Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 63:
Cố Dịch Đồng cúi đầu ngồi ở mép giường chơi điện thoại di động, còn Hạ Lộc Sanh thì dựa vào bàn cách đó không xa, cái miệng nhỏ đang húp cháo, bầu không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc. Tâm tình kích động vì tìm được Hạ Lộc Sanh dần hòa hoãn lại, vấn đề chưa giải quyết giữa hai người một lần nữa bày ra trước mặt.
Yên lặng một lúc lâu, Cố Dịch Đồng đứng dậy vén chăn bông lên nói: “Tôi ngủ một chút“.
Hạ Lộc Sanh không đáp lại.
Mặc nguyên quần áo như vậy nằm xuống, Cố Dịch Đồng không nhúc nhích mà nhắm mắt nhưng tinh thần lại không thể thả lỏng, vẫn chú ý Hạ Lộc Sanh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Lộc Sanh đặt chiếc thìa xuống lắng nghe động tĩnh của Cố Dịch Đồng.
“Chị Dịch Đồng?”
Nghe được Hạ Lộc Sanh khẽ gọi, Cố Dịch Đồng đem hô hấp thả đều đều như thật sự đã ngủ thiếp đi rồi. Hạ Lộc Sanh mò mẫm đi về phía Cố Dịch Đồng, rón rén đi đến mép giường, vuốt dọc mép giường ngồi xổm xuống. Cô chậm rãi tìm được tay Cố Dịch Đồng, như thể sợ đánh thức người kia nên chỉ chạm nhẹ vào chứ không nắm chặt.
Trái tim Cố Dịch Đồng run lên.
Hạ Lộc Sanh men theo tay của Cố Dịch Đồng sờ lên, cuối cùng đặt lên cằm chị ấy, cô dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ cằm chị ấy hai cái, sau đó trầm giọng nói: “Xin lỗi chị Dịch Đồng, chỉ là em quá nhớ chị!”
Một câu nói không đầu không đuôi, Cố Dịch Đồng không phản ứng lại.
Hạ Lộc Sanh hơi khom người về phía trước, nghiêng đầu dựa vào trên giường, cái đầu nhỏ dựa sát bên cạnh Cố Dịch Đồng, ngón tay vẫn đặt ở trên cằm chị ấy, cái tư thế này giống như đang ôm Cố Dịch Đồng vào trong lòng.
Cố Dịch Đồng vốn tưởng rằng cô sẽ không thể ngủ được nhưng không ngờ rằng cô thật sự bởi vì động tác vuốt ve một hồi này của Hạ Lộc Sanh mà được dỗ ngủ thiếp đi.
Cố Dịch Đồng là bị đói bụng mà tỉnh lại. Sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, Hạ Lộc Sanh cũng không ở trong phòng. Cô bật đèn lên, xuống giường, rửa mặt và rời khỏi phòng.
Hành lang khách sạn không có ai. Nhìn thời gian cũng đã hơn tám giờ tối, Cố Dịch Đồng sờ sờ cái bụng đi ra khỏi khách sạn mua đồ ăn.
Mang theo một túi đồ ăn cùng trà sữa từ cửa hàng trở về, mới vào cửa đã thấy Lý Lôi vội vã chạy ra.
Cố Dịch Đồng ngăn em ấy lại: “Lý Lôi”
Lý Lôi dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Cố Dịch Đồng nhất thời hở phào nhẹ nhõm: “Chị Dịch Đồng, chị đang làm gì vậy! Lộc Sanh... “
Nói một nửa liền dừng lại, Cố Dịch Đồng giơ giơ lên cái bao trong tay: “Tôi đói bụng, có mua cho các em một phần nè!”
Lý Lôi dở khóc dở cười gật đầu.
Hai người sóng vai trở về phòng, vừa vào cửa đã bị Dương Tuyền ôm chặt lấy: “Chị Đồng, chị không có rời đi!”
Cố Dịch Đồng giơ hai tay lên, sợ cái bao đụng vào người Dương Tuyền: “Này, này, chờ đã, tôi đang cầm đồ ăn đây, coi chừng đổ lên người em“.
