Ty Trác ở một bên che mặt, mang theo vẻ không đành lòng nhìn thẳng, kéo Hạ Lộc Sanh trốn qua một bên: “Chúng ta không quen biết cậu ta.”
Thạch Nham làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Ty Trác như vậy, anh ta bước lên trước với ánh mắt sáng quắc, cười xấu xa hướng Ty Trác nói: “Tiểu Trác Trác, cùng nhau đi tìm khách nha ~~~ “
Ty Trác nấp sau lưng Hạ Lộc Sanh, Thạch Nham kéo anh ta ra, sau đó nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em ở lại đây cẩn thận, đừng chạy lung tung nha”
Hạ Lộc Sanh: “Uhm”
Mấy người họ đều đã hoá trang một chút, không còn dáng vẻ người nổi tiếng mà trông không khác gì những người bán hàng bên cạnh, hơn nữa máy quay được để trên xe ba bánh, nhân viên ghi hình cùng đạo diễn đều đang ẩn trong dòng người. Chợ đêm người đến người đi, nhất thời cũng không ai nhận ra bọn họ.
Ty Trác bị ép theo Thạch Nham rao to: “Sủi cảo sủi cảo đê ~~~, sủi cao thơm ngon bổ rẻ đê ~~~ “
“Ông đi qua bà đi lại không nên bỏ qua nha, tiệm sủi cảo lâu đời hiệu Hạ Đinh Thạch Ty đang được bán đây ~”
Khi bán được phần sủi cảo tam tiên đầu tiên, Thạch Nham cầm mười hai tệ quả thực xúc động muốn khóc: “Lộc Sanh Lộc Sanh, chúng ta có tiền rồi! Các người xem nè!”
Thạch Nham cũng vui vẻ chạy tới chỗ đằng kia mua một xâu kẹo hồ lô trở về, sau đó nhét vào trong tay Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, mua cho em nè, kẹo hồ lô!”
Đinh Nguyên cùng Ty Trác nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, hai người trên môi mang theo nụ cười, họ không phản đối việc Thạch Nham tự ý tham ô của công đi mua kẹo hồ lô cho Hạ Lộc Sanh, ngược lại còn nói: “Thạch Nham, cậu cũng quá keo kiệt rồi, sao lại mua cho Lộc Sanh xâu sơn tra? Con gái không phải là thích ăn loại trái cây sao? Cậu sao lại không mua mấy xâu hoa quả ấy?”
TyTtrác phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, thật là không chu đáo, chả trách vẫn còn độc thân!”
Thạch Nham buồn rầu không nói nên lời: “Tôi...”
Hạ Lộc Sanh cười nhẹ khi nghe thấy mấy người họ nói, nhưng không trả lời, cắn một miếng kẹo hồ lô trên tay, chua chua ngọt ngọt.
Có lẽ bởi vì ba người nhiệt tình kiếm khách, sủi cảo nhanh chóng được bán sạch sành sanh, tình hình so với dự đoán thì khả quan hơn nhiều. Mặc dù mệt nhưng rất vui, Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên xe ba bánh được ba người Đinh Nguyên đẩy về nhà.
Đường về nhà yên tĩnh, đèn đường ở thị trấn nhỏ này sau mười giờ đêm thì sẽ tắt. Hiện tại đèm đóm đều tắt, mấy người bọn họ cùng tổ chương trình mò mẫm về nhà trong bóng đêm.
Trên đường đi, Thạch Nham ỷ trời tối không thấy rõ gì hết thì đột nhiên quay lại, dựng thẳng ngón giữa về phía tổ chương trình, vẻ mặt khinh thường: “Tiền cái quỷ gì chứ, cần thì tôi kiếm về thôi!”
Ty Trác và Đinh Nguyên không nói gì chỉ nhìn Thạch Nham.
“Không cho bọn tôi ca hát kiếm tiền thì bọn tôi đi bán sủi cảo!”, Thạch Nham lộ vẻ tự hào.
Lúc trước khi Hạ Lộc Sanh tìm được công việc bán thời gian trong một quán cà phê, ba người Đinh Nguyên cũng muốn làm như vậy. Tuy bọn họ không biết kéo đàn Cello nhưng họ có thể hát đó! Mà khi bọn họ đang nghĩ đến tìm việc làm thêm là đi hát trong quán cà phê thì lại bị tổ chương trình ra lệnh cấm bọn họ nhảy hay hát.
Không được ca hát, hoạt động nghệ thuật mà chỉ có thể bán sức lao động thôi đúng không? Hừ!
