Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 58: Chương 58: Chương 57




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Edit & Beta: Thượng Chi Phong

Chương 57:

Đêm đến, Cố Dịch Đồng trằn trọc cho tới rạng sáng thì chấp nhận rằng mình không ngủ được, đứng dậy đi tới ban công.

Ngoài ban công lờ mờ có một bóng người, còn có ánh lửa lập lòe, Cố Dịch Đồng “tách” một tiếng mở đèn ban công lên, nhìn thấy Lý Lôi đang đứng ở bên ngoài.

Lý Lôi không ngờ rằng giờ này mà còn có người tới ban công, cô sửng sốt khi thấy ánh đèn sáng choang, quay đầu lại ngơ ngẩn khi thấy Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng!”

Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Lý Lôi: “Bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”

Lý Lôi thành thạo dập tắt thuốc, mỉm cười với Cố Dịch Đồng: “Làm người đại diện ấy mà, không thể thiếu những chuyện như thế này được ạ!”

Cố Dịch Đồng đột nhiên nhận ra rằng Lý Lôi đã không còn là cô bé hướng nội trong ấn tượng của mình, lúc này Lý Lôi đứng trước mặt cô như một người bạn cùng lứa, không hề hướng nội như trước.

Cố Dịch Đồng bước tới đóng cửa sổ, trong giọng điệu có chút trách móc: “Tối rồi còn mở cửa sổ, cũng không sợ bị cảm lạnh sao?”

“Để tan mùi khói ạ”, Lý Lôi nói, phút sau đột nhiên hỏi: “Chị Dịch Đồng đối với ai cũng tốt như vậy sao?”

Bàn tay đóng cửa sổ của Cố Dịch Đồng dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục. Sau khi đóng cửa sổ lại, cô quay lại nhìn Lý Lôi, như là không hiểu lời của em ấy, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Sao em lại nói thế?”

Lý Lôi nhìn Cố Dịch Đồng dò hỏi, một lúc sau mới từ bỏ ý định thăm dò, đổi chủ đề: “Không có chuyện gì ạ, sao giờ này mà chị còn ra đây?”

Cố Dịch Đồng ngồi xuống chiếc ghế treo trên ban công: “Không ngủ được, còn em? Sao em chưa ngủ?”

“Em nhớ mẹ“.

Cố Dịch Đồng mím mím môi, nhìn về phía Lý Lôi nhất thời không biết làm sao an ủi, bỗng nhiên Cố Dịch Đồng nhớ ra Lý Lôi không nghe thấy tiếng đàn Cello: “Lý Lôi, lịch trình tham gia các buổi diễn Cello của Lộc Sanh em cũng đi theo đúng không? Em, không phải em không thể...”

Mặc dù không có hỏi ra toàn bộ nhưng Lý Lôi hiểu được Cố Dịch Đồng muốn nói điều gì, cô nở nụ cười: “Bây giờ em nghe Cello thì không sao nữa rồi, chỉ là đã quá muộn, em đã bị Cello bỏ rơi rồi. Vì vậy Lộc Sanh không thể dứt bỏ em được đâu, em nhất định sẽ quấn quít lấy cậu ấy“.

Thật ra, nói vứt bỏ cũng không hẳn là như vậy, dù sao Lý Lôi cũng từng là học sinh của Triệu Nhã Tô, trình độ của em ấy chắc chắn không tệ, nhưng đã hai năm không đụng vào Cello nên hơi khó để có thể cầm lên chơi lại và tìm được vị trí trong giới Cello.

“Chị Dịch Đồng, em thích một người!”

Cố Dịch Đồng kinh ngạc một lúc rồi bật cười: “Chuyện tốt nha, em cũng đã trưởng thành rồi, có thể yêu đương“.

“Nhưng người kia là một cô gái. Em không biết chị ấy có thể chấp nhận em không. Chị Dịch Đồng, nếu như là chị, chị sẽ chấp nhận tình yêu đồng giới sao?”

Lý Lôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng khi họ ở trong phòng ngủ chính hồi tối, cô nghĩ rằng Cố Dịch Đồng còn không biết tâm tư Hạ Lộc Sanh cho nên mới to gan như vậy thăm dò.

Nhưng lúc này, lần thăm dò này lại rất rõ ràng trong mắt Cố Dịch Đồng, ánh mắt cô trầm xuống, hóa ra Lý Lôi cũng biết Lộc Sanh thích mình.

