Một đêm khó ngủ, trằn trọc trở mình, Hạ Lộc Sanh tự nhủ hiện tại việc quan trọng nhất chính là giữ vững tinh thần, nhưng mà làm thế nào cũng không ngủ được. Một đêm dường như đặc biệt dài. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Lộc Sanh vừa mới hơi buồn ngủ, đang lim dim thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Giọng mẹ Cố từ ngoài cửa vọng vào: “Lộc Sanh, con thức chưa?”
Hạ Lộc Sanh giật mình từ trên giường ngồi dậy, cô chưa kịp trả lời thì mẹ Cố lại nói: “Cảnh Văn gọi điện về, ca phẫu thuật của Dịch Đồng đã kết thúc.”
Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh cũng không quan tâm đến việc rửa mặt mà mặc quần áo vào rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ Cố đang ngồi trong phòng khách đợi Hạ Lộc Sanh, thấy Hạ Lộc Sanh vội vàng đi ra, bà nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy cô, cô giữ chặt cánh tay của mẹ Cố: “Chị Dịch Đồng, chị ấy....”
Mẹ Cố biết Hạ Lộc Sanh muốn hỏi cái gì, bà ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, trái tim dâng lên những cảm xúc xao động khó có thể bình tĩnh, vừa mở miệng đã mang theo giọng nói nghẹn ngào: “Ông trời có mắt, ca phẫu thuật của Dịch Đồng đã thành công, hiện tại con bé đã được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt rồi!“.
Trái tim đang thắt chặt của Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên thả lỏng, nước mắt không kiềm được tuôn ra, cô muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại không thể phát ra tiếng, cuối cùng cô lấy tay che mặt lại, mặc cho nước mắt tuỳ ý tuôn rơi.
Sau khi hai người bình tĩnh trở lại liền đi đến bệnh viện. Chú Kỳ và Kỳ Cảnh Văn ở lại trông chừng cả đêm trông có vẻ rất mệt mỏi, dưới sự thúc giục của mẹ Cố và Hạ Lộc Sanh, hai người về nhà nghỉ ngơi.
Qua lớp kính trên cửa, đôi mắt của mẹ Cố khóa chặt trên người Cố Dịch Đồng đang nằm bên trong.
Hạ Lộc Sanh ngồi trên ghế ở cửa gượng cười, cô lần nữa tức giận bản thân bị mù, dáng vẻ hiện tại của chị Dịch Đồng như thế nào cô không thấy được, cái gì cũng không thể làm.
Mẹ Cố vừa quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ thất lạc của Hạ Lộc Sanh, bà hơi sửng sốt, một lúc sau, bà ngồi xuống bên cạnh Hạ Lộc Sanh, tìm đề tài chuyển đi sự chú ý của cô: “Lộc Sanh, con có còn nhớ lần con bị rơi xuống nước không?”
Hạ Lộc Sanh ngơ ngác chốc lát sau đó gật đầu.
“Lúc đó, Dịch Đồng cũng giống như chúng ta bây giờ, ở ngoài cửa trông chừng con, bây giờ đến phiên con ở cạnh Dịch Đồng rồi“.
Hạ Lộc Sanh cúi đầu
“Mẹ còn nhớ lúc đó, khi Dịch Đồng chạy đến bệnh viện, chân đi khập khiễng, cả người trông rất mệt mỏi chật vật. Lúc đó con còn đang trong phòng phẫu thuật chưa được đưa ra ngoài, Dịch Đồng ở ngay tại cửa chờ con, sau đó đột nhiên con bé bắt đầu kéo cổ áo mình như là đang rất khó thở vậy, làm cho mẹ rất sợ“.
Trong đầu Hạ Lộc Sanh như tưởng tượng ra được lúc đó, viền mắt từ từ đỏ lên.
Mẹ Cố nói tiếp: “Sau đó có người đến tìm Dịch Đồng, nó đi ra ngoài một chút, không bao lâu mẹ thấy người đó đến thang máy rời đi nhưng con bé không quay lại, mẹ biết lúc đó con bé muốn một mình bình tĩnh lại nên không đi tìm“.
