Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 65: Chương 65: Chương 64




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 64:

Lý Lôi cùng Dương Tuyền liếc mắt nhìn nhau, yếu ớt hỏi: “Camera... sao vậy chị?”

Thấy hai người thực sự chưa phát hiện có gì không ổn, Cố Dịch Đồng hoàn toàn mất bình tĩnh: “Lúc các em dọn đến, ở cửa thang máy có hai camera giám sát không?”

Hai người họ bối rối, ai sẽ chú ý đến điều này?

Cố Dịch Đồng nói tiếp: “Hơn nữa hai cái camera này không cùng nhãn hiệu. Tôi lưu ý một chút thì thấy ở những tầng lầu khác, trước cửa thang máy cũng có camera nhưng chỉ có một cái, cùng hãng với một trong hai cái camera trước cửa chúng ta. Điều này chứng tỏ cái camera đó là của quản lý giám sát khu chung cư này“.

Tối qua khi cô đến căn nhà tòa nhà đối diện gõ cửa, nhìn thấy lầu bảy bên đó chỉ có một camera giám sát.

Vừa rồi khi từ thang máy lầu sáu xuống, cô cũng chú ý tới camera giám sát, cũng chỉ có một cái, cộng với hai cái camera gắn trước cửa nhà hạ lộc sanh, bốn camera trong đó ba cái cùng một nhãn hiệu vậy cái còn lại thật sự khả nghi.

“Hai cái camera kia đều có ánh đèn đỏ, cho thấy cả hai cái đều đang hoạt động. Trừ bỏ khả năng cái camera kia bị hỏng nên quản lý chung cư lắp thêm cái khác thì cái còn lại ai đã lắp nó? Ai đã giám sát các em?”

Lý Lôi cùng Dương Tuyền bị lời nói của Cố Dịch Đồng làm cho sợ hãi sởn tóc gáy, bọn họ tựa hồ đang suy nghĩ kỹ càng, Hạ Lộc Sanh trên sô pha rất bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chờ chút tôi đi hỏi quản lý chung cư xem chuyện gì đang xảy ra! Tôi nhìn cái camera kia còn rất mới, chưa có để lại bụi, chắc là vừa lắp không lâu!”

Dương Tuyền cùng Lý Lôi vẻ mặt bái phục Cố Dịch Đồng, nghe được cô nói như vậy không chút do dự gật đầu, chị Dịch Đồng quan sát thật cẩn thận mà! Bọn họ ở đây đã mấy tháng cũng không có phát hiện ra có gì không ổn!

Cố Dịch Đồng lại bổ sung một câu: “Dù sao thì các em cũng không thể tiếp tục sống ở đây cho đến khi đem người kia bắt được”

“Cái này, vậy làm sao mới bắt được người kia?”, Lý Lôi có chút mờ mịt.

Cố Dịch Đồng bình tĩnh nói: “Không phải camera giám sát của chung cư vẫn đang hoạt động sao? Đi xem lại các đoạn ghi hình chẳng phải sẽ biết ai đã tới đây lắp cái camera kia sao?”

Dương Tuyền bừng tỉnh vỗ tay cái bộp: “Đúng vậy! Cho dù hắn ta có che lại camera nhưng trong thang máy vẫn còn cái khác! Chúng ta liên hệ xem video ghi hình thì sẽ tìm được kẻ kia!”

Trên Cố Dịch Đồng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Đúng vậy, trước hết thì cứ về chỗ tôi mà ở, tôi sẽ để Cảnh Văn... “

“Không cần.”, Hạ Lộc Sanh đột nhiên lên tiếng. ngôn tình hay

Cố Dịch Đồng quay đầu nhìn em ấy, mím mím môi, nói: “Lộc Sanh, đây không phải là lúc để giận dỗi... “

Ngữ khí Lộc Sanh bình tĩnh nói: “Tôi không tức giận, chị cùng tôi có quan hệ gì? Tại sao lại thay tôi quyết định?”

Dương Tuyền bị lời nói của Hạ Lộc Sanh làm cho sửng sốt. Tiểu... tiểu Lộc có thể nói chuyện kiểu đó với chị Đồng? Chị Đồng sẽ đau lòng lắm! Đang muốn mở miệng hòa hoãn không khí, Lý Lôi đột nhiên kéo cô lại, sau đó chỉ vào phòng ngủ, ra hiệu cho hai người về phòng trước để lại không gian cho Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh.