Hạ Lộc Sanh ở một bên thở phào nhẹ nhõm, khi cô từ phòng của Dương Tuyền trở về liền phát hiện không thấy Cố Dịch Đồng, lúc đó trong lòng cô không biết là mùi vị gì.
Dương Tuyền buông Cố Dịch Đồng ra, cầm lấy cái bao, Cố Dịch Đồng bưng một cái bánh bao đưa đến trước mặt Hạ Lộc Sanh: “Cho em“.
Hạ Lộc Sanh do dự một chút, liền vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Ba người Hạ Lộc Sanh đã ăn cơm xong nhưng vì bồi Cố Dịch Đồng mà ăn thêm một chút, Dương Tuyền cùng Lý Lôi trao đổi ánh mắt, đạt thành nhận thức chung.
“Cái kia... chị Dịch Đồng, tiểu Lộc, chúng em đi nghỉ ngơi nha. Từ tối hôm qua đến giờ không có ngủ“.
Lý Lôi phụ họa: “Đi thôi đi thôi, em đã buồn ngủ lắm rồi. Chị Dịch Đồng, Lộc Sanh, chúng em đi trước nha“.
Cố Dịch Đồng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhìn ra ý tứ của hai người, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, đành nhìn hai người chuồn mất.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Lộc Sanh, suy nghĩ một chút liền tìm đề tài: “Em ăn nữa không?”
Hạ Lộc Sanh lắc lắc đầu.
Bầu không khí lần thứ hai trở nên kỳ quái, Cố Dịch Đồng cảm thấy hơi hụt hẫng, cô nghĩ rằng họ đã hòa hảo rồi.
Gần mười giờ rưỡi tối, hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, sau khi tắt đèn không thấy biểu hiện của Hạ Lộc Sanh, trong lòng Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Ban ngày đã ngủ một giấc rồi, Cố Dịch Đồng rất lâu cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhưng vì sợ làm phiền đến Hạ Lộc Sanh nên cô vẫn duy trì một tư thế không dám nhúc nhích.
Ngay khi cô còn tưởng rằng Hạ Lộc Sanh đã ngủ thì đột nhiên nghe thấy em ấy nói: “Chị vẫn không muốn tiếp nhận tôi sao?”
Hô hấp Cố Dịch Đồng cứng lại, ngay sau đó giả vờ như đang ngủ không trả lời.
Thật lâu sau, Hạ Lộc Sanh khẽ thở dài một hơi, chậm rãi quay lưng đi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch Đồng đưa cả ba trở lại thành phố A. Mãi cho đến lúc chạng vạng mới đến nơi, Dương Tuyền chỉ đường cho Cố Dịch Đồng đưa họ đến dưới lầu chỗ ở mới của Hạ Lộc Sanh.
“Chị Dịch Đồng, đã trễ thế này chị ở lại ăn cơm đi, em cùng chị Tuyền sẽ đích thân nấu. Chị phải cho chúng em mặt mũi.”, Lý Lôi cười nhìn Cố Dịch Đồng.
Dương Tuyền phụ họa, Cố Dịch Đồng tránh không khỏi không thể làm gì khác hơn là ở lại. Ở tầng trệt có hộ dân mở một cửa hàng bách hóa nhỏ, họ mua nguyên liệu cho bữa tối rồi vào thang máy lên lầu.
Mãi đến lầu bảy thang máy mới dừng lại, khu này mỗi tầng một căn hộ, lầu bảy này chỉ có mình Hạ Lộc Sanh ở.
Dương Tuyền cầm chìa khóa mở cửa ra, Cố Dịch Đồng nhìn quanh đánh giá bốn phía. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, có chút xa lạ. Bỗng nhiên Cố Dịch Đồng nhìn chằm chằm vào hai chiếc camera ở góc trên bên trái.
“Chị Dịch Đồng?”, Lý Lôi kỳ quái nhìn Cố Dịch Đồng, “Vào đi chị!“.
