Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 71: Chương 71: Chương 70




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 70

Cố Dịch Đồng dừng lại một lúc trước khi trả lời, “... Mẹ ơi, những gì được đăng trên mạng đều là sự thật.”

“Vô liêm sỉ!!”, mẹ Cố thoáng cái không giữ được bình tĩnh, tức giận mắng ra tiếng, “Cố Dịch Đồng, cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Lộc Sanh là em gái cô! Cô có biết bản thân đang làm gì không?”

Mẹ Cố lúc này đang rất tức giận, Cố Dịch Đồng trầm mặc tuỳ ý mẹ mình tức giận mắng: “Để cô chăm sóc Lộc Sanh thì cô chăm sóc bằng cách này sao? Cố Dịch Đồng!!! Cô thật sự làm tôi quá thất vọng, sau này trăm tuổi cô nói xem tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp dì Hạ chứ!!”

Mẹ Cố sau khi phát hoả ầm ĩ thì dùng giọng điệu không cho phản bác nói thẳng với Cố Dịch Đồng: “Ngày mai cô dẫn Lộc Sanh về đây, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cô!”

Không cho Cố Dịch Đồng thời gian từ chối hay giải thích, mẹ Cố cúp máy, rõ ràng là bà đang thật sự rất tức giận vì Cố Dịch Đồng.

Ngay khi mẹ Cố cúp máy, điện thoại của Kỳ Cảnh Văn liền đến.

“Alo, Cảnh Văn“.

“Chị, chị đã xem tin trên mạng chưa? Chi cùng Lộc Sanh....”

“Chị biết rồi“.

Kỳ Cảnh Văn đang rất lo lắng nhưng giả vờ bình tĩnh trước mặt Cố Dịch Đồng: “Chuyện đang ầm ĩ trên mạng như vậy, tí nữa em sẽ gọi nói với cha để ông ấy trước tiên đem chuyện này đè xuống. Chị, chị đừng lo lắng, mấy câu bình luận trên mạng kia chị cũng đừng để ý. Mấy ngày này chị đừng lên mạng nha“.

Cố Dịch Đồng biết Kỳ Cảnh Văn lo lắng cho mình: “Chị không sao, việc này em đừng xen vào. Nếu mẹ mà biết em đã biết từ lâu thì nhất định sẽ giận cá chém thớt lên em“.

“Giận cá chém thớt thì giận cá chém thớt! Ở chỗ em phát tiết xong thì sẽ không tức giận nhiều với chị!”

Trong lòng Cố Dịch Đồng cảm thấy thật ấm áp: “Phần tâm ý này của em chị sẽ nhận, mẹ đã gọi cho chị rồi, nói chị ngày mai dẫn Lộc Sanh về nhà“.

Kỳ Cảnh Văn lập tức nói tiếp: “Vậy em ngày mai cũng về, có gì sẽ tiếp chị khuyên mẹ!“.

Hai mươi phút sau khi cúp máy Kỳ Cảnh Văn, Cố Dịch Đồng từ trong thư phòng đi ra, Hạ Lộc Sanh vẫn ở trong phòng ngủ.

Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ: “Lộc Sanh, chị có chuyện muốn nói với em“.

Hạ Lộc Sanh vẫn đang loay hoay với những lá thư trong hộp, cô có thể nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng điệu của Cố Dịch Đồng, cất lá thư vào hộp, sau đó đóng lại và ngồi ngay ngắn: “Chị Dịch Đồng, sao vậy?”

Cố Dịch Đồng mím mím môi, nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, tận lực giảm nhẹ tình huống mà nói: “Lộc Sanh, quan hệ của chúng ta đã bị truyền ra trên mạng rồi, mẹ cũng đã biết. Vừa nãy mẹ gọi bảo chúng ta ngày mai trở về nhà“.

Hạ Lộc Sanh kinh sợ, cô kiên định muốn ở bên Cố Dịch Đồng nhưng không có nghĩa là cô không hiểu tình huống thế giới bên ngoài, cô biết rõ trong xã hội ngày nay vẫn còn nhiều định kiến ​​với tình yêu đồng giới. Đầu óc cô có chút loạn, hồi lâu cũng không đáp lời.

“Lộc Sanh, em đừng lo lắng, có chị đây mà”, Cố Dịch Đồng ôm chặt Hạ Lộc Sanh như thể tiếp thêm sức mạnh cho em ấy.

