Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 82:
Ngày hôm sau, theo yêu cầu của Hạ Lộc Sanh, mẹ Cố về nhà tìm được mấy hạt châu, bà nhìn dáng vẻ Lộc Sanh căng thẳng nâng niu cái hộp mà bất an trong lòng càng dâng lên: “Lộc Sanh, con muốn làm gì? Đừng làm mẹ lo lắng“.
Hạ Lộc Sanh cười với mẹ Cố: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là con yêu thích chuỗi hạt này nên muốn đem nó xâu lại thôi ạ“.
Mẹ Cố bán tín bán nghi nhìn Hạ Lộc Sanh nhưng nhìn một lúc cũng không phát hiện ra gì, cuối cùng đành gật đầu: “Vậy thì tốt”
Mang hạt châu đến bệnh viện, dưới sự giúp đỡ của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh đã xâu từng hạt từng hạt lại thành một chuỗi và căng thẳng chờ đợi.
Nhưng một tuần đã trôi qua, Cố Dịch Đồng không thấy tiến triển gì, vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệnh.
Đợi thêm hai ngày nữa, Hạ Lộc Sanh gọi điện cho Mạnh Thanh: “Mạnh Thanh, em có biết Hoài Mẫn đại sư ở nơi nào không?”
“Biết chứ, Hoài Mẫn đại sư ở trong một ngôi miếu ở ngay thành phố A này. Mỗi năm mẹ đều dẫn em đến thăm hỏi đại sư. Tuy rằng nhiều năm như vậy nhưng số lần có thể nhìn thấy đại sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.... Chị Hạ, chị tìm Hoài Mẫn đại sư có việc gì sao?”
“....Mạnh Thanh, chị Dịch Đồng thực sự đã xảy ra chuyện rồi, là sau khi Phật châu bị đứt”, Hạ Lộc Sanh đem sự thực nói ra
Mạnh Thanh nghe xong đầu đuôi kinh sợ đến mức không biết nên nói gì một lúc, cô biết Phật châu của chị Cố rất quan trọng nhưng không nghĩ tới nó lại liên quan trực tiếp đến tính mạng của chị ấy.
“Vậy nên Mạnh Thanh, em có bằng lòng cho chị biết Hoài Mẫn đại sư đang ở đâu không? Chị nghĩ, chị nghĩ...”
Câu nói kế tiếp Hạ Lộc Sanh không nói Mạnh Thanh cũng đã hiểu, cô không chút do dự gật đầu: “Dạ được, dạ được“.
Sau khi trả lời, Mạnh Thanh lại đột nhiên dừng lại, cô ấy do dự một chút rồi nói: “Nhưng mà, chị Hạ, năm nay lúc em cùng mẹ đến thăm Hoài Mẫn đại sư thì ngài ấy đang bế quan. Muốn gặp được đại sư cần là người có duyên, trong lúc ngài ấy bế quan sẽ không gặp bất kỳ ai, hơn nữa thường thì một lần bế quan sẽ là mấy năm lận“.
Ngay cả khi Hạ Lộc Sanh biết Hoài Mẫn đại sư đang ở nơi nào thì cũng không nhất định có thể gặp được ngài ấy.
Hạ Lộc Sanh nói tiếp “Chị muốn thử xem, không thử thì ngay cả một tia hy vọng cũng sẽ không có“.
“Chị Hạ nói rất đúng, vậy em sẽ nhắn cho chị địa chỉ ngôi chùa đó, được không ạ?”
“Được, cảm ơn em Mạnh Thanh.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Lộc Sanh nhận được tin nhắn của Mạnh Thanh, cô nghe địa chỉ thông qua giọng nói phát ra trên điện thoại, từ từ nắm chặt tay lại.
.....................................
Lý Lôi cau mày nhìn ngôi chùa, khó hiểu hỏi Hạ Lusheng, “Lộc sanh, sao tự nhiên cậu lại muốn đi chùa, hơn nữa còn là ngôi chùa nhỏ này“.
Hạ Lộc Sanh khẽ cười cười: “Chỉ là đột nhiên mình muốn bái Phật cầu an thôi“.
Lý Lôi cau mày càng sâu, không vòng vo mà nói thẳng: “Vậy thì ngôi chùa này cũng quá vắng vẻ rồi, không thấy bóng dáng khách hành hương nào cả, chúng ta đi về đi, nếu cậu thật sự muốn lễ Phật, mình sẽ đưa cậu đi ngôi chùa khác có tiếng hơn.”
Ngôi chùa hoang vắng và trông rất cũ kỹ, dọc đường đi, ngoại trừ gặp một vài vị hòa thượng thì chưa từng gặp ai khác, cô thật sự không biết Lộc Sanh sao lại chỉ đích danh muốn đến nơi này.
Hạ Lộc Sanh lắc đầu từ chối đề nghị của Lý Lôi, mò mẫm đi vào trong. Lý Lôi thấy vậy liền thở dài đi theo rồi dẫn Hạ Lộc Sanh vào trong Phật đường. Tượng Phật và Bồ Tát trong Phật đường có vẻ đã cũ, may mà không có bụi bám vào do thường xuyên được lau chùi.
Lý Lôi dẫn Hạ Lộc Sanh quỳ trên nệm. Hạ Lộc Sanh nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, sau khi lẩm nhẩm xong mong muốn trong lòng thì đứng dậy nói với Lý Lôi: “Lý Lôi, cậu giúp mình tìm một hòa thượng trong chùa đến đây được không?”
