Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 58:
Trong giọng nói của Hạ Lộc Sanh ẩn chứa sự tức giận, lắng nghe cẩn thận còn có thể nghe được chút nghẹn ngào.
Kỳ Cảnh Văn nhìn Cố Dịch Đồng đang nằm trên ghế sô pha, trả lời: “Lộc Sanh, là tôi”
Bên kia Hạ Lộc Sanh dừng lại, một lát sau hỏi: “Chị Dịch Đồng đâu?”
Kỳ Cảnh Văn chần chờ đưa điện thoại di động cho Cố Dịch Đồng: “Chị, Lộc Sanh tìm chị”
Ngẩng đầu nhìn điện thoại trước mặt, Cố Dịch Đồng từ trên sô pha ngồi thẳng người, cầm điện thoại ghé vào tai: “Lộc Sanh...“.
Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên rống lên, giọng nói run run: “Chị có ý gì?!? Để Kiều Quan lại đây là có ý gì?!?!”
Tim Cố Dịch Đồng thắt lại, nhưng lời nói ra trong miệng lại giả vờ như bất ngờ với thái độ của Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em,.... em sao vậy? Tôi nói Kiều Quan đến đó chúc mừng em giành được giải thưởng, không phải là anh ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi hả? Em không vui sao?”
Lời nói vừa dứt, Hạ Lộc Sanh trầm mặc một lúc lâu.
Lại lần nữa mở miệng chính là cười gằn, cảm xúc Hạ Lộc Sanh đã ổn định lại, thất vọng nói: “Điều bất ngờ chị chuẩn bị cho tôi chính là Kiều Quan? Chính là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến có cả hoa hồng và quà tặng được Kiều Quan chuẩn bị?”
Đầu ngón tay Cố Dịch Đồng run rẩy, không nói tiếp.
“Vậy nếu như tôi không thắng thì sao? Liệu Kiều Quan có thể ở đây không?”, Hạ Lộc Sanh lại hỏi.
“.... Có thể, vậy đêm nay không phải ăn mừng mà là an ủi em”
Hạ Lộc Sanh nắm chặt điện thoại di động, nước mắt lưng tròng: “Tốt, vô cùng tốt!!!”
“Lộc Sanh, không phải lúc trước em nói quan hệ của hai người không tệ sao? Người bạn Kiều Quan này đến chúc mừng em, em không muốn sao?”
Hạ Lộc Sanh nghẹn ngào nói tiếp: “Bạn?”
Kiều Quan tới đây với thân phận một người bạn sao? Bạn nào mà lại sắp xếp bữa tối dưới ánh nến còn tặng hoa hồng?
Nói xong, cũng không chờ Cố Dịch Đồng đáp lời, Hạ Lộc Sanh đã cúp điện thoại.
Nếu trước đây cô còn không hiểu rõ tâm tư của Kiều Quan, cho rằng anh ta tiếp cận cô vì muốn tìm hiểu về Cố Dịch Đồng, vậy bây giờ cô đã hiểu rồi. Kiều Quan chính là thích Hạ Lộc Sanh cô đây.
Chị Dịch Đồng có lẽ đã biết suy nghĩ của Kiều Quan từ lâu rồi, người cô thích đem cô giao cho người khác.
Hạ Lộc Sanh nghĩ đến đây trái tim càng đau đớn, nắm chặt điện thoại, nước mắt lưng tròng.
Lý Lôi ở cách đó không xa nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, không đành lòng quay đầu đi. Chờ sau khi Hạ Lộc Sanh khóc một trận, cô mới chậm rãi bước lên phía trước: “Lộc Sanh....“.
Hạ Lộc Sanh hơi ngưng lại, lau nước mắt: “Sao cậu lại tới đây? Đừng nói là cậu cũng được cô ấy sắp xếp làm gì đó chứ?”
Cô ấy, tất nhiên là chỉ Cố Dịch Đồng.
Lý Lôi: “Chị Dịch Đồng không nói là đã chuẩn bị điều ngạc nhiên gì cho cậu. Cũng không để mình và chị Tuyền dính dán tới. Mình cảm thấy kỳ kỳ, không yên tâm nên đến đây“.
Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh nước mắt vừa ngừng lại trào ra, giọng nói đầy uất ức: “Chuyện ngạc nhiên cô ấy nói chính là Kiều Quan. Cô ấy kêu Kiều Quan tới đây, đem mình giao cho Kiều Quan“.