“Nhưng lúc con bé quay lại trên mặt in hằn một dấu tay đỏ bừng, không cần hỏi cũng biết là do con bé tự đánh mình. Đứa nhỏ Dịch Đồng kia khi đó nhất định là đem trách nhiệm đổ lên bản thân mình. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy dáng vẻ suy sụp như thế của Dịch Đồng“.
Đây đều là những điều mà Hạ Lộc Sanh không biết, cô nắm chặt góc áo, nghe mẹ Cố nói liên miên.
“Lần đầu tiên con cùng Dịch Đồng về nhà, tối hôm trước Dịch Đồng đã bí mật gọi điện cho mẹ nói mẹ đừng quá nhiệt tình với con, như vậy sẽ làm con sợ nhưng mẹ vẫn không nhịn được mà xuống gara đón các con. Sau đó Dịch Đồng còn chê mẹ quá kích động rồi“.
“Năm đó mẹ ở lại trong thành phố chăm sóc cho con, Dịch Đồng không yên lòng nên đã đưa cho mẹ một tờ giấy ghi đầy đủ lịch trình và thói quen sinh hoạt của con...”
Hạ Lộc Sanh không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sau khi mẹ Cố nói một hồi mới quay đầu nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, mẹ biết Dịch Đồng đem con để đầu quả tim mà cưng chiều nên Dịch Đồng xảy ra chuyện đối với con mà nói chẳng khác nào nửa bầu trời sụp đổ“.
Từ lúc biết được Cố Dịch Đồng xảy ra tai nạn đến nay, cảm xúc của Hạ Lộc Sanh luôn bị kìm nén, không hề lớn tiếng khóc ra, ngoại trừ hôm qua bị ngất thì thời gian còn lại đều chỉ là viền mắt ửng đỏ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Càng là như vậy mẹ Cố càng lo lắng.
“Mẹ cũng vậy, Lộc Sanh”, mẹ Cố vỗ vỗ nơi trái tim, rơm rớm nước mắt nói: “Trái tim mẹ như bị khoét ra một lỗ vậy, hôm qua mẹ cả đêm không ngủ vì sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh“.
Hạ Lộc Sanh mò mẫm ôm lấy vai mẹ Cố, nước mắt rơi đầy mặt.
Mẹ Cố đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Hạ Lộc Sanh, sau đó lau nước mắt chính mình, do dự một lúc rồi nói ra điều bà thật sự muốn nói: “Nhưng Lộc Sanh, chúng ta phải đối mặt với hiện thực, bác sĩ nói có thể giữ được mạng sống cho Dịch Đồng đã là cực hạn....”
Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, ngắt lời mẹ Cố: “Mẹ, con hiểu ý của mẹ!”
Câu nói kế tiếp cô thực sự không muốn nghe, trong lòng hiểu rõ là một chuyện nhưng nói thẳng ra trước mặt lại là chuyện khác.
Hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt của mẹ Cố, bà biết Hạ Lộc Sanh không muốn nghe, bà sao có thể nói? Nhưng bà lại càng sợ bản thân Hạ Lộc Sanh sẽ xảy ra chuyện. Hạ Lộc Sanh càng bình tĩnh thì bà lại càng không yên tâm, Dịch Đồng đã bị tai nạn rồi, bà thật sự sẽ không chịu nổi nếu Lộc Sanh cũng xảy ra chuyện.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Hạ Lộc Sanh ngồi trở lại ghế, cô biết rằng mẹ Cố đang lo lắng cho mình.
Sau khi sắp xếp xong những lời trong lòng, cô cúi đầu, trầm giọng nói: “Mẹ, trước khi chị Dịch Đồng đồng ý ở bên con có từng hỏi con một vấn đề. Chị ấy nói nếu như hai chúng con ở bên nhau là bi kịch thì làm sao bây giờ, nếu như không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, chị ấy ra đi trước hoặc con ra đi trước thì làm sao bây giờ?”