Trên mặt lộ ra mỉm cười, Cố Dịch Đồng nói: “Cô gái? Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này!”

Lý Lôi truy hỏi: “Vậy giờ chị thử nghĩ một chút, có thể không?”

Cố Dịch Đồng nhướng mày nhìn Lý Lôi, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên và do dự: “Muốn tôi trả lời gáp như vậy, người em thích không phải là.... “

Lý Lôi cũng ý thức được chính mình quá mức nóng nảy, vừa nhìn thấy Cố Dịch Đồng nghĩ sai liền lập tức xua xua tay, sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích một tràng: “Không, không, không, không!!! Chị Dịch Đồng đừng nghĩ nhiều, người em thích không phải là chị!!!”

Trên mặt Cố Dịch Đồng tựa như thở phào nhẹ nhõm, cười: “Làm tôi sợ hết hồn!”

Lý Lôi nhìn thấy phản ứng của Cố Dịch Đồng, đắn đo nghĩ cô phản ứng như vậy là thế nào, đây là.... biểu đạt sẽ không muốn yêu đương đồng tính? Trong lòng Lý Lôi co quắp, nếu là như vậy thì Lộc Sanh....

Đúng lúc đang suy nghĩ nhiều, Cố Dịch Đồng lên tiếng giục: “Được rồi, đã rạng sáng rồi, em mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm“.

Lý Lôi kìm nén suy nghĩ gật đầu: “Chị Dịch Đồng, chị ngồi ở đây thêm một lúc rồi cũng về phòng ngủ đi, em đi trước đây“.

Cố Dịch Đồng mỉm cười: “Uhm”

Sau khi Lý Lôi rời khỏi ban công, nụ cười trên miệng của Cố Dịch Đồng biến mất, cô mệt mỏi ngả lưng xuống ghế treo.

Một đêm này điều cô nghĩ tới không phải là vì sao Lộc Sanh lại thích cô, cũng không phải chuyện cô có muốn tiếp thu tình cảm của Lộc Sanh hay không mà là nghĩ tới lời của lão hòa thượng trong chùa lúc trước.

Ý của lão hòa thượng rất rõ ràng, cô thay vào kết cuộc của Lộc Sanh, vào thời điểm trước kia Lộc Sanh qua đời thì cô cũng sẽ....

Tuy rằng lão hòa thượng nói muốn độ cô, đưa cho cô chuỗi Phật châu để kéo dài tính mạng nhưng mệnh trời khó cãi, lỡ như không độ được cô thì sao đây? Lỡ như Phật châu không giữ được mạng cô thì sao?

Đến lúc đó, Lộc Sanh nên làm gì?

Cố Dịch Đồng nhắm chặt mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực vì không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Sáng hôm sau, Cố Dịch Đồng đưa ba người Hạ Lộc Sanh đến sân bay.

“Chị Đồng, chạy về cẩn thận nha!”

Cố Dịch Đồng gật đầu đáp lời Dương Tuyền, ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, sau đó quay đầu lên xe rời đi.

Hạ Lộc Sanh đột nhiên gọi cô: “Chị Dịch Đồng!”

Cố Dịch Đồng quay lại: “Sao vậy?”

Cô gái nhỏ tiến lên hai bước, trong lòng quyết tâm: “Trong hai tháng nữa chúng ta sẽ không gặp nhau, bây giờ không thể ôm một cái sao?”

Giọng nói dứt hồi lâu mà Cố Dịch Đồng vẫn không nhúc nhích, Hạ Lộc Sanh cũng cố chấp đứng tại chỗ chờ Cố Dịch Đồng đáp lại.

Từ buổi sáng thức dậy đến khi đưa họ ra sân bay, Cố Dịch Đồng cũng không nói chuyện như trước với Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh mơ hồ cảm giác được có điều gì đó không ổn, nhưng cô không rõ là vì sao.

Là do cô quá đa nghi hay thật sự là chị Dịch Đồng có gì không ổn?

Hạ Lộc Sanh quyết tâm làm thử, nếu như không có chuyện gì thì sẽ như trước đây, chị Dịch Đồng nhất định sẽ không nói hai lời tiến lên ôm cô một cái, nhưng bây giờ... thời gian càng kéo dài, trong lòng Hạ Lộc Sanh càng ngày càng bất an.