Lý Lôi lấy làm lạ hỏi: “Cậu tìm hòa thượng trong chùa làm gì?”
“Đừng hỏi, cậu tìm đến chẳng phải sẽ biết sao?”
Dưới sự thúc giục của Hạ Lộc Sanh, Lý Lôi bất đắc dĩ tìm một hòa thượng trẻ tuổi trong chùa sau đó dẫn thầy vào Phật đường.
“Thí chủ tìm tiểu tăng có việc gì không?”
Hạ Lộc Sanh chắp tay trước ngực hướng về phía phát ra âm thanh cúi chào một cái, sau đó hỏi: “Sư phụ, tôi muối hỏi có phải Hoài Mẫn đại sư ở tại chùa này hay không?”
Nghe vậy, Lý Lôi kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, mãi sau đó cô mới nhận ra Hạ Lộc Sanh đến ngôi chùa này là để tìm người.
Sư thầy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hoài Mẫn đại sư đúng là ở trong chùa này của chúng tôi nhưng hiện tại ngài ấy đang bế quan, không gặp bất kỳ ai“.
“Vậy khi nào thì Hoài Mẫn đại sư mới xuất quan?”, Hạ Lộc Sanh vội vàng hỏi.
Hòa thượng nói với vẻ bối rối, “Tiểu tăng không biết khi nào Hoài Mẫn đại sư mới xuất quan, nếu thí chủ tìm đại sư thì xin mời trở về đi ạ“.
Nói xong, hòa thượng trẻ rời khỏi Phật đường.
Hạ Lộc Sanh lẳng lặng đứng tại chỗ, xem ra có chút mất mát, Lý Lôi cẩn thận từng li từng tí đánh giá Hạ Lộc Sanh một hồi, sau đó mới ngập ngừng hỏi: “... Lộc Sanh, Hoài... Hoài Mẫn đại sư mà cậu tìm là ai vậy? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới?”
Hạ Lộc Sanh không định nói cho người khác biết chuyện về chuỗi Phật châu, cô lắc đầu, thu lại nỗi lòng: “Chúng ta về trước đi, vài hôm nữa lại đến“.
Thấy Hạ Lộc Sanh không muốn nhắc tới, Lý Lôi cũng không hỏi nữa, đỡ Hạ Lộc Sanh rời khỏi ngôi chùa.
Chỉ là Lý Lôi không nghĩ tới mấy ngày nữa quay lại trong miệng Hạ Lộc Sanh đúng là mấy ngày thật. Trong vòng một tháng ngắn ngủi Lý Lôi đã đi cùng Lộc Sanh đến ngôi chùa này tới năm lần.
Một tháng qua, các vị hòa thượng trong chùa nhìn thấy hai người thì không cần hai người mở miệng đã lên tiếng trước: “Hoài Mẫn đại sư chưa có xuất quan đâu, mời hai vị thí chủ trở về đi“.
Lý Lôi càng ngày càng tò mò không biết Hoài Mẫn đại sư này rốt cuộc là ai.
Sau khi liên tục đến chùa, hòa thượng trong chùa đã không nhìn nổi nữa mà mở miệng xin số điện thoại của Hạ Lộc Sanh, nói rằng chỉ cần đại sư xuất quan sẽ ngay lập tức gọi cho Hạ Lộc Sanh biết.
Cân nhắc lịch trình và việc học của mình sẽ thường rời khỏi thành phố A, không thể thường xuyên đến chùa được nên Hạ Lộc Sanh đã không ngần ngại nói cho vị hòa thượng trẻ số điện thoại của mình.
Lý Lôi vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại như vậy, nhưng không ngờ, chỉ cần Hạ Lộc Sanh còn ở thành phố A thì vẫn sẽ thường xuyên đến chùa.
Mẹ Cố cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, thừa dịp một lần Lý Lôi tới thăm Cố Dịch Đồng đã dẫn Lý Lôi ra ngoài phòng bệnh lo lắng hỏi: “Lý Lôi, gần đây Lộc Sanh có chuyện gì không ổn đúng không? Sao con bé hay đến ngôi chùa kia vậy?”
Nói tới cái này, Lý Lôi cũng lo lắng: “Con cũng thấy kỳ lạ, thời gian trước Lộc Sanh đột nhiên bắt đầu tìm một vị hòa thượng gọi là Hoài Mẫn đại sư. Trước đây chưa từng nghe Lộc Sanh nhắc tới người này, dì ơi, dì biết Hoài Mẫn đại sư không?”
Mẹ Cố: “Hoài Mẫn đại sư? Nghe quen quen, hình như đã từng nghe Lộc Sanh gọi điện cho Mạnh Thanh nhắc tới người này“.
Nhưng mẹ Cố cũng không biết nhiều hơn.
Hai người xì xào bàn tán một hồi lâu, mẹ Cố do dự một chút đem lo lắng trong lòng nói ra: “Lý Lôi..... dì, dì lo bây giờ Lộc Sanh vì chuyện của Dịch Đồng mà bị đả kích quá lớn nên có hơi... có hơi...”
Lý Lôi tiếp lời của mẹ Cố: “Dì là đang nghi ngờ Lộc Sanh vì chuyện này nên đầu óc có chút không ổn định đúng không?”
