Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 61:
Hạ Lộc Sanh cũng không bình tĩnh như cô biểu hiện ra ngoài, sau khi đặt điện thoại xuống, trong lòng cô cảm thấy thật thấp thỏm, cô ép chị Dịch Đồng như vậy, lỡ như thật sự đem chị Dịch Đồng bức đi mất luôn thì làm sao bây giờ?
Lý Lôi do dự nhìn Hạ Lộc Sanh, cuối cùng vẫn không kìm lòng được: “Lộc Sanh, cậu làm như vậy có được không?”
“... Mình không biết...”, ngữ khí Hạ Lộc Sanh có chút mờ mịt. Một lúc sau, thái độ của cô đã thay đổi, bắt đầu truy hỏi Lý Lôi, “Cậu còn gạt mình nghe điện thoại của chị ấy? Gạt mình nói là có người quyên góp?”
Lý Lôi chột dạ: “Sao cậu biết đó là chị Dịch Đồng?”
Hạ Lộc Sanh hừ nhẹ một tiếng: “Biết mối liên hệ của Tinh Quang cùng mình ngoại trừ đạo diễn cũng chỉ có cậu với chị ấy. Hỏi mình cùng Tinh Quang xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể là chị Dịch Đồng“.
Lý Lôi ngẩn người yên lặng, cô nhất thời quên mất chuyện này, làm hại cô còn tự cho rằng bản thân trả lời rất qua loa mịt mờ, hẳn có thể qua được Lộc Sanh cơ chứ.
“Cậu thành thật nói cho mình biết, cậu có từng gạt mình nhận điện thoại của chị ấy không? Không phải là cậu lén mình liên lạc với chị ấy chứ?”, Hạ Lộc Sanh từng bước truy hỏi.
Lý Lôi vội vàng xua tay: “Không, không! Tuyệt đối không có! Đây là lần đầu tiên từ sau khi cậu dọn ra ngoài chị Dịch Đồng gọi cho mình!”
“Thật không?”
“Thật!!”
Tâm trạng của Hạ Lộc Sanh trầm xuống, khó có thể che giấu được sự mất mát của mình, chị Dịch Đồng yên tâm về mình vậy sao?
Buổi tối, Lý Lôi lấy lý do đi siêu thị mua thứ gì đó mà trộm ra ngoài gọi cho Cố Dịch Đồng
“Chị Dịch Đồng“.
Sau khi nghe Cố Dịch Đồng đáp lại, Lý Lôi nói tiếp “Chị Dịch Đồng, em gọi cho chị để hỏi một chút, chị thật sự không có chút nào yêu thích Lộc Sanh sao?”
Cố Dịch Đồng không trực tiếp trả lời: “Lộc Sanh kêu em hỏi sao?”
Lý Lôi: “Không phải, Lộc Sanh không biết em gọi cho chị, chị.... em biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu như chị thật sự không thích Lộc Sanh thì cũng hết cách rồi. Thế nhưng.... thế nhưng chị có thể dỗ dành Lộc Sanh một chút được không? Lộc Sanh đang gắng gượng mà chiến tranh lạnh với chị, trong lòng cậu ấy cũng không dễ chịu gì...”
“Không phải ép chị tiếp thu tình cảm của Lộc Sanh đâu. Chị Dịch Đồng, em chỉ hy vọng chị có thể dỗ dành cậu ấy một chút. Lộc Sanh hiện tại liều mạng làm việc như không muốn sống nữa, tiếp tục như vậy thân thể cậu ấy nhất định sẽ không chịu nổi. Chỉ cần chị tỏ ra mềm lòng, cho dù không có cùng chị ở bên nhau thì Lộc Sanh cũng nhất định sẽ không liều mạng như hiện tại“.
Cố Dịch Đồng hơi cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Nếu tôi thực sự làm như vậy, Lộc Sanh sẽ cho là có hi vọng, càng khó buông tay với tôi hơn“.
Lý Lôi ngẩn ra.
Một lúc sau, cô ấy ngập ngừng nói: “Chị Dịch Đồng, chị thật sự muốn tàn nhẫn như vậy sao? Trước đây chị rõ ràng rất thương Lộc Sanh mà, bây giờ chị lại thực sự muốn trở thành người xa lạ với cậu ấy sao?”
