Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 69: Chương 69: Chương 68




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 68:

Sau đêm này, sự việc ở thành phố H được hai người hoàn toàn mở lòng với nhau hết.

Ngày hôm sau Cố Dịch Đồng không đến công ty mà đưa cô gái nhỏ đến trung tâm mua sắm, đi dạo đến trưa mới ra khỏi trung tâm, trong tay Cố Dịch Đồng bao lớn bao nhỏ đầy ụ.

Đặt đồ đạc vào ghế sau, cô gái nhỏ đứng sau lưng Cố Dịch Đồng, có chút chờ mong hỏi: “Chị Dịch Đồng, chừng nào chúng ta lại đi công viên giải trí?”

Cố Dịch Đồng biết Hạ Lộc Sanh đang rất mong chờ buổi trưa này, cô đóng cửa sau bên trái, quay lại xoa tóc em ấy, cười nói: “Đi ăn trưa cái đã, ăn xong chúng ta đi liền”

Trên tầng bốn cùng phía bên ngoài của trung tâm mua sắm có nhiều hàng quán đồ ăn, hai người tùy tiện giải quyết bữa trưa ở đây. Sau khi ăn xong đã hơn một giờ rưỡi.

Lúc này, thời tiết nóng nực, Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang tràn đầy phấn khởi không đành lòng phá tan sự hăng hái của em ấy, liền nghĩ đợi đến công viên giải trí rồi sẽ kiếm mấy trò chơi chơi trong bóng râm cho em ấy chơi.

Sau hai năm, cô gái nhỏ một lần nữa đến công viên giải trí.

So với sự lo lắng của hai lần trước, lần này rõ ràng là cảm xúc háo hức và mong đợi chiếm ưu thế hơn hẳn. Cô đi theo Cố Dịch Đồng từng bước, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh chung quanh.

Cố Dịch Đồng bị vẻ mặt của em ấy làm cho buồn cười, dùng ngón tay chạm chạm chóp mũi Hạ Lộc Sanh, tức giận: “Tặc mi thử nhãn làm gì đó?” (*)

(*) Tặc mi thử nhãn: lấm la lấm lét, lén la lén lút.

Bốn chữ “Tặc mi thử nhãn” này hiển nhiên không được em ấy thích, Hạ Lộc Sanh bất mãn bẹt miệng, mang theo vẻ không hài lòng, nói: “Em không hề tặc mi thử nhãn nhé!”

Sau khi nói xong, đột nhiên Hạ Lộc Sanh nghĩ đến cái gì, vẻ mặt sáng ngời, nói với Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, chúng ta đi chơi xe điện đụng đi!”

Ngay sau khi đề xuất được đưa ra, Cố Dịch Đồng có chút động lòng.

Năm phút sau, cả hai cùng mua vé ngồi vào trong xe điện. Có lẽ là kí ức lần trước quá sâu, lần này không cần Cố Dịch Đồng nhắc nhở, Hạ Lộc Sanh đã đạp chân ga vọt đi, trắng trợn không kiêng dè gì mà lái đi đụng người khác.

Hậu quả chính là hai người các cô bị vây quanh ở trong góc không ra được, chiếc xe khác cản trước xe hai người, mấy chiếc xe còn lại từ bốn phương tám hướng lao tới, hai người một giây trước thì kinh ngạc trước cảnh tượng này, giây sau lại bật cười thật to.

Sau khi ra khỏi chỗ chơi xe đụng hai người lại đi chơi trò khác. Từ xa đã thấy một cái sân khấu, người chơi đứng trên đó chia làm hai nhóm đứng sang hai bên, một nhóm người khua tay múa chân, một nhóm người đứng phía trước nhân viên đang giơ một tấm bảng.

Sau khi Đến gần mới phát hiện đây là trò diễn tả và đoán từ, vừa lúc vòng đấu này vừa kết thúc, người dẫn chương trình cầm micro nói:

“Còn ai muốn tham gia không? Mau đến đăng ký, một vòng có năm đội, mỗi đội hai người. Như cũ tôi sẽ nói về giải thưởng trước, trò chơi này của chúng tôi không có giải thưởng lớn gì cả mà chỉ có phần quà nhỏ với dụng ý là kiểm tra sự ăn ý của các cặp đôi, bạn bè cũng có thể tham gia. Quy tắc vẫn như vừa rồi, chỉ có thể sử dụng các cử chỉ ngôn ngữ cơ thể để miêu tả hoặc nói gợi ý nhưng không được nói các từ liên quan đến từ chúng tôi đưa ra“.

