Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 60: Chương 60: Chương 59




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Edit & Beta: Thượng Chi Phong

Chương 59:

Kỳ gia.

Mẹ Cố đau lòng nhìn Hạ Lộc Sanh, không ngừng nói: “Con đó, so với con nhãi kia cùng chú Kỳ còn bận rộn hơn. Lần này đi cũng mấy tháng rồi. Trên người vốn chẳng có mấy miếng thịt giờ lại còn gầy hơn cả trước đây!”

Hạ Lộc Sanh trông như một đứa bé ngoan, thành thật ngồi trên ghế sô pha bị mẹ Cố dạy bảo. Đọc truyện hay tại — ТгumTruуen . vN —

Cố Dịch Đồng nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, không nhịn được cười khẽ, cô nghiêng người rót một cốc nước rồi đưa cho mẹ

“Mẹ, nói nhiều vậy chắc là khát nước rồi, uống miếng nước rồi lại dạy bảo tiếp“.

Mẹ Cố tức giận nhìn Cố Dịch Đồng, di dời hoả lực: “Lộc Sanh còn nhỏ, con cũng nhỏ hả? Con không biết tự ý thức bản thân mình sao, làm chị gái mà có thể không biết quản con bé, cứ mặc kệ vậy sao? Con xem xem, hiện tại con bé gầy thành như vậy, con không đau lòng nhưng mẹ đau lòng!”

Lúc nhắc tới Hạ Lộc Sanh, giọng điệu của mẹ Cố là bất đắc dĩ, nhưng khi đối mặt với Cố Dịch Đồng liền dữ dằn lên.

Sự thay đổi thái độ quá lớn khiến người ta không thể làm ngơ được.

Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể gật đầu liên tục, đáp lời: “Dạ dạ, mẹ nói đúng lắm, con biết sai rồi!”

Ánh mắt mẹ Cố nhìn Cố Dịch Đồng một cách kỳ lạ: “Thái độ nhận sai tốt như vậy? Có phải làm gì trái lương tâm không?”

Trước đây tuy rằng Cố Dịch Đồng cũng tranh luận cùng bà nhưng cả mặt điều là bất đắc dĩ, căn bản sẽ không ngoan ngoãn nhận sai thế này.

Cố Dịch Đồng không thể nói gì hơn: “Con có gì mà trái lương tâm?”

Bất quá là.... Bất quá là không biết còn có thể ở bên cạnh mẹ được bao lâu, cô muốn đối với mẹ tốt nhất có thể trong khoảng thời gian còn lại không xác định này.

Nghĩ về điều đó, đôi mắt Cố Dịch Đồng hơi tối lại.

Gần đến giờ ăn trưa, mẹ Cố ở trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, Cố Dịch Đồng vào bếp để giúp mẹ

Mẹ Cố xua tay đuổi người: “Không cần con giúp, con ở phòng khách với Lộc Sanh đi“.

Cố Dịch Đồng lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống, nói với mẹ: “Lộc Sanh đi lên lầu rồi, nói là muốn đọc sách“.

“Vậy thì đừng quấy rầy con bé. Lại đây, lặt rau cần đi“.

Cố Dịch Đồng cầm cần tây chọn lá: “Mẹ, mẹ thích Lộc Sanh ghê ha?”

“Hỏi nhảm nhí gì vậy? Trước không nói Lộc Sanh có phải là con của dì Hạ không, chỉ riêng việc bản thân của Lộc Sanh thì đứa nhỏ kia lớn lên thật khiến người khác yêu thích“.

Tay Cố Dịch Đồng dừng lại, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Vậy thì vẫn giữ Lộc Sanh ở nhà chăm sóc cho em ấy, mẹ đồng ý không?”

Ngữ khí mẹ Cố đột nhiên trở nên nặng nề, bà thở dài: “Mẹ thật ra vẫn luôn muốn chăm sóc con bé nhưng mẹ cùng chú Kỳ của con nhất định là sẽ đi trước con bé. Thời gian còn lại có muốn cũng không cách nào có thể chăm sóc con bé“.