Nhóm đạo diễn bật cười khi nghe Thạch Nham nói, chàng trai ngốc nghếch này chẳng lẽ không biết quy tắc chương trình là do đạo diễn bọn họ định ra hay sao? Hiện tại chương trình vừa mới bắt đầu đã khiêu khích đạo diễn rồi? Bọn họ đã quyết định mỗi tập phát sóng sẽ cho khách mời dùng những cách khác nhau để kiếm tiền! Làm sủi cảo hả? Phải quý trọng cơ hội này đi!
Bốn người Hạ Lộc Sanh không biết trong lúc này đạo diễn đã tìm ra cách để làm khó bọn họ rồi. Bây giờ bọn họ vẫn đang vui cười hihihaha. sau khi về đến nhà, Đinh Nguyên lấy hết tiền trong túi ra, bắt đầu đếm.
“Hahahaha, hai trăm mười ba tệ, á hahaha, chúng ta kiếm được hơn hai trăm tệ đó!”, Thạch Nham cười tự mãn với số tiền trong tay.
Đinh Nguyên cùng Thạch Nham làm nhân viên phục vụ một ngày chỉ được có 60 tệ. Ty Trác phát tờ rơi cũng được 60 tệ. Hiện tại số tiền kiếm được đã vượt qua tổng tiền lương ba người họ kiếm được trong một ngày. Nếu như tính cả phần thu nhập từ việc làm thêm của Hạ Lộc Sanh thì tổng tiền thu vào ngày hôm nay lại giảm đi.
“Ngày mai! Ngày mai chúng ta sẽ làm nhiều sủi cải hơn! Nhất định phải nhiều hơn hôm nay“.
Đinh Nguyên muốn nói lại thôi, anh ta không có như Thạch Nham vô tâm vô tư, Đinh Nguyên suy nghĩ cẩn trọng hơn một chút. Người biết gói sủi cảo chỉ có một mình Hạ Lộc Sanh, làm nhiều sủi cảo hơn thì người cực hơn chỉ có thể là Hạ Lộc Sanh thôi.
Trong lòng đang rối bời suy nghĩ, liền thấy Ty Trác nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng không thèm để ý gì nói: “Lộc Sanh, em dạy tôi gói sủi cảo đi!”
Sau khi Đinh Nguyên kinh ngạc thì cũng phản ứng lại, nói theo: “Đúng vậy đó Lộc Sanh, em dạy chúng tôi làm sủi cảo đi!”
Kết quả là hôm sau trời vừa sáng, ba người đều đeo tạp dề, ngồi cạnh nhau trước cái thớt, trong tay cầm da sủi cảo ngây ngốc học theo Hạ Lộc Sanh làm sủi cảo.
Ở một góc, Lý Lôi đưa điện thoại di động quay về phía Hạ Lộc Sanh, nhỏ giọng nói với người bên kia màn hình: “Chị Dịch Đồng, nhìn thấy không? Lộc Sanh đang dạy bọn họ làm sủi cảo đó!”
Cố Dịch Đồng nhìn cô bé trong video, khóe miệng lộ ra ý cười. Hạ Lộc Sanh giỏi hơn cô tưởng rất nhiều. Thậm chí những chuyện cô lo lắng đều không có xảy ra, trái lại có thật nhiều điều bất ngờ. Cô gái nhỏ có tốc độ trưởng thành thật ngoài dự liệu.
“Khi nào các em trở về?”, Cố Dịch Đồng hỏi.
Lý Lôi: “Tổ đạo diễn nói để ghi hình một tập phát sóng phải mất một tuần. Hôm nay là ngày thứ năm, hai ngày nữa bọn em sẽ quay lại.”
“Đến lúc đó tôi đi đón các em”
Sau khi nhận được câu trả lời của Lý Lôi, Cố Dịch Đồng cúp video, nhìn màn hình điện thoại cười một lúc, hình nền trên màn hình là Hạ Lộc Sanh đang làm sủi cảo.
Lúc đón cô gái nhỏ từ khách sạn Ma Bà Đậu Hủ về nhà tựa như chuyện mới ngày hôm qua, vậy mà nháy mắt đã ba năm trôi qua, cô gái nhỏ đã không còn là cô bé nhạy cảm, bất an ngày xưa nữa rồi.
Xem một hồi, lông mày của Cố Dịch Đồng đột nhiên hơi nhăn lại, cô ngẩng đầu tắt màn hình điện thoại.
