Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 66: Chương 66: Chương 65




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 65:

Mặt mày Cố Dịch Đồng ôn nhu, nở nụ cười, lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô gái nhỏ, thì thầm: “Sao em khóc?”

Nước mắt của cô gái nhỏ càng rơi xuống nhiều hơn, cô nghiêng người tựa vào trong lòng Cố Dịch Đồng, hai tay nắm chặt hai bên vạt áo chị ấy, đầu chôn vào cổ chị.

Cố Dịch Đồng để cô gái nhỏ ôm mình, trong lòng cảm thấy căng đầy, cô nghiêng đầu hôn lên vành tai cô gái nhỏ, sau vài giây, cô không kìm được mà lại nghiêng đầu hôn thêm một cái.

Dương Tuyền ở trong phòng ngủ nghe tiếng hét của Cố Dịch Đồng, lo lắng đến mức đi tới đi lui, bây giờ không nghe thấy động tĩnh của hai người họ, cô càng cảm thấy lo lắng: “Sao lại không có tiếng động? Lý Lôi, có chuyện gì không đây?”

Lý Lôi cũng lo lắng khi nghe tiếng hét của Cố Dịch Đồng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chị Dịch Đồng lớn tiếng với Lộc Sanh nhưng so với Dương Tuyền thì bình tĩnh hơn tí: “Chắc... không sao đâu, chị Dịch Đồng quan tâm Lộc Sanh như vậy... “

“Nhưng vừa rồi, chị Dịch Đồng hình như đang mắng Lộc Sanh“.

Lần này Lý Lôi cũng không chắc nữa.

“Hay là chúng ta hé cửa nhìn thử một chút?”

Lý Lôi do dự: “Chuyện này hình như không tốt đâu? Không được, không được“.

Nhưng Dương Tuyền thật sự là không yên lòng, sự yên tĩnh bên ngoài làm lòng cô thật lo lắng, cô kiên quyết nói: “Kệ đi, không nhìn thử một chút lòng tôi không yên được!”

Bỏ qua lời can ngăn của Lý Lôi, Dương Tuyền lặng lẽ mở một khe cửa, lén lút nhìn hai người ở bên ngoài.

Nhìn một cái cả người như bị sét đánh, cô trơ mắt nhìn Cố Dịch Đồng đang mỉm cười hôn lên vành tai của Hạ Lộc Sanh. Nếu lúc này mà cô vẫn không nhìn ra chuyện gì không đúng giữa hai người họ thì cô thật sự đã sống uổng phí hơn hai mươi năm rồi!

“Chị Tuyền, sao vậy?”, Lý Lôi kỳ lạ nhìn Dương Tuyền.

Dương Tuyền chỉ vào cửa lắp bắp: “Chị... Chị Đồng cùng tiểu Lộc.... hai... hai người...”

Lý Lôi không hiểu ý của Dương Tuyền, nghĩ rằng hai người đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng ra mở cửa, nhưng tay còn chưa có đụng tới tay nắm cửa đã bị Dương Tuyền kéo lại.

Dương Tuyền hai má ửng hồng vội vàng nói: “Đừng, đừng đi ra ngoài! Chị Đồng cùng tiểu Lộc đang ôm nhau! Hơn nữa,.... chị Đồng còn.... hôn tiểu Lộc!!!”

Lý Lôi chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại, chỉ chốc lát sau đột nhiên “xì” một tiếng nở nụ cười: “Chị Dịch Đồng là muốn chấp nhận Lộc Sanh rồi sao?”

Theo như phương thức ở chung của hai người này dạo gần đây, hiện tại lại ôm nhau mà chị Dịch Đồng còn hôn Lộc Sanh thì ngoại trừ điều này thì không còn nguyên nhân nào khác, đúng không?

Nghe vậy, Dương Tuyền càng ngây người, Lý Lôi đã sớm biết chị Đồng cùng tiểu Lộc là quan hệ này sao?

“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì??? Sao giống như chỉ có mình tôi không biết gì hết vậy?”

