Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 81: Chương 81: Chương 80




Mẹ Cố ở phòng khách cuống cả lên, không ngừng nhìn đồng hồ, còn cô trợ lý trang điểm bên cạnh thì tỏ vẻ áy náy vô cùng.

Trong lúc chờ đợi, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, mẹ Cố nghe máy, giọng nói của Lý Lôi từ trong điện thoại vang lên: “Dì, sao điện thoại chị Dịch Đồng con gọi không được thế ạ?”

Mẹ Cố liếc nhìn di động trên ghế sô pha, bà vội vàng tiến tới cầm xem thử: “Điện thoại của Dịch Đồng để quên ở nhà, đã tắt máy rồi, chắc là hết pin“.

Lý Lôi sửng sốt: “Chị Dịch Đồng không ở nhà ạ?”

“Xe của chuyên viên trang điểm bị hỏng giữa chừng, địa điểm quá xa nên không thể bắt taxi, Dịch Đồng đi đón họ rồi. Sao vậy Lý Lôi, con tìm nó có việc gì hả?”

“Lộc Sanh nói cậu ấy bỏ quên một cái hộp ở bên nhà chị Dịch Đồng, tính nói chị Dịch Đồng đem theo cho cậu ấy“.

“Hộp? Hộp ra sao?”, mẹ Cố một bên hỏi một bên bước đến phòng ngủ chính.

Lý Lôi hỏi Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, cái hộp của cậu trông thế nào? Có gì bên trong? Để ở đâu vậy?”

Thanh âm của Hạ Lộc Sanh lúc nghe lúc không truyền vào: “Là một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa toàn là thư, ở trong ngăn kéo bên dưới tủ quần áo“.

Bên này mẹ Cố đã trả lời: “Dì biết rồi, để dì tìm dùm cho“.

Sau khi cúp điện thoại, mẹ Cố mở ngăn kéo ra, nhìn thoáng qua đã thấy hai chiếc hộp gỗ nhỏ trong ngăn kéo, mẹ Cố cầm hai chiếc hộp ra phòng khách.

Cô trợ lý trang điểm tò mò nhìn đồ trong tay mẹ Cố, bà mở hai cái hộp ra, một cái bên trong đựng đầy thư, còn một cái bên trong chứa chuỗi Phật châu.

Nhìn thấy chuỗi Phật châu, mẹ Cố hơi kinh ngạc nhưng bà không nghĩ nhiều, đem cái hộp Hạ Lộc Sanh cần đóng lại để trong túi xách, đang lúc muốn đem hộp Phật châu cất trở lại thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Mẹ Cố tưởng Cố Dịch Đồng trở về nên đứng dậy đi ra mở cửa.

“Mẹ! Bọn con không tới trễ đúng không!!!”, Kỳ Cảnh Văn hưng phán hỏi.

Người đến là Kỳ Cảnh Văn với chú Kỳ.

Mẹ Cố nghiêng người để hai người vào, thở dài nói: “Cũng không muộn, Dịch Đồng ra ngoài còn chưa về.”

“Chị đi ra ngoài? Đi làm gì mẹ?”

Trong lúc trò chuyện, ba người cùng nhau đi về phía phòng khách, cô trợ lý trong phòng khách đang cầm chuỗi Phật châu xem xét tỉ mỉ, dáng vẻ vô cùng thích thú, tò mò kéo kéo như muốn xem thử độ co giãn của dây chuỗi.

Mẹ Cố cau mày và cao giọng: “Cô gái, chưa được cho phép đã tùy ý đụng vào đồ của người khác có phải hơi bất lịch sự rồi không?”

Cô trợ lý còn trẻ, hoảng hốt khi nghe mẹ Cố nói, hai má đỏ bừng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi ạ“.

Nói rồi cô vội vàng nhét lại chuỗi hạt vào trong hộp, tay chân luống cuống, chuỗi Phật châu bị cô ta lỡ tay làm rơi xuống đất, trợ lý càng hoảng loạn, vội vàng đi nhặt lên. Lúc đứng dậy lại không cẩn thận làm Phật châu móc vào góc bàn, dưới tác động lực kéo mạnh, chuỗi Phật châu “bựt” một tiếng.

Hạt châu rơi rải rác trên mặt đất, bật lên hai lần, cuối cùng lăn sang một bên.