Cố Dịch Đồng nhìn ra cô gái nhỏ có chút động lòng, cô nói: “Chúng ta chơi thử không em?”

Cô gái nhỏ do dự nói: “Em... em có làm được không? Chị diễn tả em không nhìn được....”

“Không phải còn có thể gợi ý bằng từ ngữ sao?”, Cố Dịch Đồng dắt Hạ Lộc Sanh đến nơi đăng ký, Hạ Lộc Sanh ậm ừ đi theo.

Sau khi đăng ký, cả hai tiến lên sân khấu, ban đầu đứng trên sân khấu vẫn chưa quá thu hút sự chú ý của người khác nhưng đợi đến khi tập hợp đủ người tham gia, trận đấu bắt đầu thì người xem bên dưới mới dần dần phát hiện ra có điều không đúng. Tất cả diễn tả của Cố Dịch Đồng đều là dùng ngôn ngữ, một động tác cũng không làm.

Nhìn thấy dòng chữ trên tấm bảng, Cố Dịch Đồng nở nụ cười: “Hôm qua chúng ta đã cùng nhau ăn cái gì? Là chị tặng cho em“.

Hạ Lộc Sanh bật thốt lên: “Chocolate!”

Các cặp đôi khác chơi cùng vẫn đang đau khổ chưa diễn tả xong thì hai người đã đoán được đáp án đầu tiên, việc nhanh chóng đoán được đáp án làm cho Hạ Lộc Sanh tự tin lên rất nhiều, cô chăm chú lắng nghe Cố Dịch Đồng miêu tả.

Cũng không biết là chơi ngay lúc đề ra đơn giản hay là do hai người quá hiểu nhau mà mấy câu hỏi đưa ra hai người đều là người đầu tiên đáp được.

Cố Dịch Đồng nói ngắn gọn, “Đó không phải đồ ăn vặt nhưng lại là món em thích nhất!“.

Hạ Lộc Sanh không chút suy nghĩ nói: “Tôm!”

“Hai chữ!”

“Tôm bự!”

“Đổi lại một chữ!”

“Tôm nhỏ!”

Hạ Lộc Sanh nghiêm túc đoán đáp án nhưng Cố Dịch Đồng suýt nữa bị câu trả lời của em ấy làm bật cười, cô ánh mắt cong cong nói: “Đổi chữ khác nào!”

Hạ Lộc Sanh nghiêm khuôn mặt, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, bật thốt lên: “Con tôm!”

Dưới sân khấu có người vẫn luôn chú ý đến hai người, nghe thế thì không nhịn được cười lên: “Hahaha, cô gái nhỏ này thật đáng yêu”

Ánh mắt Cố Dịch Đồng dịu dàng nhìn Hạ Lộc Sanh, suy nghĩ một chút thay đổi phương thức biểu đạt: “Hơi cay một chút...”

“Tôm hùm đất!”

Có người trả lời, nhưng đó không phải là Hạ Lộc Sanh mà là cô gái bên cạnh em ấy.

Bảng câu hỏi đã được đổi sang câu tiếp theo, như là vận may dùng hết rồi, các câu hỏi ở phía sau càng ngày càng khó, thường thì khi Cố Dịch Đồng còn đang miêu tả thì người khác cũng đã đoán được rồi.

Có năm đội, cuối cùng hai người giành được giải ba, không nhận được phần thưởng của ban tổ chức.

Hai người vốn là không hi vọng được giải thưởng nên kết quả cũng không có gì ngạc nhiên. Sau khi kết thúc Hạ Lộc Sanh kéo ống tay áo Cố Dịch Đồng, có chút hưng phấn: “Chúng ta được giải ba nè chị!”