Cách thời điểm Lộc Sanh tự sát chỉ còn một năm. Sau khi cô quay ngược về đây, quỹ đạo cuộc đời của Hạ Lộc Sanh đã hoàn toàn khác trước đây, nhưng thời gian trôi qua, trái tim của Cố Dịch Đồng ngày càng lo lắng và sợ hãi.
Cố Dịch Đồng rõ ràng cảm nhận được những thay đổi trong tình cảm của mình dành cho Hạ Lộc Sanh. Trước đó, cô muốn thoát ra khỏi vực thẳm của tội lỗi và tuyệt vọng, xem Hạ Lộc Sanh thành sự cứu rỗi cho bản thân cho nên mới đối với em ấy cưng chiều bằng mọi cách.
Có thể vì sau khi ngày ngày ở chung nên cảm giác này đã sớm xảy ra biến hoá, bây giờ cô đối với Hạ Lộc Sanh là thật lòng quan tâm, không quan hệ tới chuyện tội lỗi, hổ thẹn.
Cố Dịch Đồng bắt đầu nghĩ đến việc đi chùa cầu xin trời phật. Nếu là trước kia, Cố Dịch Đồng chắc chắn sẽ không tin điều này, cô cảm thấy đó là điều mê tín và họ chỉ đang cố làm ra vẻ thần bí mà thôi. Nhưng từ khi cô không hiểu ra sao mà quay trở lại năm 2009 thì suy nghĩ của cô đã khác. Quay ngược thời gian, loại chuyện không tưởng như vậy cũng đã xuất hiện, như vậy có thần phật tồn tại tựa hồ cũng không phải là chuyện không thể.
Cảm thấy hài lòng ý tưởng này, ngày hôm sau Cố Dịch Đồng đã đến một ngôi chùa gần đó.
Ngôi chùa vắng vẻ, không có mấy người khách hành hương, chỉ có mấy sư thầy trẻ mặc lam bào đang ngồi trên bậc thang cùng nhau xem điện thoại. Nhìn thấy Cố Dịch Đồng đi qua trước mặt thì ngẩng đầu lên nhìn sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại. Cố Dịch Đồng không thể không cau mày, trong tiềm thức muốn quay về không đi chùa nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu vái lạy một lượt các tượng phật trong chùa. Sau khi lạy xong cái cuối cùng, một vị hòa thượng với bộ râu trắng xuất hiện phía sau Cố Dịch Đồng.
“Nữ thí chủ lạy Phật nhiều như vậy không mệt mỏi sao?”
Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn về phía vị hòa thượng đang nói chuyện, thấy ông ấy mặt mày trầm tĩnh, trên mặt không buồn không vui, theo bản năng chắp tay trước ngực hướng hòa thượng cúi đầu xá: “Lòng có chuyện cầu xin, tự nhiên sẽ không mệt“.
Lão hòa thượng khẽ cười: “Thí chủ là người có duyên, bần tăng muốn độ thí chủ“.
Cố Dịch Đồng ngạc nhiên nhìn lão hòa thượng.
Trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ liền nghe lão hòa thượng lại nói: “Thí chủ từ con đường phía trước đến nhưng không trở về được con đường phía trước. Nếu như bởi vì thay đổi bản mệnh của người khác mà quay về, sau này chính thí chủ sẽ đổi bằng mạng của mình, thí chủ có hối hận không?”
Cố Dịch Đồng từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, hòa thượng này nói cô từ con đường phía trước đến chẳng phải là đang nói cô chính là người từ tương lai tới hay sao? Sửa bản mệnh của người khác, người khác đó là chỉ Lộc Sanh?
Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần, dáng vẻ kinh sợ nói: “Kính xin đại sư chỉ điểm“.
Lão hòa thượng mỉm cười nhìn Cố Dịch Đồng: “Thí chủ cùng bần tăng hữu duyên, bần tăng bế quan ba năm mới đi ra ngoài, người đầu tiên gặp được chính là thí chủ, đó là cơ duyên trời định, Phật châu này tặng cho thí chủ, kính xin thí chủ trân trọng“.
Cố Dịch Đồng nhận lấy chuỗi hạt từ trong tay lão hòa thượng, chuỗi hạt đã được chà xát đen bóng, hiển nhiên đã được sử dụng nhiều năm rồi.
Lão hòa thượng sau khi cho Phật châu thì quay đầu rời đi, trong miệng nói lẩm bẩm: “Hai người có một người vong
Người kia cải mệnh kéo dài nhân sinh.
Người vong mệnh cải kéo dài
Người sinh ăn trộm có khi thay vào!
