Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 68: Chương 68: Chương 67




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 67:

Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, nhất thời Cố Dịch Đồng không hiểu được Hạ Lộc Sanh đang nhắc tới cái gì: “Socola gì em?”

“Thì là hoa socola đặt ở một góc trong bữa tiệc chúc mừng cho em á, trên đó còn có chữ [Chúc mừng sinh nhật] nữa“.

Được Hạ Lộc Sanh nhắc, rốt cục Cố Dịch Đồng cũng nghĩ ra, bật thốt lên: “Em nói là hoa socola được dặt làm kia sao? Đó là quà Cảnh Văn tặng bạn gái nó”

Vừa dứt lời, trong nháy mắt bầu không khí có chút yên tĩnh, Hạ Lộc Sanh bên kia điện thoại đột nhiên mím môi không nói gì.

Cố Dịch Đồng chợt hiểu ra điều gì đó sau khi thốt ra, nhìn vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Lộc Sanh, trong lòng cô dở khóc dở cười, Lộc Sanh đây là đang nhầm tưởng rằng sôcôla là mình tặng cho em ấy đúng không?

Đúng như dự đoán, cô gái nhỏ nghiêm mặt mở miệng: “Thì ra không phải là chị chuẩn bị cho em~”

“Chị...”

Cô gái nhỏ: “Hừ!”

Không kìm được, cô gái nhỏ bắt đầu lên án: “Cô Diệp tặng socola cho Lý Lôi, Cảnh Văn tặng socola cho bạn gái, sao chị hông tặng cho em???”

Cố Dịch Đồng bị cô gái nhỏ hừ lạnh một tiếng làm cho trong lòng có chút ngứa, cô vừa cười vừa mềm giọng xin tha thứ: “Chị biết sai rồi, chị sẽ làm lại có được không? Chờ em trở về chị đặt riêng một cái khác tặng em nha“.

Hạ Lộc Sanh một mặt ngạo kiều: “Em muốn socola trắng nhiều hơn một chút!”

“Được, được, trắng nhiều hơn, còn khắc cả tên em”

Cô gái nhỏ rầm rì, không biết có phải đã được dỗ dành hay không, nụ cười của Cố Dịch Đồng ngày càng lan rộng, không nhịn được nhẹ giọng nói một câu: “Chị nhớ em!”

Chợt nghe một câu như vậy, hai má Hạ Lộc Sanh ửng hồng nhưng vẫn đáp lại: “Em cũng nhớ chị, hai ngày nữa em có thể về rồi.”

“Chị chờ em“.

Hạ Lộc Sanh bận rộn với các lịch trình của mình, Cố Dịch Đồng thì bận việc công ty, hai người bọn họ chỉ có buổi tối mới có thời gian trò chuyện cùng nhau nhưng trạng thái như thế này không nói ra được là cảm giác gì, mỗi người đều có việc riêng của mình, mặc dù quan tâm lo lắng đến nhau nhưng tương đối độc lập.

Chờ khi Hạ Lộc Sanh trở về, công ty của Cố Dịch Đồng vẫn đang bận rộn với những đơn hàng lớn. Lần này Hạ Lộc Sanh không theo Cố Dịch Đồng đến công ty nữa mà bắt đầu một vòng học tập mới.

Cả hai thay đổi trạng thái từ chỉ dành thời gian buổi tối gọi video cho nhau chuyển thành chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt ở cạnh nhau.

Đợi được thời điểm Cố Dịch Đồng hết bận thì đã là giữa tháng chín, cô gọi điện cho Kỳ Cảnh Văn hỏi chỗ làm mấy bông hoa socola kia.

Kỳ Cảnh Văn vừa mới bắt đầu vào học lại, đang mồ hôi như tắm chơi bóng rổ trên sân, khi nhận được cuộc gọi từ Cố Dịch Đồng thì ngồi phịch một bên, thuận miệng hỏi: “Chị, chị muốn tặng socola cho ai? Em đặt dùm chị”

Cố Dịch Đồng cũng không giấu giếm: “Lộc Sanh đó“.

Kỳ Cảnh Văn ngẩn ra, lông mày nhăn lại, khoảng thời gian này cậu ta nhìn thấy Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh càng ngày càng kỳ quái. Tuy rằng trước đây Lộc Sanh cũng rất bám lấy chị mình thế nhưng sẽ không ở trước mặt người khác làm nũng với chị. Hiện tại Lộc Sanh thường vô thức làm nũng trước mặt chị mà bản thân cậu ấy cũng không nhận ra.

Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất chính là bầu không khí giữa hai người họ. Ánh mắt của chị nhìn cậu rõ ràng là khác với lúc nhìn Lộc Sanh, Kỳ Cảnh Văn không thể để cho mình không nghĩ nhiều được.

“Cảnh Văn?”

Kỳ Cảnh Văn định thần lại, do dự một chút rồi hỏi: “Chị, chị và Lộc Sanh có chuyện gì vậy?”

Trong lòng Cố Dịch Đồng hồi hộp, cô không muốn giấu giếm chuyện này với gia đình mình, nhưng bây giờ cô chưa muốn thừa nhận.

“Chuyện gì là chuyện gì?”, Cố Dịch Đồng giả ngu.

Nhưng Kỳ Cảnh Văn lại hỏi thẳng, cậu ta không thẳng như vậy, cô dừng lại: “... Ừ...”

Điều khiến cô ngạc nhiên là Kỳ Cảnh Văn rất bình tĩnh: “Huhm....... em đã nói rồi mà, nếu không hẹn hò thì sao hai người lại kỳ quái như vậy!”

Cố Dịch Đồng sững sờ: “Em... em không có ý kiến gì sao?”

Kỳ Cảnh Văn biết ý tứ của Cố Dịch Đồng, cậu cười: “Chị, em luôn nghĩ chỉ cần chị vui vẻ là được rồi, thế nên dù chị có làm gì đi nữa thì chỉ cần chị vui là được!”

Cố Dịch Đồng không nói được trong lòng có cảm giác gì. Một lúc lâu cô kìm lại dòng nước ấm dâng lên trên vành mắt, nói với Kỳ Cảnh Văn: “Chuyện này trước tiên em đừng nói cho mẹ, đợi khi tìm được cơ hội thích hợp tự chị sẽ nói với bà ấy“.

“OK! Vậy socola chị muốn đặt thế nào? Hoa socola giống em hay sao? Em giúp chị đi đặt“.

Cố Dịch Đồng: “Chị nhớ mẫu của em khá đẹp vậy thì cứ dùng mẫu của em đi, ah, cho nhiều socola trắng hơn nhé, khắc tên Lộc Sanh“.

Kỳ Cảnh Văn ghi nhớ từng cái: “Còn gì nữa không?”

Cố Dịch Đồng ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: “So với cái của em thì lớn hơn một tấc đi, chất lượng socola cũng tốt hơn của em luôn nhé!”

Kỳ Cảnh Văn:?????????

Hạ Lộc Sanh không biết hành động mờ ám của Cố Dịch Đồng. Cô hiện tại đang bề bộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nhưng địa điểm lần này không phải thành phố A, mà là thành phố S. Địa điểm tổ chức không phải là trường học mà là phòng hòa nhạc lớn nhất thành phố S, địa điểm này đã được nhà tài trợ thu xếp.

Dù Hạ Lộc Sanh hiện tại vẫn không thể so với Triệu Nhã Tô nhưng ở trong giới Cello cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm. Người bên ngoài nhắc tới tên cô đã không chỉ là thân phận “học trò của cô Triệu”, cũng có nhiều chương trình tống nghệ gửi lời mời tham gia cho Hạ Lộc Sanh.

Hiện tại Quỹ từ thiện dành cho người mù Tinh Quang đã có uy tín trong xã hội, danh tiếng rất tốt. Uy tín dựa vào phương thức truyền miệng hơn hẳn quảng cáo, hơn nữa Hạ Lộc Sanh đối với tống nghệ không có hứng thú nên mấy lời mời kia đều để cho Lý Lôi uyển chuyển từ chối từng cái một.

Hạ Lộc Sanh của hiện tại đã khác xa so với trước đây.

Vào ngày biểu diễn của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng không đi xem trực tiếp được mà chỉ biết tình huống thông qua video Dương Tuyền cùng Lý gởi tới. Cô gái nhỏ một thân lễ phục thanh nhã tím nhạt, ánh đèn chiếu vào trên người em như một con thiên nga cao quý.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Triệu Nhã Tô cho Hạ Lộc Sanh nghỉ vài ngày để em ấy ở nhà thư giãn.

Cố Dịch Đồng đón Hạ Lộc Sanh trở về nhà. Sau khi vào cửa cô kéo em ấy đến trước bàn trà ở phòng khách, mỉm cười nói: “Đến đây, em thử sờ một chút xem“.