Giọng điệu hưng phấn kiêu ngạo như là hai người tham gia cuộc thi có trăm người mà cầm được giải ba vậy, Cố Dịch Đồng nhìn bộ dáng này của em ấy, trong lòng ngứa ngáy, liếc nhìn bốn phía xung quanh thấy không ai chú ý, nhanh chóng chạm khẽ một cái lên má Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh bị hành vi bất thình lình này làm cho hai má đỏ bừng, cô nấp sau lưng Cố Dịch Đồng nhỏ giọng thì thầm hai câu, Cố Dịch Đồng không nghe rõ Hạ Lộc Sanh nói cái gì nhưng nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ thì không khỏi cảm thấy tâm trạng thật tốt, cười khẽ.

Khi từ công viên giải trí trở về nhà đã là chạng vạng tối. Hai tay Cố Dịch Đồng cầm theo bao lớn bao nhỏ mua trong trung tâm thương mại, không còn tay để dắt cô gái nhỏ, em ấy không thể làm gì khác hơn là nắm lấy vạt áo của cô, chậm rãi đi theo phía sau cô.

Vào đến trong nhà, Cố Dịch Đồng để đồ đạc ở phòng khách sau đó nhìn đồng hồ.

“Lộc Sanh, tối nay em muốn ăn cái gì?”

Hạ Lộc Sanh còn đang nắm vạt áo của cô: “Mì tự cán!”

“Ok, mì tự cán”, Cố Dịch Đồng đồng ý, chậm rãi đi vào bếp, Hạ Lộc Sanh vẫn đi theo phía sau cô.

Nghe Cố Dịch Đồng đổ nước vào khuấy bột, Hạ Lộc Sanh do dự một chút nói: “Chị Dịch Đồng, em muốn thử làm“.

Cố Dịch Đồng kinh ngạc quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh: “Em muốn thử?”

“Được không ạ?”

Cố Dịch Đồng nhếch khóe môi cười, kéo Hạ Lộc Sanh từ phía sau đến trước mặt, nắm tay em ấy, mở vòi nước: “Rửa tay trước đã“.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi rửa tay sau đó dưới sự hướng dẫn của Cố Dịch Đồng bắt đầu làm. Cố Dịch Đồng đứng sau lưng em ấy, hơi nghiêng đầu nhìn gò má em.

Ánh đèn trong nhà bếp treo cao sau lưng hai người họ, ánh sáng rơi vào trên mặt của cô gái nhỏ, dáng vẻ em ấy tập trung hết sức xem ra rất điềm tĩnh. Cố Dịch Đồng sững sờ nhìn vào khuôn mặt em ấy.

“Chị Dịch Đồng, em làm không tốt lắm....”, Hạ Lộc Sanh kêu cứu.

Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt của Hạ Lộc Sanh đến tay em ấy, nhìn một cái lập tức nở nụ cười, cô gái nhỏ đem cục bột nhào thành năm bảy phần, trên tay còn dính đầy bột vụn.

Cô duỗi tay ôm em ấy vào lòng, sau đó cầm tay em, tự mình dạy em làm. Hạ Lộc Sanh đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Cố Dịch Đồng tự cầm lấy tay mình hướng dẫn thế này. Hạ Lộc Sanh hơi lùi lại phía sau, rút thân thể kề sát Cố Dịch Đồng, đầu ngã ra sau tựa vào vai Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nhẹ giọng khiển trách: “Em tựa vào như vậy làm sao có sức mà nhào bột, nhanh đứng thẳng dậy nào“.

Cô gái nhỏ mỉm cười cứ dựa vào vai Cố Dịch Đồng, cô bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều Cố Dịch Đồng hôn cô ở công viên giải trí, tâm tư Hạ Lộc Sanh nhảy nhót, cô đột nhiên nghiêng đầu hướng về gò má chị, sau đó khẽ nâng cằm, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống nơi khóe môi Cố Dịch Đồng.