Gặp người thời nói chữ duyên
Tặng người chuỗi ngọc hộ người một thân
Ngọc còn người tại kéo dài
Ngọc mất người tuẫn, âu là mệnh chung.” (Cảmơn ai đó đã giúp mình chuyển đổi đoạn này thành thơ cho dễ hiểu)
“Tráo đổi nhân sinh, đại cục đã định, về đây là về cũng không được gì...”, một tiếng thở dài thất vọng, thân ảnh lão hòa thượng biến mất ở chỗ ngoặt (*)
(*) đoạn này mình edit cũng không biết nên ghi ntn cho hay. Đại khái ý của hoà thượng là bản mệnh của HLS vốn là đã chết nhưng CDD quay ngược thời gian trở về muốn thay đổi bản mệnh nên CDD đếm từng ngày đến ngày mà trc kia HLS tự sát để xem xem có thay đổi đc không, nên hoà thượng mới nói HLS vốn đã chết bắt đầu đếm ngược đến thời điểm đó, có thể vì thay đổi bản mệnh của HLS nên lần này ng thay vào sẽ là CDD, vì thế ông tặng Phật châu để độ mạng cho CDD, châu còn người còn, châu bị huỷ thì người cũng mất. Vốn là kết cục đã định, không thể thay đổi ý trời, quay ngược thời gian cũng không được gì.
Đợi đến khi bóng lưng của lão hòa thượng biến mất ở phía trước, Cố Dịch Đồng mới tỉnh táo lại, nếu trong tay không có chuỗi hạt phật châu đen bóng, cô suýt nữa hoài nghi vừa rồi có phải cô trải qua một đoạn ảo giác hay không.
Nghĩ đến những gì lão hòa thượng nói thầm, sắc mặt Cố Dịch Đồng hơi đổi một chút, cô đọc lên: “Người sống quay lại muốn thay đổi, người sống đến lúc chấm dứt sinh mệnh, châu còn người còn, châu huỷ người diệt“.
Nhìn chuỗi hạt Phật châu trong tay, Cố Dịch Đồng ngẩn người, cuối cùng từ từ nắm chặt lại.
Hai ngày sau, Cố Dịch Đồng đón Hạ Lộc Sanh ở sân bay, cô mỉm cười xoa đầu em ấy: “Mệt không em?”
Hạ Lộc Sanh nở nụ cười tươi tắn, lắc lắc đầu: “Dạ không mệt!”
Dương Tuyền cười tiến lên trước, nói với Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, ngày hôm nay em cùng Lý Lôi sẽ ở tại nhà chị. Sáng sớm ngày mai tiểu Lộc sẽ rời nhà, có lịch trình định trước“.
“Ngày mai đi rồi?”, Cố Dịch Đồng kinh ngạc nói, cô vốn tưởng rằng Hạ Lộc Sanh sẽ ở trong nhà một thời gian ngắn.
Lý Lôi nói tiếp: “Hơn nữa lần này đi không biết khi nào mới trở về, ít nhất phải hai tháng. Sau khi kết thúc hoạt động còn có một cuộc thi trong nước rất quan trọng. Ngọai trừ phải dành thời gian để ghi hình “Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc”, thời gian còn lại Lộc Sanh phải tập trung chuẩn bị cho cuộc thi“.
Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh biểu hiện phức tạp, một lát sau hỏi: “Không thể thoái thác sao?”
Đây là lần đầu tiên Cố Dịch Đồng nói ra những lời này, Hạ Lộc Sanh nhất thời không phản ứng lại, sau khi hoàn hồn trong lòng cô tràn đầy vui mừng. Chị Dịch Đồng đây là không đành lòng xa mình sao?
Ở bất kỳ thời điểm nào khác, Hạ Lộc Sanh có thể lưu loát đáp lại những lời này của Cố Dịch Đồng nhưng cuộc thi này thì không thể, cô vừa mừng rỡ vừa áy náy nói: “Cuộc thi này rất quan trọng, chỉ có ở cuộc thi này có thứ hạng tốt thì mới có thể coi như có một vị trí ổn định ở trong giới Cello, vì vậy...”
Câu hỏi vừa rồi của Cố Dịch Đồng cũng là nhất thời kích động, chỉ là muốn cùng Hạ Lộc Sanh ở chung nhiều thêm chút nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh lại, lý trí một lần nữa chiếm ưu thế.
Cô mỉm cười nhéo mũi Hạ Lộc Sanh, ngữ khí mang theo cưng chiều: “Đùa em thôi!”