“Lúc trước khi con nhớ mẹ mình, chị Dịch Đồng đã nói với con rằng sinh mệnh có thể kéo dài, con còn thì mẹ còn, vì vậy lúc đó con đã nói với chị Dịch Đồng rằng cho dù là ai ra đi trước thì con cũng sẽ ở cạnh chị ấy. Nếu như chị ấy đi trước vậy thì con sẽ sống thật tốt, sống cho mình cho cả chị ấy và mẹ mình. Vậy nên, mẹ cứ yên tâm, con.... con sẽ không nghĩ không thông“.
“Hơn nữa, con biết, nếu chị ấy tỉnh, nhất định chị ấy sẽ hy vọng mẹ, con, chú Kỳ, Cảnh Văn đều sống thật tốt. Mẹ, nếu chị Dịch Đồng không thể tỉnh lại như lời bác sĩ nói, mẹ hứa với con, đừng khóc, đừng chìm đắm trong nỗi đau buồn này. “
“Chúng ta thay chị Dịch Đồng ngắm hoa mùa xuân, tuyết mùa đông, nghe tiếng chim hót, nghe tiếng sóng vỗ... Tóm lại là hãy để chị ấy nằm nghỉ ngơi thật thanh thản, đừng để chị ấy lo lắng cho chúng ta“.
Khuyên người ngược lại bị người khuyên, mẹ Cố sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, bà đặt tay lên tay Hạ Lộc Sanh, mạnh mẽ gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được, được“.
- ----------------
Một năm sau.
Hạ Lộc Sanh chào tạm biệt Kỳ Cảnh Văn ở sân bay: “Được rồi, Cảnh Văn, cậu mau về đi, tôi ở đây sẽ không đi lung tung, không có chuyện gì đâu. Không phải chú Kỳ giao cho cậu rất nhiều việc sao? Nhanh đi về đi.”
Kỳ Cảnh Văn từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được, chờ Lý Lôi đến tôi đi“.
Không khuyên nổi Kỳ Cảnh Văn, Hạ Lộc Sanh không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cho cậu ta ở lại.
“Lộc Sanh, lần này cậu cùng cô Triệu tổ chức diễn tấu cùng nhau, chuyện quan trọng như vậy nhưng tiếc là tôi với ba mẹ không thể đến đó ủng hộ cậu”, Kỳ Cảnh Văn có chút áy náy nhìn Hạ Lộc Sanh.
Hiện tại công ty đang bận rộn, Kỳ Cảnh Văn với chú Kỳ đều bận đến nỗi hận không thể phân thân ra được, mẹ Cố thì ở lại bệnh viện chăm sóc cho Cố Dịch Đồng, mỗi người đều có việc phải làm.
Hạ Lộc Sanh cười nói tiếp: “Trong lòng chúng ta hướng về nhau là được rồi. Tôi biết tuy rằng mọi người không thể đến buổi diễn nhưng trong lòng vẫn luôn ủng hộ tôi vậy là đủ rồi“.
“Đúng vậy, trái tim đều hướng về buổi diễn của cậu!”, Kỳ Cảnh Văn bị lời giải thích của Hạ Lộc Sanh làm tức cười, đáp lại.
Sau khi nói xong, Kỳ Cảnh Văn lại đột nhiên nói: “Nếu như chị tỉnh dậy biết được thành tích hiện tại của cậu nhất định sẽ rất vui“.
Nhắc tới Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh ngây người trong nháy mắt, sau khi định thần lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại nhưng vẻ mặt rất mềm mại, Hạ Lộc Sanh gật đầu: “Uhm, chị Dịch Đồng nhất định sẽ rất vui“.
Hai người nhất thời không biết nên nói gì tiếp, vừa đúng lúc này thì thanh âm của Lý Lôi cùng Dương Tuyền từ phía sau vang lên: “Xin lỗi, xin lỗi tiểu Lộc, bọn chị đến muộn, trên đường kẹt xe quá chừng...”
Kỳ Cảnh Văn quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, sau đó nói với Hạ Lộc Sanh: “Bọn họ đến rồi, vậy tôi trở về đây“.