Sau khi nghe những gì mẹ nói, tâm trạng vốn đã nặng nề của Cố Dịch Đồng càng thêm ngột ngạt, như là có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô.

Đúng vậy, mẹ và chú Kỳ đều sẽ đi trước Lộc Sanh. Cảnh Văn đến thời điểm cũng sẽ có gia đình của mình. Dựa theo tính tình của Lộc Sanh, nhất định là sẽ không để cho Cảnh Văn chăm sóc em ấy.

Vẫn chỉ có thể giao Lộc Sanh cho một người đáng tin cậy, Kiều Quan...

Đang nghĩ ngợi, mẹ Cố đột nhiên quay người sang, bà nhìn Cố Dịch Đồng: “Nhưng thật may là vẫn còn con, có con chăm sóc cho Lộc Sanh thì mẹ yên tâm rồi. Nhóc con, mẹ nói cho con biết, dù sau này con có kết hôn lập gia đình thì cũng phải tìm người có thể chấp nhận Lộc Sanh. Con không thể có gia đình của mình rồi liền bỏ rơi con bé được“.

Cố Dịch Đồng nhếch lên khóe miệng, nhìn mẹ cười: “Dạ, con sẽ thu xếp thật tốt cho Lộc Sanh“.

Mẹ Cố không nghe ra ẩn ý trong cách nói của Cố Dịch Đồng, bà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu quay lại làm việc: “Nhưng mẹ biết, cho dù mẹ không nói gì, con cũng sẽ không bỏ mặc Lộc Sanh. So với chúng ta, con càng quan tâm đến Lộc Sanh nhiều hơn. Mấy năm qua đều là con chăm sóc cho con bé”

Cố Dịch Đồng nghe ý nghĩ của mẹ Cố, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng nhạt, cuối cùng cô đọng lại thành một nụ cười gượng gạo.

Sau khi chọn cần tây xong, Cố Dịch Đồng do dự một lúc rồi nói: “Mẹ, dù sau này có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng phải sống thật tốt, con cùng Cảnh Văn đều rất yêu mẹ“.

Đột nhiên nói mấy lời kiểu này làm mẹ Cố nổi cả da gà, bà cau mày nhìn Cố Dịch Đồng: “Con... con làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”

Cố Dịch Đồng mỉm cười nhìn mẹ lắc đầu: “Dạ không, chỉ là đột nhiên nghĩ tới trước giờ chưa từng nói những lời thế này với mẹ mà thôi“.

Mẹ Cố không tin, mắt bà dán chặt vào trên người Cố Dịch Đồng: “Thật không?”

“Không phải hấp mà là luộc hả mẹ?”, Cố Dịch Đồng ấp úng đổi chủ đề, cô đứng dậy rửa sạch cần tây, một bên lại nói: “Là đồng nghiệp của con, cô ấy cùng người nhà có mối quan hệ rất tốt, cổ hay nói với mọi người trong nhà là rất yêu họ. Con suy nghĩ một hồi nên muốn biểu đạt với mẹ mà thôi“.

Mẹ Cố lúc này mới yên tâm.

“Làm mẹ sợ hết hồn! Mẹ còn tưởng con bị làm sao, giống như có chuyện lớn sắp xảy ra vậy!“.

“Mẹ, năm ngoái hôm chúc mừng buổi biểu diễn đầu tiên của Lộc Sanh thành công đó, có một người tên Kiều Quan đã tới, mẹ còn nhớ hay không? Mẹ cảm thấy Lộc Sanh cùng anh ta thế nào?”

Mẹ Cố có ấn tượng đối với Kiều Quan, bà rất ngạc nhiên khi nghe những lời của Cố Dịch Đồng: “Lúc đó mẹ đã nói với con chuyện này, con còn giận lẫy mẹ, nói Lộc Sanh còn nhỏ, rồi giờ sao? Năm ngoái nhỏ năm nay hết nhỏ hả?”