Dù gì thì Dương Tuyền cũng không phải là người ngoài, hơn nữa hiện tại Dương Tuyền cũng đã biết rồi, Lý Lôi liền giải thích rõ ràng mọi chuyện, Dương Tuyền giờ mới hiểu được Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh khoảng thời gian này chiến tranh lạnh là vì chuyện gì.

Cả hai không biết tình huống bên ngoài thế nào, núp ở trong phòng ngủ không dám ra, mãi đến tận khi Cố Dịch Đồng gõ gõ cửa: “Dương Tuyền, Lý Lôi, hai em thu dọn đồ đạc, cùng nhau đến chỗ của tôi“.

Hai người từ trong phòng ngủ đi ra, Dương Tuyền nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, cô gái nhỏ trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, hơi quay đầu về hướng Cố Dịch Đồng nói chuyện.

Dương Tuyền không nhịn được ở trong lòng cười em ấy, vừa rồi còn mặt lạnh làm người khác nghẹn mà bây giờ liền mang bộ dạng cô vợ nhỏ, cảm giác này thật sự là vi diệu!

Ngay khi đang nghĩ ngợi, cô đột nhiên nghe thấy Lý Lôi nói: “Chị Dịch Đồng, em sẽ không đến chỗ chị, chị chịu khó chạy vòng một chút chở em về nhà là được rồi“.

Dương Tuyền bỗng nhiên hoàn hồn, lại gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chị Đồng, chị đưa chúng em về nhà tụi em đi. Trước đó vì lo cho tiểu Lộc sống ở đây một mình bên em và Lý Lôi mới ở cùng. Hiện tại tiểu Lộc về nhà chị bên kia thì cũng không cần hai tụi em chăm sóc nữa“.

“Là lo lắng chỗ tôi không ở đủ sao? Đúng thật là hơi kẹt vì dể hai em ở chung một phòng nhưng nếu ở nhà tôi bên kia thì thuận tiện cho công việc của mấy em hơn...”

Dương Tuyền lắc đầu liên tục: “Không phải, không phải vì không muốn ở chỗ chị mà là vừa lúc ba mẹ em đến thành phố A ở một thời gian, nhân lúc không phải đi làm em muốn ở cạnh họ nhiều chút“.

Lý Lôi cũng nhất quyết đòi về nhà, Cố Dịch Đồng chỉ có thể đồng ý với hai người: “Được rồi, vậy tôi đưa các em về. Bây giờ từng người thu dọn đồ đạc đi“.

“Dạ“.

Lý Lôi cùng Dương Tuyền trong lòng thở ra một hơi, bọn họ không muốn trở thành bóng đèn đâu nha!

Cả ba người đều bận rộn thu dọn, sau khi Cố Dịch Đồng giúp Hạ Lộc Sanh thu dọn quần áo trong phòng ngủ thì vỗ vỗ vali, nhìn người phía sau, hỏi: “Quần áo đã thu dọn rồi, em còn muốn mang gì theo không?”

Hạ Lộc Sanh mò đến đầu giường, cầm lấy khung ảnh trên bàn đầu giường, đưa cho Cố Dịch Đồng: “Cái này nữa!”

Nhìn đồ trong tay Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng lại không nhịn được cười, đây là bức ảnh chụp chung của cô cùng Hạ Lộc Sanh được in nổi: “Lúc đó không phải em đang tức giận với chị sao? Sao còn muốn cầm khung hình theo?”

Nói còn chưa dứt lời, Hạ Lộc Sanh đã méo xẹo khuôn mặt, bày ra vẻ oan ức: “Em... em sợ bị chị giận, lỡ như chị giận em dọn ra ngoài ở mà đem mấy thứ này bỏ hết thì biết làm thế nào!”

Lúc đó không phải người nổi giận là em ấy sao? Giận mà còn có thể nghĩ tới mấy thứ này? Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười, nhận lấy khung ảnh từ tay Hạ Lộc Sanh, vừa đem khung ảnh bỏ vào vali vừa nói: “Đồ của em vẫn còn ở đó!”

Hạ Lộc Sanh sững sờ một hồi, sau đó cười nhẹ.