Trong đầu cô đang có một mớ hỗn độn, Cố Dịch Đồng đột nhiên cười khẽ, bước nhanh về phía trước ôm Hạ Lộc Sanh, giọng nói mang vẻ trêu chọc rõ ràng: “Bây giờ đã biết muốn ôm một cái rồi hả? Vậy tôi nói em không đi thi đấu cùng với đổi lịch trình để ở cùng tôi lâu chút nhưng em đâu có chịu“.

Nghe vậy, trong lòng Hạ Lộc Sanh nhẹ nhõm một hơi, có vẻ như cô đã nghĩ nhiều rồi.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, bất giác làm ra vẻ như một đứa nhỏ đang làm nũng: “Cuộc thi này hai năm mới có một lần, bỏ qua lần này sẽ phải chờ thêm hai năm nữa, em...”

“Được rồi, tôi biết mà, trêu em thôi”, Cố Dịch Đồng nhẹ giọng cắt ngang lời của Hạ Lộc Sanh, xoa xoa đầu em ấy nói: “Hơn nữa, cô Triệu đã gọi cho tôi căn dặn nhiều lần, muốn tôi nhắc Dương Tuyền cùng Lý Lôi lên sẵn lịch trình cho em, nhất định không được quên cuộc thi này“.

Hạ Lộc Sanh rất thích Cố Dịch Đồng xoa đầu cô, không thể diễn tả được cảm giác đó là gì, nói chung chính là cảm giác hai người rất gần gũi nhau.

Sự lo lắng cả buổi sáng đã được xoa dịu bởi hành động của Cố Dịch Đồng, cô khẽ khịt mũi rồi nói, “Em sẽ cố gắng hết sức để về sớm chút”

Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong mắt sâu xa tràn đầy cảm xúc, bình tĩnh nhìn em ấy chốc lát, sau đó cong khóe môi: “Được.”

Sau khi Cố Dịch Đồng lái xe rời sân bay, cô không đến công ty mà trực tiếp đến thẳng ngôi chùa cô đã đến cách đây vài ngày.

Ngôi chùa vẫn vắng vẻ, các vị sư vẫn tụ tập thành từng nhóm để xem điện thoại.

Cố Dịch Đồng đi quanh chùa tìm một vòng cũng không thấy được bóng dáng vị lão hòa thượng kia. Có hòa thượng nhận ra Cố Dịch Đồng đang tìm kiếm gì đó, tiến lên hỏi: “Thí chủ có cần giúp gì không?”

“Xin hỏi vị lão hòa thượng tóc hoa râm, có chòm râu của quý tự đang ở đâu ạ? Tôi có việc tìm ông ấy”

Vị hòa thượng trẻ ngơ ngác, hòa thượng tóc hoa râm, râu dài trong chùa chỉ có một người, hòa thượng trẻ kinh ngạc nhìn Cố Dịch Đồng: “Thí chủ đã gặp Hoài Mẫn đại sư của chúng tôi?”

Cố Dịch Đồng do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Mấy ngày trước Sư phụ có tặng cho tôi một chuỗi Phật châu. Lần này tới là muốn hỏi ngài ấy chuyện về chuỗi Phật châu kia“.

Nghe vậy, trên mặt hòa thượng trẻ càng thêm kinh ngạc, dường như muốn hỏi gì đó nhưng không nói gì một hồi, cúi đầu đảnh lễ nói với Cố Dịch Đồng: “A di đà Phật, thực sự là không đúng dịp. Hai ngày trước Hoài Mẫn đại sư đã vào núi bế quan. Trong lúc Hoài Mẫn đại sư bế quan sẽ không gặp bất cứ người nào, mời thí chủ trở về đi“.

Cố Dịch Đồng ngẩn ra, lần trước Hoài Mẫn đại sư nói rằng người đầu tiên ông nhìn thấy sau ba năm bế quan chính là cô.

“Tiểu sư phụ, Hoài Mẫn đại sư không phải mới vừa đi ra sau ba năm bế quan sao? Sao lại quay lại bế quan rồi?”

Hòa thượng trẻ: “Đó là lý do tại sao khi thí chủ nói rằng đã gặp Hoài Mẫn đại sư lại làm tiểu tăng kinh ngạc như vậy. Trong mười năm qua, hầu như ngài ấy đều bế quan, tổng thời gian ngài ra ngoài còn chưa đầy một tháng. Lần này Hoài Mẫn đại sư chỉ ra ngoài có hai ngày liền quay lại bế quan. Thí chủ có thể gặp được Hoài Mẫn đại sư thật sự là có duyên mà“.