Lý Lôi nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, đau lòng không ngớt, tiến lên ôm lấy bạn mình: “Sẽ không đâu, chị Dịch Đồng thương cậu như vậy sao có thể đem cậu giao cho người ngoài chứ“.
Hạ Lộc Sanh tựa lên vai Lý Lôi, nước mắt rơi lã chã, cô như rơi vào cảm xúc của chính mình, nghẹn ngào thì thầm: “Cô ấy đem mình giao cho Kiều Quan, cô ấy đem mình giao cho người khác, Lý Lôi, cô ấy giao mình cho người khác rồi...”
Lý Lôi lấy khăn giấy ra lau má cho Hạ Lộc Sanh, nói: “Không đâu, có phải có gì hiểu lầm không? Có thể vì chị Dịch Đồng không đến được nên nói Kiều Quan thay chị ấy chúc mừng cậu. Bạn bè của cậu không có mấy người, chị ấy không tìm Kiều Quan thì biết tìm ai?”
Hạ Lộc Sanh từ trên bả vai Lý Lôi ngẩng đầu lên, giống như một đứa trẻ lạc đường, khuôn mặt mịt mờ: “Thật sao?”
Lý Lôi trịnh trọng gật đầu: “Thật!“.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Lộc Sanh đột nhiên bật khóc: “Không phải, không phải như vậy, không phải như vậy. Nếu như chỉ là để Kiều Quan đến thay, vậy sao không nhờ cậu và chị Tuyền? Kiều Quan sao lại chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến? Một người mù như mình làm sao thấy được ánh nến? Nếu là ý của cô ấy thì cô ấy sẽ không làm như thế. Cái bất ngờ cô ấy nói chính là Kiều Quan!! Hoa hồng cùng này nọ đều do Kiều Quan tự chuẩn bị theo ý mình!!”
“Lý Lôi, cô ấy biết rồi đúng không? Biết tâm tư của mình nên đem mình đẩy cho người ngoài?”
Lý Lôi ôm chặt Hạ Lộc Sanh: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chị Dịch Đồng thương cậu như vậy. Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều, chúng ta quay về hỏi chị ấy được không? Thi đấu cũng kết thúc rồi, ngày mai chúng ta liền trở về, chúng ta về hỏi chị ấy!”
Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh sửng sốt một chút, sau đó có chút nao núng: “Mình... mình... “
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị Dịch Đồng thừa nhận? Nếu chị ấy thật sự đem mình đẩy ra ngoài thì mình làm sao bây giờ?
Nhìn thấy bộ dạng do dự của Hạ Lộc Sanh, chóp mũi Lý Lôi chua xót, một lúc sau mới nói: “Chúng ta về trước đi, về khách sạn trước.”
Hạ Lộc Sanh kiềm chế cảm xúc gật đầu: “Được.”
Còn chưa tới khách sạn, giữa đường Kiều Quan đã gọi điện tới, Lý Lôi nhìn Hạ Lộc Sanh một chút: “Mình nghe máy“. Ra chương nhanh nhất tại ( TRUMtгuyen . VЛ )
Hạ Lộc Sanh ngầm đồng ý.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, liền nghe giọng nói gấp gáp của Kiều Quan: “Lộc Sanh, em đi đâu rồi?”
Khi Hạ Lộc Sanh biết bất ngờ đó là Kiều Quan thì trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức nhưng không biểu hiện điều gì khác thường trước mặt Kiều Quan, chỉ lấy cớ là đi vệ sinh để tránh anh ta.
Sau đó ở trong nhà vệ sinh gọi cho Cố Dịch Đồng, vừa rồi khi cùng Lý Lôi rời đi đã quên nói với Kiều Quan.
Kiều Quan đợi một lúc lâu không thấy Hạ Lộc Sanh trở lại nên nói nhân viên phục vụ đến nhà vệ sinh nhìn dùm một chút nhưng lại phát hiện Hạ Lộc Sanh không có ở đó, nhất thời cuống lên.
Lý Lôi: “Anh Kiều, tôi là Lý Lôi, người đại diện của Lộc Sanh. Lộc Sanh có việc đột xuất nên tôi đã đón cậu ấy đi rồi. Có chút gấp rút nên tôi đã quên nói với anh“.
Sau khi cúp điện thoại của Lý Lôi, Kiều Quan gọi cho Cố Dịch Đồng.