Cố Dịch Đồng ổn định tinh thần, quay lại cười với Lý Lôi, đi theo Lý Lôi vào cửa. Dương Tuyền đem nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau đó nhanh chóng quay lại, lấy một đôi dép trong tủ giày dép ra, để trước mặt. của Cố Dịch Đồng: “Chị Đồng, dép của chị!“.
Đối diện với cái nhìn của Cố Dịch Đồng, Dương Tuyền chỉ vào Hạ Lộc Sanh, sau đó dùng khẩu hình không phát ra tiếng nói với Cố Dịch Đồng: “Lộc Sanh từ lúc dọn đến đây đã chuẩn bị cho chị, cái gì cũng cho chị một phần“.
Cố Dịch Đồng hiểu được khẩu hình của Dương Tuyền, trong lòng vừa ấm vừa chua.
Thay giày xong cô đến phòng khách, ánh mắt lập tức bị thứ trên tường thu hút. trên bức tường sơn trắng không có trang trí gì thêm, ngoại trừ một chiếc xe đạp đôi.
Chiếc xe đạp này cô không xa lạ gì, chính là chiếc xe cô đã tặng cho Hạ Lộc Sanh.
Cố Dịch Đồng không nói được trong lòng tư vị gì, lại không nhịn được có chút buồn cười, Lộc Sanh thậm chí còn mang chiếc xe đạp này theo, còn treo nó trên tường trong phòng khách.
Dương Tuyền nhận ra được tầm mắt Cố Dịch Đồng, cười: “Chị Đồng, hình như chị đã tặng chiếc xe đạp này cho tiểu Lộc phải không? Bình thường tiểu Lộc coi nó như bảo bối vậy, em với Lý Lôi mượn một chút cũng không cho“.
Hạ Lộc Sanh cảm thấy có chút không thoải mái khi bí mật bị lộ ra ngoài, cô thì thào nói: “Dương Tuyền!”
“Còn ở đó mà ngại ngùng...”, Dương Tuyền cười trêu ghẹo, “Được được, không nói em, ngược lại coi như tôi chưa nói gì với chị Đồng hết“.
Nói xong, như sợ làm cho Hạ Lộc Sanh bị chọc giận, vội vàng đổi chủ đề: “Lý Lôi, chúng ta vào bếp đi. Bản lĩnh của em đừng có gây họa cho người khác, vẫn nên để tôi nấu, em vào giúp tôi là được rồi“.
Mặc dù là Lý Lôi đã bảo Cố Dịch Đồng ở lại nhưng cô phải thừa nhận rằng tài nấu nướng của mình một lời khó nói hết. Nghe được Dương Tuyền gọi, Lý cười ha ha, gật đầu lia lịa.
Phòng khách còn lại Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người không nói chuyện, bầu không khí có chút vi diệu.
Sau khi ngồi một lúc lâu, Cố Dịch Đồng nói: “Tôi có thể đi xem xung quanh không?”
Hạ Lộc Sanh: “Cứ tự nhiên“.
Khách khí xa cách như người lạ với nhau, Cố Dịch Đồng bỏ qua sự khó chịu trong lòng, đứng dậy nhìn quanh phòng. Hạ Lộc Sanh cũng có một thư phòng, xem ra rất giống với cách trang trí trong thư phòng của cô, đồ đạc cũng tương đối giống nhau.
Thư phòng cạnh phòng ngủ chính. Cố Dịch Đồng vặn nắm cửa và mở cửa phòng ngủ chính.
Cô chạm vào công tắc trên tường, bật đèn một tiếng “tách tách“. Cố Dịch Đồng chậm rãi đi vào quan sát tỉ mỉ, rèm cửa sổ phòng ngủ chính được đóng lại, Cố Dịch Đồng trên dưới nhìn một lần sau đó đem rèm cửa sổ mở ra, cửa sổ phòng ngủ đối diện với cửa sổ một căn nhà khác.
Một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, trên cổ mang camera, trong tay đang cầm ống nhòm hướng về Cố Dịch Đồng.
