Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Edit & Beta: Thượng Chi Phong
Chương 60:
Sau một chốc lát, Cố Dịch Đồng đã gửi một tin nhắn cho Dương Tuyền, nhờ cô chăm sóc cho Lộc Sanh, hai người tạm thời giấu Lộc Sanh mà giữ liên lạc với nhau.
Tuy rằng Dương Tuyền không biết hai người xảy ra chuyện gì thế nhưng biết Cố Dịch Đồng là thật tâm đối tốt với Hạ Lộc Sanh nên sau khi nhìn thấy tin nhắn, cô ấy nhanh chóng trả lời: “OK chị Dịch Đồng, tiểu Lộc có bất kỳ chuyện gì em sẽ lập tức nói với chị“.
Với câu trả lời của Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, trên tay nhanh chóng đánh chữ: “Đừng cho Lộc Sanh biết tôi cùng em liên lạc với nhau“.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Dương Tuyền không trả lời, Cố Dịch Đồng cũng không có nhìn vào điện thoại nữa, cô đặt điện thoại lên bàn, lại nằm xuống ghế sô pha.
Vừa nằm xuống, mẹ Cố đột nhiên chạy ra khỏi bếp với vẻ mặt bối rối: “Dịch Đồng, có phải Lộc Sanh nghe được chúng ta nói chuyện nên mới bỏ đi hay không?”
Mẹ Cố giờ mới phản ứng lại có thể Hạ Lộc Sanh không phải vì có công việc đột xuất mà rời đi.
“Con nói chuyện coi!”, Mẹ Cố đưa tay vỗ Cố Dịch Đồng một cái.
Cố Dịch Đồng miễn cưỡng lấy lại tinh thần nhìn mẹ: “Mẹ, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa“.
Vào buổi tối, Dương Tuyền đã gửi một tin nhắn cho Cố Dịch Đồng trên WeChat: [Chị Dịch Đồng, xế chiều hôm nay em cùng tiểu Lộc tới nhà chị bên đó, tiểu Lộc cầm theo mấy bộ quần áo sau đó để chìa khóa lại không mang đi].
[Lộc Sanh hiện đang ở đâu?]
[Trong căn nhà em ấy đã mua ở khu Phú Hải. Em ở cùng tiểu Lộc, em thấy tâm tình của em ấy thật sự không tốt, buổi tối cũng không có ăn gì.]
Cố Dịch Đồng chăm chú nhìn tin nhắn của Dương Tuyền, trong lòng cô buồn buồn, chốc lát sau mới đáp: [Dương Tuyền, khoảng thời gian này phiền em chăm sóc cho Lộc Sanh nhé].
Dương Tuyền cẩn thận mà hỏi: [Chị Đồng, chị cùng tiểu Lộc sao vậy?]
Cố Dịch Đồng mím môi, động tác gõ chữ dừng lại, mấy giây sau, Cố Dịch Đồng đang định trả lời rằng không sao thì màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên thay đổi, Kiều Quan gọi tới.
“Alo?”
Kiều Quan mở miệng nói một tràng: “Dịch Đồng, Lộc Sanh đột nhiên đưa số điện thoại của tôi vào sổ đen mà không rõ vì lý do gì. Tôi dùng số khác gọi tới, Lộc Sanh vừa nghe là tôi lập tức cúp điện thoại cũng kéo số đó vào sổ đen. Lộc Sanh làm sao vậy? Tôi chọc giận em ấy chỗ nào sao?”
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng không thể nói được cảm giác của mình.
Sau một lúc im lặng, cô nói: “Thật xin lỗi, Kiều Quan“.
Lời xin lỗi đột ngột khiến Kiều Quan ngẩn người.
Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, nói tiếp: “Là Lộc Sanh giận tôi mà giận cá chém thớt lây qua anh, xin lỗi. Anh cũng biết là tôi gạt Lộc Sanh tác hợp cho hai người mà. Hôm nay Lộc Sanh đã biết chuyện này“.