“Đi đường cẩn thận“.
Kỳ Cảnh Văn đáp một tiếng, xoay người bước đi sau khi nói với Dương Tuyền và Lý Lôi: “Tôi về trước, Lộc Sanh nhờ cậy hai người“.
“Ok, đi đường cẩn thận!“. truyện đam mỹ
Sau khi Kỳ Cảnh Văn đi rồi, Lý Lôi cười hì hì nhìn Hạ Lộc Sanh, hỏi: “Cậu có hồi hộp không? Sắp cùng cô Triệu biểu diễn rồi!”
Có thể tổ chức buổi diễn và chơi đàn cùng với Triệu Nhã Tô là một loại công nhận mang tính tuyệt đối đối với trình độ của Hạ Lộc Sanh. Buổi diễn lần này có thể gọi là một cột mốc đánh dấu Hạ Lộc Sanh chính thức bước lên đỉnh cao của giới Cello, là một sự kiện vô cùng quan trọng.
Màn biểu diễn song tấu mang tính thử thách cao đối với độ ăn ý của hai người diễn. Hơn nữa, trong lúc diễn người nào trình độ kém hơn sẽ rất vất vả để bắt kịp tiết tấu. Mặc dù Hạ Lộc Sanh đối với bản thân rất tự tin nhưng nói không hồi hộp là nói dối.
Địa điểm tổ chức buổi diễn là khán phòng âm nhạc lớn nhất thành phố S. Triệu Nhã Tô đã đến thành phố S trước, khi Hạ Lộc Sanh đến thì mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ cần làm quen với sân khấu là được rồi.
Càng bận rộn, thời gian trôi qua càng nhanh, trong nháy mắt thời gian luyện tập và tổng duyệt đã trôi qua, ngày biểu diễn chính thức đã đến.
Triệu Nhã Tô và Hạ Lộc Sanh đứng trên sân khấu nêu một chút cảm nghĩ, sau khi tương tác cùng khán giả một lúc, buổi diễn chính thức bắt đầu. Một khắc khi âm nhạc vang lên, toàn bộ khán phòng đều rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn vang vọng.
Buổi diễn so với tưởng tượng còn thành công hơn, lúc kết thúc Lý Lôi phấn khích đến mức suýt khóc. Có thể chờ đợi đến ngày hôm nay thật sự rất khó khăn. Sau khi tổ chức tiệc mừng tại thành phố S, Hạ Lộc Sanh cùng Dương Tuyền, Lý Lôi ba người trở về thành phố A.
Sau khi đưa Dương Tuyền về nhà, Hạ Lộc Sanh không đến bệnh viện mà cùng Lý Lôi đến nghĩa trang nơi mẹ Lý Lôi an nghỉ.
Lúc hai người đến nghĩa trang Dương Sơn đã hơn nửa buổi chiều. Lý Lôi đặt bó hoa cẩm chướng trước bia mộ của mẹ, sau đó ngồi xổm xuống.
“Mẹ, con đến đây để thăm mẹ.”
Hạ Lộc Sanh cũng ngồi xuống theo: “Dì, dì còn nhớ con không? Con là Hạ Lộc Sanh, lúc trước con có nói dì nhớ kỹ tên con, dì còn nhớ không?”
Lý Lôi nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, khóe miệng nhếch lên, cô nắm tay Hạ Lộc Sanh, nói: “Mẹ, trước đây Lộc Sanh đã nói rằng cậu ấy sẽ thay con đứng trên đỉnh cao của giới Cello, hoàn thành tâm niệm của mẹ đối với con, cậu ấy không nuốt lời, Lộc Sanh làm được rồi! Mẹ, mẹ đã thấy được rồi đúng không?”
Hai người ở lại nghĩa trang Dương Sơn đến khi hoàng hôn buông xuống mới rời đi. Lúc đi ra, Lý Lôi hai mắt đỏ hoe như thể vừa khóc.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Lý Lôi trực tiếp đưa Hạ Lộc Sanh đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, mẹ Cố không ở trong phòng, Lý Lôi ở lại phòng bệnh cùng Hạ Lộc Sanh một lúc.