Bầu không khí im lặng trong chốc lát, trợ lý cầm trên tay mấy hạt châu, luống cuống không biết làm thế nào mới tốt.

Nhìn những hạt châu rơi vãi trên mặt đất, mẹ Cố đột nhiên trở nên lo lắng, một cảm giác kỳ lạ lóe lên trong lòng không thể diễn tả được.

Chú Kỳ bước lên xoa dịu không khí: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, nhặt lên xâu lại là được rồi, Cảnh Văn, con nhanh phụ nhặt hạt châu lên đi“.

Cô trợ lý nhỏ cũng nhanh chóng cúi xuống nhặt những hạt châu trên mặt đất.

Mẹ Cố hốt hoảng ôm ngực ngồi xuống ghế sô pha.

“Reng...reng...reng...”

Di động của trợ lý đột nhiên vang lên, trợ lý hốt hoảng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến vội nghe máy: “Chị Viện, hai người đi tới đâu rồi?”

Người bên kia giọng nói kích động, thanh âm gấp gáp: “Em đang ở nhà cô Cố sao? Có đang ở cùng một chỗ với người nhà cô Cố không?”

Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó nói: “Em đang ở nhà cô Cố, người nhà chị ấy cũng ở đây, chị Viện...”

Lời còn chưa nói hết, đã bị người bên kia cắt ngang: “Chúng tôi bị tai nạn xe! Vừa gọi cấp cứu, xe cấp cứu từ bệnh viện trung ương đã đến, em mau kêu người nhà cô Cố đến bệnh viện trung ương đi!!!”

“Các chị bị tai nạn xe????”, cô trợ lý nhỏ kêu lên.

Khi trợ lý nhắc đến hai chữ “Cô Cố”, mẹ Cố cùng Kỳ Cảnh Văn liền theo bản năng quay đầu sang nhìn.

Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của trợ lý, đầu óc mẹ Cố trong nháy mắt trống rỗng, tay đang nhặt hạt của Kỳ Cảnh Văn cũng dừng lại, giây tiếp theo đột nhiên từ trên mặt đất bật dậy, hai mắt sáng như đuốc: “Ai bị tai nạn xe?”

Cô trợ lý nhỏ run run nói: “Cô Cố và mấy người họ bị tai nạn, chị Viện kêu mọi người nhanh đến bệnh viện trung ương...”

Khi Hạ Lộc Sanh chạy tới bệnh viên bên kia đã là một tiếng sau, sắc mặt cô trắng bệch, được Lý Lôi và Dương Tuyền hai người đỡ lấy.

Mẹ Cố nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, nước mắt chảy ra ngay lập tức. Bà đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh nắm chặt tay cô: “Lộc Sanh, Dịch Đồng còn đang ở trong phòng cấp cứu“.

Thân hình Hạ Lộc Sanh lảo đảo, khàn giọng hỏi: “Có nghiêm trọng không mẹ?”

Mẹ Cố lắc đầu một cái, cố nén nước mắt: “Không biết, lúc chúng ta đến Dịch Đồng đã ở bên trong rồi“.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh và những người khác ở bên ngoài chờ vô cùng sốt ruột, chưa bao giờ có lúc nào như lúc này, Hạ Lộc Sanh cảm giác thời gian trôi qua thật lâu.

Sau ba tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Những người chờ ngoài cửa xúm lại, Hạ Lộc Sanh đột nhiên lùi lại một chút, cô đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhưng cuộc nói chuyện giữa mẹ Cố và bác sĩ từng chữ từng chữ lọt vào tai cô..

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào?”

Bác sĩ thở dài: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi, bệnh nhân bị thương quá nặng, chúng tôi.... Theo tình hình hiện tại mà nói, cô ấy còn không tới hai mươi bốn tiếng. Lát nữa cô ấy sẽ được đẩy ra phòng bệnh ngoài, người nhà hãy ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn một chút đi...”

Hạ Lộc Sanh cả người “ầm” một tiếng, cái gì cũng không còn nghe được, tai cô ù cả lên, hai chân mềm nhũn không thể đứng được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Lộc Sanh nghe thấy tiếng kêu của Lý Lôi: “Lộc Sanh, Lộc Sanh, cậu đừng làm mình sợ, cậu cẩn thận...”