Lời nói mặc dù không êm tai nhưng mẹ Cố không có phủ nhận, bà nói: “Tuy rằng hiện tại Lộc Sanh có công việc riêng của mình, sự nghiệp con bé cũng ngày càng thành công nhưng, nhưng về mặt tình cảm vẫn chưa có lối ra. Trọng tâm cả người con bé đều đặt ở trên người Dịch Dồng, Dịch Đồng nằm như vậy đã gần một năm rưỡi rồi, một năm rưỡi qua Lộc Sanh.....”
“Dì à, con hiểu dì đang lo lắng cho Lộc Sanh như thế nào, nhưng cậu ấy rất bình thường, ngoại trừ việc hay đến ngôi chùa kia ra thì mọi việc khác đều bình thường, dì đang lo lắng quá rồi”, tuy rằng trong lòng Lý Lôi vì mấy câu nói của mẹ Cố làm cho hơi lo lắng nhưng cô không biểu hiện ra mà cười nhẹ động viên mẹ Cố.
Mẹ Cố vẫn đang cau mày, bà lắc đầu: “Không, Lộc Sanh.... Lộc Sanh bây giờ càng ngày càng kỳ lạ. Trong phòng con bé giờ đặt một tượng Phật nhỏ, mỗi lần về nhà đều sẽ thắp nhang lạy Phật, quỳ một lần là đến nửa đêm còn lẩm bẩm trong miệng. Dì từng nghe lén hình như là đang cầu xin phù hộ cho Dịch Đồng sớm tỉnh lại, còn có cái gì đừng lấy mạng Dịch Đồng“.
Lý Lôi kinh ngạc nhìn mẹ Cố.
“Lý Lôi, con biết mà, dì coi Lộc Sanh như con ruột của mình mà thương yêu, dì vui vì chuyện tình cảm của con bé và Dịch Đồng nhưng.... nhưng dì tuyệt đối không hy vọng Lộc Sanh vì Dịch Đồng mà đánh mất tương lai của mình. Bác sĩ nói Dịch Đồng đời này là như vậy nhưng Lộc Sanh thì khác, con bé không thể đem nửa đời sau của mình chậm trễ trên người Dịch Đồng được”, trong lòng mẹ Cố cảm xúc lẫn lộn.
“Dì, ý của dì là....”
Mẹ Cố hít sâu một hơi nói: “Lộc Sanh là đứa bé ngoan, không thể phá huỷ chính mình như thế. Dì muốn Lộc Sanh nhìn về phía trước, vậy nên dì muốn con theo dì thuyết phục Lộc Sanh, để con bé chấp nhận rằng Dịch Đồng mãi mãi sẽ không tỉnh lại là sự thật. Cho dù sau này Lộc Sanh không thích người khác, cũng không thể càng ngày càng thái quá như vậy“.
Lý Lôi vô cùng xoắn xuýt, trong lòng giãy dụa một hồi lâu mới gật đầu đồng ý với mẹ Cố: “Dạ được“.
Hạ Lộc Sanh không biết những lo lắng của mẹ Cố và Lý Lôi, tâm trí của cô vẫn đặt trên người Hoài Mẫn đại sư cho đến một ngày, Lý Lôi đột nhiên đem ba tấm vé máy bay đặt ở trước mặt Hạ Lộc Sanh.
“Lộc Sanh, mình với cậu và chị Tuyền quen biết lâu vậy nhưng chúng ta chưa từng đi du lịch cùng nhau. Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến du lịch xa hoa đi, vé cũng đã mua xong rồi!“.
Hạ Lộc Sanh kinh ngạc: “Đi du lịch? Sao đột nhiên vậy?”
“Không nên dành hết thời gian cho công việc mà không thả lỏng bản thân nha. Chòi oi, cái gì cậu cũng không cần lo đâu, chỉ cần xách bản thân tới là được, tất cả mình và chị Tuyền đã chuẩn bị hết rồi“.
“Nhưng ngày mai mình còn muốn đến chùa...”
Không cho Hạ Lộc Sanh thời gian phản đối, Lý Lôi nhanh chóng ngắt lời, cô nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi! Mình đã nói với chị Tuyền rồi, Lộc Sanh, cậu đừng có làm hai bọn mình thất vọng nha“.
Lời từ chối đến bên mép miệng Hạ Lộc Sanh đành nuốt trở lại.
Chiều hôm sau, cả ba rời thành phố A.
Ba người họ đến bãi biển trước, đây là lần đầu tiên Hạ Lộc Sanh đi biển. Bên tai là tiếng gió gào thét, dưới chân là cát mịn, thỉnh thoảng lại có sóng cuộn lên, nước biển tràn lên bao bọc mu bàn chân Hạ Lộc Sanh.
Dương Tuyền cùng Lý Lôi hai người chơi cực kỳ vui vẻ, kéo tay Hạ Lộc Sanh chạy trên bờ biển, vừa chạy vừa đùa giỡn.
Chơi chơi, Dương Tuyền cùng Lý Lôi trao đổi ánh mắt, cười gian, đột nhiên cố ý làm Hạ Lộc Sanh ngã trên bãi cát, Dương Tuyền đè lên Hạ Lộc Sanh không cho cô ngồi dậy, còn không quên cổ vũ cho Lý Lôi đang nỗ lực đào hố cát bên cạnh.
Dưới sự nghịch ngợm của hai người Dương Tuyền cùng Lý Lôi, Hạ Lộc Sanh bị chôn ở trên bờ cát, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
Hạ Lộc Sanh không khỏi dở khóc dở cười, hết lần này đến lần khác xin tha.