Dương Tuyền do dự liếc nhìn Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng, sau đó quay lại nhìn Lý Lôi, Lý Lôi cứng ngắc lôi Dương Tuyền vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Dương Tuyền lo lắng nói: “Lý Lôi, tại sao chúng ta lại chạy đi như vậy? Mấy lời lúc nãy tiểu Lộc nói lỡ như làm chị Đồng tức giận lên, hai người...”

Lý Lôi ngắt lời Dương Tuyền: “Chị có bao giờ thấy chị Dịch Đồng nổi giận với Lộc Sanh không?”

Dương Tuyền yên lặng, đây là sự thật.

Trong phòng khách, Cố Dịch Đồng không nói gì nhìn Hạ Lộc Sanh một hồi lâu, cô mấp máy môi: “Lộc Sanh, chúng ta đừng có đem chuyện bản thân ra đùa được không?”

Hạ Lộc Sanh bất động thanh sắc, giữa lông mày có chút chấp nhất, lại lẳng lặng ngồi một hồi lâu, Hạ Lộc Sanh đột nhiên đứng dậy hướng phòng ngủ đi.

Khi đi ngang qua bên Cố Dịch Đồng, cô vô thức kéo em ấy: “Lộc Sanh“.

Hạ Lộc Sanh giơ cánh tay lên hất tay Cố Dịch Đồng ra, bởi vì đang ở nhà mặc đồ ngủ rộng rãi, cô giơ tay lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn.

Vẻ mặt Cố Dịch Đồng thay đổi, nắm lấy cánh tay của Hạ Lộc Sanh, mặc kệ em ấy giãy dụa, cô xắn ống tay áo của em lên, thanh âm mang theo tức giận lại có chút run rẩy: “Trên tay em là xảy ra chuyện gì?”

Trên cánh tay em ấy từng vết từng vết cứa che kín cánh tay, một số đã kết vảy, một số chỉ còn lại vết sẹo, càng nhìn Cố Dịch Đồng càng sợ hãi. Nghĩ đến thảm cảnh trước khi trùng sinh, trong lòng cô cảm thấy kinh hãi, sao lại có thể xảy ra chuyện này, Lộc Sanh làm sao còn có thể tự tổn thương chính mình? Không phải nói bản thân cô thay Lộc Sanh gánh chịu kết cục sao?

Hạ Lộc Sanh quay đầu đi, cắn môi không nói.

Cố Dịch Đồng lần đầu tiên hét lên với Hạ Lộc Sanh: “Nói chuyện đi!!!!”

Hạ Lộc Sanh giẫy giụa muốn thoát khỏi tay của Cố Dịch Đồng, cô bỏ tay áo xuống, giọng điệu vẫn cố chấp: “Không cần chị quan tâm!“.

“Hạ Lộc Sanh!!”, Cố Dịch Đồng siết chặt vai Hạ Lộc Sanh, cô đỏ vành mắt: “Em muốn tôi thế nào mới được?!?”

Một câu nói đầy miễn cưỡng làm trái tim của Hạ Lộc Sanh đau đớn, cô có bao giờ thấy chị Dịch Đồng yếu đuối thế này chưa? Hạ Lộc Sanh trong tiềm thức khẽ động: “Tôi cũng không biết, tôi không cố ý như vậy...”

Nhưng trong những đêm nhớ về Cố Dịch Đồng không thể chợp mắt, trong lúc cô nghĩ về chuyện chị ấy sẽ không tiếp nhận mình cô bắt đầu cô bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc của mình, sự chán nản vô vọng, hận ý không cam lòng làm cô không thể thoát ra.

Chờ cô từ trong cảm xúc thoát ra, chính mình cũng đã đầy rẫy vết thương nhưng ngay cả khi tỉnh dậy, cô cảm nhận được đau đớn từ vết thương cũng không có chút nào hoảng sợ, luống cuống.

Mà là thoải mái.

Sự thoải mái không thể tả được, trạng thái nặng nề trong lòng cùng sự tuyệt vọng có thể được thả lỏng trong chốc lát, cứ như chỉ có thân thể đau đớn thì trong lòng mới dễ chịu một chút.

Ánh mắt Cố Dịch Đồng chăm chú khóa chặt trên khuôn mặt Hạ Lộc Sanh, cô kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói: “Liên quan đến tôi sao?”