Hạ Lộc Sanh ôm ngược lại Cố Dịch Đồng, lo lắng nói: “Chị Dịch Đồng, nếu như dì Cố không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau, em...”

Cố Dịch Đồng dùng tay còn lại che miệng em ấy: “Không đâu, em nghĩ chuyện Tiêu Thư cùng Phó Hạ xem, mẹ biết quan hệ của hai người họ, còn ủng hộ họ. Chị nói với em là muốn em chuẩn bị tâm lý chứ không phải để em suy nghĩ lung tung“.

Hạ Lộc Sanh trầm ngâm gật đầu, tuy rằng đáp ứng nhưng thoạt nhìn đã biết là cô không thể không nghĩ nhiều.

Hai người cả đêm đều không ngủ được, sáng sớm hôm sau liền trở về Kỳ gia, đến giữa trưa thì về đến nhà. Mẹ Cố đang ngồi ở trong phòng khách đợi họ, chú Kỳ cũng đã ở đó.

Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh đi về phía mẹ Cố. Mẹ Cố cau mày khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia như thể đang kìm nén sự tức giận của mình.

Chú Kỳ: “Còn đứng đó làm gì, nhanh ngồi xuống đi“.

Mẹ Cố quát lên: “Để nó đứng đó!”

Nói là nói cô chứ không phải các cô, trong lòng Cố Dịch Đồng thắt lại, cô sợ nhất là mẹ nảy sinh thành kiến đối với Lộc Sanh, nếu như mẹ đối với Lộc Sanh khách khí thì đó chính là mẹ thật sự rất tức giận.

May mắn thay—

Mẹ Cố ném một ánh mắt qua chú Kỳ, trong nháy mắt chú Kỳ hiểu ra, đứng dậy kéo Hạ Lộc Sanh đến ngồi xuống ghế sô pha.

Trái tim đang thắt lại của Cố Dịch Đồng được nới lỏng, mẹ Cố vẫn thương Lộc Sanh như vậy thì dễ rồi.

“Các cô nghĩ gì vậy? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”, Mẹ Cố vẫn đang kìm nén cảm xúc.

Cố Dịch Đồng nói: “Mẹ, con thích Lộc Sanh!”

Hạ Lộc Sanh hiểu được hàm ý của Cố Dịch Đồng, điều này có nghĩa là Cố Dịch Đồng theo đuổi cô, vậy dì Cố không thể trách cô được, cô cuống lên, vội nói: “Dì Cố, dì đừng trách chị Dịch Đồng, là con yêu thích chị ấy trước, là con buộc chị ấy ở cạnh con...”

“Lộc Sanh!!”, Cố Dịch Đồng ngắt lời Hạ Lộc Sanh.

Mẹ Cố bị sự chở che nhau của hai người làm cho tức giận, bà vỗ bàn một cái quát lên: “Vô liêm sỉ, quỳ xuống cho tôi!!!”

Chú Kỳ ở một bên vội vàng khuyên mẹ Cố: “Có chuyện gì từ từ nói, Dịch Đồng đã lớn như vậy rồi sao em còn bắt con quỳ...”

Chưa kịp nói hết lời, Cố Dịch Đồng đã “bộp” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt mẹ Cố.

Mẹ Cố rưng rưng nước mắt, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: “Tôi sẽ nói thẳng, chuyện hai người các cô tôi không đồng ý! Nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ này đi!”

“Dì Cố...”

Hạ Lộc Sanh còn chưa nói xong đã bị mẹ Cố nghiêm khắc cắt ngang: “Lộc Sanh, dì để Dịch Đồng chăm sóc cho con không phải để các con phát sinh chuyện như thế này! Con thử nghĩ xem nếu mẹ con ở dưới suối vàng biết được thì sau này khi chết xuống âm phủ dì làm sao đối mặt với mẹ con! Mặt mũi nào chúng ta có thể nói rằng đã chăm sóc tốt cho con?”

Sắc mặt Hạ Lộc Sanh thay đổi, cô từ trên ghế sô pha đứng dậy quỳ xuống hướng về phía thanh âm của mẹ Cố nói: “Dì Cố, không ai ép buộc con cả, là con tự nguyện, là con thích chị Dịch Đồng trước!”

“Vậy con có biết hai người con gái ở cùng nhau, con đường này có bao nhiêu khó khăn không?”

“Mẹ, chúng con không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chúng con...”