Sau khi náo loạn, cả ba người đều mệt đừ người, đặt mông ngồi trên bãi biển nghỉ ngơi, gió biển thổi qua tai, sợi tóc tung bay, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nói: “Thật tuyệt.”
Lý Lôi nghiêng đầu nhìn cô: “Thích không?”
Hạ Lộc Sanh gật đầu nói: “Thich, nếu sau này có cơ hội cùng chị Dịch Đồng đi thì thật tốt“.
Lý Lôi ngẩn ra, nụ cười trên mặt thu lại.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Lộc Sanh, cậu có nghĩ tới không, chị Dịch Đồng.... chị Dịch Đồng có thể sẽ mãi mãi không thể nào tỉnh lại?”
Vẻ mặt Hạ Lộc Sanh không thay đổi, cô rất tự nhiên tiếp thu lời nói của Lý Lôi: “Có nghĩ chứ, trước đó không phải bác sĩ đã nói chị Dịch Đồng sẽ sống thực vật mãi sao?”
Chỉ là bây giờ vì một suy nghĩ hoang đường mà cô dáy lên tia hy vọng mà thôi.
“Cái này, vậy cậu có nghĩ tới sau này cậu sẽ thế nào không?”
Hạ Lộc Sanh thoạt đầu không hiểu lời của Lý Lôi, nhưng một lúc sau mới tỉnh ngộ, cô cười: “Lý Lôi, mình chắc chắn rằng mình sẽ không thích ai khác ngoài chị Dịch Đồng.”
Dương Tuyền vẫn quan sát phản ứng của Hạ Lộc Sanh, cô đụng đụng vai Lý Lôi ra hiệu em ấy không nên nói nữa.
Hạ Lộc Sanh bình tĩnh nghĩ lại một chút, nói thêm: “Nhưng mình còn có các cậu, có đàn Cello, có công việc, còn có Tinh Quang, kết quả xấu nhất chính là duy trì cuộc sống hiện tại thôi, có gì đâu mà lo lắng?”
Lý Lôi định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Hạ Lộc Sanh, cô nuốt lời trên môi xuống.
Ba người họ chơi ở bãi biển hai ngày, sau đó lại đi đến những nơi khác, nói đúng ra thì đây là chuyến du lịch đúng nghĩa đầu tiên mà Hạ Lộc Sanh có, ba người họ chơi vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Nhưng đi chơi chưa đến một tuần Hạ Lộc Sanh lại có chút lơ đễnh, cô không yên lòng Cố Dịch Đồngở trong bệnh viện.
Ba người đi đến con phố ẩm thực, Lý Lôi nhìn Hạ Lộc Sanh đang thất thần, hỏi: “Lộc Sanh, sao vậy? Hai ngày nay trông cậu không có tinh thần gì hết“.
“Mình nhớ chị Dịch Đồng, tối hôm qua mình gọi cho hòa thượng ở chùa nhưng không ai nghe, tới bây giờ cũng không có gọi lại cho mình“.
Lý Lôi biết Hạ Lộc Sanh là sợ bỏ qua dịp Hoài Mẫn đại sư xuất quan, cô mím mím môi, hỏi: “Lộc Sanh, cậu muốn gặp đại sư như vậy là vì chị Dịch Đồng sao?”
Nếu lúc trước thì Lý Lôi còn đoán không được nguyên nhân Hạ Lộc Sanh tìm Hoài Mẫn đại sư là gì nhưng sau khi nói chuyện cùng mẹ Cố thì cô liền suy đoán ra.
Hạ Lộc Sanh do dự một chút sau đó thừa nhận: “Ừm.”
Bước chân của Lý Lôi đột nhiên dừng lại, cô ấy nhìn Hạ Lộc Sanh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng tràn đầy lo lắng, nín mấy ngày rốt cuộc ngay lúc này bùng nổ: “Lộc Sanh, mình nghe dì nói trong nhà cậu còn thờ một tượng Phật, mỗi lần về nhà đều đốt nhang quỳ lạy“.
Dương Tuyền ở Một bên nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lộc Sanh.
Ánh mắt Lý Lôi thăm thẳm nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh, mình rất muốn biết, cậu thực sự có thể chấp nhận chuyện chị Dịch Đồng mãi mãi không tỉnh lại sao? Việc cậu làm càng ngày càng thái quá. Lộc Sanh, tất cả chúng ta đều quan tâm đến chị Dịch Đồng nhưng cũng rất lo lắng cho cậu. Từ tận đáy lòng chúng mình hy vọng tinh thần cùng sinh hoạt của cậu có thể chuyển từ trên người chị Dịch Đồng sang chính bản thân mình“.
Hạ Lộc Sanh ngây người, cô hậu tri hậu giác phản ứng lại, mấy người Lý Lôi dường như coi hành vi của cô như một chuyện bất thường, cô có chút dở khóc dở cười, nhưng lại không biết giải thích thế nào.
“Mình biết các cậu đang lo lắng cho mình nhưng hãy tin ở mình, mình không sao hết, rất là bình thường. Mình biết mình đang làm cái gì, mình không trốn tránh sự thực chị Dịch Đồng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại“.
Nhưng mà hai người Lý Lôi cùng Dương Tuyền đều không tin lời Hạ Lộc Sanh: “Cậu còn nói bản thân không trốn tránh, Lộc Sanh, cậu xem lại bản thân cậu đi, cậu nói là “có thể sẽ” chứ không phải là “sẽ”, thật ra trong lòng cậu không chấp nhận chuyện này“.