Đương nhiên là cô không đành lòng, nhưng cô lại càng không muốn để Lộc Sanh đối với cô càng lún càng sâu.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Cố Dịch Đồng lại nói: “Lộc Sanh hiện tại rất tuyệt, hơn nữa còn có em và Dương Tuyền chăm sóc em ấy, tôi rất yên tâm“.
Nghe vậy, Lý Lôi có chút thất vọng với Cố Dịch Đồng, đồng thời thay Hạ Lộc Sanh cảm thấy không đáng, nhưng chuyện tình cảm vốn là không thể trách ai dược.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Lôi thấp giọng nói: “Cứ coi như trước giờ em chưa từng gọi cuộc gọi này đi”
Nói xong, Lý bên kia tắt điện thoại.
Cố Dịch Đồng để điện thoại di động xuống, ngây người ngồi trước bàn, Kỳ Cảnh Văn vừa bước vào thư phòng nhìn thấy Cố Dịch Đồng như vậy thì ngơ ngác: “Chị, sao chị lại ngẩn người ra vậy?”
Tâm trạng bị Kỳ Cảnh Văn cắt ngang, Cố Dịch Đồng định thần lại, lắc đầu: “Không sao.”
Kỳ Cảnh Văn lo lắng tiến lên trước, nằm ở trên bàn nhìn chằm chằm Cố Dịch Đồng: “Chị, gần đây tâm tình chị không tốt đúng không?”
Không đợi Cố Dịch Đồng đáp lời, Kỳ Cảnh Văn lại nói: “Có phải là cùng Lộc Sanh có mâu thuẫn gì không? Gần đây không thấy chị với Lộc Sanh gọi video“.
Ngay cả một người vô tư như Cảnh Văn cũng phát hiện cô cùng Lộc Sanh có điều gì đó không ổn.
Đứng trước cậu em trai thân thiết với cô từ nhỏ này, Cố Dịch Đồng không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ chống đỡ nữa, cô gật gật đầu: “Uhm“.
Thực sự là vì Lộc Sanh, Kỳ Cảnh Văn hơi kinh ngạc, chị đối với Lộc Sanh so với chính mình còn tốt hơn, hay chiều chuộng và dỗ dành cậu ấy, nhưng bây giờ lại sẽ cùng Lộc Sanh xảy ra mâu thuẫn?
“Vậy... vậy em gọi cho Lộc Sanh nhé? Khuyên nhủ cậu ấy làm lành với chị?”, Kỳ Cảnh Văn không biết sự tình, nghĩ rằng hai người chỉ đơn giản là cãi nhau nhỏ.
Cố Dịch Đồng lắc lắc đầu, nói: “Đừng gọi, việc này em đừng xen vào“.
Kỳ Cảnh Văn là một người cuồng chị gái, sao có thể để chị gái mình buồn phiền được, cậu vắt óc suy nghĩ làm sao để tâm trạng Cố Dịch Đồng khá hơn.
“Chị! Nếu không chúng ta đi võ quán đi! Tâm tình không tốt thì trút ra bên ngoài!”
Cố Dịch Đồng ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, sau đó có chút động lòng: “Được“.
Thấy Cố Dịch Đồng đáp lại, trên mặt Kỳ Cảnh Văn vui vẻ, thúc giục Cố Dịch Đồng mau mau thay quần áo ra ngoài.
Lúc cả hai đến võ quán đã đóng cửa, Cố Dịch Đồng vẫn cứ gõ cửa, đem Lục Viễn từ trên giường kéo dậy để cậu cùng cùng tập.
Mãi cho đến ba giờ sáng, cả người Cố Dịch Đồng đã mệt đến mềm nhũn, nhưng dáng vẻ như còn chưa muốn ngừng lại, cô hướng về Lục Viễn đang ngồi phịch trên đài ngoắc ngoắc tay: “Lên, tiếp nào!”
Lục Viễn rú lên: “Chị! Em sợ chị rồi! Em thật sự không được nữa đâu!”
