Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 66:
Theo động tác của Hạ Lộc Sanh, tim của Cố Dịch Đồng như loạn nhịp, vành tai nóng như lửa đốt, vừa rồi cô vẫn đang cười sự nhút nhát của Hạ Lộc Sanh, không nghĩ tới nó lại đảo ngược nhanh như vậy.
Cô gái nhỏ từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, gò má nổi lên những đám mây đỏ, cắn cắn môi rướn người lên thăm dò, chậm rãi hướng về Cố Dịch Đồng.
Cố Dịch Đồng theo bản năng nín thở, nhìn cái đầu nhỏ càng ngày càng gần mình, lòng cô càng hồi hộp.
Ngón tay của cô gái nhỏ vẫn đặt trên môi cô, xem nó như định vị mà hướng tới.
“Lộc....”, đầu óc Cố Dịch Đồng “oành” một tiếng, ngoại trừ sự mềm mại in trên môi, cô không còn biết gì cả.
Cô gái nhỏ bỏ ngón tay ra khỏi môi Cố Dịch Đồng, đổi thành vòng lấy cổ Cố Dịch Đồng.
Hai đôi môi chạm nhau một hồi lâu Cố Dịch Đồng mới phản ứng lại, mà vừa lúc này cô gái nhỏ đang dán lấy mình lại đột nhiên đưa lưỡi ra liếm liếm môi mỏng của Cố Dịch Đồng đầu óc cô lại trở nên trống rỗng.
Bản thân cô gái nhỏ cũng thẹn thùng chết được, còn không chờ Cố Dịch Đồng phản ứng lại cũng đã rút vào trong vòng tay của cô, đôi tay nhỏ bé siết chặt quần áo Cố Dịch Đồng, vùi trong vòng tay cô không chịu ngẩng đầu.
Cố Dịch Đồng mấp máy môi, trầm giọng nói: “Lộc Sanh..”
“Dạ...”, Hạ Lộc Sanh ở trong lòng cô nhẹ giọng đáp.
“Ngẩng đầu lên“.
Cô gái nhỏ khẽ cắn môi, tiếng trống trong lòng đang thúc giục, một lúc sau ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Trong chớp mắt tiếp theo, Cố Dịch Đồng đột nhiên cúi đầu, môi mỏng của cô che lên môi cô gái nhỏ, dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cô gái trong lòng mình, đôi má của em ấy đỏ bừng, thẹn thùng không dám mở mắt, tùy ý để Cố Dịch Đồng hôn.
Thời gian trôi qua, Cố Dịch Đồng đòi lấy càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, cô gái nhỏ siết chặt quần áo của Cố Dịch Đồng bằng đôi tay nhỏ bé của mình, như thể ở bên trong sự chìm đắm mà tìm một điểm tựa cho mình.
Không biết qua bao lâu, Cố Dịch Đồng chậm rãi ngừng lại, hai người thở dốc, có chút gấp gáp, trán tựa trán từ từ khôi phục hô hấp.
“Toát mồ hôi rồi”, Cố Dịch Đồng đột nhiên mở miệng, phá vỡ ái muội trong phòng.
Hạ Lộc Sanh không nhịn được cười, nhẹ giọng trả lời: “Em cũng vậy.”
Sau màn đối thoại, cả hai đều bật cười. Cố Dịch Đồng nhìn vẻ mặt Hạ Lộc Sanh, trong lòng phi thường thỏa mãn, thậm chí hi vọng thời gian có thể dừng lại vào lúc này. Cùng với nụ cười của người mình yêu, năm tháng trở nên bình lặng.
Cố Dịch Đồng mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ Hạ Lộc Sanh, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, đêm qua Hạ Lộc Sanh bởi vì Cố Dịch Đồng một đi không trở lại mà cũng một đêm không ngủ, giờ cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ sâu.
Chạng vạng, Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng đánh thức.
Cố Dịch Đồng nắm mũi Hạ Lộc Sanh không cho em ấy thở, lắc lắc: “Tỉnh nào, tỉnh nào ~”
Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng bị nắm mũi, há mồm xoay người chỗ khác, Cố Dịch Đồng lại ý đồ xấu dùng tay che miệng em ấy lại.
“Ah, ư....ư...”, cô gái nhỏ tỉnh dậy, bị bắt nạt nên nhẹ giọng rầm rì
Cố Dịch Đồng sợ Hạ Lộc Sanh sẽ bị ngạt thở, vì vậy cô buông tay ra, cười khẽ: “Nhanh dậy nào, còn ăn cơm nữa“.