Ý thức dần dần tụ lại, Hạ Lộc Sanh phát hiện mình đang nằm trên giường, Lý Lôi nắm chặt tay cô, gọi tên cô.

Cô di chuyển ngón tay, Hạ Lộc Sanh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô đỡ mình ngồi dậy khỏi giường: “Chị Dịch Đồng, chị Dịch Đồng...”

Thấy Hạ Lộc Sanh đã tỉnh, Lý Lôi vội vàng đỡ cô, lau nước mắt trên mặt, nói: “Chị Dịch Đồng đang ở trong phòng bệnh. Chú Kỳ đã sắp xếp rồi, buổi chiều các chuyên gia hàng đầu Bắc Kinh sẽ đến, chị Dịch Đồng nhất định sẽ không có chuyện gì...”

“Mình muốn đi gặp chị ấy”, thanh âm của Hạ Lộc Sanh đứt quãng, Lý Lôi không đành lòng từ chối.

Lý Lôi dìu Hạ Lộc Sanh đến phòng bệnh của Cố Dịch Đồng, nghe tháy tiếng máy móc “tít tít” bên trong phòng bệnh cùng với mẹ Cố đang cầm tay Cố Dịch Đồng lầm bầm lầu bầu: “Hôm nay là ngày vui của con và Lộc Sanh, con mau tỉnh dậy đi, không phải con đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi sao?”

“Con nhóc này....”

Viền mắt Lý Lôi đỏ bừng nhìn mẹ Cố, lên tiếng: “Dì Cố....”

Mẹ Cố quay đầu lại nhìn thấy Hạ Lộc Sanh thì thở phào nhẹ nhõm: “Lộc Sanh tỉnh rồi hả con? Lại đây, con tới trò chuyện với con nhãi này một chút, nó thương yêu nhất là con đó“.

Với sự giúp đỡ của Lý Lôi, Hạ Lộc Sanh đến bên giường và ngồi xuống, mẹ Cố nắm lấy tay của cô và Cố Dịch Đồng đặt cùng một chỗ: “Nhãi con, Lộc Sanh đã đến rồi mà con còn không chịu mở mắt? Con còn tính nằm đó hù dọa con bé sao?”

Lý Lôi quay đầu đi, không thể chịu nổi nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tề Điệp cùng Tiêu Thư hai người lao vào như một cơn gió: “Dịch đồng!”

Sau khi gọi tên Cố Dịch Đồng, những lời kế tiếp đột ngột dừng lại, Tề Điệp cùng Tiêu Thư nhìn Cố Dịch Đồng trên giường bệnh, hô hấp cũng nghẹn lại.

Cố Dịch Đồng, người đang nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ thở, trên người cắm đầy các loại dây nhợ, tiếng thiết bị y tế bên cạnh “tít tít” vang lên đều đặn làm cho người ta kinh sợ không nói nên lời.

Lý Lôi quay đầu lại nhìn về phía hai người, Tề Điệp chậm rãi tiến lên, thấp giọng hỏi: “Tình huống của Dịch Đồng thế nào?”

Hai người họ chỉ biết là Cố Dịch Đồng xảy ra tai nạn xe cộ nhưng không biết là ở mức độ nào.

“Bác... bác sĩ nói chị Dịch Đồng còn không tới 24 tiếng....”, Lý Lôi không dám nhìn phản ứng của hai người họ, nói xong câu này liền bổ sung: “Có điều chú Kỳ đã liên hệ với chuyên gia ở Bắc Kinh rồi, chiều nay họ sẽ đến, chị Dịch Đồng nhất định không có chuyện gì đâu!”

Một người vốn luôn tươi cười trêu chọc người khác như Tiêu Thư mà giờ khắc này cũng không thể nào cười nổi, cô há miệng đến nửa ngày mới thốt nên lời: “Sao lại xảy ra tai nạn? Chuyện gì đã xảy ra?”

Lý Lôi liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh cùng mẹ Cố, sau đó kéo Tề Điệp và Tiêu Thư ra ngoài.

“Lúc xảy ra tai nạn trên xe còn có hai người khác, họ nói lúc đó chị Dịch Đồng đang lái xe rất ổn định nhưng đột nhiên xe lại lao vào lan can. Chú Kỳ có xem qua video giám sát thời điểm đó, cũng giống y như lời hai người họ nói, chính là đột nhiên xe lại tông vào lan can. Cảnh sát suy đoán có thể là vì lái xe trong lúc mệt mỏi“.