“Alo?”, thanh âm Cố Dịch Đồng có chút mệt mỏi
Kiều Quan: “Dịch Đồng, hình như tôi đã làm mọi chuyện tan tành rồi, Lộc Sanh không nói tiếng nào đã bỏ đi...“.
Sau khi Hạ Lộc Sanh gọi điện thoại cho mình, Cố Dịch Đồng đã đoán được kết quả nên không có gì ngạc nhiên, cô đáp: “Đó là lỗi của tôi, là do tôi không suy nghĩ chu đáo, không nói để em ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt...”
Khi Kiều Quan nghe vậy, anh ta do dự một chút, sau đó hỏi: “Dịch Đồng, có phải Lộc Sanh không thích tôi chút nào đúng không? Vậy nên...”
Vậy nên hôm nay mới bỏ đi thẳng như vậy.
Cố Dịch Đồng mím môi, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Nếu đúng là Lộc Sanh không thích anh chút nào thì sao?”
Như vậy liền muốn từ bỏ.
Kiều Quan dừng một chút, sau đó nói: “Tôi sẽ không dây dưa quấn quít lấy Lộc Sanh, nhưng sẽ không từ bỏ. Trước khi Lộc Sanh có bạn trai thì tôi vẫn còn cơ hội. Huống chi tôi còn có cô hỗ trợ, có người bên trong giúp tôi như vậy, tôi tin tưởng sớm muộn gì Lộc Sanh cũng cùng tôi ở bên nhau“.
Câu nói sau cùng ngữ khí chắc mịch.
Cố Dịch Đồng nghe xong cau mày càng sâu, có vẻ như bất kể Kiều Quan đáp lại như thế nào, cho dù anh ta từ bỏ hay kiên trì thì bản thân cô đều thật buồn phiền trong lòng.
Cô cúp điện thoại mà không trả lời Kiều Quan, sau đó đặt điện thoại sang một bên, lấy tay che mặt, nặng nề ngã xuống giường.
Nếu bản thân mình có thể sống dài lâu thì làm sao lại cam lòng giao Lộc Sanh cho người khác chứ!
Tiếc nuối cứ trào dâng trong lòng, ngày càng nặng nề. Thật sự là yêu hận biệt ly, cầu mà không được. Cô thở dài khi nghĩ rằng bản thân không thể cùng Lộc Sanh cùng nhau già đi.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Cố Dịch Đồng giật mình, cô đột ngột ngồi dậy, nhớ lại những cảm xúc và suy nghĩ của mình khi nãy..... Cô đây là... Đây là sự chờ mong có thể tiếp thu cảm tình của Lộc Sanh sao?
Chiều hôm sau.
Cố Dịch Đồng tan tầm về đến nhà, khi vừa tới cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của Dương Tuyền truyền đến: “Chị Dịch Đồng! Chúng em về rồi!”
Ngừng một chút, Cố Dịch Đồng đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng khách, không thấy Hạ Lộc Sanh. Cố Dịch Đồng sững sờ một lúc mới định thần lại, thay giày rồi bình tĩnh vào nhà.
“Sao chỉ có mình em? Lộc Sanh cùng Lý Lôi đâu?”
Dương Tuyền: “Hai người họ đi tìm cô Triệu rồi, chưa quay lại“.
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, trong lòng Cố Dịch Đồng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía sau, Lý Lôi cùng Hạ Lộc Sanh từ bên ngoài đi vào.
Lý Lôi liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, sau đó chào Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng“.
Hạ Lộc Sanh vốn đang có vẻ mặt tự nhiên lại sững người khi nghe thấy Lý Lôi gọi tên người kia ra, cả người cứng đờ, theo bản năng lui về sau một bước.
Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn còn sưng đỏ, vừa nhìn đã biết em ấy đã khóc thật lâu trước đó. Nghĩ đến cô gái nhỏ đã khóc rất lâu vì mình, trái tim Cố Dịch Đồng khẽ nhói đau
Chậm rãi khép ngón tay lại thành nắm đấm, Cố Dịch Đồng càng lúc càng cảm thấy vô lực.
Cùng trời tranh, tranh không được, cùng đất giành, giành không nổi, muốn tuỳ hứng làm bất cứ thứ gì cô muốn nhưng cô không làm được, nếu làm như vậy có thể sẽ làm hại cả đời Lộc Sanh.