Hạ Lộc Sanh nghe theo, thận trọng dò dẫm về phía trước, sau đó tìm được một cái hộp: “Đây là cái gì ạ?”

Cố Dịch Đồng đem hộp mở ra, cầm bông hoa sôcôla đưa tới trong tay Hạ Lộc Sanh: “Cắn thử một miếng em sẽ biết“.

Hạ Lộc Sanh đột nhiên phản ứng lại: “Là socola!”

“Uhm”

Trước kia khi Hạ Lộc Sanh kết thúc lịch trình trở về, không thấy Cố Dịch Đồng chuẩn bị socola, cô chỉ cho rằng lúc đó Cố Dịch Đồng đáp ứng mình chỉ là thuận miệng nói, trong lòng mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng không xem trọng mà cho nó qua luôn.

Khi cô gần như quên mất nó, Cố Dịch Đồng lại đột nhiên đem socola đưa đến trong tay, thật là bất ngờ.

Hạ Lộc Sanh cầm hộp sôcôla, không nỡ ăn, Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười: “Em mà không ăn thì sẽ lãng phí lắm. Nếu thích sau này chị lại mua cho em“.

Kỳ thực mấy thứ mà Hạ Lộc Sanh thích chính là mấy thứ này nọ Cố Dịch Đồng tặng cho cô. Cô thậm chí còn không biết hoa sôcôla trông như thế nào, căn bản không thể nói là thích hay không.

Do do dự dự một hồi lâu, Hạ Lộc Sanh cắn môi đưa ra quyết định: “Cùng nhau ăn nhé.”

Cố Dịch Đồng mê mẩn dáng vẻ nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh lúc này, cô gật đầu: “Được, chúng ta cùng ăn đi.”

Sau khi rửa tay, Hạ Lộc Sanh chạm vào cánh hoa và dùng sức bẻ một mảnh socola xuống, lần mò đưa đến trước mặt Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng ngậm lấy sôcôla được đưa đến trước mặt, ánh mắt cong lên.

Gần tới giờ cơm tối nên hai người không ăn nhiều, mỗi người ăn một miếng rồi đem phần còn lại đi cất. Cố Dịch Đồng chỉ đơn giản là nấu hai món mặn cùng một ít cháo.

Sau khi ăn tối, hai người nằm trên sô pha, Cố Dịch Đồng vòng qua vai Hạ Lộc Sanh, vuốt vuốt tóc em ấy, Hạ Lộc Sanh có chút hưởng thụ nheo mắt lại.

“Lộc Sanh”

Giọng của Hạ Lộc Sanh lười biếng mềm mại, giống như một chú mèo con: “Dạ?”

Cố Dịch Đồng ôn nhu dịu dàng nói: “Lần trước ở thành phố H là em cố ý ở bên ngoài ngốc cả đêm đúng không?”

Thân thể Hạ Lộc Sanh cứng đờ, bỗng nhiên chống người lên: “Chị Dịch Đồng, em...”

Khẽ cười một tiếng, Cố Dịch Đồng lại ôm Hạ Lộc Sanh vào lòng, véo má cô gái nhỏ, cười nói: “Đừng căng thẳng, chị đã sớm đoán được rồi.”

Hạ Lộc Sanh kinh ngạc, chị Dịch Đồng đã sớm biết?

Thời điểm ở thành phố H, Cố Dịch Đồng liền phát giác có gì đó không đúng chỉ là không nói ra mà thôi. Hơn nữa sau khi trở lại thành phố A, rồi cùng Lộc Sanh ở bên nhau, cô lại càng không nguyện ý đề cập tới vấn đề này. Vốn định cứ như vậy để nó trôi qua nhưng cô gái nhỏ cả buổi tối liên tục nói trong mơ.

Một lần rồi lại một lần vừa khóc rấm rức vừa thì thào: “Chị Dịch Đồng, chị đừng tức giận. Chị đừng đi, em... em sẽ không không bao giờ biến mất để làm cho chị sợ nữa“.

Rõ ràng là trong lòng cô gái nhỏ vô cùng bất an nhưng buổi biểu diễn của em ấy đang đến gần, Cố Dịch Đồng vẫn giữ chuyện này trong lòng không đề cập. Cho tới bây giờ khi buổi diễn của em ấy đã kết thúc, Cố Dịch Đồng mới đem chuyện này ra nói rõ.