Cố Dịch Đồng phớt lờ lời nói của mẹ mình.

Ngừng một chút, mẹ Cố không nhịn được nói tiếp: “Kiều Quan này mẹ thấy cũng được, nhìn có vẻ đáng tin cậy và chân thật, đối với Lộc Sanh cũng vô cùng tốt, sao vậy? Con muốn để Lộc Sanh cùng Kiều Quan phát triển sao? Có thể thăm dò tính cách của cậu ta thêm một đoạn thời gian cũng tốt...”

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Hiện tại, cứ để hai người họ tiếp xúc một chút đã.”

Nói xong, Cố Dịch Đồng bỏ cần tây đã rửa sạch vào giỏ, sau đó quay người định dọn lá bỏ đi thì thấy Hạ Lộc Sanh đang đứng ở cửa.

Hạ Lộc Sanh mặt không hề chứa bất kì cảm xúc nào đứng ở cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu phần cuộc đối thoại giữa hai người.

Cố Dịch Đồng trong lòng hoảng hốt: “Lộc Sanh, em xuống lúc nào vậy?”

Hạ Lộc Sanh bình tĩnh hỏi: “Không phải chị nói Kiều Quan chỉ là bạn thôi sao? Không phải là không có đem tôi giao cho Kiều Quan sao?”

Nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng có chút luống cuống, cô bước tới nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh...”

Đầu ngón tay vừa đụng tới mu bàn tay Hạ Lộc Sanh đã bị em ấy vung ra.

Mẹ Cố kinh ngạc nhìn hai người, không hiểu sự tình, bà chỉ nghĩ rằng có phải là do Hạ Lộc Sanh không thích Kiều Quan hay không, liền nói: “Lộc Sanh không thích Kiều Quan sao? Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không thích thì chúng ta không cần liên lạc với cậu ta. Chú Kỳ sẽ giới thiệu những người khác tốt hơn cho con“.

Hạ Lộc Sanh kéo khóe môi, hai mắt đỏ lên: “Dì Cố, con nhất định phải cùng một người đàn ông ở cùng nhau sao? Nhất định phải đem nửa đời sau giao cho người khác sao?”

Mẹ Cố vội vàng nói tiếp: “Không đúng không đúng, nếu như con không muốn gả chúng ta sẽ không gả, Lộc Sanh cứ ở nhà của mình, không cần đi đâu hết, chờ khi nào Lộc Sanh nhà chúng ta tìm được người con yêu thích thì lại tính tiếp, con đừng nghĩ nhiều nha, ngoan nào, không phải chúng ta muốn con đi khỏi nhà này đâu!”

Hạ Lộc Sanh không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Mẹ Cố không hiểu ý tứ của Hạ Lộc Sanh, nhìn về phía Cố Dịch Đồng, vỗ cánh tay của cô một cái.

Nhưng sau một hồi lâu ra hiệu, Cố Dịch Đồng cũng không nói một lời.

Hạ Lộc Sanh chờ giây lát cũng không nghe được Cố Dịch Đồng giải thích, cô tự giễu khẽ cười một tiếng, quay đầu rời khỏi phòng bếp.

Ngay khi Hạ Lộc Sanh vừa đi, mẹ Cố hướng về Cố Dịch Đồng nổi nóng: “Tại sao vừa rồi con không nói gì! Con không nhìn thấy dáng dấp kia của Lộc Sanh sao, rõ ràng con bé đã nghĩ nhiều, cho rằng chúng ta không muốn ở cùng con bé nữa, Lộc Sanh tin tưởng nhất cũng ỷ lại nhất vào con..., vậy mà con coi thái độ của con xem, không phải càng làm Lộc Sanh nghĩ nhiều sao?”

Cố Dịch Đồng yên lặng chấp nhận sự nổi nóng của mẹ Cố, đợi sau khi mẹ phát hỏa xong mới nói: “Con đi xem Lộc Sanh cái!”

