Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 62:
Bên kia truyền tới một giọng nói lớn tuổi: “Alo?”
Cố Dịch Đồng sững sờ, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, thấy dãy số trên màn hình, trong lòng chợt căng thẳng, ông lão ở bên kia nói tiếp: “Cô có biết chủ nhân của chiếc điện thoại này không?”
Cố Dịch Đồng liên tục trả lời: “Tôi biết, chiếc điện thoại này có phải ông thấy trong tay một cô gái trẻ bị mù không? Em ấy đang ở đâu?”
Ông lão ở bên kia nghe Cố Dịch Đồng nói quen biết thì lập tức vui mừng, lấy tay che điện thoại lại nói với người bên cạnh: “Nghe máy rồi, nói là có quen biết!”
Mơ hồ nghe được bà lão thúc giục: “Ông mau nói cho người ta biết chỗ chúng ta đi, để người ta nhanh tới đây“.
“Ừ ừ”, ông lão đáp, sau đó lại đặt điện thoại lên tai, nói với Cố Dịch Đồng: “Cô vừa nhắc tới một đứa nhỏ bị mù hả? Đưa nhỏ kia có bị mù không thì tôi không biết nhưng điện thoại đúng là ở trên người đứa nhỏ đó. Con bé hiện tại đang ở nhà tôi, cô đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu. Tôi nói địa chỉ cho cô, cô có thời gian thì chạy tới đón con bé đi“.
“Có thể cho em ấy nghe điện thoại được không ạ?”, trái tim treo lơ lửng cả đêm của Cố Dịch Đồng rốt cuộc được thả lỏng, cô vội vàng nói.
Ông lão: “Đứa nhỏ kia còn chưa có tỉnh, không nghe điện thoại được“.
Trái tim của Cố Dịch Đồng mới vừa buông ra lại treo lên, cô hiểu Hạ Lộc Sanh, ở một hoàn cảnh xa lạ Hạ Lộc Sanh không thể không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi: “Em ấy bị sao vậy ạ?”
Bà lão bên kia cuống lên, lấy điện thoại từ trong tay ông lão, nói: “Nói nhiêu đó cũng không xong, tránh ra đi!“.
Cố Dịch Đồng: “Alo?”
Bà lão nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, hiền từ đáp: “Ai da, cô gái, cô đừng sốt ruột, chúng tôi phát hiện đứa nhỏ kia ở trước cửa nhà. Lúc phát hiện con bé đã ngất xỉu rồi, có điều cô đừng lo lắng, chúng tôi đã tìm thầy thuốc tới coi rồi, con bé không có chuyện gì. Thầy thuốc nói đứa nhỏ kia bởi vì mệt nhọc quá độ mà thân thể không chống đỡ được nên mới ngất xỉu, ngủ một giấc tỉnh lại sau đó cẩn thận tịnh dưỡng là được rồi“.
Dù vậy, Cố Dịch Đồng cũng không thể yên tâm.
Bà lão cho cô một địa chỉ: “Nhà chúng tôi ở một ngôi làng gọi là Thập lý thôn, nhà tôi ở đầu thôn, cô cứ tới Thập lý thôn là được, trước cửa thôn có bia đá, nhà tôi ngay đó luôn“.
Cố Dịch Đồng đạp ga lao tới.
Số điện thoại mà Hạ Lộc Sanh gọi tới là số mà trước đây em ấy dùng, là cô làm sim cho Lộc Sanh, tuy nhiên sau khi Lộc Sanh đổi sang điện thoại thông minh mà cái điện thoại cũ cũng không có danh bạ hay gì nên cô đã làm một cái sim mới cho em ấy. Cố Dịch Đồng vẫn cho là sim cùng điện thoại cũ đã bị vứt đi nhưng không nghĩ tới Lộc Sanh còn giữ, hơn nữa còn mang ở trên người.
May là giữ lại, may là ở trên người.
Sau vài lần hỏi thăm mới có thể chạy tới chỗ bà lão nói, nhìn thấy một khối đá có khắc “Thập lý thôn”, Cố Dịch Đồng xuống xe, nhìn xung quanh.
