Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 57: Chương 57: Chương 56




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Edit & Beta: Thượng Chi Phong

Chương 56:

Khi bốn người trở về nhà, Kỳ Cảnh Văn đang xem một bộ phim truyền hình, Cố Dịch Đồng bước tới tắt TV, lấy trong ví ra một ít tiền nhét vào tay Kỳ Cảnh Văn, bắt đầu đuổi người: “Buổi tối đừng có về đây, tuỳ ý tìm chỗ ở đi”

Kỳ Cảnh Văn cầm tiền, ngơ ngác nhìn về phía Cố Dịch Đồng, đầu óc còn chưa kịp lưu thông thì đã bị chị gái kéo lên khỏi ghế sô pha, sau đó đẩy cậu ra khỏi cửa.

Dương Tuyền cùng Kỳ Cảnh Văn đã gặp nhau vài lần, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Cảnh Văn nhất thời nhịn cười không được, “Thật xin lỗi, đêm nay tôi cùng Lý Lôi muốn ở lại một đêm nên uỷ khuất cậu rồi“.

Kỳ Cảnh Văn lúc này mới phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đừng đẩy đừng đẩy, em đi là được rồi, thiệt là, em có còn là em trai yêu quý nhất của chị không?”

Cố Dịch Đồng khẽ cười một tiếng: “Vâng vâng vâng, vẫn là em trai yêu quý nhất của chị, đi lẹ đi!”

Kỳ Cảnh Văn bị thúc giục, oan ức nhìn Cố Dịch Đồng một chút, sau đó cầm áo khoác rời khỏi nhà.

Cố Dịch Đồng thay ga trải giường và vỏ chăn trong phòng ngủ phụ, vừa thu dọn vừa quay về phía hai người đang đứng nói: “Ga giường cùng vỏ chăn không phải cái mới nhưng đã được giặt sạch, không ngại chứ?”

Lý Lôi cùng Dương Tuyền vội vàng xua tay: “Không ngại không ngại, cảm ơn chị Dịch Đồng”

Nói xong, cả hai đứng một lúc rồi nói: “Chị Dịch Đồng, ah thì... chúng em có thể giúp gì được không?”

Cố Dịch Đồng phất tay một cái: “Cũng không có gì cần giúp đâu. Trong thư phòng có máy tính, cũng có máy chơi game của Cảnh Văn, các em muốn chơi gì thì tự mở nha“.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi đi ra ngoài, Dương Tuyền nhỏ giọng nói: “Chị Dịch Đồng thật đảm đang, thiệt muốn cưới được người như chị ấy“.

Lý Lôi không ngừng gật gật đầu: “Em thật ghen tị với Lộc Sanh...”

Buổi tối, Cố Dịch Đồng bưng một cái nồi từ trong bếp đi ra, “Món canh cuối cùng đến rồi, đã đầy đủ, ăn cơm thôi nào. Lộc Sanh, Lý Lôi, Dương Tuyền, ra ăn cơm đi“.

Ba người từ trong thư phòng đi ra, Dương Tuyền nhìn đồ ăn trên bàn không khỏi “ồ” lên: “Chị Dịch Đồng thật lợi hại nha!”

Cố Dịch Đồng chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, nắm tay em ấy đi tới bàn ăn, sau đó cười đáp lời: “Mấy ngày nay mọi người đều cực khổ rồi, bồi bổ cho các em“.

Lý Lôi tức giận nói: “Thật đáng tiếc em không phải là đàn ông! Bằng không nhất định sẽ cưới chị Đồng về nhà!”

Trong mắt Cố Dịch Đồng, Lý Lôi chính là một cô em gái, cô không thể nhịn được cười khi nghe những lời của Lý Lôi, trêu ghẹo nói: “Vậy cũng chưa chắc, cho dù em là đàn ông thì tôi cũng không nhất định phải gả cho em, tôi không thích người nhỏ tuổi hơn“.