Trước khi rời đi, Lý Lôi đột nhiên ôm lấy Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng nói: “Lộc Sanh, cảm ơn cậu!”
Cảm ơn cậu đã cùng mình vượt qua điểm mấu chốt trong tim, cảm ơn cậu đã thay mình hoàn thành chấp niệm trong lòng, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm vì mình.
Cái ôm đầy cảm xúc đột ngột khiến Hạ Lộc Sanh giật mình một lúc, sau khi phản ứng lại cô vỗ vai Lý Lôi khiển trách, “Cậu làm sao vậy nha...”
Lý Lôi mỉm cười, buông Hạ Lộc Sanh ra, nói: “Chỉ là cảm thấy có cậu bên cạnh thật tốt“.
“Được rồi, đi nhanh đi, chờ cậu đến nhà thì trời cũng tối đen rồi”, Hạ Lộc Sanh thúc giục Lý Lôi rời đi.
Sau khi Lý Lôi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh lần mò tìm bàn tay của Cố Dịch Đồng, nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay cái ở trên mu bàn tay Cố Dịch Đồng vuốt nhẹ.
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh máy móc. Sau một lúc lâu, Hạ Lộc Sanh mới nói: “Chị Dịch Đồng, chị còn chưa tỉnh sao?”
Tuy rằng bác sĩ nói Cố Dịch Đồng không thể tỉnh lại nhưng Hạ Lộc Sanh vẫn luôn mong đợi một ngày nào đó kỳ tích sẽ xảy ra, chị ấy sẽ tỉnh lại.
“Hôm nay em cùng Lý Lôi tới nghĩa trang Dương Sơn. Bây giờ em đã thực hiện được lời hứa của mình, thay Lý Lôi hoàn thành tâm nguyện của mẹ cậu ấy”, khóe mắt Hạ Lộc Sanh hơi ươn ướt, “Tâm nguyện của mẹ Lý Lôi đã hoàn thành rồi, vậy tâm nguyện của em khi nào mới có thể hoàn thành? Chị Dịch Đồng, khi nào chị mới chịu tỉnh lại?”
Mẹ Cố ở cửa nhìn Hạ Lộc Sanh đang lầm bầm lầu bầu, trong lòng vừa đau vừa chua xót, mấy giây sau bà lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Nửa tiếng sau mẹ Cố mới quay trở lại, Hạ Lộc Sanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đang ngồi bên giường hát cho Cố Dịch Đồng nghe, giai điệu vui vẻ trong sáng.
Mẹ Cố vào cửa trên tay cầm theo hoành thánh như là mới từ bên ngoài trở về gặp Hạ Lộc Sanh: “Ah, Lộc Sanh, con tới hồi nào vậy? Đã ăn cơm chưa?”
Hạ Lộc Sanh thành thật lắc đầu: “Con mới vừa tới, còn chưa ăn cơm ạ“.
“Vậy thì đúng lúc, lúc nãy Cảnh Văn nói nó sẽ đến đây nên mẹ mua cơm cho nó nhưng vừa mới gọi lại nói là có việc đột xuất không đến được, mẹ đành cầm thức ăn về đây“.
Hạ Lộc Sanh vừa ăn hoành thánh vừa trò chuyện với mẹ Cố.
Khi hai người đang nói chuyện về buổi diễn thì điện thoại di động của Hạ Lộc Sanh đột nhiên vang lên, giọng báo người gọi đến là Mạnh Thanh.
Hạ Lộc Sanh sửng sốt nháy mắt, nhất thời không nhớ ra được Mạnh Thanh là ai.
Mẹ Cố ở một bên ngạc nhiên nói: “Mạnh Thanh? Đó không phải là con gái của dì Từ sao? Năm ngoái sau Tết con và Dịch Đồng ở nhà đã gặp con bé, đứa nhỏ kia còn nói con là thần tượng của nó đó“.