Đây là vùng quê hơi hẻo lánh, từng căn nhà tranh có chút cũ, thôn cũng vắng lặng không thấy ai, chỉ có ở chỗ rẽ có một cửa hiệu bánh bao, xem ra tiệm cũng lâu năm rồi, cũng không có biển số nhà.
Cố Dịch Đồng chậm rãi đi tới tiệm bánh bao, vừa bước vào cửa đã thấy một ông lão khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi đang nằm trên ghế tựa, ông lão nhìn thấy Cố Dịch Đồng, vội vàng đứng dậy: “Muốn mua bánh bao sao? Lấy nhân gì?”
“Con tới tìm người, là ông gọi điện cho con sao? Cô gái bị mù kia...”
Ánh mắt ông lão sáng lên, vội vàng gật đầu: “Là tôi, là tôi. Nào nào, cô đi theo tôi, tôi dẫn cô đi gặp đứa nhỏ kia, con bé hiện tại cũng tỉnh rồi“.
Bên trong cửa hàng bánh bao còn có một một cánh cửa dẫn đến sân sau, Cố Dịch Đồng theo ông lão tiến vào trong sân.
“Bà ơi, người đến rồi!”, ông lão cao giọng gọi, dẫn Cố Dịch Đồng vào nhà chính. Vừa vào cửa liền nhìn thấy cô gái nhỏ lưng thẳng tắp ngồi ở trước bàn.
Cố Dịch Đồng nhìn thấy Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, đem Hạ Lộc Sanh ôm vào trong lòng: “Lộc Sanh!“.
Hạ Lộc Sanh giật mình, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng đã cảm thấy bình tĩnh trở lại, đại khái là đã gần nửa năm cả hai đã không gặp nhau rồi, Hạ Lộc Sanh ngửi mùi vị trên người Cố Dịch Đồng, không nhịn được vành mắt đỏ ửng.
Giọng nói trêu ghẹo của bà lão từ bên cạnh truyền đến: “Ôi thật là tốt mà, hai chị em nhà này quan hệ thật tốt, cô bé, bà không nói dối con đúng không? Sẽ có người đến đón con mà!”
Ông lão cũng mỉm cười theo.
Nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, tảng đá lớn trong lòng Cố Dịch Đồng rốt cuộc cũng hạ xuống, cô buông Hạ Lộc Sanh ra, bắt đầu cảm ơn hai ông bà lão: “Ông, bà, cảm ơn hai người, may mắn là Lộc Sanh đã gặp được hai người, con...”
Cố Dịch Đồng không biết hình dung tâm tình của chính mình như thế nào, cô không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hạ Lộc Sanh không gặp cặp vợ chồng già này, cũng không dám nghĩ rằng Hạ Lộc Sanh nửa đêm lại ngất trước cửa một hiệu bánh bao, nếu có lưu manh đi ngang qua......
Ông bà lão cười xua tay: “Nên làm nên làm, ai nhìn thấy cũng sẽ giúp thôi“.
Hạ Lộc Sanh cũng cúi đầu hướng bọn họ nói: “Cám ơn ông bà ạ!”
Khi đến đây, Cố Dịch Đồng nóng lòng muốn gặp Hạ Lộc Sanh sớm hơn nên không dừng lại mua quà gì đem theo đáp lễ, hiện tại hai tay trống trơn không biết nên làm sao cảm ơn hai ông bà liền trao đổi số điện thoại với nhau, nói rằng sau này cô sẽ đến để cảm ơn hai người.
Lúc chuẩn bị rời khỏi cửa hàng bánh bao, bà lão kéo Cố Dịch Đồng sang một bên.
“Cháu gái, có những chuyện bà là người ngoài vốn không nên nói, dù sao cũng là việc nhà các cháu nhưng bà già này thấy cháu đối với cô gái nhỏ kia rất tốt nên bà mới nhiều chuyện nói một chút“.
Cố Dịch Đồng vội nói: “Bà muốn nói gì thì cứ nói đi ạ!”