Sau hai mươi phút, Dương Tuyền cùng Lý Lôi dọn xong đồ đạc, vừa ra đến trước cửa bước chân Hạ Lộc Sanh dừng lại: “Xe đạp của em làm sao giờ?”

Cố Dịch Đồng cảm thấy buồn cười, đưa tay ra bóp má Hạ Lộc Sanh: “Là bị quay lén, không phải bị trộm. Trước khi em phát hiện không phải xe đạp vẫn còn nguyên đó sao? Yên tâm đi, không mất đâu“.

Dương Tuyền ở một bên nhìn động tác của hai người, đột nhiên đỏ mặt quay lưng lại, huhu, thật không nên nhìn mà!

Sau khi lên xe, Cố Dịch Đồng được Dương Tuyền nhắc nhở lái xe đến văn phòng quản lý khu nhà, cô bước xuống xe: “Ba người các em ở trên xe chờ tôi, tôi đi một chút rồi về“.

Sau một vài phút, Cố Dịch Đồng quay lại: “Tôi đã hỏi quản lý, camera kia đúng thật không phải do bọn họ lắp, bọn họ sẽ xem lại băng ghi hình để tìm coi ai là người đã lắp, tìm được sẽ gọi cho chúng ta“.

Dù đã có sự chuẩn bị nhưng lúc này được quản lý xác nhận, ba người trong xe không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi đánh một vòng đem Lý Lôi cùng Dương Tuyền đưa về nhà, trong xe chỉ còn lại Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, dọc đường đi Hạ Lộc Sanh liên tục nói chuyện, rõ ràng tâm trạng đang rất vui.

Về đến nhà, Kỳ Cảnh Văn đang chơi game trong phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện, thời điểm nhìn thấy Hạ Lộc Sanh thì sững sờ, chợt nở nụ cười: “Ơ kìa, Lộc Sanh về rồi hả, hòa với chị hai rồi?”

Hạ Lộc Sanh có chút ngượng ngùng trước câu hỏi của Kỳ Cảnh Văn.

Cố Dịch Đồng liếc nhìn cô gái nhỏ, sau đó bước lên phía trước vỗ cậu ta một cái: “Thiếu đòn hả!”

Kỳ Cảnh Văn cười hì hì nhìn Cố Dịch Đồng, nói: “Chị, em muốn đi du lịch mấy ngày, chị giúp em gạt mẹ nha!”

Bây giờ đang là nghỉ hè.

Cố Dịch Đồng nhíu mày nhìn cậu ta, nhìn chằm chằm đến mức cậu ta có chút xấu hổ, sau đó đột nhiên nói: “Đi cùng cô bạn cùng bàn cấp ba kia của em?”

Kỳ Cảnh Văn ho nhẹ, sau đó gật đầu, Cố Dịch Đồng chế nhạo một tiếng, đồng ý: “Khi nào đi?”

Kỳ Cảnh Văn mừng khôn xiết, vội vàng quay người về phòng ngủ, từ trong phòng ngủ kéo ra một chiếc vali: “Em thu dọn đồ đạc xong xuôi hết rồi, em đi liền!”

Cố dịch đồng: “.................”

Vậy là chỉ còn chờ cô gật đầu một cái liền đi đúng không? Cố Dịch Đồng tức giận lườm một cái: “Biến, biến, biến nhanh lên!”

“Tuân lệnh!!!”

Kỳ Cảnh Văn vội vàng đáp lại, kéo vali chạy từ từ ra cửa.

Cố Dịch Đồng đã không nghỉ ngơi mấy ngày liền, cả đêm qua cũng không ngủ. Hiện tại cô đã kiệt sức rồi, cô nhìn thời gian, đã hai giờ chiều, cô dơn giản làm hai bát mỳ, ăn no bụng liền không muốn động đậy nữa.

Cô đưa Hạ Lộc Sanh đến phòng ngủ chính, vừa thay đồ ngủ vừa nói: “Lộc Sanh, theo chị ngủ trưa một chút đi“.

Hai người trước kia là cùng nhau ngủ nên khi nói ra những lời này Cố Dịch Đồng không cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mãi đến khi hồi lâu không nhận được lời đáp lại cô mới phát hiện có gì kỳ quái.