Ánh mắt thất vọng của mẹ Cố đảo qua, bà cắn răng nhìn Cố Dịch Đồng: “Các cô không quan tâm ánh nhìn người khác, vậy các cô có thể thay tôi, thay chú Kỳ, thay cái nhà này mà nghĩ không? Các cô không quan tâm nhưng tôi quan tâm! Tôi với chú Kỳ của cô đều đã đặt nửa thân vào quan tài rồi, các cô làm ra chuyện như thế này chúng tôi còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác, các cô có thay chúng tôi suy nghĩ không? Chú Kỳ ở thành phố A cũng là một người có danh tiếng, cô định để mặt mũi chú Kỳ của cô ở đâu!?”

Cố Dịch Đồng ngây người một lúc, đúng vậy, chuyện giữa cô cùng Lộc Sanh ầm ĩ lớn như vậy, chú Kỳ với mẹ nhất định sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nghe mẹ đi, hai người các con giờ tách ra vẫn còn kịp, sau đó phản bác tin tức trên mạng, chỉ cần các con nhất quyết không thừa nhận, mẹ cùng chú Kỳ sẽ thay các con đè chuyện này xuống“.

Cố Dịch Đồng liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, cô lắc đầu: “Mẹ, xin lỗi, con....”

Mẹ Cố đập bàn giận dữ nói: “Cô không quan tâm đến chúng tôi phải không? Tôi cho cô biết, các cô nếu vẫn muốn ở cùng nhau thì đừng có nhận người mẹ này!!”

Sắc mặt Hạ Lộc Sanh đang quỳ biến đổi mấy lần, đầu ngón tay khẽ run lên, lúc này cô hoàn toàn không có tư cách nói chuyện, cô muốn nói cái gì đây? Cầu xin dì Cố đồng ý cho hai người? Tuy rằng cô luôn ở bên Cố Dịch Đồng nhưng mấy năm qua cũng được dì Cố để ở trong lòng chăm sóc, cô tự nhận rằng mình không có mặt mũi mà cầu xin dì Cố như vậy.

Nhưng bảo cô từ bỏ chị Dịch Đồng thì tuyệt đối không thể nào! Tình thế thật khó xử!

Cố Dịch Đồng cũng dằn vặt trong lòng như vậy, cô không thể từ bỏ Hạ Lộc Sanh nhưng những lời của mẹ lại khiến cô cảm thấy áy náy, cô không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

Dưới sự khuyên nhủ của chú Kỳ, tâm tình của mẹ Cố dịu xuống, bà nhìn Hạ Lộc Sanh với ánh mắt phức tạp một lúc, cuối cùng đứng dậy nói: “Lộc Sanh, con đứng lên trước đi, ngồi ở đây nói chuyện với chú Kỳ một chút!“.

Nói xong ánh mắt nhìn đến trên người Cố Dịch Đồng, giọng điệu mẹ Cố thay đổi: “Cô đi theo tôi!”

Hạ Lộc Sanh sợ mẹ Cố làm khó dễ Cố Dịch Đồng, theo bản năng muốn nói gì đó nhưng Cố Dịch Đồng đã nói trước: “Lộc Sanh, em ở dưới lầu chờ chị nha!”

Chú Kỳ bước đến nâng Hạ Lộc Sanh từ trên đất lên, sau đó dẫn cô đến ghế sô pha phía sau ngồi xuống: “Lộc Sanh, cùng chú trò chuyện một chút“.

Cố Dịch Đồng vốn định lại động viên Hạ Lộc Sanh một chút nhưng mẹ Cố đang trừng mắt nhìn, Cố Dịch Đồng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, đứng dậy đi theo mẹ lên lầu.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, trong phòng chỉ có hai người họ, mẹ Cố tức giận cắn răng nhìn Cố Dịch Đồng: “Cố Dịch Đồng ơi là Cố Dịch Đồng, cô thật là.... Tôi cho cô một tuần để cô cùng Lộc Sanh cắt đứt quan hệ. Tôi nói cô biết, tôi không đồng ý chuyện này!”

“Mẹ, con thật sự yêu thích Lộc Sanh, không phải nhất thời hồ đồ....”

Mẹ Cố nghe vậy lửa giận càng lớn, cuối cùng cũng không thể kìm lại được sự tức giận: “Nếu cô thực sự thích vậy cô thật không quan tâm đến chúng tôi đúng không? Dì Hạ của cô nhờ cô chăm sóc Lộc Sanh là để cô chăm sóc như vậy? Cố Dịch Đồng, cô có biết xấu hổ hay không?”