“Sau khi cô gái nhỏ kia ngất xỉu, bà cùng ông lão đã tìm thầy thuốc tới xem cho con bé, thầy thuốc nói con bé thân thể rất kém, bị ngất xỉu là do mệt nhọc quá độ. Người trẻ các cháu không nên ỷ vào tuổi trẻ mà tàn phá thân thể như vậy, chờ lúc có tuổi rồi sẽ thấy hối hận!”
Cố Dịch Đồng hiểu ý của bà lão, cô quay đầu lại nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, sau đó gật đầu: “Bà ơi, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý!”
Bà lão cười nói: “Đứa nhỏ kia trong điện thoại chỉ có số của cháu. Bà nghĩ rằng đứa nhỏ này cùng cháu hẳn là có quan hệ rất thân nên mới nói chuyện này với cháu. Nếu như nói gì không đúng thì cháu cũng không cần để trong lòng“.
Nghe vậy, Cố Dịch Đồng mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong điện thoại di động của Lộc Sanh chỉ có một người liên lạc? Trước khi đổi điện thoại thì trong đó cũng đâu có như vậy?
Lấy lại tinh thần, Cố Dịch Đồng kìm nén cảm xúc trong lòng, đáp lại: “Bà nói không sai, em ấy.... là người rất quan trọng với con“.
Bà lão vẻ mặt vui mừng gật đầu: “Tốt, tốt“.
Lúc rời cửa hàng, Cố Dịch Đồng mới vừa đỡ Hạ Lộc Sanh ngồi vào trong xe thì điện thoại của cô reo lên, lúc này cô mới phát hiện điện thoại đã rơi trên xe.
Cúi người nhặt điện thoại lên nghe: “Alo, Dương Tuyền“.
“Chời ơi, chị rốt cuộc cũng nghe điện thoại, chị làm em sợ muốn chết, còn tưởng chị.... “
Khi tìm thấy Hạ Lộc Sanh, tâm tình của Cố Dịch Đồng đã tốt lên rất nhiều, cô cười khẽ: “Tôi không sao, tìm được Lộc Sanh rồi, em nói với Lý Lôi biết, đừng lo lắng“.
Dương Tuyền kích động hét lên: “Thật sao? Thật sao? Tìm được tiểu Lộc rồi?”
“Thật!!”, Cố Dịch Đồng nói tiếp, sau đó đưa điện thoại di động đến bên tai Hạ Lộc Sanh, “Là Dương Tuyền, em nói với em ấy vài câu đi“.
Hạ Lộc Sanh biết mình khiến người ta lo lắng, cô nhận điện thoại từ trong tay Cố Dịch Đồng: “Dương Tuyền, xin lỗi, để cho các chị phải lo lắng rồi!”
Nghe được đúng là Hạ Lộc Sanh, Dương Tuyền kích động đến mức nói cũng không lưu loát, một lúc sau mới tìm được tiếng của mình mà nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, chị đi gọi cho Lý Lôi cùng với mọi người trong đoàn để bọn họ trở về!!!”
“Dạ!”
Cố Dịch Đồng mang theo Hạ Lộc Sanh đi tìm Dương Tuyền cùng những người khác.
Xe vừa dừng lại, Lý Lôi cùng Dương Tuyền hai người liền nhào tới.
“Tiểu Lộc!!!!”
“Lộc Sanh!!!”
Cửa ghế phụ được mở ra, Hạ Lộc Sanh mò mẫm bước xuống xe, hai người nhìn Hạ Lộc Sanh từ trên xuống dưới, xác nhận Hạ Lộc Sanh không có chuyện gì thì trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống.
“Chị Dịch Đồng, làm sao chị tìm được tiểu Lộc vậy???”, lúc này Dương Tuyền mới bắt đầu thắc mắc.
Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh, nở một nụ cười: “Chiếc điện thoại di động tôi mua cho Lộc Sanh lúc trước em ấy không có bỏ đi mà mang bên người. Em ấy gặp được hai ông bà hảo tâm ở cửa hàng bánh bao, hai người đã gọi cho tôi để đón Lộc Sanh“.