Trong lòng Lý Lôi hồi hộp, theo bản năng quay đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, đúng như dự đoán, cô gái nhỏ vừa rồi vẫn đang cười lúc này sắc mặt đã trở nên lạnh lùng.

Hạ Lộc Sanh mím môi dưới, cằm bạnh ra, vô thức dùng sức nắm chặt tay Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng bị đau, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh?”

Hạ Lộc Sanh phát hiện bản thân sơ suất, vội vàng buông tay Cố Dịch Đồng ra, “Em xin lỗi!“.

Nghe thấy giọng điệu trầm thấp của cô gái nhỏ, Cố Dịch Đồng sững sờ, không hiểu tại sao em ấy đột nhiên thay đổi tâm tình.

Trên bàn cơm, Hạ Lộc Sanh vẫn trầm mặc, im lặng không lên tiếng gắp cơm trong bát. Lý Lôi mấy lần chọn đề tài cũng không khơi lên không khí được. Dương Tuyền không biết sự tình, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại, không dám nhiều lời.

Cố Dịch Đồng lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh, bóc một con tôm bỏ vào chén của em ấy: “Nào, ăn tôm đi em“.

Hành vi của Cố Dịch Đồng khiến Hạ Lộc Sanh phải ngừng lại, cô mím môi, trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác ấm ức, nước mắt không kìm chế được dâng lên nơi khoé mắt, chóp mũi cũng đỏ lên.

“Lộc Sanh, em, em sao khóc vậy?”, Dương Tuyền đang ngồi đối diện với Hạ Lộc Sanh, cô là người đầu tiên nhìn thấy sự kỳ lạ của em ấy, kinh ngạc nói.

Lý Lôi cùng Cố Dịch Đồng vội vàng quay đầu nhìn về cô gái nhỏ, em ấy đặt chén đũa xuống, đứng dậy chạy vào phòng ngủ, Cố Dịch Đồng giật mình, đầu óc chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đứng dậy chạy theo kéo cổ tay em ấy lại.

“Đừng chạy, coi chừng té đó!”, Cố Dịch Đồng vội vã căn dặn.

Không ngờ, phản ứng của cô gái nhỏ còn lớn hơn, cô cố gắng thoát khỏi tay của Cố Dịch Đồng: “Không cần chị quan tâm!!!”

Sau khi lướt qua Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh loạng choạng lần mò đi trở về phòng ngủ chính.

Dương Tuyền nhìn Cố Dịch Đồng đứng trầm mặc, thận trọng bước tới: “Chị Đồng, chị có sao không?”

Cố Dịch Đồng cử động, quay đầu nhìn về phía Dương Tuyền cùng Lý Lôi, đè xuống tâm tình khẽ mỉm cười: “Không sao, hai người ăn cơm trước đi, tôi đi xem Lộc Sanh thế nào”

Sau khi Cố Dịch Đồng cũng đi vào phòng ngủ chính, Dương Tuyền tiến đến bên cạnh Lý Lôi, nói nhỏ: “Sao tự nhiêu tiểu Lộc lại mất bình tĩnh như vậy? Tôi, tôi chưa bao giờ thấy em ấy như vậy cả. Trước khi ăn cơm không phải còn đang rất tốt sao?”

Lý Lôi im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Chị Tuyền, yêu thích một người có phải sẽ trở nên kỳ lạ hay không? Có thể bởi vì một câu nói của đối phương mà trở nên vui vẻ hoặc khổ sở?“.

Vui vì cô ấy, tức giận cũng vì cô ấy, buồn vì cô ấy, ấm ức cũng vì cô ấy.

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Lý Lôi vang lên, cô nhìn màn hình thấy hai chữ “Diệp Lê”, Lý Lôi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại không chút do dự, nhếch môi quay về phòng ngủ phụ.

Dương Tuyền:???

Sao các người đều kỳ quái vậy?