Anh ta dường như không ngờ rằng rèm cửa sẽ đột ngột mở ra. Người đàn ông đặt ống nhòm xuống theo bản năng, ngẩng đầu nhìn lại đây. Khoảng cách quá xa để có thể nhìn thấy biểu hiện của nhau, nhưng một khắc này Cố Dịch Đồng tin chắc rằng hai người đang nhìn nhau.
Một giây sau, người đàn ông kia quay đầu lại rút vào phòng, kéo rèm cửa, tắt đèn.
Sắc mặt Cố Dịch Đồng hơi đổi một chút, vội vã ra ngoài. Hạ Lộc Sanh vừa vặn đứng ở cửa. Cố Dịch Đồng lao đi quá nhanh, không kịp dừng lại mà va chạm với Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh không hề chuẩn bị bị va vào ngã về phía sau kêu lên.
Cố Dịch Đồng tay mắt lanh lẹ, vội vàng vươn tay ôm eo em ấy: “Không sao chứ?”
Hạ Lộc Sanh với sự giúp đỡ của Cố Dịch Đồng đã đứng vững, cô vỗ về trái tim mình và lắc đầu, “Không sao đâu.”
Cố Dịch Đồng vội vã đi chặn người đàn ông cầm ống nhòm ở đối diện nên vội nói: “Lộc Sanh, tôi bỏ quên đồ trên xe, tôi xuống lấy, lát nữa sẽ quay lại“.
Không cho Hạ Lộc Sanh cơ hội trả lời, Cố Dịch Đồng vội vàng rời đi, xuống lầu chạy nhanh đến tòa nhà đối diện trong màn đêm, đi thang máy lên tầng bảy.
Cô gõ gõ cửa, bên trong đèn tắt yên tĩnh, Cố Dịch Đồng cẩn thận lắng nghe ở cửa một lúc nhưng không nghe thấy gì. Cố Dịch Đồng không chắc liệu người đó đã đi chưa hay anh ta đang trốn trong đó mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Khi chuẩn bị xuống thang máy, Cố Dịch Đồng lại nhìn vào camera ở tầng này.
Cố Dịch Đồng không quay lại nhà Hạ Lộc Sanh, cô gửi cho Dương Tuyền một tin nhắn: “Tôi có việc đột xuất, tối nay không ở lại ăn cơm được!”
Sau khi gửi tin nhắn, cô tắt chuông điện thoại. Sau khi ra khỏi thang máy, Cố Dịch Đồng từ lối thoát hiểm đi thang bộ lên. Mãi cho đến khi lên tới tầng năm cô mới cởi giày ra, dưới chân bước không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Khi đến khúc ngoặt giữa lầu sáu và lầu bảy liền ngồi trên bậc thang, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh lầu bảy.
Cố Dịch Đồng ở đó cả đêm, từ lầu bảy không thấy ai bước ra và không nghe thấy động tĩnh gì, mãi đến trưa hôm sau, Cố Dịch Đồng lúc này mới xác định người đàn ông cầm ống nhòm kia đã rời đi.
Cô đứng dậy hoạt động thân thể một chút rồi đến lầu sáu đi thang máy xuống.
Sau khi ra khỏi tòa nhà đối diện, cô vừa đi về phía tòa nhà của Hạ Lộc Sanh vừa lấy điện thoại ra nhìn, mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy cái tin nhắn, đều là Lý Lôi cùng Dương Tuyền.
“Chị Djch Đồng!”, Lý Lôi đứng bên cạnh xe của Cố Dịch Đồng, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của cô, sự phẫn nộ ban đầu chậm rãi đã biến thành do dự: “Chị Dịch Đồng, chị đã làm gì?”
Tối hôm trước, khi cùng Hạ Lộc Sanh ngủ một phòng, Cố Dịch Đồng cũng không có thật sự ngủ. Hôm qua lại lái xe bảy tám tiếng đồng hồ rồi lại ngồi trông chừng cả đêm, thân thể từ lâu đã không chịu nổi.
Nhìn đôi mắt giăng đầy tia máu của Cố Dịch Đồng, lời chất vấn của Lý Lôi không nói ra được.