Cô gái nhỏ vò vò đầu tóc rối tung, từ trên giường ngồi dậy, lên án: “Chị Dịch Đồng, trước đây chị không có chọc ghẹo em như vậy ~~”
Hạ Lộc Sanh vẻ mặt oan ức, Cố Dịch Đồng bị em ấy làm mắc cười: “Ok ok, chị sai rồi, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất“.
Tuy rằng ngoài miệng Hạ Lộc Sanh oán giận nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, cô rất vui khi có thể làm nũng thế này với chị Dịch Đồng, lên án bất quá là muốn chị ấy dỗ dành cô một chút.
Hai người ở nhà liên tục hai ngày, đến ngày thứ ba, Tề Điệp gọi điện đến: “Khách hàng ở thành phố H này mình thật sự không thể làm tiếp được nữa, cậu nhanh nhanh trở lại bắt lấy hắn cho mình đi“.
Khách hàng mà Tề Điệp nhắc tới vốn dĩ là do Cố Dịch Đồng phụ trách, mấy ngày gần đây Cố Dịch Đồng không đến công ty nên mới chuyển cho Tề Điệp.
“Sao vậy?”
Tề Điệp: “Thật là kỳ quá, mình không chỉnh được, không chỉnh được“.
“Được rồi, lát nữa mình cùng Lộc Sanh đến công ty“.
Đã lâu không có nghe tên Hạ Lộc Sanh từ trong miệng Cố Dịch Đồng, Tề Điệp đầu tiên là giật mình, sau đó bật cười: “Cậu làm hòa với Lộc Sanh rồi hả?”
Cố Dịch Đồng: “Uhm”
“Vậy mình sẽ chờ cậu cùng cô giáo nhỏ“.
Nửa giờ sau, Cố Dịch Đồng dẫn theo Hạ Lộc Sanh đến công ty, Tề Điệp vừa nhìn thấy Hạ Lộc Sanh liền đi tới: “Cô giáo nhỏ ~~, chị đây nhớ em muốn chết. Em cùng họ Cố kia giận dỗi nhau giờ hòa rồi he, sao không tới công ty thăm chị gái này?”
Hạ Lộc Sanh có chút xấu hổ, làm sao chị ấy biết được cô đã chiến tranh lạnh với chị Dịch Đồng?
Có người ở văn phòng công ty nhìn họ, thấy Hạ Lộc Sanh thì có chút náo loạn, sau khi tham gia “Gia đình nhỏ hạnh phúc” thì độ nổi tiếng của Hạ Lộc Sanh rõ ràng đã tăng hơn nhiều.
Có người chủ động tiến lên chào hỏi: “Cố tổng, có phải cô gái nhỏ bên cạnh chị là Hạ Lộc Sanh không? Là nghệ sĩ Cello lúc trước tham gia chương trình tống nghệ, gọi là... gì ta...., là...”
“[Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] đó!”, có người không nhịn được lên tiếng.
“Đúng đúng”
Tề Điệp cười trêu: “Ơ kìa, công ty chúng ta cũng có người nhận ra Lộc Sanh nha ~”
Đây được coi là thừa nhận, nhóm nhân viên càng thêm hưng phấn, từng người từng người nhìn ngó Hạ Lộc Sanh.
Có người lớn tiếng đáp lại Tề Điệp: “Không chỉ nhận ra thôi đâu! Em là fan trung thành của tiểu Lộc đó! Là fan kì cựu cấp mười trong Tieba rồi!”
“Em cũng là fan tiểu Lộc, thành fan sau khi xem [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc]! Tiểu Lộc ký tên cho tôi đí!”
“Ký nha, ký nha!”
Bây giờ Hạ Lộc Sanh đối với loại tình cảnh này đã không còn luống cuống như lúc trước, trên mặt cô mang theo ý cười, không nhận cũng không từ chối, chỉ đứng đó mỉm cười.
Tề Điệp vẫy vẫy tay với Cố Dịch Đồng: “Cậu cứ nhanh đi xử lý chuyện của cậu đi, Lộc Sanh có mình lo liệu rồi, mình sẽ chăm sóc em ấy, cậu mau đi đi”
Cố Dịch Đồng có chút do dự, lúc này Hạ Lộc Sanh theo Tề Điệp mà gật gật đầu: “Đúng vậy đó chị Dịch Đồng, chị cứ làm việc của mình đi, đừng lo lắng cho em.”