Cố Dịch Đồng lại ngẩn ra, một lúc sau mới định thần lại, hỏi: “Vậy lần này đại sư muốn bế quan bao lâu? Khi nào mới có thể ra ngoài?”

Hòa thượng trẻ lắc đầu nói không biết: “Tiểu tăng không biết“.

Thấy Cố Dịch Đồng nhíu mày, hòa thượng trẻ lầm tưởng rằng Cố Dịch Đồng không tin mình, lập tức có chút lo lắng cuống lên, tay sờ sờ vào tăng bào, lấy ra một cái điện thoại.

Với vẻ mặt kinh ngạc của Cố Dịch Đồng, hòa thượng trẻ mở điện thoại di động lên tìm QQ, mở lên hiện ra một nhóm chat, sau đó đem màn hình điện thoại đưa đến trước mặt Cố Dịch Đồng: “Tiểu tăng không có lừa thí chủ, ngài xem, ngài xem tin nhắn trong nhóm đây!“.

Nhóm có tên [Trụ trì ở chùa], mấy ngày trước đã gửi một tin nhắn trong nhóm: [Hoài Mẫn đại sư lần thứ hai bế quan. Tất cả các hoạt động liên quan đến ngài ấy đều bị hủy bỏ. Khóa tụng niệm sẽ do Thầy thay thế, ngoài ra, không cần mang cơm đến trong phòng cho Đại sư nữa mà hãy đưa đến phía sau núi. Lần này bế quan thời gian chưa biết được, khóa tụng niệm của Hoài Mẫn đại sư thì đến lúc ngài ấy ra ngoài sẽ tiếp tục].

Hòa thượng trẻ chỉ vào một câu trong đó, nói với Cố Dịch Đồng: “Thí chủ xem, thời gian bế quan lần này không chắc chắn được, tiểu tăng không lừa thí chủ“.

Cố dịch đồng: “.....................”

Sau một lúc, Cố Dịch Đồng nói: “Chùa của cắc vị có hẳn nhóm chat QQ luôn...”

Không phải là trong chùa sẽ hay đánh chuông lớn, dùng tiếng chuông để báo mọi người tập hợp sau đó thông báo này nọ sao?

Hòa thượng trẻ nhún nhún vai: “Tất cả mọi người đều có điện thoại, thuận tiện thông báo hơn mà.”

“....... Tôi tới đây cũng thấy được, mọi người ngồi dưới đất chơi điện thoại cũng không ít. Trụ trì của chùa không nói gì sao?”

Nghe vậy, hòa thượng trẻ cười: “Ngôi chùa nhỏ của chúng tôi vắng tanh, bình thường không có ai lui tới nên việc kiểm soát rất lỏng lẻo, có lẽ thành quả duy nhất của chùa chúng tôi là mời được Hoài Mẫn đại sư đến tọa trấn. Đáng tiếc Hoài Mẫn đại sư lại bế quan quanh năm“.

Cố Dịch Đồng kinh ngạc: “Hoài Mẫn đại sư không phải là người của quý chùa sao?”

Hòa thượng trẻ xua tay tỏ vẻ đắc ý: “Ôi thí chủ người đừng đùa, ngôi chùa nhỏ của chúng tôi nào có bản lãnh này chứ. Hoài Mẫn đại sư được trụ trì mời tới, đại sư là vì chùa của chúng tôi thích hợp để bế quan nên mới tới đây thôi“.

Cố Dịch Đồng hơi hiểu ra điều đó, chẳng trách hòa thượng trẻ này mở miệng ngậm miệng đều là “Đại sư” chứ không phải là “Sư tổ”, “Sư phụ“.

Cố Dịch Đồng không tìm được người nên không ở lâu thêm, gửi tiền nhang đèn cúng dường xong liền quay về công ty.

Kể từ đó, vẫn như thường lệ ở cùng Hạ Lộc Sanh, mỗi ngày đều gọi video, không nhìn ra điều khác thường gì. Bất tri bất giác hơn một tháng đã qua, gần tới ngày thi đấu, Hạ Lộc Sanh càng thêm chú tâm vào luyện tập.

Lý Lôi lặng lẽ gọi điện cho Cố Dịch Đồng, nói Hạ Lộc Sanh rất hồi hộp, muốn cô động viên Hạ Lộc Sanh một chút để em ấy đừng căng thẳng.