“Lộc sanh đâu?”
Lý Lôi nghe thấy vẻ nghiêm trọng trong giọng điệu của cô, do dự chỉ lên lầu: “... ở nhà.”
“Đi, đi lên rồi nói!”
Hai người vội vã đi lên nhà Hạ Lộc Sanh, Lý Lôi gõ gõ cửa: “Dương Tuyền, mở cửa“.
Bên trong Dương Tuyền vừa chạy tới vửa nói: “Sao rồi sao rồi? Xe chị Đồng còn ở bên dưới hay chị ấy lái xe đi rồi?”
Nói rồi cửa từ bên trong mở ra, Cố Dịch Đồng hướng Dương Tuyền cười: “Tôi đây“.
Dương Tuyền: “.....”
“Vào nhà trước đi”, Cố Dịch Đồng nói..
Hạ Lộc Sanh ngồi ở phòng khách nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, quai hàm nghiến chặt, sắc mặt lạnh lùng.
Cố Dịch Đồng biết Hạ Lộc Sanh đã hiểu lầm mình bỏ chạy nên tức giận, nhưng bây giờ cô không lo được chuyện dỗ dành em ấy trước mà mở miệng nói luôn: “Lộc Sanh, em không thể tiếp tục ở lại đây nữa!”
Từ tối hôm qua Cố Dịch Đồng đi rồi không trở về, Hạ Lộc Sanh tựa như rơi vào hầm băng, cả người đều lộ ra một luồng ý lạnh, Lý Lôi cùng Dương Tuyền đều cẩn thận cả đêm. Buổi sáng mới ra ngoài, họ thấy xe của Cố Dịch Đồng vẫn còn ở đó, Hạ Lộc Sanh lúc này liền nói phải đợi Cố Dịch Đồng trở về lấy xe.
Hai người thay phiên đợi ở tầng dưới, vì sợ rằng Cố Dịch Đồng quay về lấy xe mà họ không biết.
Hiện tại mãi mới chờ đến lúc Cố Dịch Đồng quay lại, kết quả về đến nhà câu đầu tiên chính là không thể tiếp tục ở đây?
Hai người khiếp sợ nhìn Cố Dịch Đồng.
Hạ Lộc Sanh sững sờ, nhíu mày: “Cái gì?”
Cố Dịch Đồng không giấu giếm mà kể lại toàn bộ câu chuyện: “Đêm qua, tôi vô tình phát hiện một người đàn ông ở tòa nhà đối diện đang quan sát chúng ta bằng ống nhòm. Sau khi bị tôi phát hiện liền rút trở về“.
Lý Lôi không nhịn được vỗ bàn đứng lên, mắng: “Ghê tởm! Thế mà lại nhìn trộm! Ngươi này chính là tên biến thái!”
Cố Dịch Đồng sắc mặt bình tĩnh: “Không chỉ đơn giản nhìn trộm, cả đêm tôi ngồi xổm trước cửa nhà người đó cũng không thấy ai đi ra ngoài. Cả tối và sáng nay, căn phòng đều thật yên tĩnh như không có ai ở. Hẳn là hắn ta thừa dịp tôi chạy sang mà bỏ chạy rồi. Không phải chỉ đơn giản là nhìn trộm mà còn lắp camera theo dõi các em“.
Ba người đầu óc nhất thời không nghĩ được gì, có chút ngơ ngác, Dương Tuyền nói: “Chị Dịch Đồng, chị... chị cả đêm không về chính là đi ngăn người kia?”
Cố Dịch Đồng sửng sốt một chút, sau đó đỡ trán: “Bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này, trọng tâm là người đàn ông kia, là các em bị theo dõi, các em không thể tiếp tục ở lại đây!”
Lý Lôi cùng Dương Tuyền liếc mắt nhìn nhau, phía sau lưng lạnh run: “.... Chúng em bị theo dõi?”
Cố Dịch Đồng: “Các em thật sự quá bất cẩn, cửa thang máy có camera giám sát mà các em cũng không chú ý đến sao?”