Khi cô đến phòng khách, Hạ Lộc Sanh đang gọi điện thoại: “Dương Tuyền, chị tới nhà chú Kỳ đón em... “

Cố Dịch Đồng bước nhanh về phía trước giật điện thoại trên tay Hạ Lộc Sanh, tắt máy, ánh mắt cô phức tạp nhìn em ấy: “Lộc Sanh...”

Hạ Lộc Sanh đứng bất động tại chỗ.

“Lộc Sanh, nếu hôm nay em rời đi như vậy, mẹ sẽ rất lo lắng.”

Hạ Lộc Sanh kiềm chế viền mắt đang nóng lên của mình, hơi ngẩng đầu lên nghẹn lại nước mắt: “Còn chị, chị sẽ lo lắng sao?”

Hai tay Cố Dịch Đồng nắm chặt tới khớp xương trắng bệch, một lúc lâu sau mới nói: “Lo lắng, Lộc Sanh, em là em gái của tôi, làm sao tôi có thể không lo lắng cho em?”

“Em gái...”, Hạ Lộc Sanh nhếch môi cười, nụ cười làm người ta sợ run, “Nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi không xem chị là chị gái, tôi cũng không muốn làm em gái của chị!”

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng hoảng sợ, Lộc Sanh muốn đem lớp giấy kia chọc thủng rồi sao?

Hạ Lộc Sanh hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt, cô cười và nói với giọng run run: “Chị Dịch Đồng, chị đã sớm biết rồi đúng không? Hai tháng trước, ngày tôi quay xong tống nghệ trở về nhà đã khóc lớn một trận, lúc đó chị đã biết tâm tư của tôi đối với chị đúng không?”

Thân hình Cố Dịch Đồng khẽ run, trong lòng nặng nề rơi xuống, lớp giấy này cuối cùng vẫn bị xuyên thủng, không thể tạo cảnh thanh bình giả tạo, làm bộ như mọi thứ vẫn bình thường.

Hạ Lộc Sanh cũng không định chờ Cố Dịch Đồng đáp lại mình cái gì, cô lùi về sau hai bước: “Nếu như chị vẫn muốn làm bộ không hiểu, vậy tôi nói cho chị biết!”

“Tôi, Hạ Lộc Sanh, yêu chị, Cố Dịch Đồng!”

Mặc dù đã biết trước nhưng lúc này nghe được chính Hạ Lộc Sanh nói, Cố Dịch Đồng vẫn chấn động trong lòng, ánh mắt cô run rẩy nhìn Hạ Lộc Sanh, mấy lần mở miệng cũng đều không nói nên lời.

Không thấy Cố Dịch Đồng trả lời, Hạ Lộc Sanh đau lòng cười khẽ, nói tiếp: “Chị Dịch Đồng chắc chị còn chưa biết, trước đây tôi đã bí mật mua một căn nhà, nó đã được sửa sang lại cách đây không lâu. Tôi vốn dĩ muốn lần này trở về ở trước mặt chị nói cho chị biết, sau đó dẫn chị đi xem nhưng từ hôm qua trở về tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội, cũng không nghĩ tới ngày hôm nay dùng phương thức như thế này nói cho chị biết“.

“Chị Dịch Đồng, lát nữa Dương Tuyền tới đón tôi, tôi sẽ đi cùng chị ấy đến chỗ của tôi. Khoảng thời gian này chị hãy cẩn thận suy nghĩ xem, nếu như có thể chấp nhận tôi vậy thì gọi điện cho tôi biết, còn nếu không chấp nhận được.... vậy cứ coi như tôi là bạch nhãn lang không tim không phổi (*) đi, phụ lòng tốt cùng ân tình mấy năm nay của chị rồi!”

(*) đại khái là kẻ vong ân bội nghĩa đó

Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn Hạ Lộc Sanh, Lộc Sanh nói lời này là có ý gì? Không chấp nhận tình cảm của em ấy thì em ấy liền muốn cùng mình cả đời không liên lạc với nhau sao?