“Ngày chị tìm được em, khi nói về cặp vợ chồng già ở cửa tiệm kia, Dương Tuyền hình như rất quen thuộc họ. Trong lòng chị có chút nghi ngờ, hơn nữa chị biết em nhớ rõ số điện thoại của Lý Lôi và Dương Tuyền. Em có điện thoại ở đó nhưng lại không gọi cho hai em ấy, chính chị cũng thấy kỳ lạ“.

Hạ Lộc Sanh chôn ở trong lòng Cố Dịch Đồng, không thể nhìn rõ biểu cảm của em ấy.

“Còn có lúc ban ngày chị ngủ bù trong phòng của em, em cho rằng chị ngủ thiếp đi rồi nói xin lỗi với chị, lúc đó chị còn không biết được là chuyện gì nhưng sau đó một thời gian chị đã hiểu được...”

Cố Dịch Đồng nói một hồi cũng không thấy Hạ Lộc Sanh đáp lại cái gì, cô cụp mắt chỉ có thể nhìn thấy đầu em ấy: “Lộc Sanh, em có thể nói cho chị biết sao em lại làm vậy không? Em không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô gái nhỏ cũng lên tiếng: “Em rất nhớ chị, trước khi đến thành phố H em bị người bôi đen. Người người trên internet đều nói em giở mánh khoé trên chương trình, còn nói là có thông tin về những việc đó. Lúc ấy em không chỉ không sợ thậm chí còn nghĩ chuyện huyên náo càng lớn càng tốt, em nghĩ... như vậy thì chị sẽ quan tâm lo lắng cho em, nhưng mà chị không làm gì cả... “

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng mới nhớ tới cuộc điện thoại của cô với Dương Tuyền. Lúc đó Dương Tuyền nói mỗi ngày Lộc Sanh đều lên mạng đọc những lời bình luận kia, nhưng càng bị bôi đen thì tâm trạng của em ấy càng tốt, thì ra chuyện là thế này.

“Sau khi đến thành phố H, em càng ngày càng nhớ chị, chị Dịch Đồng, xin lỗi...”, Hạ Lộc Sanh ôm chặt lấy Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng đỡ em ấy ngồi dậy, sau khi hai người ngồi thẳng lên, Cố Dịch Đồng cúi người hôn lên gương mặt Hạ Lộc Sanh một cái, xoa dịu sự hoảng loạn của em ấy: “Lộc Sanh, em có thể nói cho chị biết lúc đó em nghĩ gì không? Em không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Giọng Hạ Lộc Sanh có chút nghẹn ngào: “Em sợ chứ, thế nhưng em muốn đánh cược một lần. Thời điểm quay quảng cáo, Dương Tuyền liên tục nói với em rằng ông bà ở cửa hàng bánh bao kia rất tốt. Lúc đó em nghĩ em sẽ ngồi ở cửa đợi họ mở cửa, sau đó giả vờ như lạc đường để cho ông bà gọi điện cho chị, thế nhưng em không nghĩ tới mình sẽ bị ngất xỉu“.

“Điện thoại cũng cố ý để trong túi của Lý Lôi sao?”, Cố Dịch Đồng nhẹ giọng hỏi.

Hạ Lộc Sanh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ nhất định sẽ gọi điện thoại cho chị khi không tìm được em. Em nghĩ để bọn họ gọi cho chị rồi em sẽ gọi họ nhưng không nghĩ họ lại gọi chị nhanh như vậy. Em... chị Dịch Đồng, tâm tư không thuần khiết của em làm hại chị cả đêm lái xe đến thành phố H“.

“Chính là em muốn ép buộc chị một chút, cũng ép chính mình“.

Sau khi nói xong, Hạ Lộc Sanh cảm giác trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng cùng lúc cũng thấp thỏm không yên, cô kéo tay áo Cố Dịch Đồng cầu xin: “Chị Dịch Đồng, chị... chị đừng tức giận, được không?”

Cố Dịch Đồng biết cô gái nhỏ đang hoảng sợ, cô cúi người dựa vào vai em ấy, hô hấp phả vào tai em ấy: “Lộc Sanh, chị không hề tức giận. Hôm nay chị nói ra cũng là muốn để em không cảm thấy xấu hổ mà thôi“.

Độc lập không hổ ảnh, độc ngủ không hổ khâm. (Đi một mình không thẹn với cái bóng của mình, ngủ một mình không thẹn với cái chăn của mình.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.