Hạ Lộc Sanh há miệng, cuối cùng không lên tiếng.

“.... Bởi vì tôi không chịu chấp nhận em?”

Hạ Lộc Sanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là lắc lắc đầu: “Tôi không biết“.

Tay Cố Dịch Đồng vẫn đang nắm chặt trên vai Hạ Lộc Sanh, sức mạnh trên tay khiến Hạ Lộc Sanh đau, nhưng cô lại cắn chặt môi chịu đựng.

Cố Dịch Đồng nghĩ đến mấy năm trước ở trong võ quán, cô cùng Lục Viễn thi đấu với nhau, phía dưới võ đài, Hạ Lộc Sanh đã không kiềm chế được đắm chìm vào cảm xúc của mình. Hiển nhiên, đời này sự ảnh hưởng của cô đối với em ấy đã vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.

Cô nhất thời có chút mờ mịt, không biết bản thân cô vì số mệnh bất định mà đem Hạ Lộc Sanh đẩy ra đến tột cùng là đúng hay sai?

Chính mình vốn tưởng rằng đối với Hạ Lộc Sanh như vậy là tốt nhưng bây giờ nhìn xem, có vẻ không phải như vậy. Bất kể là là tác nhân bên ngoài hay là bởi chính bản thân em ấy thì đó cũng đều không phải là điều mà cô kỳ vọng.

Vậy bản thân cô làm như vậy đến tột cùng có ý nghĩa gì không? Chính mình lại đang kiên trì vì điều gì? Cố Dịch Đồng bắt đầu nghi ngờ về quyết định của mình. Hơn nữa trải qua chuyện người đàn ông kia theo dõi cùng camera trước cửa, cô rõ ràng thấy được tâm lý của mình đã thay đổi, cô không thể yên tâm như trước khi giao cô gái nhỏ này cho bất kỳ ai được.

Một lúc lâu sau, Cố Dịch Đồng buông vai Hạ Lộc Sanh ra, khàn giọng hỏi: “Lộc Sanh, nếu như hai chúng ta ở cùng nhau có thể là một bi kịch thì sao? Em cũng sẽ không buông tay, muốn tiếp tục thử một lần sao?”

Đây là lần đầu tiên Cố Dịch Đồng cùng với cô nói về chuyện tình cảm, Hạ Lộc Sanh đột nhiên trở nên căng thẳng. Sau khi nghe những lời của Cố Dịch Đồng, cô không chút do dự mà gật đầu: “Em sẽ!”

Sau khi nói xong lại có chút không hiểu rõ: “Tại sao là bi kịch? Là bởi vì người khác không hiểu được sao? Hay là do sẽ bị người đời chỉ trỏ?”

Cố Dịch Đồng không biết phải nói thế nào, cô sắp xếp ngôn ngữ, hồi lâu mới nói: “Tôi nói ví dụ, nếu một trong hai chúng ta có người phải ra đi trước, ý tôi là loại rời đi về nơi an nghỉ, nếu như người rời đi trước là rôi, em còn muốn ở bên cạnh tôi sao?”

Hạ Lộc Sanh cảm thấy câu hỏi của Cố Dịch Đồng rất kỳ quái, cô nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Muốn!”

Cố Dịch Đồng không ngờ câu trả lời của Hạ Lộc Sanh lại thẳng thắn như vậy, cô hơi ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Em thích chị, chính là chỉ muốn ở bên chị, dù cho chỉ là một đoạn thời gian thì vẫn muốn đi cùng chị, ở cạnh chị!!”, Hạ Lộc Sanh dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa em rất xấu xa, xấu đến mức hy vọng rằng coi như là em rời đi trước thì cũng không muốn chị yêu thích thêm bất kỳ người nào, em muốn chị luôn nhớ đến em!“.

Cô vốn cố chấp, có thể đối xử với người khác vẫn luôn mang tấm lòng rộng lượng không nghi ngờ hay nói đúng hơn là cô không quan tâm đến họ nghĩ gì nhưng đối với Cố Dịch Đồng thì khác. Cô không chỉ cố chấp còn ích kỷ tùy hứng, nghĩ đến việc Cố Dịch Đồng sẽ thích người khác, trong lòng cô cảm thấy ghen tị và khó chịu.