Một hồi lâu, Kiều Quan mới trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại của Kiều Quan, Cố Dịch Đồng đặt tay lên trán hồi lâu mới kìm nén được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Nói cho cùng thì Kiều Quan cũng vô tội, không làm chuyện gì khiến người khác cảm thấy chán ghét, cũng không phải là một người đào hoa bay bướm, sai chỉ là anh ta lại yêu thích Lộc Sanh mà thôi. Cách đây không lâu cô đã chủ động đến tìm anh ta ngỏ ý muốn giúp anh ta tiếp xúc với Lộc Sanh, hiện tại Kiều Quan bị Lộc Sanh giận chó đánh mèo, thật sự vô tội mà.
Xin lỗi, Cố Dịch Đồng nghĩ thầm trong lòng.
Một lúc sau, cô lại nhấp vào QQ.
Dương Tuyền không thấy Cố Dịch Đồng trả lời, nghĩ rằng cô đang tức giận vì bị hỏi, lần lượt gửi nhiều tin nhắn tới:
[Chị Đồng?]
[Xin lỗi chị, em không hỏi nữa, chị không muốn nói thì không cần nói]
[Chị Đồng, em biết sai rồi. Em không hỏi, chị đừng giận em T___T]
Cố Dịch Đồng: [Tôi không tức giận, vừa mới trả lời một cuộc điện thoại, đã muộn rồi, các em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.]
Ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng quay trở lại thành phố, lúc về đến nhà đã là giữa trưa.
Có một chiếc chìa khóa trên bàn trong phòng khách, ánh mắt Cố Dịch Đồng hơi tối sầm lại, cô chậm rãi bước tới, cầm chiếc chìa khóa trong tay.
Trên kệ trưng bày cúp cùng huy chương của Hạ Lộc Sanh có một vài chỗ trống, hẳn là Hạ Lộc Sanh đã cầm đi. Cố Dịch Đồng đến phòng vệ sinh bưng một chậu nước đến, sau khi làm ướt khăn, đem số huy chương cùng cúp lau chùi một lần.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Cố Dịch Đồng đi đến phòng ngủ chính, trong phòng ngủ dường như còn lưu lại mùi hương của Hạ Lộc Sanh, nhưng bức ảnh cô đưa cho em ấy lúc sinh nhật luôn được em ấy đặt ở tủ đầu giường hiện đã không còn ở đó.
Cố Dịch Đồng không nhìn vào tủ quần áo, cô hít một hơi rồi thất thần ngồi xuống mép giường.
Trong một khoảng thời gian dài sau này, Cố Dịch Đồng đều chỉ có thể biết tin tức về Hạ Lộc Sanh từ Tieba cùng trong miệng Dương Tuyền mà thôi, hai người không ai gọi điện cho ai.
May mà Dương Tuyền hiểu rằng Cố Dịch Đồng rất nhớ Hạ Lộc Sanh nên thường bí mật chụp ảnh em ấy gửi cho cô.
Tề Điệp nhận thấy có gì đó không ổn giữa hai người.
Cô đến trước bàn làm việc Cố Dịch Đồng, gõ lên mặt bàn một cái nói: “Trước đó cậu nói Lộc Sanh thành lập quỹ từ thiện cho người mù đúng không? Tên là gì?”
Ánh mắt Cố Dịch Đồng rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn Tề Điệp gật đầu, “Tinh Quang, sao vậy?”
Tề Điệp không trả lời Cố Dịch Đồng, ngược lại lại nói: “Cố Dịch Đồng, cậu và Lộc Sanh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lộc Sanh đã rất lâu rồi không tới công ty, khoảng thời gian này cũng không nghe cậu nhắc tới em ấy. Cậu cùng em ấy làm sao vậy?”
Cố Dịch Đồng không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Không có chuyện gì, có chút mâu thuẫn nhỏ thôi.”
Tề Điệp trông có vẻ nghi ngờ: “Mâu thuẫn nhỏ thôi à? Mâu thuẫn nhỏ mà cậu ngay cả tình huống Lộc Sanh thế nào cũng không biết? Cố Dịch Đồng, hôm qua mình nghe cha mình nhắc tới quỹ từ thiện này của Lộc Sanh!”
“Xảy ra chuyện gì?”, Cố Dịch Đồng cau mày, trở nên nghiêm túc.
Tề Điệp nhíu mày: “Không phải cậu cùng Lộc Sanh không có chuyện gì sao? Sao cậu không đi hỏi Lộc Sanh đi?”