Cố Dịch Đồng đồng ý. Buổi tối gọi video, cô nói với Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, chờ em thi xong tôi cho em một niềm vui bất ngờ nhé!“.

Hạ Lộc Sanh mừng rỡ: “Bất ngờ gì ạ?”

“Thi xong thì sẽ biết, em cứ thi cho tốt vào, không cần để ý kết quả đâu. Cố gắng hết sức là được. Lần này không được thì lần sau lại thi thôi“.

Nghe vậy Hạ Lộc Sanh hừ nhẹ một tiếng, không phục: “Ai nói em không được?”

Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh làm mắc cười, liên tục nhận sai: “Ok ok, tôi sai rồi, Lộc Sanh nhà ta nhất định sẽ làm được“.

Hạ Lộc Sanh lúc này mới thoả mãn.

Nhưng bởi vì niềm vui bất ngờ trong miệng của Cố Dịch Đồng mà Hạ Lộc Sanh - người vốn đang lo lắng vì thời gian thi đấu ngày càng gần, giờ bắt đầu mong cuộc thi nhanh tới. Lý Lôi cùng Dương Tuyền nhìn thấy thái độ của Hạ Lộc Sanh thay đổi thì có chút dở khóc dở cười.

Cuộc thi diễn ra theo đúng lịch trình. Mặc dù Cố Dịch Đồng không trực tiếp xuất hiện nhưng cô vẫn chú ý tới tình hình cuộc thi.

Bên trong Tieba có fan đi theo đến nơi thi đấu, đã mở chủ đề để tường thuật lại cuộc thi. Cố Dịch Đồng cứ cách mấy phút lại nhịn không được làm mới bài đăng để cập nhật tình hình.

Rõ ràng cách xa nhau ngàn dặm, Cố Dịch Đồng còn đang ngồi trong phòng làm việc nhưng bởi vì cuộc thi của Hạ Lộc Sanh mà làm bản thân loay hoay đủ kiểu, nhưng cô thật sự có thể làm gì không? Chẳng thể làm được gì cả ngoài việc lên mạng chú ý đến tình hình cuộc thi.

Vào ngày kết quả cuộc thi được công bố, Cố Dịch Đồng tham gia xem công bố kết quả, còn chưa kịp coi tới thì Hạ Lộc Sanh đã gọi về.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói kích động của Hạ Lộc Sanh đã truyền tới: “Chị Dịch Đồng, chị Dịch Đồng!! Em có giải rồi!!! Hạng nhất!! Hạng nhất đó!!! “

Chẳng trách Hạ Lộc Sanh kích động như thế, em ấy vì cuộc thi này mà chuẩn bị thật lâu rồi.

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Thật tuyệt, em đang ở đâu? Không tham dự lễ trao giải sao?”

Hạ Lộc Sanh dừng lại: “... Em, em ở trong nhà vệ sinh. Tại, tại muốn chia sẻ ngay với chị nên chạy tới nhà vệ sinh gọi điện thoại cho chị. Giờ em ra ngoài“.

Nghe vậy Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười: “Em đó, mau đi ra đi, đừng để mọi người sốt ruột chờ“.

Nói rồi Cố Dịch Đồng muốn cúp điện thoại, Hạ Lộc Sanh đột nhiên lên tiếng: “Chị Dịch Đồng, chị cho em bất ngờ gì?“. Truyện Xuyên Nhanh

Nghe thấy sự mong đợi trong giọng điệu của cô gái nhỏ, trái tim Cố Dịch Đồng chùng xuống bởi vì Hạ Lộc Sanh giành được giải thưởng, cô nói: “Buổi tối em sẽ biết“.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng đặt điện thoại lên bàn và từ từ khép các ngón tay lại thành nắm đấm.

Buổi tối, Cố Dịch Đồng nằm bất động trên ghế sô pha, Kỳ Cảnh Văn vừa vào cửa nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dịch Đồng liền sợ hết hồn.

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

Cố Dịch Đồng không muốn để ý đến cậu ta, đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, thân thể Cố Dịch Đồng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Kỳ Cảnh Văn kỳ lạ nhìn Cố Dịch Đồng, cầm điện thoại lên: “Sao chị không nghe? Chị, là Lộc Sanh gọi tới“.

Vừa nói, Kỳ Cảnh Văn nhấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại di động đưa bên tai còn chưa kịp mở miệng liền nghe Hạ Lộc Sanh nói:

“Chị Dịch Đồng, chị có ý gì!?!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.