Sau khi được mẹ của Cố nhắc, Hạ Lộc Sanh mới nhớ ra, cô cảm thấy kỳ lạ, em ấy gọi mình làm gì? Mặc dù khi đó cho số điện thoại nhưng hơn một năm nay cũng chưa từng liên lạc vói nhau.
Hạ Lộc Sanh chần chờ nghe điện thoại: “Alo?“.
Giọng nói tràn đầy năng lượng của Mạnh Thanh truyền ra từ điện thoại: “Chúc mừng buổi diễn song tấu tuyệt cú mèo của chị Hạ đã kết thúc! Hôm diễn tấu em cũng có đến nhưng mẹ không cho em tới gặp chị, nói chị rất bận nên không để em làm phiền chị!”
Thời gian qua đi cũng đã hơn một năm, tính cách của Mạnh Thanh dường như không có gì thay đổi, cô bé vẫn hoạt bát và nhiệt tình như trong trí nhớ của Hạ Lộc Sanh, cô nói: “Cảm ơn em, Mạnh Thanh!”
Mạnh Thanh: “Hihi, chị Hạ, chị thật sự rất ngầu đó! Em càng ngày càng u mê chị!”
“Em cũng rất tuyệt. Nếu em chăm chỉ nỗ lực, nhất định sẽ vượt qua chị.”
Mạnh Thanh trả lời với ý chí chiến đấu sục sôi: “Em nhất định sẽ chăm chỉ hết mình, lấy chị Hạ làm chuẩn!!!”
Hạ Lộc Sanh bị Mạnh Thanh làm cho buồn cười: “Được rồi, cố lên!”
“Chị Hạ, chị Cố có khỏe không? Giúp em hỏi thăm chị ấy một tiếng nhé!”, Mạnh Thanh cười nói.
Lời nói của Hạ Lộc Sanh trầm xuống, vài giây sau cô mới trả lời: “Được rồi, chị sẽ chuyển lời giúp em.”
Nhắc đến Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh chợt nhớ ra rằng lúc trước Cố Dịch Đồng vô cùng cẩn thận quan sát Phật châu của Mạnh Thanh, Hạ Lộc Sanh cũng không rõ mình mang tâm tư gì mà lại đi hỏi: “Mạnh Thanh, Phật châu trên tay em vẫn còn chứ?”
Mạnh Thanh không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là còn rồi! À đúng rồi, em nghe mẹ nói chị Dịch Đồng cũng có một chuỗi Phật châu được Hoài Mẫn đại sư tặng, cũng là vòng đeo trên tay đúng không chị?”
Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, hậu tri hậu giác nhớ lại hình như chuỗi Phật châu của Cố Dịch Đồng bị đứt vào ngày kết hôn hôm đó.
“Của chị ấy.... không phải là vòng đeo tay, là một chuỗi dài, đã đứt rồi“.
Mạnh Thanh đột nhiên kêu lên, như thể cô ấy vô cùng sợ hãi: “Nó bị đứt rồi?!? Không phải mẹ nói chuỗi Phật châu của chị Cố là độ mạng sao!!! Sao lại đứt rồi?!? Vậy, chị Cố, chị ấy có sao không?”
Hạ Lộc Sanh bị câu nói của Mạnh Thanh làm cho giật mình, cô vô thức đặt chiếc đũa trong tay xuống, đứng dậy hỏi: “Ý của em là gì? Độ mạng gì? Mạnh Thanh em nói rõ xem!”
“Chị Hạ... chị không biết sao? Phật châu của chị Cố là do Hoài Mẫn đại sư tặng để độ mạng, cũng gần giống như Phật châu của em vậy, không thể làm đứt, nếu đứt thì ngay cả ngài ấy cũng không thể giúp được gì!”
Hình ảnh ký ức đầy bụi bặm của Hạ Lộc Sanh được đánh thức, cô nhớ lại lúc mình tìm đồ vô tình lấy phải hộp Phật châu của chị ấy, lúc đó Cố Dịch Đồng căng thẳng lấy Phật châu từ trong tay cô đi.