Động tác nhào bột mỳ trong tay Cố Dịch Đồng ngừng lại một chốc, nụ hôn này giống như một chiếc lông vũ nhẹ rơi vào trái tim cô, nhìn như không hề có tiếng động nào Hạ Lộc Sanh dường như đã tìm thấy được điều gì đó vui vẻ, lại hôn từng cái từng cái một. Trong lòng Cố Dịch Đồng dâng lên từng đợt sóng trào không yên, bột trên tay cũng không còn ra hình dạng gì nữa.

Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, không nhanh không chậm ném cục bột trong tay vào thau, sau đó ôm lấy Hạ Lộc Sanh, hơi nghiêng người về phía trước, từ từ mở vòi nước rửa sạch bột mỳ trên tay mình từng chút một. Sau đó lại nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh cũng rửa sạch bột trên tay em ấy.

Sau khi lau khô tay, Cố Dịch Đồng thu cánh tay vòng lấy eo Hạ Lộc Sanh, cằm đặt ở trên bả vai em ấy, sau đó nghiêng đầu hé miệng ngậm lấy vành tai cô gái nhỏ, hàm răng nhẹ nhàng ma sát, thân thể mềm mại của cô gái nhỏ ở trong lòng Cố Dịch Đồng run rẩy, theo bản năng nắm chặt cánh tay Cố Dịch Đồng.

Một hồi lâu, Cố Dịch Đồng mới hài lòng buông tha vành tai đã đỏ hồng của cô gái nhỏ, cô vẫn tựa lên vai em ấy, ở bên tai em nhỏ giọng nói: “Chơi vui không?”

Cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, bị hành động của Cố Dịch Đồng làm cho không thể phân biệt được là vui hay xấu hổ. Bây giờ nghe những lời này của Cố Dịch Đồng, cô hận không thể đem lỗ tai mình bịt kín lại giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.

Nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, ánh mắt Cố Dịch Đồng trở nên nặng nề hơn, vòng tay đang ôm láy eo cô gái nhỏ vô thức siết chặt lại, Hạ Lộc Sanh cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Reng reng reng ~~~”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Dịch Đồng vang lên, phá tan bầu không khí ám muội giữa hai người. Cố Dịch Đồng cả người sững sờ, nghiến răng lấy điện thoại ra, không có tên, biểu hiện đây là một dãy số lạ gọi tới.

“Alo?”

Bên kia có chút ầm ĩ, sau một vài giây hỗn loạn mới nghe được thanh âm của người bên kia: “Xin chào, xin chào, đây có phải là số của cô Cố Dịch Đồng không?”

Cố Dịch Đồng trả lời, “Vâng, xin hỏi anh là?”

Người bên kia nói: “Xin chào, xin chào, tôi là quản lý khu căn hộ ở Phú Hải đây. Chuyện là vầy, quãng thời gian trước cô đã đến phản ánh về tình huống có camera giám sát, cô nói cô là người nhà của cô Hạ Lộc Sanh đúng không?”

Nghe vậy, sự rung động nơi trái tim vừa rồi của Cố Dịch Đồng thu lại, cô nghiêm túc nói: “Đúng là tôi“.

Người bên kia nói: “Chúng tôi đã tìm thấy đoạn video trên hệ thống giám sát. Camera kia thực sự đã được lắp đặt sau khi cô Hạ Lộc Sanh chuyển đến ở. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự sơ suất của mình, hiện tại chúng tôi cũng đã bắt đầu điều tra chuyện này, cô Cố, cô có thể nhín ra một chút thời gian ghé lại chúng ta cùng nhau bàn bạc được không?”

Đối với chuyện của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng chưa bao giờ trì hoãn cũng không qua loa, cô lập tức nói: “Ngày mai, buổi sáng ngày mai tôi sẽ quay lại đó!”

Cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng, nét ửng hồng trên khuôn mặt em ấy vẫn chưa rút đi, vành tai vẫn còn hồng thấu, Cố Dịch Đồng sờ sờ mũi, nói: “Là quản lý khu Phú Hải, chuyện cái camera kia có tiến triển nên muốn ngày mai chúng ta ghé lại đó một chút“.

Hạ Lộc Sanh gật đầu: “Dạ được.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người im lặng một lúc, bầu không khí có chút vi diệu, Cố Dịch Đồng do dự một chút, mới nói: “Vậy thì tiếp tục nha?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.