạt nắn sủi cảo.

Nhìn hai tay Hạ Lộc Sanh cùng nhau sờ đây một cái, nắn kia một cái, sủi cảo tròn tròn đã được đặt lên đĩa trước mặt, ba người quả thực chuẩn bị quỳ bái Hạ Lộc Sanh một cái. Mẹ ơi! Em ấy thật sự có thể làm sủi cảo!

Cán da vốn nhanh hơn so với nắn sủi cảo, lúc ba người cán xong một đống da thì Hạ Lộc Sanh còn chưa làm được bao nhiêu cái sủi cảo.

Ba người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, da cán xong rồi, ngồi nhìn sao? Sao có thể làm vậy được, Hạ Lộc Sanh là một cô gái nhỏ đang làm việc chăm chỉ vì bọn họ, bọn họ làm sao có thể rảnh rỗi ngồi đó chứ!

Vì vậy ba người bắt đầu tự mình tìm cái để làm. Thạch Nham dọn dẹp lại đống đồ hỗn độn khi làm nhân, Ty Trác đi ra ngoài quầy hàng một lát xem đồ đạc cần chuẩn bị để mở hàng bán, Đinh Nguyên quét dọn nhà cửa. Từng người một chăm chỉ như một chú ong mật.

Gần tới thời gian mở chợ đêm, bốn người ra cửa, Hạ Lộc Sanh được ba người giục lên chiếc xe ba bánh đã mượn, ba người đàn ông to lớn hào hứng đẩy xe đi chợ đêm.

Đến chợ đêm, mấy người tìm một chỗ mở quầy hàng. Đinh Nguyên Hạ Lộc Sanh từ trên xe bước xuống, dẫn cô đến chỗ an toàn đứng.

Nước nóng đã đực đun sôi ở nhà, đổ vào ba cái ấm rồi mang đến đây. Đinh Nguyên vặn bình ga, một cái nồi lớn đặt trên bếp, đổ nước nóng vào trong nồi.

Thạch Nham hắng giọng: “Ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha! Sủi cảo hiệu Hạ Đinh Thạch Ty đây!!! Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi vui bằng (*)..... À à, sủi cảo như rượu, càng uống càng vui, đi ăn sủi cảo về ăn mỳ (**). Sủi cảo của chúng tôi cũng có lai lịch đó! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha!! “

(*) 好吃不如饺子, 好玩不如: không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì “chơi” sướng bằng chị dâu, câu này bắt nguồn từ một ghi chép lịch sử TQ, khi Hồng quân Liên xô sang Trung Quốc đánh chiếm đã ăn sủi cảo, sau đó trắng trợn cưỡng hiếp phụ nữ đã có chồng ở Đông Bắc, bọn chúng gọi họ là chị dâu.

Sau này Hồng quân Liên xô ở Đông Bắc chỉ hứng thú với việc ăn sủi cảo và chơi chị dâu.

Câu này ngày nay được dùng với nghĩa rất bẩn nên khi lỡ miệng rao như vậy Thạch Nham đã nhanh sửa miệng lại

(**) 上车饺子下车面 : một câu tục ngữ bên Trung, “Lên xe sủi cảo, xuống xe mỳ”: nghĩ là khi đưa tiễn ai thì sẽ cho người đó ăn sủi cảo, khi đón về sẽ cho ăn mỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.