Cô đem tâm của mình phơi bày trước mặt Cố Dịch Đồng không chút nào che giấu, Cố Dịch Đồng sợ đến nhất thời không phản ứng lại, một hồi lâu sau đó mới lại nói: “Vậy... vậy nếu như người rời đi trước là tôi thì sao?”

Hạ Lộc Sanh: “Dù vậy cũng muốn được ở cùng chị. Chí ít em là người chiếm trọn đời này của chị, người cùng chị đi đến cuối đời là em, cả đời này của chị đều là em, tại sao em lại không muốn ở cùng chị?”

Cố Dịch Đồng không nói nên lời phản bác, thậm chí còn cho rằng những gì Hạ Lộc Sanh nói rất có lý.

“Vậy còn em, sau đó em sẽ làm thế nào bây giờ?”

Hạ Lộc Sanh sững sờ trong vài giây trước khi cô ấy hiểu ý của Cố Dịch Đồng, cô nói: “Chị Dịch Đồng, là chị đã nói với em, sự sống có thể kéo dài, chị nói em là sự tiếp nối của mẹ ở thế giới này, em còn mẹ còn“.

Hạ Lộc Sanh hơi nâng cằm lên, rõ ràng từng chữ từng câu nói: “Nếu như thật sự chị rời đi trước em, vậy em sẽ thật cẩn thận mà sống, sống phần của mẹ cũng thay cả phần của chị, em còn chính là hai người còn!”

Đây là câu trả lời mà Cố Dịch Đồng chưa bao giờ nghĩ tới. Cô cho rằng mất đi người mình yêu thương sẽ rất thống khổ, có được rồi mất đi sẽ càng đau khổ hơn, chắc chắn là vậy nên cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Cô tự cho rằng như vậy sẽ tốt cho Lộc Sanh, tự cho là....

Hạ Lộc Sanh có chút bất an: “Chị Dịch Đồng, tại sao chị lại hỏi như vậy? Chị đang giấu em chuyện gì sao?”

Hạ Lộc Sanh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu không phải không có lý do làm sao chị Dịch Đồng lại hỏi mấy vấn đề này?

Đúng vào lúc này, Cố Dịch Đồng vòng tay qua vai Hạ Lộc Sanh, ôm em ấy vào trong ngực mình: “Lộc Sanh, xin lỗi!”

Hạ Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng làm cho có chút bối rối, tay chân đang luống cuống, chợt nghe Cố Dịch Đồng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai.

“Chỉ vì tôi thích em thôi có đủ không?”

Khoảnh khắc lời này vừa dứt, Cố Dịch Đồng nhận ra được người trong ngực bỗng nhiên dừng lại, bất động như thể bị điểm huyệt.

Cố Dịch Đồng lặp lại: “Không phải vừa nãy hỏi tôi dựa vào cái gì thay em quyết định sao? Chỉ bằng tôi thích em có đủ hay không?”

Thời gian dường như đóng băng ở đây, Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng giữ nguyên tư thế một lúc lâu, nhưng khi Cố Dịch Đồng không thể đứng yên muốn buông tay ra để xem phản ứng của người trong lòng mình thì cô gái nhỏ đột nhiên cử động.

Cô gái nhỏ ôm chặt lấy Cố Dịch Đồng, siết chặt đến bên sườn cô đau đớn, Cố Dịch Đồng bị siết đau “híc” một tiếng nhưng trên mặt không nhịn được ý cười.

Cố Dịch Đồng: “Nhưng tôi có điều kiện!”

Cô gái nhỏ vùi mình vào cổ Cố Dịch Đồng mãnh liệt gật đầu, nghe cũng chưa nghe mà đã đáp ứng.

Cố Dịch Đồng vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ nói: “Sau này không cho phép em tự tổn thương chính mình!”

Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải lạc quan tiến về phía trước!”

Cô gái nhỏ tiếp tục gật đầu liên tục.

“Đáp ứng tôi hai điều này rồi sẽ không được đổi ý!”

Cô gái nhỏ như cũ gật đầu.

Cố Dịch Đồng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cô cảm nhận được sự ẩm ướt ở cổ, ững sờ một lúc, như thể cảm nhận được điều gì đó, Cố Dịch Đồng nâng đầu em ấy lên đồng thời lùi ra sau một chút tạo ra khoảng cách.

Nhìn kỹ lại, cô gái nhỏ đã lệ rơi đầy mặt.

==============

Hai người yêu nhao rồi!!!!!!! *tung hoa*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.