Sau khi đuổi được Cố Dịch Đồng, Tề Điệp dẫn Hạ Lộc Sanh tới văn phòng chỗ nhóm nhân viên, cô nhướng mày: “Ai là fan của Lộc Sanh đâu? Đứng ra tôi nhìn một chút”
Nghe động tĩnh bên ngoài, Cố Dịch Đồng khẽ cười lắc lắc đầu.
Cô thành thục mở email Tề Điệp chuyển đến cho mình, tìm hiểu nội dung trao đổi gần đây của Tề Điệp cùng khách hàng, sau đó bắt đầu chỉnh sửa và trả lời email.
Đang bận rộn và tập trung, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang.
“Vào đi“.
Một người đàn ông cầm tập văn kiện đi tới trước mặt Cố Dịch Đồng: “Cố tổng, đây là nội dung ứng dụng do các lập trình viên của công ty chúng ta tạo ra, Tề tổng nói tôi mang cho ngài xem một chút“.
Cố Dịch Đồng ngừng động tác trên tay, tiếp nhận văn kiện xem xét cẩn thận. Sau một lúc, cô nói: “Về lý thuyết thì có vẻ ổn. Hãy gửi cho tôi bản cài đặt của phiên bản dùng thử, tôi sẽ kiểm tra tính thực tế của nó sau“.
“Dạ được, Cố tổng”
Cố Dịch Đồng ngẩng đầu đưa tập tài liệu cho người đàn ông, khóe mắt nhìn thấy Hạ Lộc Sanh đang đứng ở cửa, cô sững sờ một lúc rồi bật cười: “Sao em không kêu chị một tiếng, chị Tề của em đâu?”
“Chị Tề có điện thoại gọi tới, chị ấy đi nghe rồi“.
Sau khi người báo cáo công việc rời đi, Cố Dịch Đồng đứng dậy đi tới chỗ Hạ Lộc Sanh, dẫn em ấy đi vào: “Ngồi đây nè em“.
Hạ Lộc Sanh nắm lấy cánh tay của Cố Dịch Đồng, cười tủm tỉm làm nũng: “Chị Dịch Đồng, chị đối với em thiệt là tốt mà ~~ “
“Sao?”, Cố Dịch Đồng đầu óc mơ hồ nhìn Hạ Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh cười nói: “Vừa rồi chị nói chuyện với người kia thiệt là nghiêm túc đó!”, Nhưng giây tiếp theo, thời điểm nói chuyện với cô thì giọng điệu lại dịu dàng hẳn lên, sự tương phản trước sau cũng lớn ghê!
Đối với chi tiết nhỏ như thái độ cư xử khác nhau thế này, Hạ Lộc Sanh biểu thị vô cùng vui vẻ.
Sau khi biết Hạ Lộc Sanh đang vui vì điều gì, Cố Dịch Đồng có chút không biết nên khóc hay cười, cô đưa tay xoa đầu Hạ Lộc Sanh, nói: “Thiệt khờ mà ~”
Ở cửa truyền đến âm thanh ghét bỏ thật dài của Tề Điệp: “Xì ~~~~~”
Cố Dịch Đồng quay đầu lại, liếc nhìn cô ấy.
“Úi chà chà!!!”, Tề Điệp chậm rãi đi vào với tập tài liệu trên tay, ánh mắt dán lên hai người họ nhìn một vòng, sau đó đến gần Cố Dịch Đồng nói: “Công ty lại có đơn đặt hàng lớn, khoảng thời gian này cậu sẽ phải bận rộn ở công ty rồi!”
Cố Dịch Đồng gật đầu: “Mình biết rồi!”
“Cô giáo nhỏ, chị đây trao đổi công việc với Dịch Đồng một chút nha ~”, Tề Điệp vừa mở tập văn kiện vừa nói với Hạ Lộc Sanh.
“Hai người cứ nói chuyện đi ạ, không cần để ý đến em đâu!”
Cố Dịch Đồng lấy ra hai cuốn sách từ trong giá sách bên cạnh, đặt ở trong tay Hạ Lộc Sanh: “Vậy em đọc sách một chút đi“.
Tề Điệp hừ nhẹ một tiếng, trêu ghẹo: “Chu đáo vậy? Còn chuẩn bị cả sách chữ nổi cơ!”
Cố Dịch Đồng không để ý tới Tề Điệp, sau khi đem Hạ Lộc Sanh an bài xong thì mới đến bên bàn làm việc thảo luận với Tề Điệp về đơn hàng.
Cuộc thảo luận này tương đối dài, nói đến lúc trời tối, Cố Dịch Đồng đóng tập tài liệu lại: “Cứ quyết định như vậy đi“.