Lý Lôi nói vậy tuy không giống với suy nghĩ của cô nhưng cô không tìm được từ nào để phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể im lặng không đáp.
Nhưng im lặng như vậy trong mắt Lý Lôi và Dương Tuyền lại trở thành ngầm chấp nhận.
Hạ Lộc Sanh biết rằng cô không thể thay đổi sự hiểu lầm của họ về mình, vậy nên cô đơn giản là không giải thích gì về nó, cô chỉ không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào. Cho dù có gặp Hoài Mẫn đại sư đi chăng nữa thì họ cũng sẽ hiểu lầm mà thôi
May mà quá trình chờ đợi đại sư cũng không tính là quá lâu mà ngược lại nó kết thúc rất nhanh, không hề có điều báo trước.
Đảo mắt đến tháng chín, buổi chiều trước Tết Trung thu.
Trên đường đi làm về, Hạ Lộc Sanh đột nhiên nói: “Lý Lôi, ngày mai cậu theo mình đến chùa một chuyến đi”
Lý Lôi thoáng chốc cau mày, bây giờ cô không có chút hảo cảm nào với ngôi chùa kia hay Hoài Mẫn đại sư cả, luôn cảm thấy Hạ Lộc Sanh như là bị ai tẩy não vậy.
“Hai ngày trước không phải vừa mới đi sao? Đại sư kia còn chưa có xuất quan mà“.
Hạ Lộc Sanh: “Không phải đi tìm đại sư“.
Lý Lôi không rõ: “Hả? Vậy đến chùa làm gì?”
Trong xe im lặng trong chốc lát, Hạ Lộc Sanh cúi đầu bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên mình cùng chị Dịch Đồng bàn bạc chuyện kết hôn thì ngày được chọn không phải hôm đó mà là ngày mai“.
Lý Lôi không kịp chuẩn bị mà đột nhiên nhận được câu trả lời như vậy, thoáng chốc không biết nói gì.
“Ngày mai mình muốn đến chùa bái Phật“.
Cuối cùng Lý Lôi cũng không từ chối được yêu cầu của Hạ Lộc Sanh, cô gật đầu: “... Được, ngày mai mấy giờ?”
“Sáng sớm ngày mai, đêm nay mình về nhà ở, ngày mai sau khi đi chùa bái Phật xong cậu cứ đưa mình đến thẳng bệnh viện luôn“.
“Được rồi“.
Sáng sớm hôm sau, Lý Lôi đến đón Hạ Lộc Sanh như đã hẹn. Khi đến chùa đã là tám giờ sáng, hòa thượng trong chùa đang luyện công.
Lý Lôi đỡ Hạ Lộc Sanh tiến vào Phật đường, quỳ xuống bái lạy từng tượng Phật từ trái qua phải, một gian rồi lại một gian đều lạy toàn bộ. Thời điểm lạy xong tượng Phật cuối cùng, một hòa thượng với bộ râu trắng xuất hiện ở phía sau hai người.
“Nữ thí chủ lạy Phật nhiều như vậy không mệt sao?”
Hạ Lộc Sanh vô thức quay đầu lại, theo hướng phát ra tiếng nói mà nghiêng tai sang, Lý Lôi kề sát bên tai Hạ Lộc Sanh nhắc nhở: “Là một hòa thượng lớn tuổi“.
Hạ Lộc Sanh hướng về nơi phát ra giọng nói chấp tay cúi đầu xá.
Lão hòa thượng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Lộc Sanh thì khẽ “Ồ” lên một tiếng, ánh mắt đánh giá Hạ Lộc Sanh tựa hồ có hơi kinh ngạc.
Lý Lôi cảnh giác nhìn lão hòa thượng: “Đại sư cũng là người trong chùa này? Sao từ trước giờ chưl từng gặp ngài?”
Ánh mắt Lão hòa thượng từ trên người Hạ Lộc Sanh thu lại rồi khẽ cười: “Bần tăng gần hai năm nay một lòng bế quan, thí chủ chưa từng thấy bần tăng cũng là bình thường“.
Cả người Hạ Lộc Sanh chấn động, theo bản năng bật thốt lên: “Hoài Mẫn đại sư?”
Lão hòa thượng tựa hồ cũng không kinh ngạc khi Hạ Lộc Sanh gọi tên của ông: “Chính là bần tăng“.
Lý Lôi một mặt kinh ngạc, nhìn Hoài Mẫn đại sư, đầu óc nhất thời có chút loạn, đây chính là vị Hoài Mẫn đại sư mà Lộc Sanh vẫn luôn muốn gặp sao?
“Lộc, Lộc Sanh!”
Thanh âm của Lý Lôi đem Hạ Lộc Sanh từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, cô kìm chế tâm tình trong lòng, cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Đại sư, con, con có thể cùng ngài nói chuyện một chút không?”
“Người đầu tiên mà bần tăng xuất quan lần này gặp được là thí chủ, chứng tỏ thí chủ cùng bần tăng có duyên, hơn nữa duyên phận còn sâu đến không phải chỉ là ngày hôm nay, bần tăng tất nhiên là nguyện ý cùng thí chủ nói chuyện. Người bạn này của thí chủ có thể hay không tránh một chút?”