Kỳ Cảnh Văn hối hận đến xanh cả ruột gan, cậu đau lòng nhìn Cố Dịch Đồng, không nhịn được tự trách bản thân thật lắm miệng, đến võ quán cái gì chứ!
“Chị, đừng đánh nữa! Chị đã đánh mấy tiếng rồi, nghỉ ngơi một chút đi!”
Cố Dịch Đồng dường như không nghe thấy lời của Kỳ Cảnh Văn, cô nói với Lục Viễn: “Trận cuối thôi, lên đi!”
Lục Viễn bị thúc giục, hết cach rồi đành gian nan từ trên sàn đứng lên, hướng về Cố Dịch Đồng ra tư thế: “Đến đi, tốc chiến tốc thắng!”
Sau trận cuối cùng, Cố Dịch Đồng rốt cục cũng thả lỏng người, cùng Lục Viễn đồng thời gục xuống trên đài, hai người đều mệt muốn chết, nằm dạng hình chữ đại, không nhúc nhích nổi.
Kỳ Cảnh Văn rót một cốc nước, chạy tới trước mặt Cố Dịch Đồng, lo lắng nhìn cô: “Chị, chị sao rồi? Uống miếng nước đi!”
Cố Dịch Đồng có chút vô lực, vốn định xua tay nhưng cánh tay mấy lần muốn nâng lên cũng không nổi, đành phải lắc đầu, mấp máy môi: “Chị không sao, đem nước Lục sư huynh của em đi, chị không uống“.
Kỳ Cảnh Văn liếc mắt nhìn Lục Viễn, lại nhìn một chút Cố Dịch Đồng, có phần bất đắc dĩ: “Chị ơi, em xem Lục sư huynh không quá khát, chị uống trước đi. Chờ chị uống xong em lại đi rót cho Lục sư huynh“.
Lục Viễn bị tiểu vương bát đản Kỳ Cảnh Văn này chọc cười, tên nhóc xấu xa này biết mình khát hay không hả? Cổ họng cậu muốn bốc cháy tới nơi rồi đây này!
Con mắt Cố Dịch Đồng trừng Kỳ Cảnh Văn, Kỳ Cảnh Văn không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh Lục Viễn. Lục Viễn nhẫn nhịn cả người đau nhức ngồi dậy, tiếp nhận cốc nước uống một hơi cạn sạch rồi trả cốc lại trong tay cậu ta: “Đi rót cho tôi thêm một cốc khác.”
Kỳ Cảnh Văn: “..................”
Khi Cố Dịch Đồng rời khỏi võ quán là được Kỳ Cảnh Văn nửa nâng nửa đỡ đưa ra ngoài. Trên đường về nhà, Kỳ Cảnh Văn vừa lái xe vừa tự trách liên tục, nói rằng cậu rất hối hận về cái ý tưởng tồi tệ này.
Cô nằm trên băng ghế sau, lời nói của Kỳ Cảnh Văn văng vẳng bên tai mà đầu óc lại trở nên trống rỗng, chỉ có điều rõ ràng là hiện tại thân thể cô rất mệt mỏi nhưng tảng đá lớn trong lòng cô lại dễ chịu hơn không ít.
Và kết quả của việc thể lực tiêu hao quá sức là cô không còn sức để đứng dậy khỏi giường vào ngày hôm sau. Cố Dịch Đồng đã rất lâu không tập với cường độ cao như vậy.
Căng cơ, căng dây chằng, cả người đau nhức.
Kỳ Cảnh Văn nhìn bộ dáng này của Cố Dịch Đồng, đau lòng quá chừng, trong lòng âm thầm quyết định cậu ta sẽ không bao giờ cho phép Cố Dịch Đồng đi võ quán nữa.
Một tuần sau, Cố Dịch Đồng đã bình phục và tập đầu tiên của chương trình tống nghệ [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] mà Hạ Lộc Sanh tham gia cũng bắt đầu được phát sóng.
Cố Dịch Đồng đã xem tập này vài lần trên máy tính, nhìn Hạ Lộc Sanh dẫn dắt mấy người Thạch Nham làm sủi cảo hỗ trợ gia đình, không nhịn được khẽ cười lên.