Cố Dịch Đồng không có tâm tư cùng Tề Điệp nói nhảm: “Đừng đùa nữa, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Cha cậu sao lại nhắc đến Tinh Quang?”
Tề Điệp nói: “Quyên tiền dâng hiến lòng bác ái chứ sao! Không chỉ cha mình, còn có mấy người bạn của ông ấy nữa, đều quyên tiền cho Tinh Quang. Có điều mình cũng cảm thấy hơi kì lạ, cha mình cùng bạn ông ấy thậm chí còn không biết rằng Tinh Quang là do Lộc Sanh sáng lập...”
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng nhíu mày càng sâu: “Ý cậu là gì?”
Tề Điệp giải thích chi tiết: “Cha mình biết Tinh Quang là nhờ một đạo diễn giới thiệu. Người kia cùng cha mình quan hệ không tệ, ông ấy nói cha mình quyên chút tiền từ thiện cho Tinh Quang, cha mình hỏi ai là người sáng lập thì đạo diễn chỉ nói là người trong nghề, không nói tên cụ thể“.
Chuyện này thì Dương Tuyền không có nói cho cô biết, Cố Dịch Đồng cau mày một lúc rồi tìm kiếm trên internet “Qũy từ thiện người mù Tinh Quang”
Khiến cho cô ngạc nhiên là Quỹ từ thiện này trước đây còn không có tiếng tăm gì hiện tại lại trở nên nổi tiếng. Một cú tìm kiếm thôi mà vô vàn thông tin xuất hiện.
“Qũy từ thiện người mù Tinh Quang” có danh tiếng rất tốt trên Internet, nhưng không có từ nào đề cập đến “Hạ Lộc Sanh“.
Chuyện gì thế này?
“Cậu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì?”, Tề Điệp nhìn thấy nghi hoặc của Cố Dịch Đồng nên hỏi.
Cố Dịch Đồng mím mím môi, cầm điện thoại di động lên gọi cho Dương Tuyền.
“Chị Đồng“.
Cố Dịch Đồng đi thẳng vào vấn đề: “Tinh Quang xảy ra chuyện gì?”
Bên kia Dương Tuyền đầu óc mơ hồ: “Tinh Quang gì? Chị đang nói gì vậy?”
Cố Dịch Đồng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, Lộc Sanh cũng không nói với Dương Tuyền về việc em ấy sáng lập Quỹ từ thiện cho người mù Tinh Quang. Dừng một chút, Cố Dịch Đồng nói: “Không có chuyện gì, tôi gọi nhầm số“.
Sau khi nói xong, Cố Dịch Đồng lại không nhịn được hỏi: “Lộc Sanh gần đây thế nào?”
“[Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] đã ghi hình xong, hiện tại tiểu Lộc đang bận thi đấu”, Dương Tuyền chần chờ một chút, trong lòng không kìm được nói, “Chị Dịch Đồng, chị và tiểu Lộc có chuyện gì vậy? Kể từ sau khi dọn ra ngoài, tiểu Lộc liều mạng làm việc như không muốn sống nữa vậy. Lý Lôi đã nói với em rằng không được nhắc đến chị trước mặt em ấy, hai người... “
Biết Dương Tuyền quan tâm đến Lộc Sanh nhưng Cố Dịch Đồng lại không biết làm thế nào để giải thích với em ấy.
“Hiện tại em không ở cùng một chỗ với tiểu Lộc mới dám tiếp điện thoại của chị. Nếu như đang ở cùng với tiểu Lộc thì chị có gọi tới em cũng không dám nghe. Lần trước em không cẩn thận nhắc tới chị, cả người tiểu Lộc đều trở nên bất ổn, một mình ngồi lặng cả buổi trưa, em cũng không dám nói chuyện với em ấy!”
Dương Tuyền nói rất nhiều, nhưng cô không nghe thấy phản ứng của Cố Dịch Đồng, cô cắn cắn môi: “Chị Đồng không muốn nói thì không cần nói. Đừng lo lắng, em và Lý Lôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Lộc“.
Cố Dịch Đồng miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng: “Cảm ơn.”