Cô quay đầu lại nhìn về phía cô gái nhỏ, chỉ thấy em ấy đang đứng cạnh giường vẻ mặt đỏ ửng, vành tai cũng phiếm hồng, dáng vẻ nhỏ bé lo lắng của em ấy thực sự rất đáng yêu.

Cố Dịch Đồng bật cười, trong chốc lát không dừng lại được, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đó thấy cô gái nhỏ xấu hổ quá rồi mới miễn cưỡng nín cười.

Cuối cùng em ấy vẫn là cùng Cố Dịch Đồng nằm ở trên giường, hai người ngủ cạnh nhau, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Sau khi lẳng lặng nằm một lúc, Cố Dịch Đồng bỗng nhiên quay sang bên cạnh, vòng tay qua người, ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, sau đó lại tìm tư thế thoải mái nằm yên.

Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng ôm vào trong lồng ngực, trái tim căng thẳng như sắp muốn nhảy ra ngoài.

Cắn cắn môi, Hạ Lộc Sanh vươn tay chọc chọc Cố Dịch Đồng, nhẹ giọng hỏi: “Chị Dịch Đồng, chị thích em từ khi nào?”

Cố Dịch Đồng: “Không biết nữa“.

Cô gái nhỏ rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, nhẹ nhàng rầm rì hai tiếng: “Cũng phải có thời điểm chứ...”

Cố Dịch Đồng hỏi ngược lại: “Vậy em thích chị từ khi nào?”

Cô gái nhỏ đột nhiên nghẹn lời, suy nghĩ hồi lâu mới lẩm bẩm: “Em không biết...”

Nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trên đầu, cô gái nhỏ không vui, sau khi suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy lúc em ở nhà dì Cố thổ lộ với chị, lúc đó chị có thích em không?”

Bầu không khí nháy mắt trầm mặc.

“..... Thích!”

Cô gái nhỏ trong ngực hơi nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tuy rằng không nhìn thấy nhưng giờ khắc này ánh mắt lại mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lúc ấy chị đã thích em? Vậy sao chị lại từ chối em?”

Sự bàng hoàng cùng ấm ức hiện rõ trên mặt em ấy lúc đó, Cố Dịch Đồng muốn quên cũng quên không được, cô suy nghĩ một chút: “Bởi vì chị không dũng cảm được như em“.

Đây là câu trả lời gì vậy? Hạ Lộc Sanh đang định bày tỏ sự không hài lòng, nhưng gương mặt đột nhiên nóng lên, Hạ Lộc Sanh sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại chuyện gì xảy ra thì hai má đỏ bừng, sự không hài lòng vừa sinh ra trong nháy mắt tan biến, cô thu người vào trong lòng Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng buồn cười nhìn Hạ Lộc Sanh, nghĩ đến bộ dạng vừa hùng hổ doạ người vừa bướng bỉnh của em ấy khi bị cô từ chối tình cảm trước đây, cô thực sự không bao giờ tưởng tượng được rằng sau khi ở bên nhau cô gái nhỏ lại sẽ thẹn thùng thành như vậy.

Cúi đầu mỉm cười nhìn cô gái nhỏ, trong ánh mắt Cố Dịch Đồng đầy dịu dàng và cưng chiều, cô đưa tay xoa xoa đầu em ấy, từng chút từng chút dỗ dành.

“Chị Dịch Đồng”, cô gái nhỏ trong lòng rầu rĩ gọi.

Cố Dịch Đồng nheo mắt trấn tĩnh lại, động tác vuốt tóc vẫn không ngừng: “Sao vậy em?”

Cô gái nhỏ rụt rụt rè rè mở miệng: “Em muốn chỗ này!”

“Chỗ nào?”, Cố Dịch Đồng không hiểu lời cô gái nhỏ.

Cánh tay của Hạ Lộc Sanh từ trong chăn bông rút ra, lần mò lên phía trên, mò tới trên mặt Cố Dịch Đồng, đầu ngón tay của em ấy đặt lên môi của Cố Dịch Đồng, nhẹ nhàng chạm vào.

“Chỗ này“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.