Dương Tuyền ngẩn người: “Cửa hàng bánh bao? Hai ông bà lão? Có phải là đi theo đường Tiền Giang, sau đó rẽ vào Giang Lộ rồi rẽ vào một đường nhỏ, đi thẳng mãi đến một vùng nông thôn, có thôn gọi là Thập Lý Thôn, cửa hàng bánh bao kia ở đầu thôn, trong thôn vắng vẻ đúng không?”
Cố Dịch Đồng kinh ngạc: “Sao em biết?”
Dương Tuyền vỗ đùi nói: “Sao có thể không biết! Trước đó chúng em quay quảng cáo công ích ở đó! Em mỗi ngày đều đến nhà đó mua bánh bao, hai ông bà ở đó cực kỳ tốt bụng luôn! Tiểu Lộc em đi đâu tới đó vậy? Chỗ này cách Thập Lý Thôn thiệt là xa đó!”
Trước đó Cố Dịch Đồng chìm đắm trong niềm vui vì Hạ Lộc Sanh không có xảy ra việc gì, vẫn không nhớ tới vấn đề này, hiện tại Dương Tuyền vừa hỏi cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Hạ Lộc Sanh có chút áy náy cúi đầu: “Lúc trước khi quay quảng cáo em luôn nghe mọi người nhắc tới Thập Lý Thôn nên nhớ kỹ, sau khi không tìm được mọi người em liền nhờ người khác chỉ em đường đến đó.... Xin lỗi...“.
Nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, có muốn hỏi gì thêm cũng không đành lòng hỏi, Dương Tuyền: “Tiểu Lộc, đừng xin lỗi mà, trong lòng tôi đang tự trách đến sắp chết rồi nè. Đều tại tôi không tốt, uống đến say còn để lạc mất em. Cũng may em không có chuyện gì, nếu không chị Đồng là người đầu tiên không tha thứ cho tôi!”
Nghe câu cuối cùng, Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng đều ngẩn ra.
“Không phải bây giờ đã trở lại rồi sao?”, Lý Lôi nói vào, sau đó đổi chủ đề, “ Lộc Sanh, thầy Lưu và những người khác cũng tìm cậu cả đêm, cậu đi qua cảm ơn họ một chút đi!”
Hạ Lộc Sanh đáp lại, được Dương Tuyền dẫn về phía một nhóm người cách đó không xa.
Lý Lôi nhìn bóng lưng Hạ Lộc Sanh, ánh mắt trầm tư và cảm thấy kì lạ, Lộc Sanh rõ ràng biết số điện thoại di động của mình cùng Dương Tuyền, nếu có mang theo di động vì sao không gọi cho các cô? Trái lại còn ở bên ngoài cả đêm?
Hơn nữa Lộc Sanh rõ ràng biết rằng khi họ phát hiện ra không thấy cậu ấy đâu, họ nhất định sẽ đến chỗ ăn uống để tìm cậu ấy, làm sao còn chạy tới Thập Lý Thôn?
Cố Dịch Đồng phát hiện sự khác thường của Lý Lôi: “Lý Lôi, nghĩ gì vậy?”
Lý Lôi đè nén suy nghĩ trong lòng, cười lắc đầu với Cố Dịch Đồng: “Không có chuyện gì, chị Đồng, lái xe suốt đêm tới đây có mệt không? Hay là lát nữa em đi đặt thêm một phòng, hôm nay chị nghỉ ngơi ở đây, chúng em để nhóm người của thầy Lưu đi trước, chúng ta ngày hôm sau sẽ về thành phố A“.
Vừa vặn Dương Tuyền cùng Hạ Lộc Sanh trở về, Dương Tuyền nhanh chóng nói tiếp: “Đặt thêm làm gì, tốn tiền, để chị ấy cùng tiểu Lộc ở chung một phòng không phải là được rồi sao? Cũng không phải là chưa từng ngủ một giường cùng nhau“.
Dương Tuyền là cố ý nói như vậy, cô đã sớm không nhìn nổi sự giằng co giữa Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, hiện tại vừa lúc chính là cơ hội để họ phá vỡ thế trận.