Còn nói gì nữa, Hạ Lộc Sanh hồi tưởng đến cảnh tượng lúc đó.
Hình như là chính mình hỏi chị Dịch Đồng rằng chuỗi Phật châu này rất quan trọng sao thì chị Dịch Đồng nói: “Em có thể coi Phật châu này là mạng của hai chúng ta, vậy nên phải cẩn thận bảo vệ nó“.
Hạ Lộc Sanh đột nhiên khép ngón tay lại thành nắm đấm, nắm chặt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng táo bạo, biết rõ nó rất hoang đường nhưng càng ngày càng có vẻ rõ ràng.
Mạnh Thanh sau một lúc lâu không đợi được Hạ Lộc Sanh phản ứng, cô lại thận trọng nói: “Chị Hạ, chị còn nghe máy không?”
Hạ Lộc Sanh bị Mạnh Thanh gọi tỉnh lại, cô đáp: “Chị đây, Mạnh Thanh, ý của em là lúc trước chị Cố nói với mẹ em là chị ấy có một chuỗi Phật châu, hơn nữa còn là dùng để độ mạng đúng không?
Mạnh Thanh bị giọng nói nghiêm túc của Hạ Lộc Sanh làm cho hoảng sợ, trở nên căng thẳng: “... Đúng vậy, đó là những gì mẹ nói với em”
Mẹ Cố một mực chú ý phản ứng của Hạ Lộc Sanh, nhìn thấy thái độ của cô thay đổi, trái tim bà cũng treo lên, khi nghe những lời của Hạ Lộc Sanh, bà càng khó hiểu hơn.
Phật châu? Độ mạng?
Hạ Lộc Sanh ổn định cảm xúc nói với Mạnh Thanh, “Cảm ơn em, Mạnh Thanh, để chị nghĩ kỹ một số chuyện đã, bất cứ lúc nào chị cũng có thể liên lạc với em sao?”
Mạnh Thanh liên tục trả lời: “Đương nhiên có thể.”
Sau khi cúp điện thoại của Mạnh Thanh, mẹ Cố lập tức hỏi: “Lộc Sanh, con với Mạnh Thanh đang nói gì vậy? Phật châu gì? Độ mạng gì?”
Hạ Lộc Sanh không trả lời mà hỏi lại, cô vội vàng nói: “Mẹ, cái đêm mà chị Dịch Đồng bị tai nạn, khi con và mẹ về nhà, con giẫm phải một hạt châu suýt nữa thì té ngã, mẹ nói với con là Phật châu bị đứt, vậy Phật châu đó làm sao mà bị đứt?”
“Hả? Sao vậy? Sao tự nhiên con lại hỏi chuyện này?”
“Mẹ, mẹ hãy nói cho con biết trước là Phật châu sao lại bị đứt? Đứt lúc nào?”, lời nói của Hạ Lộc Sanh có chút loạn.
Có lẽ ấn tượng hôm đó quá mức sâu sắc, mẹ Cố vẫn nhớ như in chuyện hôm đó, bà nói: “Hôm dó con muốn tìm một cái hộp đựng thư, mẹ tìm được trong ngăn kéo hai cái hộp gỗ nhỏ nên cầm cả hai tới phòng khách, nhưng mẹ còn chưa kịp lấy hộp thư đi và cất hộp chuỗi lại vào trong ngăn kéo thì Cảnh Văn đã gõ cửa. Chờ lúc mẹ mở cửa quay lại thì thấy trợ lý trang điểm đang cầm Phật châu lên xem“.
Dừng một chút mẹ Cố nói tiếp: “Mẹ, mẹ cảm thấy chưa hỏi tiếng nào đã động vào đồ của người khác là bất lịch sự nên đã nói với cô ấy một câu. Không ngờ lại làm cô trợ lý hoảng sợ luống cuống tayh chân làm rơi Phật châu xuống đất. Trợ lý vội vàng nhặt lên nhưng tay chân hoảng loạn làm vướng vào góc bàn nên đứt mất“.