Nhìn Cố Dịch Đồng cúp điện thoại, Tề Điệp không nhịn được lo lắng nói: “Cố Dịch Đồng, cậu rốt cuộc có chuyện gì? Dương Tuyền nói cái gì làm cho hai mắt cậu đỏ bừng vậy? Cậu, cậu đừng khóc mà!”
Bị Tề Điệp chen vào như vậy, sự ướt át nơi hốc mắt Cố Dịch Đồng tiêu giảm, cô phất tay bắt đầu đuổi người.
Tề Điệp không yên lòng nhìn Cố Dịch Đồng, sau đó xoay người từng bước rời khỏi văn phòng.
Chờ sau khi Tề Điệp đi rồi, Cố Dịch Đồng suy nghĩ một chút, gọi cho Lý Lôi.
Bên kia đổ chuông rất lâu mới nghe được thanh âm của Lý Lôi: “Alo?”
Cố Dịch Đồng hỏi: “Lý Lôi, Lộc Sanh có ở bên cạnh em không?”
Lý Lôi dừng một chút, sau đó ngập ngừng đáp: “Ở đây, chị muốn tìm cậu ấy sao?”
“Không phải, tôi muốn hỏi em một số chuyện“.
“Chuyện gì, chị nói đi“.
Từ lúc trả lời điện thoại cho tới giờ, Lý Lôi không chào cô, không gọi tên cô, trong lời nói còn có chút ẩn ý che đậy, Cố Dịch Đồng phản ứng lại, Lý Lôi là Hạ Lộc Sanh nhận điện thoại.
“Tôi gọi tới muốn hỏi một chút chuyện gì xảy ra với Qũy Tinh Quang của các em vậy? Cha của bạn tôi đã quyên góp từ thiện cho Tinh Quang nhưng lại không được biết ai là người sáng lập ra nó. Tôi đã tìm kiếm Tinh Quang trên Internet nhưng không tìm thấy tin tức gì về Lộc Sanh, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lý Lôi sợ Hạ Lộc Sanh nghe được ai đang trò chuyện cùng mình nên cô ấy cẩn thận trả lời: “Ah, đúng là có chuyện như vậy. Trong [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] có kèm đoạn quảng cáo cho Tinh Quang nhưng điều kiện của đạo diễn là không nêu ra người sáng lập là Lộc Sanh bởi vì Lộc Sanh dù sao cũng là khách mời cố định của chương trình, đạo diễn nói... “
Lời còn chưa nói hết, Cố Dịch Đồng đột nhiên nghe được thanh âm của Hạ Lộc Sanh: “Lý Lôi, cậu đang cùng ai nói điện thoại?”
Sau hơn một tháng, Cố Dịch Đồng lần thứ hai nghe được thanh âm của Hạ Lộc Sanh, nhất thời có chút hoảng hốt.
Đầu kia Lý Lôi ấp úng: “Không có ai hết, là muốn quyên tiền....”
Hạ Lộc Sanh cắt ngang lời của Lý Lôi, giọng điệu chắc chắn: “Là chị Dịch Đồng đúng không?”
Lý Lôi im lặng một lúc, âm thầm thừa nhận.
Ngay sau đó nghe được Hạ Lộc Sanh nói: “Lý Lôi, đưa điện thoại cho mình“.
Lộc Sanh muốn nghe điện thoại? Cố Dịch Đồng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cô nắm chặt điện thoại, sống lưng thẳng tắp.
“Chị Dịch Đồng”, ngữ khí Hạ Lộc Sanh bình tĩnh.
Cố Dịch Đồng mở miệng định đáp lại, nhưng cô không phát ra tiếng, liếm liếm môi, lần nữa mở miệng, lần này đã nghe được thanh âm, chỉ có điều lại mang theo chút khàn khàn: “Uhm...”
Hạ Lộc Sanh hỏi: “Chị gọi tới là nguyện ý tiếp nhận tình cảm của tôi sao?”
Hô hấp Cố Dịch Đồng cứng lại, không trả lời.
Sau khi im lặng một lúc, Hạ Lộc Sanh hiểu ý của Cố Dịch Đồng, cô cô dứt khoát nói: “Nếu không chịu tiếp nhận tình cảm của tôi thì đừng quan tâm đến tôi!”
Không cho Cố Dịch Đồng thời gian phản ứng, điện thoại đã bị treo.