Khi Cố Dịch Đồng bước vào phòng ngủ, Hạ Lộc Sanh đang vùi mình vào chăn bông, trên giường nhô lên một khối nho nhỏ, cô chậm rãi bước tới ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng kéo kéo chăn nhưng không kéo xuống.

“Lộc Sanh”, Cố Dịch Đồng khẽ gọi tên Hạ Lộc Sanh, rồi dùng tay cách chăn vỗ nhẹ lên lưng em ấy.

Là dỗ dành cũng là động viên.

Trong chăn nước mắt của Hạ Lộc Sanh ào ào rơi xuống, cô cũng không muốn mất bình tĩnh một cách tuỳ hứng như vậy, chính là... cô không khống chế được. Cô rõ ràng đã sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài, rõ ràng tự mình hiểu rõ chị Dịch Đồng trong chốc lát sẽ không thể tiếp thu được bản thân cũng không sao, chỉ cần cuối cùng có thể ở bên cạnh chị ấy là tốt rồi.

Nhưng bây giờ vừa nghe chị Dịch Đồng nói một câu không thích người nhỏ tuổi hơn, cô lại tự mình vừa tức giận vừa ấm ức, sau đó còn thể hiện ra sự mất khống chế. Hạ Lộc Sanh giận bản thân dễ dàng mất bình tĩnh như thế, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Cố Dịch Đồng nghe được tiếng nức nở không kiềm chế được của em ấy, đau lòng cau mày.

“Lộc Sanh, đừng khóc được không em?”, Cố Dịch Đồng dịu giọng, dựa vào chăn bông dỗ dành từng chút: “Là tôi có chỗ nào làm không tốt sao? Em nói cho tôi biết, tôi sẽ xin lỗi em. Em đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa“.

Cô càng dỗ Hạ Lộc Sanh càng khóc dữ hơn. Rõ ràng chính là cô không hiểu chuyện, chị Dịch Đồng sao lại cưng chiều cô như vậy? Càng cưng chiều cô như vậy thì lòng tham của cô sẽ càng lớn, sẽ có thói quen được nuồng chiều, cô sẽ không thể chịu được việc chị Dịch Đồng đối với cô có chút nào không yêu thích.

Không thể giải thích được, trong lòng Hạ Lộc Sanh xuất hiện một tia oán hận, dựa vào cái gì cô hãm sâu trong đó nhưng chị Dịch Đồng lại không để ý tới? Nhưng dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Cố Dịch Đồng, tất cả sự oán hận này đều biến mất, cuối cùng Hạ Lộc Sanh không nhịn được, nghẹn ngào khóc to lên như một con thú nhỏ.

Hạ Lộc Sanh nghẹn ngào làm cho trái tim Cố Dịch Đồng đau đớn, âm thanh đó dường như đang cào cấu trong tim cô.

Cố Dịch Đồng dùng sức kéo chăn bông xuống, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm cánh tay khóc thút thít, viền mắt đỏ bừng, trong lòng cô đau đớn, cúi người xuống ôm Hạ Lộc Sanh, bàn tay vuốt ve tóc em ấy.

“Lộc Sanh đừng khóc, em khóc lòng tôi cũng đau”, Cố Dịch Đồng áp trán mình vào trán em ấy, nhẹ giọng dỗ dành.

Hạ Lộc Sanh nghe được lời nói của Cố Dịch Đồng, chóp mũi lại chua xót, trong lòng không kìm được: “Nếu không thích em đừng nói những lời nói làm em nghĩ nhiều thế này. Chị xem là nói đùa nhưng em sẽ tin là thật“.

Cố Dịch Đồng ngơ ngác: “Không thích em? Nói đùa? Sao em nói vậy?”

Cô đối xử với Lộc Sanh so với Cảnh Văn còn tốt hơn, hiện tại Lộc Sanh lại còn nói cô không thích em ấy?

Hạ Lộc Sanh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói mang vẻ lên án: “Không phải chị không thích người nhỏ tuổi hơn mình sao?”