Đây là lần đầu tiên mẹ mắng Cố Dịch Đồng như vậy.

Mẹ Cố càng thêm tức giận: “Tôi nói cho cô biết, Cố Dịch Đồng, nếu cô cùng Lộc Sanh tách ra thì cô vẫn là con gái của tôi còn nếu cô nhất quyết muốn ở trong cái hố này vậy cũng đừng có nhận tôi là mẹ! Đừng bước vào cửa nhà này!”

Cố Dịch Đồng kinh sợ nhìn mẹ mình: “Mẹ....”

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con gái như cô!”

Cố Dịch Đồng bước tới nắm lấy cánh tay của mẹ, bà vung tay hất tay cô ra, trở nên kích động: “Cố Dịch Đồng, cô đây là đang ép tôi! Ép tôi!”

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng liên tục cười khổ, trong lòng chua xót không chịu nổi, khóe mắt bất giác ươn ướt: “Mẹ, con muốn thuận theo trái tim mình, con muốn ở bên người con thích, giống như con quý trọng mẹ, yêu mẹ, con cũng yêu em ấy như vậy!”

Mẹ Cố giận dữ giơ tay định đánh Cố Dịch Đồng nhưng bàn tay giơ lên không trung liền dừng lại, chung quy không thể đánh xuống, nước mắt bà trào ra: “Cô đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi?”

Mẹ Cố vừa giận lại vừa thất vọng nhìn Cố Dịch Đồng: “Tôi nuôi cô hai mươi năm chỉ vì ngày hôm nay thôi đúng không? Cút đi! Cô cút khỏi đây!”

Cố Dịch Đồng nhìn vào mắt bà, lòng đầy đau xót, cô khiến mẹ mình đau lòng rồi: “Mẹ, mẹ đừng giận con, con...”

Mẹ Cố đang tức giận, căn bản không muốn nghe những gì Cố Dịch Đồng nói thêm, bà kéo tay Cố Dịch Đồng đem cô đẩy ra khỏi cửa: “Cố Dịch Đồng, cô sau này một là tránh thật xa Lộc Sanh, hai là tránh tôi thật xa!”

Nói xong, “Ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Hạ Lộc Sanh ở dưới lầu tái mặt khi nghe lời nói của mẹ Cố.

Mà người đóng sầm cửa - mẹ Cố lúc này tâm trạng cũng không tốt hơn Cố Dịch Đồng hay Hạ Lộc Sanh. Đối với chuyện tình yêu đồng giới không phải bà không thể chấp nhận, bà có thể.... nhưng có thể không có nghĩa là bà sẽ chấp nhận việc con mình thích người đồng giới.

Những người khác bên ngoài kiên trì, bà chỉ có thể không phản đối, nhưng con mình thì bà lại đau lòng khóc hết nước mắt.

Mấy lời ban nãy của bà có một nửa là giả, bà cùng ông Kỳ đã chôn nửa người xuống quan tài là thật nhưng họ căn bản là không quan tâm người khác nghĩ gì, ngược lại ở cái thành phố A rộng lớn này, thật sự có rất ít người dám làm xấu mặt họ.

Phản đối không phải là vì mặt mũi bản thân, không phải là vì nối dõi tông đường, mà bởi vì.... con đường này thật sự quá khó đi, dù xã hội bây giờ đã cởi mở hơn trước rất nhiều nhưng số người chấp nhận và ủng hộ vẫn chỉ là thiểu số. Miệng đời đáng sợ, bốn chữ này tồn tại không phải là không có lý.

Nghĩ đến việc tương lai Dịch Đồng cùng Lộc Sanh bị người khác chỉ trỏ, bà liền thật lo lắng và cảm thấy đau lòng, khiếp sợ. Áp lực xã hội cùng dư luận ngoài kia không phải chỉ nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, nó có thể nâng người cũng có thể hạ người, người lấy ngòi bút làm vũ khí giết người và người chết dưới ngôn luận không phải là không có.

Trong mắt bà, Dịch Đồng cùng Lộc Sanh vẫn là những đứa trẻ tuổi đôi mươi, đầu óc nông nổi, không biết xã hội nông sâu. Trong lòng bà thật sự hy vọng họ được hạnh phúc nhưng hiện tại hai đứa trẻ này lại đang chọn con đường nguy hiểm, khod khăn mà đi.