Hạ Lộc Sanh cảm thấy rất khó chịu khi nói ra điều này nhưng cô vẫn cứ cắn răng chống đỡ để bản thân không đổi ý, cô là đang đánh cược, đánh cược vào sự quan tâm của Cố Dịch Đồng đối với mình.

Đồng thời, cô cũng đang hèn hạ bức bách Cố Dịch Đồng, cô đoán rằng Cố Dịch Đồng sẽ không để cho cô một mình ở bên ngoài, cô đang dùng bản thân mình để bức Cố Dịch Đồng chấp nhận cô.

Cô không dám nghĩ sẽ làm sao bây giờ nếu cô thua cược, cũng không muốn nghĩ xem rốt cuộc là mình đúng hay sai.

Nhưng nếu cô không làm gì, nhẫn nhịn lựa chọn biện pháp an toàn là làm em gái của Cố Dịch Đồng, mấy năm sau khi “nhìn” Cố Dịch Đồng lập gia đình thì cô đặt tay lên ngực mình tự hỏi mà xem, Hạ Lộc Sanh cô có làm được không?

Có lẽ tình cảm của cô là kiểu tình yêu ích kỷ như chị Phó đã nói đi, không từ thủ đoạn, phí hết tâm tư cũng muốn cùng người kia ở cùng nhau.

Ánh mắt Cố Dịch Đồng hiện lên một tia thống khổ, âm thanh khàn khàn,: “Lộc Sanh, chúng ta phải đi đến bước này sao?”

Trong lòng Hạ Lộc Sanh đau xót, cô hiểu rõ mình đã làm tổn thương trái tim chị Dịch Đồng, cô nghiến răng quay đầu không trả lời.

Nửa tiếng sau, Dương Tuyền đến nhà chú Kỳ, Hạ Lộc Sanh đi vào bếp chào mẹ Cố: “Dì Cố, con có việc đột xuất phải đi, chị Dương Tuyền đã tới đón con rồi, chờ con có thời gian sẽ quay lại thăm dì“.

Mẹ Cố đang bận bịu, nghe được Hạ Lộc Sanh nói thì vẻ mặt kinh ngạc: “Ủa, sao đột ngột vậy? Không phải nói sẽ ở lại mấy ngày sao? Mấy món tôm dì làm cho con sắp ăn được rồi!”

Hạ Lộc Sanh suýt nữa khóc lên, cô đột ngột quay người lại, quay lưng về phía mẹ Cố nói: “Dì Cố, không kịp thời gian nữa rồi, con đi trước đây ạ“.

Nói xong, cô vội vàng bỏ đi, mẹ Cố ở phía sau sợ hết hồn: “Ôi, con đi chậm một chút! Lộc Sanh, con đừng đi nhanh như vậy! Coi chừng té ngã!”

Càng nói Hạ Lộc Sanh đi càng nhanh, may là Dương Tuyền bước tới giữ cô lại: “Tiểu Lộc, em cẩn thận!”

“Đi thôi!”

Sau khi hai người rời đi, mẹ Cố bước ra khỏi bếp với vẻ mặt thất vọng, nhìn Cố Dịch Đồng đang ngồi trên ghế sô pha, nói: “Mẹ đã nấu nhiều món vô ích rồi, Dịch Đồng, sao Lộc Sanh đột ngột lại có việc như vậy?”

Cố Dịch Đồng thoáng như không nghe thấy bà nói gì.

“Dịch đồng?”, mẹ Cố lắc đầu, “Đứa nào đứa nấy đều thật là kỳ lạ! Ôi, nồi tôm của mẹ....!!!”

Mẹ Cố vội vàng đứng dậy quay vào bếp.

Cố Dịch Đồng bị bỏ lại một mình trong phòng khách, lông mi cô khẽ run lên, nước mắt thấm ướt khóe mắt.

Một lúc lâu, Cố Dịch Đồng từ từ ngã xuống sô pha, đưa tay lên che trái tim đang đau âm ỉ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.