Cố Dịch Đồng sửng sốt một chút, một lúc sau, cô mới chậm rãi phản ứng lại, cô nhìn Hạ Lộc Sanh hoài nghi hỏi: “Em, em khóc vì chuyện này?”

Hạ Lộc Sanh khịt mũi xoay người, đưa lưng về phía Cố Dịch Đồng không nói gì, xem như là đồng ý. Cố Dịch Đồng trong lòng cảm thấy có chút quái quái, cô muốn nói lại thôi một lúc lâu mới sắp xếp được ngôn ngữ: “Cái thích tôi nói cùng với cái thích mà em hiểu không giống nhau. Tôi nói là kiểu thích.... thích giữa nam và nữ“.

Vừa nói, Cố Dịch Đồng đưa tay chọt chọt lưng em ấy, dỗ dành nói: “Tiểu Lộc nhà chúng ta đáng yêu như thế ai lại không thích cho được?”

“Nếu như em nói thích chính là kiểu động tâm yêu thích thì sao? Động tâm với một người giới hạn chỉ ở nam nữ sao? Chị Phó cùng Tiêu Thư, hai người ấy cũng không phải nam nữ!”, đầu óc Hạ Lộc Sanh nóng lên, bật thốt nói.

Nhưng một giây sau khi nói ra cô liền hối hận, cô cắn cắn đầu lưỡi của mình, hận không thể biến mình thành một người câm. Sao mình lại nói trắng ra như vậy chứ, chị Dịch Đồng mà nghĩ kỹ một chút sẽ nhìn thấu được tâm tư của mình! Bây giờ còn chưa phải là thời cơ để ngả bài!

Trong lòng Hạ Lộc Sanh loạn tùng phèo, bất an chờ Cố Dịch Đồng đáp lại.

Vài giây ngắn ngũi dường như dài đến lạ thường, trong lòng Hạ Lộc Sanh bất an, Cố Dịch Đồng đột nhiên “xì” một tiếng bật cười. cô cúi người nhéo má Hạ Lộc Sanh: “Không nghĩ em lại yêu thích chị Phó như vậy nha, lúc này còn nói dùm cho cô ấy“.

Chị Dịch Đồng nghĩ sai rồi, Hạ Lộc Sanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút mất mát.

“ ược rồi, đừng tức giận nữa. Lộc Sanh của chúng ta dù thế nào cũng đều khiến cho người khác yêu thích. Dì Cố của em đều sắp đặt em nơi đầu quả tim mà yêu thương rồi”, Cố Dịch Đồng lấy lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Hạ Lộc Sanh sau đó kéo cánh tay em ấy, “Khóc thành như vậy có phải bị ngốc luôn rồi không? Mau ngồi dậy đi rửa mặt đi, lát nữa hai mắt sưng lên bây giờ!”

Cảm xúc của Hạ Lộc Sanh tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Có thể vừa rồi cô tùy hứng cũng không phải là do tức giận mà bởi vì tiềm thức đang dùng nó để thể hiện sự bất mãn của mình, cô muốn để cho Cố Dịch Đồng dỗ dành mình.

Lúc này bị Cố Dịch Đồng thúc giục, cảm xúc Hạ Lộc Sanh lên xuống thất thường, khàn khàn đáp, rời giường mò mẫm đi tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Cố Dịch Đồng nhìn bóng lưng Hạ Lộc Sanh, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, trong lòng nhấc lên ngọn sóng lớn. Lộc Sanh, Lộc Sanh đối với mình...

Đầu óc Cố Dịch Đồng hỗn loạn, không nói ra được tâm trạng của mình như thế nào, cô nuôi một đứa trẻ mà nuôi tới bẻ cong người ta luôn rồi sao? Hay Lộc Sanh vốn dĩ đã cong? Những suy nghĩ lộn xộn tràn ngập trong tâm trí Cố Dịch Đồng.

Nhưng khi Hạ Lộc Sanh bước ra khỏi phòng vệ sinh, trên mặt Cố Dịch Đồng một lần nữa chất chứa ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.