Hoài Mẫn đại sư đã nói tới thời điểm Lộc Sanh tự sát lúc trước thì cô sẽ chết. Bây giờ mặc dù có Phật châu hộ mạng, có thể trộm kéo dài được mỗi một ngày về sau nhưng lỡ như có một ngày không thể trộm lấy được nữa thì sẽ như thế nào?
Bản thân mình chỉ cần một chén canh Mạnh Bà có thể quên hết mọi chuyện nhưng Lộc Sanh ở lại sẽ như thế nào? Nói cho cùng, đoạn cảm tình này không thể tiếp nhận cũng không cách nào đáp lại.
Lý Lôi nắm chắc tay Hạ Lộc Sanh, không cho cậu ấy lùi bước, Hạ Lộc Sanh chần chờ vài giây rồi mở miệng: “Chị Dịch Đồng đã về sao?”
Cố Dịch Đồng đáp lại: “Uhm, chúc mừng em Lộc Sanh, chúc mừng em nhận được giải nhất“.
Nói đến chuyện này Hạ Lộc Sanh liền nghĩ đến Kiều Quan, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Cảm ơn chị Dịch Đồng!”
Lộc Sanh từ khi nào đã bắt đầu khách sáo với cô? Trong lòng Cố Dịch Đồng khó chịu nhưng trên mặt không biểu lộ ra bất cứ điều gì, khẽ mỉm cười.
Dương Tuyền cùng Lý Lôi cũng không ở lại quá lâu, một lát sau thì rời đi. Lúc gần đi Lý Lôi lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh một chút.
Trong nhà chỉ còn lại Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, ngoại trừ lần đầu mới đến đây thì đây là lần đầu Hạ Lộc Sanh cảm thấy bị gò bó khi ở cạnh Cố Dịch Đồng.
“Lộc Sanh, hôm qua Kiều Quan gọi cho tôi, nói em không chào hỏi đã bỏ đi”, ngữ khí Cố Dịch Đồng tự nhiên làm mối quan hệ giữa hai người trở nên thư thả hơn.
Nhắc đến Kiều Quan, Hạ Lộc Sanh lại có chút khó chịu: “Kiều Quan là bất ngờ gì? Để Kiều Quan chúc mừng tôi chính là bất ngờ?”
Cố Dịch Đồng cười khẽ: “Không phải sao? Bạn bè em không được mấy người, Kiều Quan là một trong số đó, để Kiều Quan đến chúc mừng em không phải là bất ngờ sao?”
“Chỉ là một người bạn đến chúc mừng cho tôi?!”, Hạ Lộc Sanh gặng hỏi.
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng có vẻ hơi ngạc nhiên: “Nếu không thì sao?”
Hạ Lộc Sanh nghẹn, đồng thời cũng có chút không rõ, lẽ nào chị Dịch Đồng không phải đem mình giao cho Kiều Quan? Thật sự chỉ muốn chúc mừng mình? Là bản thân suy nghĩ nhiều sao?
Trong lúc nhất thời, Hạ Lộc Sanh đã suy nghĩ rất nhiều, trước đó đã chuẩn bị kỹ càng để hỏi Cố Dịch Đồng có phải là biết mình thích chị ấy hay không nhưng lúc này lại không hỏi nên lời.
Cố Dịch Đồng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh thì hơi cụp mắt xuống. Lộc Sanh bình thường trông yếu đuối, ngoan ngoãn nhưng trong xương cốt lại quật cường cực kỳ. Kiều Quan chỉ có thể từ từ mà thôi, thuận theo tự nhiên.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, một lúc sau, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nói: “Cảnh Văn đâu? Sao không nghe thấy Cảnh Văn?”
“Hôm nay là thứ bảy nên Cảnh Văn về nhà rồi. Ah đúng rồi, mẹ lâu rồi không gặp em nên nhớ em. Lần trước còn nói với tôi chờ em trở về thì sẽ đến gặp em. Lần này em ở nhà bao lâu? Có thời gian thì chúng ta cùng về thăm mẹ một chút“.
Ngữ khí cùng thái độ của Cố Dịch Đồng vẫn như trước, lòng Hạ Lộc Sanh dần dần bình tĩnh lại, trên mặt cũng có một chút ý cười: “Em cũng nhớ dì, lần này có thể thư thả nửa tháng“.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ về nhà.”
“Dạ“.