Tiêu Thư ngơ ngẩn: “Hai người còn lại trên xe thế nào?”

Nói đến đây, Lý Lôi không biết nên vui mừng hay nghi hoặc: “Hai người kia.... không mất sợi tóc nào cả, chỉ là bị kinh sợ mà thôi“.

Tiêu Thư cùng Tề Điệp liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Dịch Đồng bị thương nặng như vậy mà hai người kia trên xe không hề hấn gì?!”

Lý Lôi gật đầu.

Hạ Lộc Sanh bên trong phòng bệnh cũng đang hỏi mẹ Cố điều tương tự, mẹ Cố lau nước mắt trên khóe mắt: “Cảnh sát nói rằng dựa theo tình trạng thiệt hại của chiếc xe thì người lái xe căn bản sẽ không bị thương nặng như vậy nhưng mà, nhưng mà.... Dịch Đồng lại....”

Các vết thương lại nặng đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Hai giờ chiều, nhóm chuyên gia đến bệnh viện Trung ương, các thành viên của nhóm chuyên gia đã ngay lập tức trực tiếp kiểm tra tình trạng của Cố Dịch Đồng, sau đó cầm theo bệnh án của cô đến phòng hội nghị nói chuyện với bác sĩ chủ trị.

Chú Kỳ vòng tay qua vai mẹ Cố: “Dịch Đồng sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì....”

Lời này không biết là nói cho mẹ Cố nghe hay là đang nói cho chính ông nghe.

Cửa phòng hội nghị đóng chặt cả một buổi chiều, mãi đến tối mới thấy cửa được mở từ bên trong, người trong phòng lần lượt đi ra.

Tổ trưởng chuyên môn cân nhắc lời nói, nói với chú Kỳ: “Bệnh nhân bị thương quá nặng, chúng tôi..... chúng tôi đã bàn bạc với nhau, thật sự là không có khả năng cứu được rồi!”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng giờ khắc này chú Kỳ nghe thấy những lời này sắc mặt cũng trắng bệch.

“Thật sự không có cách nào sao?”, giọng chú Kỳ run run hỏi.

Trưởng nhóm chuyên gia do dự một chút rồi nói: “Còn có cách khác, nhưng có cũng như không có...”

Chú Kỳ vội vàng hỏi: “Cách gì vậy?”

“Chúng tôi đã thảo luận cả buổi chiều thu được kết luận chung là não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, nếu mạo hiểm thử phẫu thuật một lần thì tỉ lệ thành công không quá 3%. Hơn nữa coi như giữ được tính mạng thì cũng sẽ lâm vào hôn mê vĩnh viễn, chỉ có thể duy trì tính mạng mà thôi, không thể tỉnh lại, chi phí tiêu tốn mỗi ngày cũng rất cao...”

Họ không khuyến khích người nhà làm điều này, bệnh nhân không có khả năng tỉnh lại thì duy trì tính mạng có ý nghĩa gì? Hơn nữa phương án phẫu thuật này không chắc sẽ thành công, tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, chi phí giải phẫu cũng đắt đỏ.

Chú Kỳ chưa kịp nói gì thì mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh hai người từ bên ngoài tiến lên, nhìn vẻ mặt của họ, chú Kỳ biết rằng họ đã nghe được lời của chuyên gia.

“Xin hãy sắp xếp cuộc phẫu thuật càng sớm càng tốt.”, chú Kỳ nói.

Trưởng nhóm sửng sốt một chút, nhìn chú Kỳ: “Ca phẫu thuật này rất tốn kém, tỷ lệ thành công lại rất thấp, cho dù ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân cũng sẽ hôn mê vĩnh viễn, nói thẳng ra thì cô ấy sẽ vĩnh viễn sống đời sống thực vật, chi phí cho các loại máy móc duy trì tính mạng bệnh nhân hằng ngày cũng rất đắt...”

Chú Kỳ kiên trì nói: “Tôi biết các vị đang nghĩ cho chúng tôi, cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng xin hãy nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật“.

Trưởng nhóm lặp lại xác nhận: “Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ có 3%, gia đình thật sự đã nghĩ kỹ rồi?”

.............