Cô gái nhỏ trưởng thành đúng là khiến người ta kinh ngạc mà.
Những ngày kế tiếp Cố Dịch Đồng bắt đầu không ngừng lướt Tieba để xem các bài đăng cùng video Dương Tuyền gởi tới.
Chỉ tiếc tống nghệ chỉ phát sóng mỗi tuần một tập, thời gian chờ đợi thực sự khó chịu. Tập đầu tiên phát sóng chỉ kéo dài hơn một giờ, hơn nữa cũng không phải trong suốt tập đó đều chiếu mỗi Hạ Lộc Sanh.
Khi xem đến tập hai, tổ chương trình làm khó khách mời, yêu cầu họ kiếm tiền theo cách khác với tập trước, Cố Dịch Đồng đã toát mồ hôi hột thay cho Hạ Lộc Sanh.
Ngạc nhiên thay, lần này lại chính là cô gái nhỏ đã dẫn dắt ba người đàn ông kia thoát khỏi tình trạng khó khăn. Cô gái nhỏ không biết đã hỏi thăm ở đâu ra được chỗ làm nghề thủ công, có thể làm thêm tại đó, cứ giao sản phẩm là sẽ được tiền công. Bốn người chỉ làm việc trong một tuần, mỗi ngày đều giao sản phẩm cho họ, cứ vậy mà thử thách trong tuần thuận lợi vượt qua.
[Ngôi nhà Nhỏ Hạnh Phúc] ngày càng được nhiều người biết đến, đồng thời cũng bắt đầu xuất hiện những chủ đề bàn luận về kịch bản chương trình có phải đã được dàn dựng sẵn hay không, một số cư dân mạng không tin Hạ Lộc Sanh có thể tự mình tìm được chỗ làm thủ công.
Cả trang web chính thức cùng Weibo của chương trình và Hạ Lộc Sanh đều không có đáp lại, đám người kia cho rằng tổ chương trình cùng Hạ Lộc Sanh đang chột dạ, càng thêm được voi đòi tiên, bắt đầu gây rối trong Tieba của Hạ Lộc Sanh, khắp nơi bôi đen em ấy.
Cố Dịch Đồng không nhịn được gọi điện thoại cho Dương Tuyền, hỏi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Dương Tuyền lo lắng đến mức sắp khóc: “Tất cả đều là giả! Tiểu Lộc vì chương trình này mà bỏ ra rất nhiều công sức, đã mất nhiều thời gian để tìm hiểu về công việc thủ công kia! Tiểu Lộc năn nỉ chỗ đó rất lâu họ mới chịu cho nhóm em ấy làm công trong một tuần, hơn nữa còn là mỗi ngày đều phải giao sản phẩm đến! Những người này cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì nói như vậy!”
“Em đừng lo lắng, Lộc Sanh thế nào? Hiện tại em ấy định làm như thế nào?”
Nói đến đây Dương Tuyền càng sốt ruột: “Em cũng không biết tiểu Lộc nghĩ như thế nào, ngày nào em ấy cũng đọc những bình luận này trên mạng, thế nhưng không hề tức giận. Càng gây bất lợi cho em ấy thì hình như em ấy càng hài lòng. Không hề có ý định muốn giải thích chút nào cả!”
Cố Dịch Đồng hơi kinh ngạc, nhưng trái tim treo lơ lửng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thật tốt khi Lộc Sanh không có bị ảnh hưởng gì.
Sau vài ngày náo loạn, người trong cuộc một chút phản hồi cũng không có, cư dân mạng thấy vô vị nên bắt đầu yên tĩnh lại, mà tập ba lại được phát sóng.
Trong tập thứ ba, lại là Hạ Lộc Sanh nghĩ ra cách kiếm tiền bằng công việc phiên dịch online bán thời gian. Người xem như được tiêm máu gà vậy, lại bùng nổ, người qua đường vốn là đứng bên ngoài theo dõi bắt đầu nghi ngờ, lặp đi lặp lại nhiều lần, Hạ Lộc Sanh không thể thông minh như vậy! Nói không phải do ê-kíp chương trình sắp đặt thì ai mà tin?