Hạ Lộc Sanh sốt sắng hỏi: “Sau khi Phật châu đứt mất thì mẹ liền nhận được điện thoại chị Dịch Đồng xảy ra chuyện đúng không?”
Lời ra khỏi miệng, Hạ Lộc Sanh căng thẳng nín thở chờ mẹ Cố trả lời.
“Phật châu đứt không tới hai phút mẹ liền nhận được điện thoại Dịch Đồng xảy ra chuyện“.
Trong đầu Hạ Lộc Sanh nháy mắt liên kết mọi việc với nhau, bỗng nhiên thông suốt, rất nhiều chuyện tựa hồ trong nháy mắt đã được lý giải.
Mạng của chị Dịch Đồng gắn liền với Phật châu kia, tuy là nghe có vẻ nực cười nhưng khắp nơi đều cho thấy có huyền cơ như vậy.
Lúc đầu chị Dịch Đồng không chấp nhận tình cảm của cô không phải là vì không thích mà là không dám thích, không dám nhận.
Đem chính mình đẩy cho Kiều Quan, bây giờ nghĩ lại thì giống như một loại ủy thác, chị ấy sợ sau khi bản thân có chuyện thì cô không còn nơi nương tựa.
Khi chị Dịch Đồng quyết định ở bên cô, chị ấy cũng nói nếu như hai người ở bên nhau là một bi kịch thì làm sao, giờ cô đã hiểu rồi, chị ấy nói vậy là vì biết mạng chị ấy không ở trong tay chính mình.
Cả người Hạ Lộc Sanh run rẩy, trong đầu nãy ra ý nghĩ càng ngày càng to gan.
Nếu như mạng của chị Dịch Đồng là gắn với Phật châu vậy nếu cô xâu lại Phật châu thì chị ấy có thể tỉnh lại hay không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cả người Hạ Lộc Sanh giật nảy.
Mẹ Cố không biết Hạ Lộc Sanh đã xảy ra chuyện gì, bà lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh, cuối cùng không kìm được mà bước tới, nắm lấy cánh tay của Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, con làm sao vậy?”
Hạ Lộc Sanh trong phút chốc hoàn hồn, dùng tay trái nắm lấy tay mẹ Cố, vội vàng nói: “Mẹ, còn hạt châu thì sao? Sau khi bị đứt các hạt châu đâu ạ?”
Cánh tay của mẹ Cố bị Hạ Lộc Sanh nắm đến đau, bà cố chịu đựng cơn đau, lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh rồi nói: “Mẹ nhặt hết lên rồi nhưng không có xâu lại“.
Dù gì thì đó cũng là đồ của Cố Dịch Đồng, mẹ Cố không nỡ vứt. Sau khi Cố Dịch Đồng xảy ra chuyện, mẹ Cố liền đặc biệt nâng niu tất cả đồ vật của cô.
Hạ Lộc Sanh thở ra một hơi, lầm bầm lầu bầu: “Còn là tốt rồi, còn là tốt rồi..”
Mẹ Cố lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, rốt cuộc là con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ, con...”
Hạ Lộc Sanh nhận ra rằng trạng thái của mình khiến mẹ lo lắng, cô thu thập cảm xúc, ổn định tâm trí của mình rồi nói: “Mẹ đừng lo lắng, con không sao, con chỉ... vừa nghĩ ra một điều.”
Hạ Lộc Sanh không bày tỏ suy đoán của mình với mẹ, cô sợ cuối cùng đây đều chỉ là suy đoán của mình, chỉ làm cho mẹ hy vọng mà thôi, cô cũng sợ mẹ sẽ không tin, sẽ xem cô thành người điên..
Rốt cuộc, loại chuyện như thế này thực sự rất hoang đường.
Sau khi trấn an được mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh mò mẫm ngồi trước giường bệnh, hai tay run rẩy nắm lấy tay Cố Dịch Đồng, quay lưng về phía mẹ, viền mắt đỏ lên: Chị Dịch Đồng, chị nói em biết, suy đoán điên rồ này của em có đúng không, có phải... có phải là đem Phật châu xâu lại thì chị có thể tỉnh lại hay không....