Người bạn được nhắc tới tất nhiên là Lý Lôi, Lý Lôi không yên lòng nắm lấy cánh tay của Hạ Lộc Sanh, đem Hạ Lộc Sanh bảo vệ sau lưng mình: “Đại sư, có chuyện gì không thể nói trước mặt sao?”
Hạ Lộc Sanh biết Lý Lôi là lo lắng cho mình, cô kéo kéo ống tay áo Lý Lôi, nói: “Lý Lôi, cậu ra ngoài trước đi, ở ngay ngoài cửa chờ mình được không? Không có việc gì đâu“.
Khuôn mặt Lý Lôi không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn là không lay chuyển được Hạ Lộc Sanh, chỉ đành từng bước rời khỏi Phật đường.
Cửa Phật đường không có khóa, Lý Lôi đứng cách đó vài chục mét nhìn hai người từ xa. Mặc dù không nghe được bọn họ nói gì nhưng cũng may cô có thể nhìn thấy động tác của Hạ Lộc Sanh cùng lão hòa thượng.
“Đại sư, ngài biết Cố Dịch Đồng sao?”
Hoài Mẫn đại sư lắc đầu lại gật đầu: “Bần tăng chưa từng nghe qua tên này nhưng biết người mà thí chủ nói tới là ai, vị thí chủ kia đã từng nhận được một chuỗi Phật châu bần tăng tặng“.
Hạ Lộc Sanh vội vã gật đầu: “Đại sư nói không sai, chị Dịch Đồng nhận được chuỗi Phật châu từ đại sư, tín nữ lần này đến tìm đại sư cũng là vì chuyện Phật châu“.
“Phật châu đã đứt rồi”, không chờ Hạ Lộc Sanh nói ra, Hoài Mẫn đại sư đã tiếp lời.
Trong phút chốc Hạ Lộc Sanh đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào gật đầu liên tục: “Dạ, Phật châu đã đứt rồi. Mặc dù tính mạng chị Dịch Đồng có thể giữ được nhưng lại rơi vào hôn mê bất tỉnh, tín nữ đến muốn hỏi đại sư có thể cứu chị Dịch Đồng được không ạ?”
Hoài Mẫn đại sư một hồi lâu không trả lời, giữa lông mày tràn đầy thương xót, còn có ẩn chứa sự bất đắc dĩ, ông chậm rãi nhắm mắt, thở dài một tiếng, hỏi: “Hạt Phật châu bần tăng tặng vi thí chủ kia có còn không?”
“Dạ còn, dạ còn! Sau khi Phật châu bị đứt đã tìm về ba mươi hạt“.
Tiếng nói vừa dứt, sự thương cảm bất lực trong mắt đại sư càng nặng trĩu, hiện ra một tia phiền muộn khó tả, một lúc sau mới trả lời: “Không sai chút nào, chính xác là ba mươi hạt.”
Hạ Lộc Sanh chưa kịp hỏi tiếp thì đã nghe đại sư thở dài một tiếng, giọng điệu phức tạp: “Thôi, thôi, từ trước đã định là độ người có duyên, không tránh được, tránh cũng không thoát, ngày đó sớm muộn cũng tới, là mệnh của ta“.
Lời nói không đầu không đuôi để Hạ Lộc Sanh nghe như rơi vào sương mù, trong lúc đang suy đoán, liền nghe được Hoài Mẫn đại sư nói: “Ngày mai thí chủ đem Phật châu tới đi, bần tăng lại độ hai người các cô một lần“.
Trong lòng Hạ Lộc Sanh thoáng chốc căng thẳng, ý của Hoài Mẫn đại sư là gì? Ý là có thể làm cho chị Dịch Đồng tỉnh lại đúng không?
Mấy cái ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, Hạ Lộc Sanh toát mồ hôi hột, tim đập nhanh, vừa mở miệng định nói gì đó, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Hoài Mẫn đại sư hướng về Hạ Lộc Sanh cúi đầu một cái sau đó rời khỏi Phật đường.
Lý Lôi từ xa nhìn thấy Hoài Mẫn đai sư rời đi, vội vàng vọt tới: “Lộc Sanh, cậu không sao chứ? Đại sư đã nói gì? Sao cả người cậu đầy mồ hôi vậy?”
Khoảnh khắc cánh tay của Hạ Lộc Sanh được Lý Lôi đỡ lấy, cả người cô như bị rút hết sức lực, chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất. Lý Lôi bị Hạ Lộc Sanh làm sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy Hạ Lộc Sanh.
Lý Lôi cả kinh: “Lộc Sanh, cậu sao vậy?”
Cả người Hạ Lộc Sanh dựa vào trên người Lý Lôi lắc đầu nhưng không có nói cái gì.
Sau mười phút, tâm trạng của Hạ Lộc Sanh rốt cục ổn định lại nhưng vẫn không chịu nói.
Khi cả hai đến bệnh viện thì đã vừa qua giờ ăn trưa.
Mẹ Cố nhìn Hạ Lộc Sanh đi vào thì ngẩn người, viền mắt Hạ Lộc Sanh đỏ chót, vừa nhìn đã biết là vừa khóc. Bà nhìn Lý Lôi, gương mặt Lý Lôi bất đắc dĩ, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ chốc lát sau, Lý Lôi chỉ chỉ ra hiệu cho mẹ Cố đi ra ngoài nói chuyện.