Sự tình càng lúc càng kịch liệt, khắp nơi đều đang bôi đen Hạ Lộc Sanh.
Cố Dịch Đồng đang chú ý đến hướng đi của sự việc, cô nhận ra được sự tình có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được là không đúng chỗ nào.
Đợi đến khi chú Tần gọi tới: “Dịch Đồng, cô gái nhỏ Lộc Sanh nhà con bị tài khoản marketing cùng thuỷ quân nhắm tới! Việc này cứ để chú xử lý, con đừng xen vào!”
Cố Dịch Đồng ngạc nhiên: “Tài khoản marketing?”
Chú Tần cảm thấy buồn cười trước phản ứng của Cố Dịch Đồng, ông nói: “Có phải con không biết đúng không? Tình hình như thế này rõ ràng là do tài khoản marketing cùng thuỷ quân gây nên, nếu không phải như vậy làm sao Lộc Sanh lại bị bôi đen thảm vậy chứ!”
Cố Dịch Đồng thực sự không quen thuộc với những thứ này.
Chú Tần từ trong phản ứng của Cố Dịch Đồng cũng hiểu được, ông cười cười nói: “Được rồi, việc này con cũng không cần phải để ý đến, cứ để cho chú. Chuyện giới giải trí chú am hiểu hơn con“.
Nghe được chú Tần nói vậy, Cố Dịch Đồng không nhịn được cười khẽ, giải trí Thịnh Hoa hiện tại ở trong giới giải trí chính là một cây đại thụ, mà chú Tần lại là ông chủ của giải trí Thịnh Hoa, đối với giới giải trí có thể không quen thuộc sao?
Cố Dịch Đồng cười đáp: “Vậy thì con làm phiền chú Tần rồi.”
“Con không cần cảm ơn chú. Người đứng sau chú đã đoán được là ai, việc này cũng coi như bởi vì chú mà tạo nên, chú phụ trách xử lý là đương nhiên“.
Lời này vừa nói ra, trong đầu Cố Dịch Đồng trong nháy mắt nhảy ra một cái tên.
Liễu Ninh!
Người phụ nữ đã vu khống Lộc Sanh trong bài đăng ở Tieba, cuối cùng bị cô ép buộc hướng Lộc Sanh công khai xin lỗi!
Cố Dịch Đồng trong lòng tràn đầy tức giận, người phụ nữ này cũng thật là không biết tự mình rút ra bài học mà!
Tốc độ chú Tần rất nhanh, bài đăng trên mạng bôi đen Hạ Lộc Sanh nhanh chóng bị thu hồi, đồng thời tổ đạo diễn đứng lên đưa ra lời tuyên bố, Thạch Nham, Đinh Nguyên cùng Ty Trác ba người cũng đứng ra, từng người từng người một thay Hạ Lộc Sanh phát biểu đã đảo ngược tình hình.
Chờ thời điểm sự tình hoàn toàn lắng xuống thì đã hơn hai tháng sau, giới giải trí bùng nổ một số tin tức mới, quả dưa nhỏ của Hạ Lộc Sanh hòan toàn bị người ta bỏ quên.
[Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] mùa này cũng đã kết thúc phát sóng. Cố Dịch Đồng có chút mất mát, cô đã quen với việc chờ đợi mỗi tuần đều xem Lộc Sanh xuất hiện, hơn nữa cô cũng chỉ có thể từ chỗ này giảm bớt lo lắng cho Hạ Lộc Sanh.
Hiện tại tống nghệ kết thúc rồi, đại biểu mất đi một con đường có thể nhìn thấy Lộc Sanh.
Mấy ngày sau, Cố Dịch Đồng nhận được tin nhắn Dương Tuyền gởi tới.
“Chị Đồng, tiểu Lộc đã nhận được một quảng cáo từ thiện. Xế chiều hôm nay sẽ lên đường đến địa điểm quay“.
Cố Dịch Đồng nhanh chóng trả lời: “Được, nếu có bất kỳ tình huống nào thì cứ liên hệ tôi“.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Dịch Đồng trả lời Dương Tuyền như vậy nhưng lại là lần đầu tiên Dương Tuyền bởi vì xuất hiện tình huống mà liên hệ với cô.