Làm cha làm mẹ sao có thể có thể không thay họ suy nghĩ cho được.

Làm sao có khả năng trơ mắt nhìn con mình càng đi càng lệch hướng.

Bà nhìn Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh quỳ gối trước mặt mình mà trái tim như bị dao khoét. Nếu chuyện này xảy đến ở bất kỳ quốc gia nào nơi mà hôn nhân đồng giới được hợp pháp hoá thì bà sẽ không nói hai lời mà ủng hộ họ nhưng sự thực thì không phải như vậy, số người thật sự hiểu được về tình yêu đồng giới vẫn còn quá ít, càng không nói đến chuyện ủng hộ hay hợp pháp hoá.

Bà không còn cách nào ngoài đóng vai kẻ ác, trước khi Cố Dịch Đồng đến bà thậm chí còn nghĩ đến việc tát Cố Dịch Đồng một cái để thể hiện lập trường cùng sự tức giận của mình.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Dịch Đồng, cuối cùng bà cũng không ra tay được, nhưng bà sợ nếu hiện tại bà mềm lòng tác thành hai người thì sau này áp lực mà Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đón nhận sẽ càng lớn hơn.

Dịch Đồng nói rằng họ không quan tâm người khác nghĩ gì, thực sự là đơn thuần ngây thơ mà. Con người sinh ra trên thế giới này, sống ở cõi đời này, từ nhỏ đến lớn tiếp thu tất cả giáo dục cùng nguyên tắc đạo đức được hình thành từ ánh nhìn của thế giới ngoài kia, chỉ cần còn sống thì làm sao có khả năng chỉ nghĩ đến bản thân thôi là được?

Mẹ Cố khẽ ngẩng đầu, kìm nén nước mắt, hai đứa nhỏ sao lại thế này, sao có thể thế này...

Cố Dịch Đồng mấy lần giơ tay muốn gõ cửa nhưng đều rụt trở về, cô đứng bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng xoay người đi xuống lầu.

Nhìn thấy Cố Dịch Đồng, chù Kỳ đứng dậy khỏi ghế sô pha với ánh mắt phức tạp.

Cố Dịch Đồng bước tới, cúi đầu trước mặt chú Kỳ, nói với giọng khàn khàn, “Chú Kỳ, mẹ đang tức giận, nhìn thấy con sợ là mẹ sẽ càng giận hơn, con nhờ chú khuyên bà ấy đừng để bà ấy tức giận đến mức tổn hại thân thể, là Dịch Đồng bất hiếu, để cho hai người đau lòng“.

Mặc dù chú Kỳ không phải là cha ruột của Cố Dịch Đồng nhưng dù sao cũng đã nuôi cô mười mấy năm, đem Cố Dịch Đồng nâng ở trong tay ngần ấy thời gian, lúc này nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dịch Đồng lòng không nhịn được chua xót.

Ông tiến lên đỡ Cố Dịch Đồng: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ con giờ đang tức giận, chờ bà ấy nguôi giận là được rồi“.

Giọng nói của chú Kỳ tràn đầy thương tiếc, chóp mũi Cố Dịch Đồng đau xót, viền mắt thoáng chốc đỏ hoe.

Do dự một chút, chú Kỳ hỏi: “Dịch Đồng, con nói cho chú biết, con thật sự yêu thích Lộc Sanh sao? Cho dù sau này Lộc Sanh đổi ý muốn kết hôn con cũng không hối hận?”

“Chú Kỳ, con sẽ không thay lòng! Con rất yêu thích chị Dịch Đồng, chỉ thích chị ấy!”, Cảm xúc bối rối của Hạ Lộc Sanh còn chưa kịp lắng xuống, nhưng bên trong câu nói này lại lộ ra mười phần kiên định.

Chú Kỳ nhìn bên đây một cái lại nhìn bên kia một cái, cuối cùng choàng lấy vai hai người ôm vào trong lòng.

Chú Kỳ vốn là người không thích cười cho lắm, lúc này cũng vậy, nhếch khóe miệng có chút mất tự nhiên cười nhìn hai người bọn họ.

Lời nói ra lại làm cho cảm xúc của Cố Dịch Đồng trong nháy mắt sụp đổ.

“Bé ngoan, đừng sợ, đừng quan tâm người ngoài nói gì, hai con kiên định là tốt rồi, dù trời có sập xuống cũng có chú Kỳ đỡ thay các con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.