Sau khi cả hai tìm cớ ra ngoài, Hạ Lộc Sanh ngồi ở mép giường nắm chặt tay Cố Dịch Đồng, trong lòng thầm nói chị Dịch Đồng, em có thể tin vào Hoài Mẫn đại sư không? Ông ấy thật sự có thể làm cho chị tỉnh lại sao?
Cố Dịch Đồng nằm trên giường không nhúc nhích, bên trong phòng bệnh chỉ có âm thanh máy móc “tít tít” đáp lại tiếng lòng của Hạ Lộc Sanh.
Khi Hạ Lộc Sanh đem Phật châu đưa đến chùa thì không gặp được Hoài Mẫn đại sư, chỉ có một vị hòa thượng trẻ đến nhận.
Hòa thượng trẻ nói: “Thí chủ, Hoài Mẫn đại sư có vài lời muốn tôi nói cho thí chủ. Người phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới thành Phật, mỗi ngày tính là một kiếp nạn, chín chín tám mươi mốt ngày, điều thí chủ cầu xin chín chín tám mươi mốt ngày sau sẽ có kết quả“.
Hạ Lộc Sanh chắp tay lại: “Xin cảm ơn“.
Trên đường trở về, trong lòng Hạ Lộc Sanh âm thầm ngẫm nghĩ, chẳng lẽ ý của vị hòa thượng trẻ kia là chín chín tám mốt ngày sau chị Dịch Đồng có thể tỉnh lại sao? Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Lộc Sanh càng thêm thấp thỏm.
Trong những ngày chờ đợi đó, hành vi của Hạ Lộc Sanh càng thêm khiến mẹ Cố cùng Lý Lôi, Dương Tuyền lo lắng. Hạ Lộc Sanh từ chối mọi hoạt động trong ba tháng. Mỗi ngày đều qua lại giữa bệnh viện và nhà. Thời điểm ở nhà, chuyện đầu tiên Hạ Lộc Sanh làm sau khi thức dậy chính là thắp nhang bái Phật.
Thắp nhang bái Phật trở thành chuyện nhất định phải làm mỗi ngày của Hạ Lộc Sanh.
Nhìn thấy Hạ Lộc Sanh như vậy, mẹ Cố lo lắng đến mất ngủ, chú Kỳ cùng Kỳ Cảnh Văn cũng đau lòng, lần lượt từng người đều khuyên Hạ Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh biết mình đã làm cho họ lo lắng, cảm thấy có lỗi và tự trách mình nhưng cô lại không thể nói ra chuyện tám mươi mốt ngày này. Trong lòng cô vừa xin lỗi mẹ Cố vừa cầu nguyện phép màu sẽ xảy ra.
Thời gian trôi qua thật lâu, tám mươi mốt ngày chờ đợi trôi qua trong lo âu thấp thỏm. Nhưng khi sắp đến ngày thứ tám mươi mốt, Hạ Lộc Sanh lại đột nhiên trở nên rụt rè, thời gian phảng phất ở trong chớp mắt trôi qua, tám mươi mốt ngày đã đến hạn rồi.
Hạ Lộc Sanh lo lắng cả đêm không ngủ, cô ngồi thẳng lưng trước giường bệnh, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng tay lại run rẩy không kiểm soát được.
Mẹ Cố nhìn Hạ Lộc Sanh ngồi ở trước giường bệnh không nhúc nhích, vội vàng đi đến như đang cầu xin mà nói: “Lộc Sanh, con ngồi ở đây cả buổi sáng rồi, không nói một lời, con...”
Tim Hạ Lộc Sanh như thắt lại, buổi sáng đã trôi qua rồi sao? Chị Dịch Đồng vẫn chưa tỉnh lại....
“Lộc Sanh, mẹ đã kêu Lý Lôi đến, để con bé đi dạo cùng con được không? Con ra ngoài ăn chút gì đi, được không con?”
Hạ Lộc Sanh mò mẫm nắm lấy tay mẹ, siết chặc: “Mẹ, con không sao“.
“Lộc Sanh, nghe lời mẹ dược không? Con ra ngoài đi dạo với Lý Lôi đi“.
Hạ Lộc Sanh cắn môi, Lý Lôi đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, âm thanh có chút gấp gáp: “Lộc Sanh! Hoài Mẫn đại sư đến rồi, đang chờ cậu trước cửa bệnh viện kìa!”
Vẻ mặt của Hạ Lộc Sanh thay đổi, cô đột ngột đứng dậy, vội vàng bước ra ngoài, Lý Lôi vội vàng bước tới đỡ Hạ Lộc Sanh dẫn cô ra khỏi phòng bệnh.
Từ tòa nhà nội trú đến cổng bệnh viện có một khoảng cách khá xa, Hạ Lộc Sanh bước nhanh: “Lý Lôi, đại sư đã nói gì? Nói là tới tìm mình sao?”
“Không có, chưa nói gì, Lộc Sanh, cậu chậm một chút, coi chừng ngã!“.
Mười phút sau, Hạ Lộc Sanh loạng choạng đi tới cổng bệnh viện, cô gấp gáp hỏi: “Lý Lôi, đại sư ở đâu?”
Lời vừa nói ra, Lý Lôi im lặng một hồi mới nói: “Thực xin lỗi Lộc Sanh, mình gạt cậu. Hoài Mẫn đại sư không có tới tìm cậu, là dì gọi cho mình nói cậu đã ngồi im không nhúc nhích suốt buổi sáng, dì không biết làm sao, nên..... nên mình nghĩ biện pháp này để cậu ra ngoài“.