Hai giờ sau, Cố Dịch Đồng lại được đưa đến phòng cấp cứu.

Bên ngoài tối như mực, nhưng bên trong bệnh viện lại sáng như ban ngày, Hạ Lộc Sanh, mẹ Cố và những người khác đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Kỳ Cảnh Văn lo lắng nhìn Hạ Lộc Sanh cùng mẹ Cố, tiến lên thuyết phục: “Mẹ, Lộc Sanh, hai người nên về nghỉ ngơi trước đi. Ba và con sẽ ở chỗ này trông chừng. Không phải bác sĩ đã nói ca phẫu thuật này sẽ tốn rất nhiều thời gian sao? Khi giải phẫu kết thúc con sẽ lập tức gọi cho hai người“.

Mẹ Cố lập tức từ chối, Cố Dịch Đồng còn đang đang nằm bên trong, làm sao bà có thể bình tĩnh nghỉ ngơi được.

Nhưng mà làm người ta kinh ngạc là Hạ Lộc Sanh lại đáp ứng Kỳ Cảnh Văn. Thậm chí còn giúp Kỳ Cảnh Văn khuyên bảo mẹ Cố: “Mẹ, chúng ta ở chỗ này cũng không giúp được gì còn khiến chú Kỳ và Cảnh Văn lo lắng cho hai chúng ta. Mình cứ về trước đi, giữ vững tinh thần mới có thể giải quyết những việc của ngày mai. “

Mẹ Cố kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lộc Sanh.

Vẻ mặt cô gái nhỏ bình thản, không giống như vẻ yếu đuối suy sụp hồi sáng, lúc này cô làm người khác không nhìn ra cô đang nghĩ gì.

“Đúng vậy, mẹ, Lộc Sanh nói đúng lắm, các ngươi đi về trước đi“.

Dưới sự thuyết phục của Hạ Lộc Sanh và Kỳ Cảnh Văn, mẹ Cố cuối cùng cũng đồng ý về nhà nghỉ ngơi trước, Lý Lôi đưa cả hai trở về nhà.

Sau khi vào nhà, mẹ Cố do dự nhìn Hạ Lộc Sanh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được sự nghi ngờ của mình: “Lộc Sanh, Dịch Đồng còn đang ở trong phòng phẫu thuật, con có thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt được sao?”

Hạ Lộc Sanh nắm chặt tay mẹ Cố, viền mắt ửng hồng, hít sâu nói: “Mẹ, không cần biết chúng ta có thể tập trung mà nghỉ ngơi cho tốt không nhưng chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Cho dù kết quả của ca phẫu thuật là như thế nào đi chăng nữa, đều..... đều phải chuẩn bị thật tốt tinh thần, mà trước lúc đó chúng ta không được gục ngã“.

Nếu ca mổ thành công, họ phải lên tinh thần ở lại bệnh viện chăm sóc cho Cố Dịch Đồng, còn nếu ca mổ thất bại... vậy thì càng phải chuẩn bị tinh thần để xử lý tốt hậu sự của Cố Dịch Đồng để cho Cố Dịch Đồng ra đi trong thanh thản.

Dù kết quả có ra sao thì điều duy nhất họ có thể làm lúc này là nghỉ ngơi thật tốt.

Mẹ Cố hiểu được hàm ý của Hạ Lộc Sanh, mắt bà đỏ lên, bà vỗ nhẹ vào tay Hạ Lộc Sanh dẫn cô vào phòng ngủ chính.

Đi được nửa đường, Hạ Lộc Sanh đột nhiên giẫm phải một hạt châu, suýt chút đã ngã.

“Cẩn thận!!”, mẹ Cố nắm chặt lấy cánh tay Hạ Lộc Sanh để ổn định cơ thể cô.

Sau khi đứng vững, mẹ Cố nhìn những hạt châu trong lòng chua xót, nói: “Là hạt Phật châu trong ngăn kéo của các con bị đứt, còn chưa kịp nhặt hết đã nhận được điện thoại Dịch Đồng xảy ra chuyện...”

Hạ Lộc Sanh không chút nghĩ ngợi, chỉ gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi.

=============

Vì cuối tuần mình sẽ đi zẫy nên tranh thủ up trước cho mọi người đọc.

3 chương cuối trong tuần sau sẽ up lên cho mọi người nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.