Tề Điệp gật đầu, sau đó câu cổ Cố Dịch Đồng, ghé sát vào lỗ tai cô, thấp giọng nghi vấn: “Cậu cùng Lộc Sanh rốt cuộc là có chuyện gì? Hia người có gì đó không đúng lắm!”
Cố Dịch Đồng không có ý định giấu giếm Tề Điệp, nghe xong lời của cô ấy thì mỉm cười: “Chính là như cậu nghĩ vậy đó!”
Tề Điệp trợn to mắt: “Cậu, cậu có biết là cậu đang làm cái gì không? Lộc Sanh còn nhỏ nhưng cậu thì không, em ấy không biết tốt xấu thế nào mà cậu cũng như vậy sao? Có mấy người có thể tiếp tục kiên trì trên con đường này như Tiêu Thư và Phó Hạ?”
Cố Dịch Đồng cười nhẹ, khẽ thở dài một hơi: “Đại Điệp, có một số việc không thể khống chế được. Không phải là không biết được con đường này khó đi thế nào mà thực chất mình biết rõ thiệt hơn của nó nhưng không quay đầu lại được“.
Tề Điệp còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Cố Dịch Đồng giành nói trước: “Đại Điệp, Tiêu Thư cùng Phó Hạ lúc trước cậu không nói hai lời liền ủng hộ họ, đến mình thì sao?”
Tề Điệp: “......... Khi đó chúng ta còn đang học đại học chưa ra trường, làm việc gì cũng đều dựa vào nghĩa khí. Ban đầu mình đều có chút sững sờ nhưng cái mà người ta thường nói là miệng đời đáng sợ lại không ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, tuổi tác càng lớn thì càng có nhiều chuyện để suy nghĩ hơn. Dịch Đồng, cậu phải nghĩ cho thật kỹ!”
Biết Tề Điệp nghĩ như vậy là vì bản thân mình, Cố Dịch Đồng nhếch lên khóe miệng, nhưng lời nói trong miệng lại là: “Đại Điệp, chuyện tình cảm vốn rất khó nói, nếu như muốn thế nào có thể làm thế đó vậy thì trên đời cũng không có nhiều người vì tình yêu mà nảy sinh ân oán tình thù rồi“.
Tề Điệp bị Cố Dịch Đồng thuyết phục ngược lại, cô hừ nhẹ: “Nói không lại cậu! Cậu chỉ cần biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa mình vẫn luôn đứng về phía cậu là được rồi!”
Cố Dịch Đồng vỗ cô ấy một cái, hai người nhìn nhau cười.
Mấy ngày kế tiếp Hạ Lộc Sanh đều đi theo Cố Dịch Đồng đến công ty. Cố Dịch Đồng quá bận để chăm sóc cô, vì vậy cô sẽ lặng lẽ ngồi đọc sách.
Một tuần sau, Lý Lôi gọi điện thoại cho Hạ Lộc Sanh thông báo về hoạt động mới của cô.
Khi Hạ Lộc Sanh được Dương Tuyền đón đi, Cố Dịch Đồng cũng không cảm thấy có gì khác nhưng buổi tối sau khi tan tầm về nhà mới bỗng nhiên cảm thấy trong nhà quá yên tĩnh, may mà lần này hoạt động của Hạ Lộc Sanh cũng không lâu lắm.
Đêm đó hai người gọi video cho nhau, Lộc Sanh nhỏ giọng oán giận: “Lý Lôi quá đáng ghê, cô Diệp mua socola cho cậy ấy mà cậu ấy không cho em và Dương Tuyền ăn!”
Cô Diệp trong miệng Hạ Lộc Sanh chính là cô giáo dạy chữ nổi lúc trước của em ấy, Diệp Lê.
Cố Dịch Đồng biết Hạ Lộc Sanh thích ăn socola, cười tủm tỉm dỗ dành, “Khi nào trở về chị sẽ mua cho em, mua thật là nhiều luôn!”
Nói đến đây, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình tổ chức buổi diễn kia, lúc đó chị Dịch Đồng có để socola trong nhà, còn khắc chữ “Chúc mừng sinh nhật”, lúc đó sắp đến sinh nhật của cô, Dương Tuyền thề rằng sôcôla là được chuẩn bị cho cô.
Nhưng rồi sinh nhật của cô cũng trôi qua mất tiêu mà không hề thấy socola chỗ nào!
Hạ Lộc Sanh sắp xếp ngôn ngữ nói, “Chị Dịch Đồng, socola chị chuẩn bị trong nhà hôm lần đầu em tổ chức buổi diễn ấy, đâu rồi?”