Sự tình phát sinh là ở ba ngày sau, nửa đêm Dương Tuyền gọi tới, tiếng chuông dồn dập đánh thức Cố Dịch Đồng.
Mơ mơ màng màng nhìn người gọi đến, cơn buồn ngủ của Cố Dịch Đồng lập tức tan biến, vội vàng nhận cuộc gọi, “Dương Tuyền!”
Thanh âm của Dương Tuyền mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị Đồng! Không thấy tiểu Lộc đâu hết!!!”
Cố Dịch Đồng như bị đánh một gậy thật mạnh, tay chân lạnh lẽo, cô cố gắng ổn định tinh thần: “Em đừng vội, đừng vội! Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại không thấy Lộc Sanh đâu? Em nói rõ ràng xem!”
Dương Tuyền kìm nước mắt và hoảng hốt nói: “Chiều nay chúng em quay xong quảng cáo, sau đó cùng mọi người đi ăn uống liên hoan thư giãn chút. Em cùng Lý Lôi bị chuốc không ít rượu, uống hơi nhiều, lúc rời đi cái gì cũng không rõ. Được người khác đưa về khách sạn, vừa nãy em tỉnh dậy đi vệ sinh, nhớ tới tiểu Lộc liền đến phòng em ấy nhìn một chút, kết quả không thấy tiểu Lộc trong phòng!!”
Cố Dịch Đồng vừa rời giường mặc quần áo vừa nói với Dương Tuyền: “Em đến phòng Lý Lôi cùng những phòng khác tìm thử xem, có phải tiểu Lộc đi nhầm phòng không?”
Dương Tuyền khóc lóc lắc đầu: “Không có không có, em đã tìm rồi! Hiện tại Lý Lôi đã ra ngoài tìm em ấy. Tài xế nói lúc đưa chúng em về không thấy tiểu Lộc, ông ấy nghĩ rằng tiểu Lộc không đi cùng chúng em nên cũng không nghĩ chuyện gì quan trọng...”
Cố Dịch Đồng trượt tay, cúc áo khoác cũng không cài được, cô vừa run tay cài nút vừa nói với Dương Tuyền: “Di động của Lộc Sanh đâu? Đã gọi cho em ấy chưa?”
“Điện thoại của Lộc Sanh ở trong túi của Lý Lôi!”
Cố Dịch Đồng sau nhiều lần cố gắng vẫn chưa cài cúc áo khoác, nghe Dương Tuyền nói xong rốt cục cô cũng không kìm được cảm xúc, như là phát tiết, bỗng nhiên dùng lực thật mạnh bứt cúc áo quăng.
“Em đưa địa chỉ đây!!!”
Dương Tuyền sững sờ: “Chị Đồng, chị muốn đến đây sao? Chúng em ở thành phố H, lái xe cũng phải mất bảy, tám tiếng...”
Cố Dịch Đồng ngắt lời Dương Tuyền: “Gửi địa chỉ lại đây!!!”
Cúp điện thoại của Dương Tuyền, Cố Dịch Đồng nhanh chóng ra ngoài xuống lầu, lái xe rời khỏi khu nhà.
Buổi tối trên đường không có xe, Cố Dịch Đồng phóng xe thật nhanh, bất giác nghĩ đến lần đó Hạ Lộc Sanh ngã xuống nước phải nhập viện.
Đầu óc Cố Dịch Đồng hỗn loạn, may mà lái xe không tập trung nhưng cả đoạn đường không xảy ra chuyện gì, như là không cảm giác được mệt mỏi, Cố Dịch Đồng lái xe liên tục, hơn sáu giờ đã đến thành phố H.
Trên đường Cố Dịch Đồng không ngừng liên lạc cùng Dương Tuyền và Lý Lôi. Cả một đêm này, không ai tìm được Hạ Lộc Sanh.
Vào mùa hè, sáu giờ trời đã hửng sáng.
Điện thoại di động Cố Dịch Đồng lại vang lên, cô không nhìn người gọi đã nhận: “Tìm được Lộc Sanh rồi sao?”