Hạ Lộc Sanh vừa giận vừa sợ vừa mệt nhưng cô không biết phải trút giận vào ai, mẹ và Lý Lôi đều là vì cô mà làm vậy, nhưng lúc này, cô thật sự không thể tiếp thu được loại chuyện đùa thế này.
Hạ Lộc Sanh không nói hai lời mà quay trở về, Lý Lôi lo lắng Hạ Lộc Sanh ngã nên vội chạy theo, khi họ đi được nửa đường, điện thoại của Lý Lôi đột nhiên vang lên.
“Alo, dì Cố“.
Mẹ Cố bên kia không biết nói cái gì, Lý Lôi đột nhiên trừng lớn hai mắt, âm thanh trở nên kích động: “Cái gì?! Tốt tốt tốt!!! Dì, chúng con sẽ về liền!!!!”
Cúp điện thoại, Lý Lôi kích động nắm lấy bả vai Hạ Lộc Sanh lắc lắc: “Lộc Sanh, chị Dịch Đồng tỉnh rồi, chị Dịch Đồng tỉnh lại rồi!!!”
Trong nháy mắt, Hạ Lộc Sanh ngây người đến mức tưởng mình đang nằm mơ, cho đến khi Lý Lôi kéo cô loạng choạng đi đến tòa nhà bệnh viện.
“Chị...chị Dịch Đồng tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi!! Nhanh lên, Lộc Sanh, chúng ta mau trở về!!!”
Khi hai người đến cửa phòng, trong phòng đã chật ních người, một nhóm bác sĩ và y tá, tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, ai cũng nghểnh cổ nhìn vào.
Lý Lôi dạt đám người sang hai bên để Hạ Lộc Sanh chen vào: “Tránh một chút, tránh một chút, người nhà đến rồi, để người nhà vào nào!”
Hai người họ dùng hết sức chen vào phòng bệnh, bác sĩ đang khám cho Cố Dịch Đồng, càng khám thì nét mặt ông càng kinh ngạc.
“Bác sĩ, con... con gái tôi, nó...”, mẹ Cố vừa mở miệng đã không thể kìm được nước mắt, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Bà Cố, chúng tôi vẫn cần kiểm tra toàn diện cho bệnh nhân rồi mới có thể cho bà biết kết quả, nhưng theo tình hình hiện tại, bệnh nhân quả thực đã tỉnh, hiện tại lại hôn mê chỉ vì chức năng của cơ thể vẫn chưa tỉnh dậy. “
“Chị Dịch Đồng, chị Dịch Đồng”, Hạ Lộc Sanh vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi lã chã, mò mẫm dọc mép giường tìm Cố Dịch Đồng.
Mẹ Cố nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, bật khóc: “Dịch Đồng mới tỉnh lại mấy phút giờ lại ngủ tiếp rồi“.
Sau khi bác sĩ phụ trách kiểm tra xong đi ra ngoài, ông khiển trách những người xem và đuổi họ trở lại vị trí làm việc của mình, bên trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh trở lại.
Lý Lôi nhìn mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh đang ôm nhau khóc, đôi mắt cô không khỏi đỏ lên, sụt sịt đi lên ôm lấy hai người họ.
Hai mươi phút sau, bác sĩ cho làm kiểm tra toàn diện cơ thể của Cố Dịch Đồng, sau khi kiểm tra xong thì trời đã tối, đến ngày hôm sau mới có kết quả.
Ngoài cửa sổ sao sáng lấp lánh, Hạ Lộc Sanh đang nhắm mắt nằm bên mép giường, cô đã ngủ thiếp đi nhưng trong giấc mộng vẫn nắm thật chặc tay Cố Dịch Đồng.
“Chị! Chị!”, Kỳ Cảnh Văn vừa hô vừa chạy vọt vào phòng bệnh.
Vừa vào cửa liền bắt gặp một đôi mắt, người nằm trên giường bệnh nhìn cậu cảnh cáo, sau đó tầm mắt liền chuyển tới cô gái nhỏ đang nằm ở mép giường.
Giọng nói của Kỳ Cảnh Văn run rẩy: “Chị....”
Cô gái nhỏ bị giọng nói của Kỳ Cảnh Văn làm cho giật mình, cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.
“Dậy rồi?”, một giọng nói khàn khàn khô khốc từ đầu giường truyền đến, giọng điệu người nói chuyện vô cùng chậm rãi.
Cả người Hạ Lộc Sanh cứng đờ.
Cố Dịch Đồng cử động ngón tay một cách khó khăn, chậm rãi chạm chạm tay cô gái nhỏ, cô gái nhỏ cử động cơ thể cứng ngắc, há miệng một lúc rồi mới thốt ra ba chữ: “Chị Dịch Đồng?”
“.....Uhm”, người trên giường chậm rãi đáp lại, một chữ đơn giản dường như dùng hết sức lực của toàn thân.
Ánh mắt Kỳ Cảnh Văn nhìn chằm chằm trên người Cố Dịch Đồng, cậu ta dịch bước đến phía sau Hạ Lộc Sanh, vỗ vỗ vai cô: “Lộc Sanh, chị tỉnh rồi!“.
Cái vỗ này giống như bật một công tắc nhỏ, Hạ Lộc Sanh nhào đến bên gối của Cố Dịch Đồng, vùi đầu vào má Cố Dịch Đồng.
Khóc lóc ầm ĩ.